- Tao hỏi, đứa nào làm ra chuyện này hả? Có ngon thì vác mặt ra đây đồ chó!
Nhân Mã một tay cầm gậy bóng chày chĩa thẳng vào mặt đám nam nữ sinh mặt mày tái mét, Bạch Dương cùng mọi người trong lớp ra sức kéo Nhân Mã lại, gương mặt Nhân Mã trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết.
Bạch Dương kéo Nhân Mã, cố gắng làm tâm trạng Nhân Mã hạ hỏa: “Nhân Mã, cậu cái gì cũng cần phải bình tĩnh, thế này không giải quyết được việc“.
Vào ngay lúc này thì Cự Giải và Thiên Yết cùng đi đến, thấy cảnh tượng Nhân Mã hung hăng đòi giết hết cả trường thì vội bước tới, Cự Giải hỏi Ma Kết, người đang tỏ vẻ mọi việc không liên quan đến mình, đứng một mình đằng sau: “Chuyện gì vậy?“.
Ma Kết khẽ liếc Thiên Yết đằng sau Cự Giải, một hồi lâu mới trả lời: “Một vài việc liên quan đến Kim Ngưu“.
Cự Giải nhíu mày: “Kim Ngưu?“.
- Ừ, báo Tân Thời Sinh hôm nay đăng tin về Kim Ngưu, không biết có đúng sự thật hay không nữa.
Cự Giải cảm giác như bị tạt một gáo nước lạnh, lòng bỗng chốc trở nên bất an: “Tin gì?“.
Ma Kết hơi khó xử, cả nửa buổi mới mở miệng: “Mẹ Kim Ngưu nhảy lầu tự sát“.
Cự Giải trợn tròn mắt, nỗi bất an càng ngày càng lớn, đôi mắt theo phản xạ nhìn Bảo Bình, Bảo Bình vẫn đang giữ chặt Nhân Mã cùng Bạch Dương.
Dường như sự phẫn nộ của Nhân Mã không phải là tầm thường, con mắt hằn lên vằn máu đỏ, Bạch Dương chưa bao giờ thấy Nhân Mã tức giận đến mức độ này, ngay lúc cô còn đang hoảng hốt vì thái độ của Nhân Mã thì cô bỗng cảm thấy tay mình trống rỗng, không đủ sức kéo Nhân Mã lại thì Nhân Mã đã rời khỏi cánh tay cô và cả Bảo Bình, tiến thẳng đến đám nam nữ sinh.
Lúc lấy lại tinh thần thì mọi người đều đã thấy khoảng ba bốn thân xác nam nữ nằm lăn xuống chân Nhân Mã, máu me từ đầu hoặc các bộ phận khác từ từ chảy ra.
May mà có Thiên Yết kịp thời ngăn cản nên mọi việc đã không đến mức quá xa, Thiên Yết cũng rất ngạc nhiên, Nhân Mã đang khóc, từ khóe mắt phẫn nộ lại hiện lên một vẻ bi thương đến đau lòng.
Khi mọi người hoàn toàn bình tĩnh thì cũng là lúc tất cả được mời lên phòng Hiệu Trưởng.
Xà Phu ngồi trên một chiếc ghế bành màu đen, một chân gác lên chân còn lại, tay vẫn còn cầm tách trà thư thái thưởng thức, thấy bọn nó bước vào thì nở một nụ cười nhẹ nhàng: “Các em có vẻ không gây chuyện thì sẽ cảm thấy buồn chán“.
Bạch Dương thấy Nhân Mã không có ý muốn đáp trả nên trả lời: “Xin lỗi thầy, việc này không hoàn toàn là lỗi của bọn em“.
Xà Phu đặt tách trà xuống, nhếch môi nói: “Dù là gì đi chăng nữa, vấn đề nằm ở chỗ là các em gây thương tích cho học sinh khác, à không, Nhân Mã, một mình em“.
Bạch Dương định phản kháng thì Cự Giải đã xen vào lên tiếng trước: “Vậy chắc là thầy muốn đuổi học Nhân Mã? Cũng tốt, trước tiên vẫn phải dẹp cái đám trong hội học sinh với cả đám trong Tân Thời Sinh, thầy đừng nói với em là thầy không biết việc này, một vài thành phần trong hội học sinh làm việc cho Tân Thời Sinh, nếu như bọn em còn ngồi dưới mái trường này dĩ nhiên khó mà ngọ nguậy nhưng nếu thầy đuổi Nhân Mã thì em nghĩ hậu quả sẽ khác khi cậu ấy không còn là thành viên của trường nữa“.
Bạch Dương nói tiếp: “Hậu quả này ai cũng biết, Nhân Mã còn bình tĩnh như vậy là vì cậu ấy còn chịu áp lực là học sinh trường này nhưng một khi đã không còn chịu áp đặt này nữa thì khả năng cao là bọn em sẽ không bỏ qua bất cứ chuyện gì đã từng xảy ra đâu“.
Xà Phu chống hai tay lên bàn, nhìn thẳng tụi nó, vẫn dùng biểu cảm vui vẻ nói: “Tôi đâu có nói là sẽ đuổi học Nhân Mã“.
Xà Phu nói: “Lí do mà Nhân Mã làm như vậy tôi cũng không muốn tìm hiểu, các em cũng đang có ý đe dọa tôi sao?“.
Bạch Dương trả lời: “Tùy ý thầy hiểu“.
Cánh cửa phòng đột ngột mở ra, một giọng nói phát ra sau lưng tụi nó: “Aiii, xin lỗi xin lỗi, tôi làm phiền rồi“. Cánh cửa định khép lại.
Xà Phu nói giọng cao lên như ra lệnh: “Em muốn đi đâu? Cứ vào đây ngồi xuống đi!“.
Bạch Dương cất giọng nho nhỏ: “Thầy Linh Miêu“.
Thầy Linh Miêu tỏ vẻ khó xử, lúc này do vô ý mà tùy tiện mở cửa vào luôn, không ngờ lại có người đang bận nên không dám quấy rầy, giờ đây lại bị cái người đó bắt lại trước mặt đám học sinh thì mất mặt quá đi mất.
Thầy Linh Miêu cười cười với tụi nó, song cũng tiến bước đến ngồi bên bàn trà tiếp khách, ngoan ngoãn không dám cựa quậy.
Xà Phu nhìn thấy Linh Miêu yên vị mới quay sang nói tiếp: “Việc Nhân Mã gây ra lần này có khả năng hại chết bốn học sinh, tôi cũng mong là không có việc gì thì chuyện này sẽ vẫn dễ giải quyết hơn“.
Bảo Bình lạnh lùng nói: “Dù cho tụi nó có chết cũng không đáng quan tâm, cái trọng tâm là thầy phải giải quyết vụ của nhóm Tân Thời Sinh, chắc thầy không muốn tụi em tự giải quyết chứ?“.
Xà Phu nghiêng đầu nhìn Bảo Bình, ý vị của cậu nam sinh này rất rõ ràng, đường hoàng mà đe dọa Hiệu Trưởng, Xà Phu có đôi chút bái phục: “Việc này tôi sẽ xem xét lại, còn chuyện Kim Ngưu, tôi nghĩ vấn đề này chắc các em nên tự giải quyết đúng không?” Rõ ràng trong lời nói của Xà Phu có chút châm biếm.
Nhân Mã lúc này mới mở miệng nói lớn: “Chuyện này phiền thầy không phải lo!“.
Xà Phu cười cười gật gù cho phép tụi nó đi ra, đối với Xà Phu lúc này, có người còn quan trọng hơn đám học sinh nữa mà!
Phải âu yếm và ôn nhu...
Bạch Dương về lớp, tay đập mạnh xuống bàn: “Lão già biến thái“.
Nhân Mã ngồi xuống, cả thần thái đều không tỏ ra biểu cảm gì, trong lòng bỗng chốc trở nên đen ngòm một cách khó chịu.
Mẹ Kim Ngưu tự sát...
Cự Giải và Bảo Bình cáo từ về trước, trước khi đi Cự Giải nhận được ánh mắt đầy thâm ý của Thiên Yết, nhất thời trong lòng nhen nhóm một thứ gì đó khó thở.
------------------------
Kim Ngưu mở cửa, thấy Cự Giải và Bảo Bình đứng trước mặt, toan đóng cửa lại thì bị Bảo Bình giữ chặt ngăn cản.
- Sao nữa? - Kim Ngưu hằn học.
- Ra không phải là chúng tôi không nhìn mặt cậu mà là cậu không muốn nhìn mặt chúng tôi? - Cự Giải châm biếm tiện lách người vào nhà.
Căn nhà tương đối rộng nhưng buồn tẻ chán ngắt, đồ đạc cũng không có gì nhiều ngoài những vật dụng chỉ dành cho một người.
Cự Giải thở dài, từ năm lên cao trung Kim Ngưu đã tự động dời ra khỏi nhà sống riêng, Kim Ngưu không muốn sống chung với một người mà khi gặp mặt Kim Ngưu chỉ muốn cầm dao đâm chết người đó. Cự Giải biết rõ ràng trong trái tim Kim Ngưu cũng yêu thương nhưng vì hận thù che lấp mà ngay cả tha thứ cũng không bao giờ làm được.
Từ lúc hè lên sơ trung, Kim Ngưu đã thay đổi hoàn toàn tính cách của mình, trước đây là một người ít biểu cảm hay tỏ thái độ, nói thẳng ra là vô tâm lại trở nên hoạt bát vui vẻ. Lúc thấy điều này, cả hai người bạn thân đều sửng sốt không biết nói gì, rồi tự động cho rằng Kim Ngưu chắc vì muốn quên quá khứ mà thay đổi nhưng ngược lại Kim Ngưu lại bỏ khỏi nhà đi biệt tích.
Mấy lần cha Kim Ngưu tìm người lôi anh về, anh lại tìm cách làm cho chính mình bị thương để đe dọa những ai tới gần mình, nhưng anh không hề biết rằng điều đó làm cho cha anh đau khổ.
Cự Giải chưa bao giờ tội nghiệp Ngài Ngô, đối với cô cũng chỉ có sự căm ghét, dù cho ông ta có thay đổi thế nào cũng không bao giờ xóa được quá khứ ông đã gây ra cho Kim Ngưu, một đứa trẻ nhỏ nhắn cùng một đứa trẻ nhỏ nhắn khác nhìn thấy một người phụ nữ nằm sấp trợn trừng mắt, xung quanh người là một vũng máu chảy lan dài.
Kim Ngưu ngồi xuống ghế, trong giọng chất chứa mệt mỏi: “Đến đây làm gì?“.
Bảo Bình ngồi phía đối diện, nhăn mặt: “Kim Ngưu, mày rốt cuộc mấy ngày không ăn uống rồi? Còn cả mấy thứ này nữa, mày còn hút nữa à?“. Bảo Bình chỉ về những thứ trên bàn còn sót lại.
Cự Giải thì một mình đi loanh quanh nhà, nhìn vào khung hình đang để sấp xuống, cô cầm lên, thoáng chốc buồn nôn, hình ảnh năm đó lại quay về. Đối với một đứa trẻ mà nói, hình ảnh đó mãi mãi cũng không bao giờ quên được.
Một người phụ nữ trợn trừng mắt nhìn bọn nó, trông không còn xinh đẹp như lúc còn sống nữa..
Tất cả đồ gốm trong phòng, cả những bộ trang sức xinh đẹp đều một tay Kim Ngưu thiết kế, cô nhớ có một lần cô hỏi Kim Ngưu: “Mày muốn thi vào ngành nào?“. Kim Ngưu đã nhìn vào một nơi xa xăm trả lời: “Y“.
Lúc đó cô rất ngạc nhiên nhưng cũng không để tâm mấy, tới giờ cô mới phát hiện thứ làm mình ngạc nhiên chính là cậu bạn không hề đi theo con đường mà gia đình cậu bạn chỉ định, như một sự trả thù.
------------------------------
Xử Nữ không ngờ Sư Tử lại nói thế, mở miệng nói: “Giữa chúng ta không có gì hết” Khi nói xong cô mới xa lạ với chính mình, à thì ra cô đã tự chiến thắng.
Xử Nữ nhìn đoạn đường mình đi, nhìn từng đôi cùng vui vẻ đi trên đường, họ đều không biết đoạn đường sau này của họ có thật sự sẽ dễ dàng hay không, một ngày nào đó, một nữ ca sĩ đã nói, một ngày nào đó bạn sẽ không nhớ đến nỗi đau chết tiệt mà bạn nghĩ rằng cả đời bạn sẽ không thể quên.
Chắc vì là một lí do nào, Xử Nữ muốn đi con đường này với Sư Tử nhưng chắc cũng vì một lí do nào làm cô cảm thấy thật khó, tự mình đa tình, tự mình đau, thà chấm dứt sớm có khi làm cho đôi bên dễ chịu hơn.
Tình yêu không quan trọng là bồng bột tuổi trẻ mà là tình yêu chân thật, chỉ cần có can đảm bước cùng nhau thì không có gì là không thể được.
Nhưng, Xử Nữ không có đủ can đảm!
Tình yêu của cô chắc cũng chưa đủ nhiều..
Xử Nữ hẹn gặp Bạch Dương nói chuyện, lúc Bạch Dương nhận được tin nhắn, cô cũng khá bất ngờ nhưng nhanh chóng ra ngoài cổng.
- Cậu có chuyện gì mà phải đến nhà tớ như vậy?
Xử Nữ cười: “Không mời tớ vào nhà sao?“.
- Ồ, mời vào!
Xử Nữ nhận tách trà từ hầu gái nhà Bạch Dương rồi nói: “Xin lỗi cậu vì chuyện vừa rồi“.
Bạch Dương ngạc nhiên: “Xin lỗi tớ vì chuyện gì?“.
Xử Nữ biết ngay Bạch Dương không để tâm nên mới không nhớ: “Cậu đã giúp tớ mà tớ còn ăn nói với cậu như vậy“.
Bạch Dương nhớ ra, mỉm cười: “Trời, có gì đâu, ai trong hoàn cảnh đó cũng nói vậy thôi“.
Xử Nữ im lặng uống trà rồi nói tiếp: “Tớ nghĩ thông rồi“.
Bạch Dương im lặng, cô cũng từng nghĩ Xử Nữ sẽ từ bỏ nhưng không ngờ lại nhanh như vậy!
- Tớ nghĩ, tớ nên để ý một người khác... - Xử Nữ hơi cười.
- Cậu cứ từ từ thôi, cảm giác với người khác rồi sẽ tới.
- Tớ đã để ý một người rồi!
- Hả? Ai? - Bạch Dương hơi sửng sốt.
- Bảo Bình - Xử Nữ thản nhiên.
Bạch Dương nghe tim đập “thịch” một cái, cái cảm giác này...
Xử Nữ quan sát biểu hiện của Bạch Dương, nghiêm túc nói tiếp: “Cậu ấy quá tốt đi!“.
Bạch Dương nhanh miệng: “Cậu ta không có tốt đâu!” Sao cô lại nói điều này, chính bản thân cô cũng không biết.
Xử Nữ bật cười, tằng hắng: “Aiiii, tớ vô tình làm cho người ta ghen rồi!“.
- Ghen? Ai ghen? - Mặc Bạch Dương đỏ bừng.
- Không có gì! - Xử Nữ ráng nín cười.
Trong lòng Xử Nữ nhẹ nhõm nhưng vẫn có tí ghen tỵ, nếu cô cũng có tình yêu với một chàng trai như những người khác thì đã không đến mức này!
Đằng này lại là Sư Tử...
Sư Tử, tôi nghĩ đến lúc cậu phải chạy theo Xử Nữ rồi!
----------------------------------
- Tôi sẽ suy nghĩ!
Song Ngư tắt máy, nhìn ra ngoài cửa sổ, trái tim bị bóp nghẹn lại, nếu như cô đi liệu cô có thoải mái không?
Mỹ, không xa, nói là không xa nhưng...vẫn là xa!
Điện thoại reo, Song Ngư nhìn tên hiển thị trên máy, sửng sốt nhấc máy: “Thiên Bình“.
Đầu dây bên kia một lúc sau mới trả lời, giống như đang cố bình tĩnh: “Song Ngư, cậu qua Mỹ?“.
Song Ngư cười, cuối cùng cậu cũng biết, tình bạn của chúng ta may mà có điều này mới dễ dàng nói chuyện với nhau: “Ai nói với cậu?“.
Thiên Bình quát: “Song Ngư, cậu đừng có đùa“.
Song Ngư không cười nữa, cô im lặng.
Thiên Bình nói: “Cậu muốn đi? Thật sao? Cậu thấy thoải mái sao? Ba cậu, cậu tha thứ cho ông ta sao?“.
Song Ngư vẫn im lặng.
Thiên Bình phải trái phân biệt rất rõ, chuyện tình yêu và tình bạn là hai chuyện khác nhau, cô đối với Song Tử là tình yêu nhất thời, còn Song Ngư là bạn cùng cô từ nhỏ, nỗi đau của Song Ngư chỉ có Thiên Bình là rõ nhất, khi biết được tin Song Ngư qua mỹ, cô đã biết, Song Ngư muốn trốn tránh, tránh khỏi tội lỗi này, tránh khỏi tình yêu của mình, khi nhận ra thứ tình cảm không nên có với Song Tử. Song Ngư ích kỷ, nhưng để mất tình bạn này, Song Ngư vẫn không cam tâm.
Thích? Dễ từ bỏ!
Chưa yêu? Dễ từ bỏ!
Dù sao Song Tử hoàn toàn không phải của một mình Thiên Bình, Song Ngư không sai, thích một người không sai, nếu Thiên Bình và Song Tử thật sự có gì thì Song Ngư mới sai, tình yêu, lúc này đang là cạnh tranh công bằng!
Cả hai vẫn im lặng như vậy, cho tới khi Song Ngư nghe tiếng dì Tước gọi, chậm rãi nói với Thiên Bình: “Sau này nói chuyện, tớ... tớ có chút việc“.
Thiên Bình liền gọi giật lại: “Song Ngư, tớ cảnh cáo cậu, giữa cậu và tớ là công bằng, cậu không cần cảm thấy có lỗi, cậu nhất định không được đi” Song Ngư, tớ xin cậu, mất cậu còn đáng sợ hơn!
Song Ngư một lúc lâu sau trả lời: “Tớ hứa“.
Tớ hứa...
Tớ hứa...
Tớ hứa không bị thương!
Cuối cùng cậu cũng bị thương.
Tớ hứa không khóc!
Cuối cùng cậu cũng ngồi một mình nơi góc phòng khóc nức nở lên.
Tớ hứa sẽ không đi!
Cuối cùng...
Song Ngư, xin cậu, lần này đừng nói dối tớ!
------------------------------------
Nhân Mã đứng trước cổng nhà Kim Ngưu một lúc lâu, đôi bàn chân của cô đột ngột bước tới đây, một chiếc xe limousine màu đen từ trong chạy ra, đi ngang qua Nhân Mã bỗng dừng lại, người ở trong bước xuống.
Nhân Mã sửng sốt, người đàn ông này trông rất quen mắt, là người cô luôn ngưỡng mộ, người đàn ông mặc bộ âu phục lịch lãm, trông rất trẻ, hào hoa và phong nhã.
Người đàn ông đứng trước mặt Nhân Mã, giọng khàn trầm thấp hỏi: “Là tiểu thư nhà Bùi gia phải không?“.
- A, dạ! - Nhân Mã hoảng hồn đáp lại.
- Chắc con biết ta là ai?
Nhân Mã cúi đầu không dám ngước nhìn nói: “Ngài Ngô, hân hạnh gặp ngài“.
Người đàn ông đẹp như tượng này chính là cha ruột của Kim Ngưu.
Người đàn ông với giọng nói băng lãnh này chính là cha của Kim Ngưu.
Người đàn ông mà cô luôn ngưỡng mộ, Nhân Mã nhìn thoáng nét mặt của ông, như cùng một người tạc ra, so với Kim Ngưu không khác tí nào nhưng người đàn ông so với Kim Ngưu vẫn có phần uy nghiêm chững chạc hơn và cảm giác người đàn ông này cho cô không giống tí nào của Kim Ngưu, không ấm áp như Kim Ngưu.
Người đàn ông hào hoa như vậy thường được người ta gán ghép vào hai chữ “đa tình“.
Đúng, đó là lí do mẹ Kim Ngưu tự sát!
Nhân Mã đối với Ngài Ngô hảo cảm ngày càng ít, cô liền nói: “Con đến tìm Kim Ngưu“.
Giọng nói của Ngài Ngô bỗng trở nên lạnh nhạt: “Vậy mà cô không biết nó không ở đây?“.
Nhân Mã ngạc nhiên: “Không có..không có ở đây?“.
Ngài Ngô có vẻ đã chán ngán người trước mặt, giọng cao lên: “Đại tiểu thư Bùi nên về đi, bạn bè? Nực cười!“.
Nhân Mã lần đầu tiên gặp được thần tượng từ nhỏ của mình bằng xương bằng thịt, cứ nghĩ khi gặp nhất định cô sẽ rất hạnh phúc nhưng giờ đây, sự căm ghét càng ngày càng nhiều, nhiều đến mức dù bằng bất cứ giá gì cũng không thay đổi được.
Ngài Ngô nói xong toan đi đến xe của mình, một vệ sĩ đã mở cửa sẵn, Ngài Ngô định bước vào thì nghe tiếng Nhân Mã đằng sau: “Ngài Ngô, có lẽ ngài cũng biết, có những chuyện mà con người ta không bao giờ có thể tha thứ được“.
Một giọng nói rất chắc chắn, khiến cho Ngài Ngô bị khựng lại, nhưng chỉ một lát Ngài Ngô đã yên vị vào trong xe.
Nhân Mã nhìn theo bóng chiếc xe rời đi, bây giờ mới cảm giác mình như rơi xuống vực thẳm, ngay cả việc Kim Ngưu ở đâu cô cũng không biết, rốt cuộc Kim Ngưu còn những gì mà cô còn chưa hiểu. Nhân Mã vừa tức giận Kim Ngưu vừa tức giận chính mình, cái cảm giác mình không biết gì về người đó thật sự rất khó chịu.
Nhân Mã mở điện thoại tìm danh bạ đưa lên tai.
- Alo!
- Alo, Cự Giải, tớ có chuyện muốn hỏi cậu!
- Hở?
- Một vài chuyện về Kim Ngưu.
Đầu dây kia im lặng.
- Cậu sao vậy? - Nhân Mã hơi mất kiểm soát.
- Để lúc sau đi, tớ đang có vài chuyện với Kim Ngưu..
- Cậu nói lại? - Nhân Mã tưởng mình nghe lầm.
- À, tớ..
- Cậu biết Kim Ngưu đang ở đâu sao? - Nhân Mã ráng dằn sự khó chịu xuống.
- Ừ, cậu ấy ở riêng...
- Nói cho tớ địa chỉ - Nhân Mã cướp lời.
Cự Giải suy nghĩ một hồi rồi quyết định nhắn địa chỉ cho Nhân Mã. Nhân Mã nhìn những hàng địa chỉ trong điện thoại, ra lệnh cho tài xế riêng lái xe đi.
Đứng nhấn chuông cửa, người ra mở cửa lại là Bảo Bình, Bảo Bình bất ngờ, chưa kịp chào hỏi thì Nhân Mã đã xông vào không thèm suy nghĩ.
A...
Một người con trai đang ngồi tựa đầu vào ghế salon, xung quanh tuyệt nhiên không thấy bóng dáng Cự Giải.
Nhân Mã cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Trái tim bé nhỏ trở lại nhịp đập bình thường rồi bỗng chốc đập mạnh hơn như muốn vỡ ra từng mảnh.
- Kim Ngưu! - Nhân Mã nói nhỏ.
Đã lâu không gặp!
Chỉ là mấy ngày mà cô cảm thấy như đã trải qua hàng vạn năm, khi đứng trước người mình yêu, cô mới phát hiện rằng mình yếu đuối đến thế!
Nếu một ngày nào đó, tớ được đường đường chính chính đứng bên cạnh cậu...
Kim Ngưu không có vẻ là ngạc nhiên, chỉ đáp lại: “Chào!“.
Tim cô nghe một tiếng răng rắc, anh ghét cô sao?
Bảo Bình bước đến đằng sau, khẽ chạm vai Nhân Mã nói: “Cậu đừng để ý, tên đó vốn là vậy!“.
Vốn là vậy!
Tính cách cậu vốn là vậy! Tôi lại chẳng biết gì, dù cậu biểu hiện hoàn toàn xa lạ nhưng tôi..
Cự Giải từ trên lầu chạy xuống, nhìn thấy Nhân Mã, Cự Giải thấy hơi khó xử, Kim Ngưu sẽ thế nào khi biết Nhân Mã đã biết hết mọi chuyện của anh? Cự Giải không muốn kết thúc như vậy, Kim Ngưu mãi mới thật tâm với một người, nếu người đó lại bỏ đi thì Cự Giải biết làm thế này đây?
“Cự Giải”
“Hả?”
“Mẹ tớ đã bỏ rơi tớ, liệu cậu có như vậy?”
“Kim Ngưu, tớ hứa với cậu, nếu cậu không có được hạnh phúc, tớ sẽ là người ở bên cạnh cậu, vì sao cậu biết không? Vì cậu không hạnh phúc, tớ cũng không hạnh phúc, bởi vậy, Kim Ngưu, cậu hãy vì tớ mà cố gắng với lấy hạnh phúc“.
“Tại sao người mang lại hạnh phúc cho tớ lại không phải cậu?”
“Bởi vì... ngay từ đầu, chúng ta đã không phải định mệnh của nhau, tớ không có can đảm hứa sẽ mang lại hạnh phúc cho cậu vì thế tớ tin rằng sẽ có một người xuất hiện, toàn tâm toàn ý yêu cậu“.
“Vì là không bỏ rơi chứ không phải yêu?”
“Đối với tớ, cậu đã vượt trên mức tình yêu rồi!”
Cự Giải bặm môi kéo Bảo Bình đi, Bảo Bình lúc đầu còn không tán thành nhưng nhận được ánh mắt đe dọa từ Cự Giải thì đành cắn răng đi theo sau cô.
- Bọn tớ có việc phải về trước - Cự Giải nói với Nhân Mã rồi xoay người thì thầm với Kim Ngưu - Kim Ngưu, hãy hứa với tao, mày phải hạnh phúc, nhất định phải hạnh phúc.
Nhân Mã nhăn mày nhìn theo Cự Giải bỏ đi, khó chịu đến mức muốn đốt cả căn nhà.
Kim Ngưu nhìn theo Cự Giải, nhớ tới người bạn thân thiết luôn ở cạnh mình rồi quay sang Nhân Mã nói: “Cậu ngồi xuống đi, đứng đó không mỏi chân à? Cậu muốn uống gì?”
Đúng là.. chỉ có vì người mình thương mới khiến tâm trạng dù nóng như lửa đốt cũng sẽ bình tĩnh mà hảo hảo quan tâm người ta.
Nhân Mã hơi ủy khuất ngồi xuống: “Nhìn cậu kìa, mấy ngày không ăn uống gì rồi?“.
Kim Ngưu bật cười nhẹ: “Cậu lại quản tớ?“.
Nhân Mã trề môi: “Ai thèm quản cậu!“.
Kim Ngưu ngồi thẳng dậy, im lặng một lúc rồi nghiêm túc nói: “Cậu đến đây làm gì?“.
Nhân Mã dùng ánh mắt cực kì kiên trì nhìn Kim Ngưu sau đó mở miệng, rất nhỏ nhưng đủ để Kim Ngưu nghe thấy.
- Để biết tất cả về cậu!
-------------------------
- Song Ngư, con quyết định thế sao? - Dì Tước một bên lo lắng nhìn Song Ngư.
Song Ngư cười cười: “Dì à, mọi chuyện trong nhà đành phải nhờ dì coi sóc rồi“.
Dì Tước nhăn mặt: “Con chắc chắn?“.
Song Ngư hơi mỉm cười: “Dì, con sẽ hạnh phúc“.
Song Ngư nghĩ về Thiên Bình...
Song Ngư, xin cậu..
Thiên Bình, xin lỗi, đây là lần cuối, tớ hứa, đây là lần cuối tớ nói dối cậu!