Trong lúc mọi người đang nhốn nháo ầm ĩ vì sự xuất hiện của hai sinh vật mới tới thì bên trong phủ Minh Chủ Võ Lâm lại là khung cảnh thực dọa người. Đám gia nhân trong phủ điên cuồng lau mồ hôi ngập ngừng liếc nhìn cánh cửa phòng vẫn đang khép chặt không một tiếng động, bi ai nghĩ: Minh Chủ đáng thương của ta, không những đánh không lại người ta, còn bị cướp nương tử, giờ lại trực tiếp bị chiếm luôn cả phòng. Người nên ăn chay tích đức đi!
Trong phòng, không khí vô cùng căng thẳng, bạn nhỏ Nhân Mã run rẩy đứng ôm chặt cái cột nhà, sống chết không chịu buông tay. Thiên Yết bình tĩnh ngồi xuống giường, mắt phượng khẽ híp nhìn tiểu nữu nhân đang chơi trò tình thương mến thương với cái cột, khẽ mở miệng:
"Lại đây."
"Cứu mạng ta, Bạch Bạch, Kết Nhi, Giải Nhi, Bình Nhi, Ngư Nhi, cha, nương, Đại Hổ ca ca~~!
Nhân Mã lệ nóng quanh tròng cố gắng tru lên, hy vọng có ai đó đủ dũng cảm lao vào cứu nàng. Rất tiếc, đáp lại nàng chỉ có tiếng con ruồi vo ve bay qua, kèm theo là tiếng cót két của cánh cửa sổ. Thiên Yết khoanh tay trước ngực nhìn kẻ phạm tội vẫn còn đang gào thét không ngừng, đưa tay lên phất nhẹ một cái, lập tức đồng chí Nhân Mã bị một lực vô hình kéo đến ngã vào lòng Thiên Yết, hai cánh tay vắt lấy cổ hắn, cả gương mặt lộ rõ sự kinh ngạc quên cả hét. Thiên Yết híp mắt giơ cao bàn tay lên, nàng sửng sốt không hiểu hắn muốn làm gì, từ từ dõi theo hành động hiện tại. Và...
"Bốp...Bốp...Bốp..."
Ba thanh âm vang dội vang lên, bạn nhỏ Nhân Mã trợn trừng mắt run run đưa tay ôm vị trí bị đánh, sau đó "oa" một tiếng khóc rống:
"Oa mẹ ơi, mông nhỏ yêu quý của ta. Ngươi dám đánh mông ta, ta sẽ gọi dân chúng ngoài hành tinh dìm chết ngươi. Hu hu, ngươi là đồ vô sỉ!!!"
Thiên Yết nhức đầu đưa ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy môi anh đào của Nhân Mã, bình tĩnh cười:
"Nàng bớt nói một chút, chúng ta cùng nhau nói chuyện."
Nói xong từ từ rút trong người ra một cuốn sổ khá dày, mở ra nghiên cứu. Nhân mã đầu đầy dấu hỏi há hốc miệng vừa ôm mông vừa len lén quan sát. Thời khắc này mà tên hoàng thượng phúc hắc Thiên Yết có thể tha cho nàng để đọc sách sao? Nhân mã thật cẩn thận nhích người muốn trườn ra khỏi lòng hắn, đánh alcj hướng:
"Ngươi đọc gì thế?"
Thiên Yết túm cổ áo nàng không cho chạy, cười thực ôn hòa:
"Sổ ghi tội của nàng, đến lúc chúng ta tính sổ rồi."
"Đoàng"
Một tia sét chạy dọc xuống từ đầu tới chân, Nhân Mã nhìn cuốn sổ dày bằng nửa chiều dài ngón tay út, lảo đảo ngã xuống không đứng được dậy. Thiên Yết chậm rãi đọc:
"Tội thứ nhất, trốn ra khỏi cung. Tội thứ hai, đập nát cả Thiên Long điện. Tội thứ ba, lấy đi bảo vật quý trong điện. Tội thứ tư..... "
Nhân Mã nghe tiếng nói như oan hồn đòi mạng vảng vất bên tai, chui từ bên nọ sang bên kia, sức lực mỗi lúc bị rút cạn. Xong đời rồi, tại sao nàng chạy vẫn không thoát khỏi tên ác ma vô lại này?
Ngoan ngoãn chờ hắn đọc cho tới khi chén trà trên bàn để nguội ngắt, Nhân Mã khóc không ra nước mắt, sao vẫn còn chưa hết vậy?
"Yết Yết, ngươi trực tiếp giết ta đi."
Nàng đưa ra bộ dạng bi tráng chờ chết, mắt cặt hai mắt vào. Cùng lắm là toi đời, dù sao nàng sống bị sét đánh mỗi ngày vài lượt thế này cũng không thể trụ nổi nữa, thật kích thích đến phát điên mà.
Thiên Yết túm cổ áo sau gáy nàng kéo lại gần mình, mặt đối mặt, giảo hoạt cười vô sỉ:
"Nàng muốn chết?"
"Đúng."- Nàng bi phẫn cụp mắt, mau thực hiện đi, nàng đang muốn đổi ý rồi đó.
"Thêm một tội, không biết quý trọng sinh mệnh."
"..."- Nhân Mã hóa đá nhìn đôi bàn tay vàng ngọc của lão đại hạ bút xuống sổ tử thần, mồ hôi tuôn rơi.
"Ngươi... Ngươi... Vậy ngươi đánh ta tiếp đi."
Nhân Mã lệ nóng quanh tròng lí nhí kêu lên.
Thiên Yết tươi cười hôn nàng một cái, sau đó hạ bút:
"Dám nói ta đánh nữ tử, thêm một tội. Ta vốn là chính nhân quân tử!"
"..."- Nàng yên lặng nhìn trời, Hoàng thượng, là tên khốn kiếp nào ban nãy đã đánh mông ta ba phát vậy?
Thiên Yết gấp sổ lại, tươi cười nhìn tiểu nữ tử đang bày ra vẻ mặt như oán phụ, đôi mắt to tròn long lanh ngập nước, môi hồng khẽ chu lên, mày liễu nhăn lại, hai má phồng to, liền ôm lấy eo nàng quăng lên giường. Nhân Mã trừng to mắt khiếp sợ kêu lên:
'Ngươi... Ngươi muốn làm gì? Không được khi dễ ta."
" Mã Mã, là nàng khi dễ ta trước."
Thiên Yết bình tĩnh cởi ngoại bào, sau đó--- leo lên giường, chống người trước mặt Nhân Mã. Nàng hoảng hốt hô lên:
"Ngươi vừa ăn cướp vừa la làng. Ta không có!"
"Phải không? Lần đầu gặp, là ta đang ngồi, đột nhiên nhảy lên đùi ta, còn sờ ngực ta hai cái nữa."
Trước mắt sao bay loạn, hít một hơi thật sâu phản đối:
"Rõ ràng là ta bị rơi xuống xuống, ngươi biết ta không phải người nơi này."
Hiển nhiên, lời nói này đã bị lão đại trực tiếp bỏ qua, coi như không nghe thấy, tiếp tục ai oán than thở:
"Ta thân thể vàng ngọc, lại bị ngươi sờ đông sờ tây khắp nơi trước mặt đệ đệ muội muội và cung nữ thị vệ, nàng nói xem có phải nên chịu trách nhiệm rồi hay không? Không những chiếm tiện nghi của ta, còn bỏ trốn khỏi cung hại ta lỡ chính sự, còn chạy theo nam nhân khác sung sướng không thấy trời đất, hồng hạnh xuất tường. "
Nhân Mã sắp sửa hôn mê, nàng muốn nhảy sông chứng minh trong sạch, kẻ này quá cường đại, nàng nói không có lại a! Nàng hiện giờ thực sự muốn biết, vì sao mà những người quen biết tên Thiên Yết này lại có thể kiên cường sống cho tới tận bây giờ. Chợt nhớ lại, xung quanh hắn, hình như cũng không có người bình thường, nàng đau khổ che mặt khóc lướn.
Đang bi phẫn, đột nhiên trước ngực chợt lạnh, nàng sửng sốt nín khóc, cúi đầu xuống nhìn, hai mắt sắp rơi ra ngoài: ngoại y và yếm của nàng đâu rồi? Tại sao chỉ còn phía dưới còn được che thôi vậy?
"Ngươi... Ngươi..."
"Thực nhỏ, cần phải bồi bổ thêm."
Thiên Yết vuốt cằm đánh giá phía trên của nàng, bình tĩnh bổ sung. Nhân Mã hộc máu, vội kéo chăn lên che đi bộ phận quan trọng, hét ầm lên:
"Yết Yết, ngươi muốn làm gì lão nương?"
"Tất nhiên là trừng phạt nho nhỏ một chút. Mã Mã, thả lỏng ra."
Nhân Mã còn đang mơ hồ định hỏi thì kẻ phía trên đã nhanh chóng áp môi mình xuống, ngăn chặn miệng nhỏ đang muốn nói tiếp, lưỡi quấn lưỡi, thành công chiếm đất. Không những hôn, hắn còn khẽ cắn nàng, có chút ngứa, lại có chút tê tê, khiến Nhân Mã hoàn toàn quên mất mọi thứ, nhắm mắt lại bắt đầu hưởng ứng, cánh tay cũng vòng tới ôm lấy cổ hắn. Bầu không khí lập tức ái muội, hơn thở dồn dập, còn có thể nghe rõ tiếng hai trái tim đang đập cuồng loạn. Đợi đến khi nàng sắp ngất thì thiếu hơi, Thiên Yết mới luyến tiếc buông ra, giọng nói khàn khàn mang theo ẩn nhẫn cùng ôn nhu, hai chóp mũi chạm vào nhau, cùng đối mặt:
"Mã Mã, giao bản thân cho ta, một đời một kiếp, quyết không xa rời."
Nhân Mã tim đập liên hồi, ánh mắt hắn thật sự quá mê hoặc, nàng gần như đã bị đắm chìm trong sóng tình cuồn cuộn kia, chỉ có thể khẽ mở miệng miệng thở nhẹ. Ô ô, hắn sử dụng mỹ nam kế, nàng chịu không nổi. Cố gắng trấn tĩnh lại bản thân, nàng lí nhí lên tiếng:
"Ngươi có thể sao? Ta không muốn cùng chia sẻ phu quân với người khác, càng không muốn có đấu đá."
Thiên Yết cười khẽ, khóe miệng hơi nhếch lên quyến rũ, hôn nhẹ nàng một cái, vuốt tóc Nhân Mã ôn nhu đáp:
"Ta đã giải quyết xong đám phi tử kia. Nàng cũng biết ta chưa bao giờ động tới các nàng, đều chỉ là đám bình hoa trang trí ở đây cho hậu cung đỡ tẻ nhạt. Nay đã có nàng, cần gì đám hoa lá màu mè kia chứ?"
"Ngươi nói thật chứ? Sẽ không phải là lừa ta?"
Nhân Mã vẫn có chút sợ hãi không dám chắc. Thiên Yết cười cầm lấy tay nàng đặt lên ngực trái của mình, yên lặng không nói một lời. Nàng run run cảm nhận từng nhịp đạp nhanh và mạnh của nam tử trước mặt, không hiểu vì thẹn thùng hay tức giận mà mặt đỏ như quả cà chua.
"Ta... ta có thể tin ngươi sao?"
"Mã Mã, cảm nhận, nàng tự mình kiểm nghiệm đi."
Thiên Yết cười xấu xa, nghiêng người thấp xuống, lúc này bạn nhỏ Nhân Mã mới phát hiện hắn đã dán như keo trên người mình, gỡ thế nào cũng không ra. Nhân mã đỏ bừng má, đưa tay kéo chăn, chui người vào trong. Thiên Yết tủm tỉm cười nhìn cục chăn đang rung lên bần bật, rất tốt bụng nhắc nhở:
"Mã Mã, không cần cười dữ dội như vậy, giường sắp sập rồi."
"Ta không có sung sướng."- Bạn nhỏ Nhân Mã luống cuống hét lên, hoàn toàn lộ rõ thanh âm hỉ hả của mình. Thiên Yết vặn đốt ngón tay, lắc mình kéo chăn ra. Đến giờ làm thịt con thỏ nhỏ này rồi...
"Á... Ngươi làm gì thế?"
Nhân Mã hét lên lui ra sau, mặt tưng bừng nóng ran. Hắn vừa mới sờ loạn chỗ nào đó? Thiên Yết kéo Nhân Mã vào trong lòng, để nàng ngồi lên đùi mình, tuy rằng rất muốn dời đi chú ý nhưng quả thật hắn sắp chảy máu mũi vì hai thứ trước ngực Nhân Mã.
Nụ hôn rơi từ mắt xuống má, mũi đến môi, từ ôn nhu trở nên nóng bỏng, bá đạo, lão đại Thiên Yết không biết từ lúc nào đã lột xong nội y, trực tiếp biến cả hai thành hoàn toàn lộ thiên. Không biết từ lúc nào nụ hôn đã rơi xuống cổ, ngực, bụng, mà nàng thì đã nằm xuống, để mặc cho kẻ háo sắc kia trên thân muốn làm gì thì làm. Lý trí dần bị kéo đi, trước mắt là một mảnh mê mang chỉ còn nghe loáng thoáng lời thủ thỉ của hắn. Thân thể giống như có tia sét nhỏ chạy dọc qua, mỗi nơi hắn hôn qua đều gây ngưa ngứa tê tê, hai cơ thể nóng bỏng dán sát vào nhau, ái muội hơn hết.
Một tuần trà sau...
"Mã Mã, bình tĩnh, thả lỏng ra, đừng có gồng mình lên như vậy!"
"Không đâu, trong tiểu thuyết nói sẽ rất đau, chúng ta không làm nữa được không?"
Nhân Mã rưng rưng nhìn hắn cầu xin. Thiên yết giống như cung đã lên tên sau có thể không bắn, cố gắng kiềm chế bản thân, thủ thỉ:
"Mã Mã, ta yêu, rất yêu nàng, mọi thứ của nàng đều khiến ta phát điên lên. Ta hứa, sẽ mãi mãi cưng chiều, bảo vệ, dung túng cho nàng. Lúc biết tin nàng và Đại Hổ sắp thành thân, ta đã ăn dấm, còn là rât chua nữa."
Nghe một nam nhân tự nhận mình ăn dấm chua thật phi thường biết bao, Nhân Mã quên cả sợ, chủ động sáp lại bên Thiên Yết hôn một cái, híp mắt cười:
"Yết Yết, ta yêu chàng."
"Á..."
Một cơn đau như xé cả linh hồn từ phía dưới khiến Nhân Mã ngừng cả thở, lập tức trào nước mắt khóc oa oa. Bà nó, Thiên Yết, ngươi là tên khốn kiếp! Lão nương mới có mười sáu tuổi, còn là trẻ vị thành niên đó!!!
"Mã Mã, làm Hoàng hậu của ta nhé?"
Thiên Yết rất biết lợi dụng thời cơ hỏi ngay, bản thân lại không ngừng khiến cho Nhân Mã vừa sung sướng lại vừa đau khổ. Nhân Mã mơ hồ gật đầu lia lịa, hắn mỉm cười đắc ý. Đời này, nàng đừng hòng thoát khỏi ta...
Trong phòng, mành che đã thả xuống, xuân sắc kiều diễm, lay động lòng người...
Bên ngoài...
"Cuối cùng cũng bị ăn rồi."- Thiên Bình, Bạch Dương, Song Ngư cùng Cự Giải rơi lệ cho số phận đáng thương của Nhân Mã trong tay sói háo sắc.
"Ăn rồi, hoàng huynh ăn thịt thỏ nhỏ rồi."- Sư Tử cùng Ma Kết rưng rưng nước mắt, hoàng huynh của họ không phải gay, vỗ tay ăn mừng thôi.
"Đáng ghét, lão đại nhanh tay thật đấy. Chúng ta cũng phải phấn đấu."- Bạn nhỏ Kim Ngưu, Xử Nữ, Bảo Bình, Song Tử hai mắt tóe lửa, hừng hực quyết tâm.
"Nương tử tương lai của gia! Phòng ngủ của gia! Các ngươi...!!!"- Đại Hổ đáng thương tru lên như sói, sau đó hoa lệ bị thủ hạ đánh bất tỉnh, khêng đi.
~~ End ~~