(12 Chòm Sao) Hoàng Cung Náo Loạn, Gà Bay Chó Sủa

Chương 39: Lương y như từ mẫu



Trong phòng khách, Đại Hổ day day thái dương mệt mỏi chống cằm, Huyền Vũ đứng bênh cạnh bưng trà, nhịn cười trước bộ dạng thê thảm của Minh Chủ. Chỉ chưa đầy một tuần, một Đại Hổ anh dũng phi phàm nay đã xơ xác như tàu lá chuối, râu ria lún phún, hai mắt trũng xuống, đáng thương như chú chó nhỏ.

"Ha ha, Minh Chủ, Huyền Vũ cô nương, ta có người thân, ta có cha nương, ta có tỷ tỷ."

Cự Giải hớn hở đi vào, tay bắt mặt mừng với Huyền Vũ, vẻ mặt kích động vô cùng. Đại Hổ đau đầu bất lực thở dài:

"Cự Giải cô nương, ta biết, ngươi đã khoe lần thứ một trăm lẻ ba trong buổi sáng ngày hôm nay rồi."

"Vậy sao?"

Cả Huyền Vũ và Đại Hổ đều gật đầu lia lịa, ý nói mời cô nương tìm chỗ khác tiếp tục giải tỏa tâm trạng. Cự Gỉải nhíu mày quay đầu ra ngoài, lầm bầm:

"Sao hôm nay trong phủ yên lặng quá, muốn tìm người để khoe cũng khó."

"..."- Ngươi dọa mọi người phải tìm chỗ trốn rồi, còn mở miệng hỏi sao?

Đại Hổ bi phẫn nhìn trời, rốt cuộc chàng đã tạo nghiệt gì mà từ khi ra khỏi phủ liền liên tiếp xui xẻo thế này, giang hồ bây giờ nguy hiểm thế này sao, không có một ai bình thường.

Cự Giải tiếp tục lượn lờ khắp phủ, không có một bóng người, dường như tất cả đều đã bốc khói. Nàng bực bội xắn tay áo, không có ai ở đây, vậy thì nàng ra ngoài.

"Phải rồi, ngoài kia có rất nhiều người, ta có thể nói cho họ biết, nhất định họ sẽ vui mừng cùng ta."

Nhìn cánh cửa phủ vừa khép lại, trong bụi rậm, mao xí, nóc nhà,... thò mặt ra một bộ phận quần chúng già trẻ trai gái đủ cả, điên cuồng lau mồ hôi. Bạch Dương sợ hãi túm lấy cổ áo Thiên Bình lắc lấy lắc để:

"Ngươi nói xem, tam muội của ngươi bao giờ mới trở lại trạng thái bình thường?"

"Ta làm sao mà biết. Hôm qua lúc ta đang mơ màng ngủ, muội ấy tự dưng chui từ gầm giường ra liến thoắng, suýt hù ta vỡ tim."

Thiên Bình đến giờ vẫn còn chưa hoàn hồn đáp. Kim Ngưu cũng vô cùng bi thương gật đầu:

"Hôm qua ta và Bạch Bạch đang luyện võ, tự dưng nàng ta bổ nhào vào khoe, suýt nữa thì hai bọn ta vung kiếm vào mặt Giải Nhi."

"Ta còn thê thảm hơn, đã táo bón phải ngồi mao xí, muội ấy còn thò cổ vào kêu ầm lên đại tỷ thế nọ đại tỷ thế kia. Mẹ nó, lão nương tắc luôn, đến giờ vẫn chưa thể thông."

"..."- Mọi người trầm mặc ném thư sinh Tranh Liễu người cũng ẻo lả như tên gọi bổ nhào về phía Thổ Phỉ, trong lòng trăm ngàn lần khấn vái: Đại tỷ, người đừng mở miệng ra nữa, thật ghê tởm.

Thiên Yết lão đại vuốt cằm giây lát, cuối cùng ra quyết định:

"Sư Ca, Xử Ca, các ngươi mau đóng cửa thả chó, bao giờ Giải Nhi bình thường mới cho phép trở về. Rất có thể lần trước đã bị lây nhiễm bệnh dại của Bảo Bảo, cần cẩn thận một chút. Song Song, làm phiền ngươi..."

"Ta ư? Ta phải làm gì?"

Song Tử mờ mịt gãi đầu. Mấy nữ tử cười gian tà nhìn nhau, sau đó trăm miệng một lời hét vang:

"Chữa cho Giải Nhi mới được về."

Cùng lúc ấy, Thiên Yết giơ chân đá một cước, đệ nhất thái y bị hất văng ra ngoài, cánh cửa cũng được khép lại ngay tức khắc. Dân chúng đang đi trên đường đột nhiên trông thấy vật thể lạ bay viu viu như chim không thấy điểm dừng, vội vã bỏ chạy:

"Yêu quái, mau chạy!"

"..."

* * *

"Ta có cha, ta có nương, ta có hai tỷ tỷ, ngươi có biết không?"

"Bà cố nội, ta biết, ngươi mau đi đi."

Bên kia đường, Cự Giải lôi kéo một nam nhân béo mập mạp hớn hở khoe, mà người kia mồ hôi chảy giọt sợ hãi không thôi. Vốn thấy nàng ta ngơ ngẩn cười khúc khích trên đường, nghĩ nàng ta mới từ quê lên ngây thơ dễ lừa liền nảy sinh ý định muốn bắt người đem bán kỹ viện, nhưng mà không ngờ tiểu tổ tông này lại đáng sợ như thế. Thật là muốn về với nương quá rồi!!!

"A, vật thể lạ bay tới kìa!"

Nam nhân kia hô lên, Cự Giải vừa quay đầu nhìn, đã thấy một cơn gió từ phía sau thổi tới. Nàng co giật khóe miệng quay lại, kẻ béo mập kia đã biến mất, chỉ có lại cái áo choàng bên ngoài đang nằm trên tay nàng. Đường đông thế này mà lăn cũng thật nhanh quá đi!

Cự Giải nhún vai, tiếp tục đi tìm người để khoe mà không nhận ra, thật sự là có "vật thể lạ" vừa bay qua trước mặt. Song Tử trông thấy Cự Giải mừng rơi nước mắt, nhưng cố gắng tìm mọi cách vẫn không thể dừng lại được, đành tru lên như sói:

"Giải Nhi, cứu ta với!"

Cự Giải dụi dụi mắt nhìn, khoe miệng co quắp:

"Song Song?"

"Mau, mau cứu ta, ta không dừng được!!!"

Song Tử khốn khổ gào lên, quần chúng kích động lùi sang hai bên, người này thật siêu đẳng, lại chạy lùi nhanh như vậy mà không bị va vấp gì, đúng là giang hồ ngày càng lắm nhân tài võ học. Dân chúng thật là có trí tưởng tượng phong phú...

"Bốp"

Cuối cùng, tọa độ hạ cánh của Song Tử cũng xuất hiện, chàng ngã ngửa ra sau, rất anh dũng rơi xuống mặt đất, nằm yên không nhúc nhích. Có một tiếng rên nhẹ quanh quẩn đâu đây, Cự Giải mở to mắt chạy tới gần, tò mò:

"Song Song, huynh rên cái gì mà nghe nhão nhoét thế?"

Song Tử rơi lệ:

"Không phải ta, ta đâu có đau."

"Vậy..."

Cự Giải tiến lại gần, phát hiện, có một vạt áo màu vàng nhạt lộ ra. Có người ở phí dưới chịu đòn thay cho Song Tử sao. Là đại hiệp giang hồ nghĩa hiệp nào thế?

"Cứu mạng!"

Tiếng rên ư ử lại vang lên, Cự Giải nín thở cắn ngón tay. Hình như là nữ hiệp thì phải, cũng thật có lòng quá nha!

Nàng chạy tới kéo Song Tử lên phủi qua bụi trên y phục cho chàng, sau đó cả hai chúi đầu ngồi xổm, quan sát "sinh vật xui xẻo" đã bị đè bẹp nằm dính một bãi úp sấp dưới đất. Nàng dùng ngón tay chọt chọt:

"Cho hỏi, đã chết chưa?"

"Sẽ chết nếu như các ngươi không khiêng ta dậy."

"Sinh vật lạ" tiếp tục rên rỉ. Song Tử áy náy, chắp tay trước ngực khảng khái cảm động:

"Đa tạ cô nương ra tay tương trợ. Cô nương đừng lo, ta là Thái y nhất định chữa khỏi cho cô nương,."

Chàng định bế vị nữ hiệp kia lên, bất chợt bắt gặp ánh mắt sét đánh của Cự Giải, xoa xoa mũi rụt tay lại. Nàng chống tay trước hông, híp mắt cười:

"Để ta."

"Muội khiêng sao?"

"Huynh đừng hòng chạm tới một cọng lông của nàng ta. Chúng ta sẽ dùng cái này đưa về phủ."

Nhìn theo hướng tay Cự Giải, Song Tử chết lặng, lùi ra xa hai bước. Cô nương, thỉnh bảo trọng...

* * *

"Giải Nhi, ngươi sao có thể đối xử như thế với ân nhân cứu mạng của Song Song chứ?"

Trước cửa phòng dành cho khách, mọi người đưa tay bịt mũi, không đồng tình nhìn Cự Giải đang dùng giấy bịt lỗ mũi, trong lòng đồng loạt phỉ nhổ. Nàng đứng quay đầu ra bên ngoài nhún vai thở dài tỏ vẻ bất đắc dĩ:

"Ta cũng biết thế, nhưng mà nàng ta cũng động chạm khá thân mật với Song Song yêu quý của ta rồi, đó coi như là trả thù đi."

Song Tử vừa mới bưng chậu nước định bước ra nghe vậy mặt tái mét, quả quyết lại quay đầu đi vào trong, cố gắng chịu đựng mùi thối khủng khiếp từ phía giường. Đúng vậy, cái mà Cự Giải đem ra để chở nữ hiệp kia chính là một chiếc xe thồ đang có mấy con bò đang lắc lư nhảy múa trên ấy, khi nữ hiệp được khiêng vào, chúng còn rất mừng rỡ kêu lên vài tiếng, hương "thơm" sực nức. Không một ai dám khiêng nàng ta từ trên xe xuống, cuối cùng đành nhờ tới bác lái xe bò vác nàng ta về phòng. Bác còn rất cam đoan vỗ ngực đảm bảo:

"Các vị, ngày thường tôi vẫn hay khiêng vài con bò lên xe, chút vấn đề này không làm khó được tôi."

Song Tử ngồi nhìn nữ hiệp đang nằm trên giường, trong lòng rất cảm kích xúc động. Nếu không phải nàng ta kịp thời đỡ thì e rằng người đang nằm chính là chàng rồi. Lương tâm của người làm y trỗi dậy, Song Tử đập bàn kiên quyết hô lên:

"Được rồi, nhất định phải giúp cho ân nhân lành lại mới thôi."

Bên ngoài mọi người nghe tiếng, chậm rãi cười cười liếc sang Cự Giải đang tím tái mặt mày, rất sung sướng khi người khác gặp họa. Ngươi hành hạ chúng ta suốt từ hôm qua tới giờ, đây chính là quả báo đó!!!

Cự Giải nheo mắt, nàng có cảm giác chẳng lành về chuyện này...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.