Hoa Phiên giáo được biết đến là một ma giáo lẫy lừng, không những giết người không gớm tay mà có chuyện gì trên đời bọn chúng không làm được. Nhắc đến Hoa Phiên giáo mặt liền đổi sắc, không phải kính nể mà là hoảng sợ, chỉ cần một nữ môn đồ của Hoa Phiên giáo xuất hiện, hẳn có nhiều người tầm thường liền chết điếng tại chỗ.
Mà Hoa Phiên giáo chỉ có nữ không có nam, họ lấy dương bổ âm, dùng sức sống của nam nhân để tu luyện võ công và giữ mãi sắc đẹp non trẻ. Có người nói bọn họ là ma quỷ, cũng có kẻ bảo họ là Tử Thần, chỉ cần bỏ ra số tiền lớn liền có thể thực hiện ý nguyện. Di nguyện lớn nhất của Hoa Phiên giáo là lấy lại địa thế cho nữ nhân bị ruồng bỏ. Bởi thế những người tìm đến đều là nữ nhân, giao dịch cũng vậy. Họ có quy tắc chính, tuyệt nhiên không làm hại để nữ nhân chân yếu tay mềm, nếu như kẻ đó không đáng chết.
Những đứa trẻ được nuông nấng, dạy dỗ và trưởng thành đều là nữ hài tử bị bỏ rơi, Giáo Chủ của họ nhặt về rồi uốn nắn. Có những đứa trẻ như Song Tử không chịu được số phận nên bỏ trốn, và chúng đều phải trở nên điên dại thay vì chết. Nhưng Song Tử là đứa trẻ được Giáo Chủ lựa chọn trở thành người thừa kế, vậy nên từ bé nàng đã phải học cách tồn tại khắc nghiệt, đau đớn nhất.
Đối diện cùng thẩm Di, Song Tử không ngừng run rẩy, ngực nàng phập phồng sau lớp y phục mỏng manh, mắt không ngừng liếc ngang liếc dọc suy tính đường chạy trốn. Nhưng thẩm Di đã nắm chặt lấy cổ tay nàng, đôi mắt có phần độc ác: "Con lại muốn bỏ trốn?"
Song Tử vội lắc đầu: "Con chỉ đang vui mừng quá thôi!"
Nụ cười của nàng ngờ nghệch, méo mó khó coi. Thẩm Di gỡ bỏ dịch dung, ngũ quan như búp bê sứ tinh tế mà khắc nên, thẩm Di nở nụ cười tựa hoa nhưng lại giấu trong đó cả ngàn côn trùng rắn rết, độc ác đến rợn người: "Con không vui khi thấy ta à?"
"Giáo... Giáo... Chủ..."
"Gọi ta Hoa Mộc Di, con quên rồi sao?"
"Không phải... không phải... chỉ là..."
Song Tử chưa nói hết câu đôi môi đã bị ai chiếm lấy, Hoa Mộc Di tham luyến vị ngọt trên môi nữ tử nàng ta hao tâm tổn trí, phí hoài cả một thời gian dài để tiếp cận. Song Tử do nàng nhặt về, cũng do nàng nuôi dạy, vậy mà vừa mới biết tý võ công đã rắp tâm bỏ trốn mất. Bao đời Giáo Chủ Hoa Phiên giáo chưa từng có ai thất bại như Mộc Di nàng.
Nụ hôn cuồng bạo, triền miên lại có chút nhu tình trong đó, Song Tử không dám chống cự, chỉ biết nhắm tịt hai mắt sợ hãi cực độ. Nam nhân nàng chưa từng chạm đến tay, vậy mà đã bị nữ nhân cướp mất trinh trắng qua nụ hôn đầu rồi. Hoa Mộc Di buông Song Tử ra, nhưng lại rất nhanh ôm chặt Song Tử vào lòng: "Tử Nhi, nàng bảo ta phải làm sao đây? Nàng được chọn để kế nhiệm Giáo Chủ, cũng là nương tử của ta. Mà giờ nàng lại đi bái đường thành thân với con kẻ không đội trời chung của Hoa Phiên giáo. Ta làm sao phải giáo huấn được nàng đây?"
Lời này sao Song Tử có thể trả lời, mặc cho Hoa Mộc Di ôm, nàng vô lực chống trả, mặc nàng ta muốn làm gì thì làm. Một phần trên người Song Tử có ấn ký do Hoa Mộc Di tạo nên, Song Tử không thể tổn thương Mộc Di, và nàng ta có thể ra lệnh cho Song Tử làm bất kỳ điều gì mình muốn. Bất quá bao nhiêu năm nay thẩm Di vẫn giữ thân phận cùng chiếc mặt nạ quá hoàn hảo.
Hoa Mộc Di bế Song Tử vào gian phòng của nàng, đặt Song Tử lên chiếc giường tre, nàng ta khẽ buông màn, nhẹ nhàng nằm đè lên Song Tử, trao cho nàng từng cái hôn nồng đậm nhất. Trong nhịp thở đứt quãng, đôi mắt ma mị và giọng nói khàn khàn, Hoa Mộc Di bảo: "Kim Ngưu ngu xuẩn ấy không để tâm để nàng đâu, nên đêm nay chúng ta cùng động phòng hoa chúc. Cũng đến lúc rồi nương tử của ta!"
Nói rồi, Hoa Mộc Di bật cười yêu nghiệt, nàng ta đứng dậy rời khỏi giường để chuẩn bị dục bồn, rải một lớp cánh hoa hồng thơm tho. Mộc Di trở về giường ra lệnh Song Tử phải ngoan ngoãn tuân theo, nàng cũng không thể chống đối, khuôn mặt hồng nhuận rồi trở nên đỏ gấc, giọng nói e thẹn đáp: "Giáo Chủ, ta thật sự không thể cùng người."
"Nhưng ta thì có thể cùng nàng."
Nói rồi Hoa Mộc Di bế Song Tử trên tay đi về phía dục bồn, ra lệnh: "Cởi hết y phục."
Song Tử không nhanh không chậm, đôi tay có chút không muốn nhưng vì ấn ký trên người điều khiển khiến nàng không cam tâm tình nguyện cởi bỏ y phục. Nàng bước vào dục bồn, Hoa Mộc Di đứng bên ngoài dùng những cánh hoa xoa nhẹ lên da thịt nàng, từng tất da trắng nõn mềm mịn làm Hoa Mộc Di không thể chịu đựng được nữa mà áp đôi môi hôn lên. Mộc Di đưa tay sờ nắn đôi nhũ hoa, cùng hai bờ mông phấn nộn của Song Tử, nàng ta cũng cởi bỏ y phục tiến vào dục bồn cùng nàng. Hoa Mộc Di có vẻ thích hôn, và hôn rất điệu nghệ, còn Song Tử thì không được giỏi, nàng trở nên lúng túng và có chút hậu đậu trong việc đáp lại nụ hôn. Cơ thể Song Tử gượng gạo không đồng điệu được, như đang muốn tránh né kịch liệt mà tâm tư đều bị nụ hôn của Hoa Mộc Di làm cho mơ màng.
Hoa Mộc Di sau khi hôn chán chê thì ôm Song Tử đến tràng kỷ bằng trúc. Nàng ta lau sạch cơ thể cho Song Tử, rồi đầu lưỡi quái đản lướt quanh chiếc cổ thon dài của nàng, mút thật mạnh bên ngực trái Song Tử tạo nên dấu ấn chiếm hữu, Mộc Di ngậm lấy đôi nhũ hoa đang căng cứng hết cỡ, nàng ta dùng tay trêu chọc rừng rậm trên u nguyệt trước khi tiến thủ thăm dò bên trong. Song Tử ưỡn ngực, cong người đón nhận từng cơn khoái cảm Hoa Mộc Di trao. Mộc Di hơi buông thả, đôi mắt dâm tà, cùng chất giọng trầm đục vang bên tai Song Tử: "Nàng là nương tử của ta."
"Giáo... Giáo... Chủ... ta..."
"Gọi tên ta!"
Đôi mắt Mộc Di se lạnh khiến giọng nói cũng đanh thép hơn, Song Tử bị đôi tay yêu nghiệt của nàng ta càn quấy khiến cơ thể khó chịu, chẳng còn để ý gì nữa: "Mộc Di!"
Hoa Mộc Di cười, nàng ta lấy từ đâu ra một khúc cây bằng ba ngón tay chụm lại, chất liệu khá dẻo lại dài, giai đoạn "công việc của quý nữ" sắp vào hồi gây cấn. Nàng ta cho một ngón tay mơn trớn vào u nguyệt của Song Tử, thăm dò nơi ẩm ướt không ngừng tuôn ra d*m thủy. Mộc Di lướt chiếc lưỡi mềm ươn ướt xuống hạt đậu phộng nhỏ rồi mút nhè nhẹ, ngón tay vẫn nghịch ngợm chơi đùa bên trong cô bé. Song Tử không ngừng ưỡn ngực, tay chân vặn vẹo, hơi thở gấp rút và cổ họng phát ra tiếng rên nho nhỏ. Cơ thể Song Tử hồng theo từng nhịp thở, còn đôi mắt giảo hoạt từ Mộc Di không ngừng hiện lên ý cười. Hoa Mộc Di ngồi dậy, bò lên phía trên, tự dâng u nguyệt đến bên môi Song Tử, nàng ngượng ngùng nhắm tịt hai mắt, cử chỉ thiếu điều không biết làm gì cố gắng bắt chước Mộc Di yêu chiều cô bé ẩm ướt của nàng ta. Mộc Di không giống Song Tử, nàng ta rên rất to, biệt viện vừa vắng lại cách xa các biệt viện khác như thế có kêu cỡ nào cũng không ai nghe thấy.
Cầm khúc cây dẻo, Mộc Di tự mình cho vào bên trong cơ thể, đầu còn lại cũng tròn trơn và được vệ sinh kỹ càng đặt ở nơi Song Tử. Song Tử đưa tay bấu chặt lấy hai bên vai Mộc Di, nàng ta nâng chân Song Tử lên, trìu mến bảo: "Nương tử, sẽ không đau đâu, có đau thì cũng chịu chỉ một lát thôi sẽ hết ngay."
Nói rồi Hoa Mộc Di từ từ cho vào bên trong Song Tử, nhẹ nhàng mà tiến thủ. d*m thủy ẩm ướt hé mở cánh cửa chào đón khúc cây dẻo, Song Tử la lên một tiếng "A" cơ thể gồng lên đau đớn, hạ thể như bị ai đó xé ra làm hai, đau đến xương tủy, truyền đến tận đỉnh đầu. Song Tử cắn chặt môi dưới, dịch màu đỏ không ngừng rỉ ra, Hoa Mộc Di dừng lại chờ đợi cơn đau từ Song Tử nguôi ngoai đi phần nào mới bắt đầu đưa đẩy ra vào.
Sau cơn đau xé da xé thịt chính là cảm giác khoái cảm lâng lâng bay lên tận bồng lai thiên cảnh, Song Tử thở gấp, choàng tay ôm lấy cổ Mộc Di, không ngừng gọi tên nàng ta: "Mộc Di... Mộc Di... ta... Mộc Di... ta sắp không... chịu nổi rồi..."
Hoa Mộc Di cũng choàng tay ôm lấy Song Tử, đổi tư tế, cả hai cùng ngồi nhưng Song Tử lại ngồi trên Mộc Di, chân quắp ngang hông nàng ta. Mộc Di đưa tay nâng mông nàng lên, chủ động nâng hông lên xuống: "Sâu... sâu quá...!"
Song Tử không ngừng rên rỉ, còn Hoa Mộc Di thì đắm chìm thưởng thức trong hương vị của nương tử mới lớn, cả người nóng ran tựa ngâm mình trong lò luyện kim đơn. Nàng ta nhấp mạnh hơn, nhịp gấp rút hơn, và rồi: "Nương tử...!"