Thời gian trôi qua, không biết Nhân Mã mang từ đâu về rất nhiều mảnh cơ thể còn nguyên vẹn thay cho Ma Kết. Y một bên thở dài: "Chỉ cần tìm được Tạ Bối, ta liền có thể cho nàng một cơ thể khỏe mạnh không cần ở trong nhục thể mượn tạm chấp vá này nữa."
"Tạ Bối?" Ma Kết ở đây cũng vài hôm, nàng rất nhanh thích nghi được cái lạnh thấu xương này, còn cảm thấy rất thoải mái, tay chân hoạt động cũng nhanh nhẹn hơn nhiều: "Là một nữ nhân?"
"Ừ, là nữ nhân... lại còn rất xinh đẹp!"
Ma Kết cười thâm hiểm: "Người ngươi thích à?"
Nhân Mã cười như không cười: "Đã từng."
Nàng bĩu môi dưới: "Nhìn cái bộ dạng này cũng hiểu vẫn chưa quên được người ta đâu."
Y quay sang Nhân Mã, đưa tay cốc nhẹ lên trán nàng: "Ăn nói hàm hồ!"
"Nếu không có thì hà cớ gì đánh ta? Chỉ tại nói trúng tim đen nên muốn che giấu nó đi bằng bạo lực thôi."
Nhân Mã thở dài, không dư hơi đâu mà giải thích với nàng, vì y biết có nói gì nàng cũng không tin. Do Nhân Mã không thèm nói nữa, nên cục xương trong lòng Ma Kết càng chắc nịch rằng luận điểm y vẫn còn để Tạ Bối ấy trong lòng. Mấy hôm sau vẫn luôn dùng vẻ mặt khó ở đối xử với y, y vừa đưa tay chạm vào người nàng, vốn dĩ muốn xem xét tình hình da thịt, lại bị nàng lạnh lùng hất tay, hờ hững quay đi hướng khác.
Hiểu rõ phần nào tính khí thất thường như trẻ con của Ma Kết, Nhân Mã chỉ biết cười trừ đi bắt vài con cá cứu đói. Ma Kết ngồi đó, không thể khóc khiến lòng càng khó chịu.
Làm một bữa thịnh soạn, Nhân Mã ngồi cạnh Ma Kết hồi lâu mới mở lời: "Tạ Bối là nữ nhân đầu tiên được ta cứu sống, hết lòng chỉ dạy y thuật cho nàng, còn cùng nàng thề non hẹn biển. Nhưng là..." Y dừng lại, cười nhẹ, hàng mi có chút rũ, ánh nhìn dường như hướng về phía xa xăm, rồi dần chìm vào hư vô. "Không nghĩ đến một ngày nàng ta trộm mất bảo vật pháp khí của ta, cao chạy xa bay."
Ma Kết vừa cho một miếng cá nướng vào miệng, vừa hỏi: "Tại sao? Nàng ta không yêu ngươi sao?"
"Nàng ta có hay không ta cũng không thể hiểu thấu, rõ ràng nàng luôn bên cạnh chăm sóc ta, luôn miệng bảo sẽ báo đáp." Y quay sang Ma Kết, mâu quang nhuốm màu ảm đạm: "Nàng còn nhớ ta từng kể trong trận chiến với Thiên Sát Lang, vốn dĩ đã bắt được hắn, nhưng cuối cùng lại làm lỡ mất chứ?"
Ma Kết gật gù, mắt mở to ngóng chuyện hay.
"Lúc đó, trong tay ta là một thanh tiêu được luyện bởi chính máu của hắn ròng rã suốt 49 ngày. Và thanh tiêu đó có thể giết chết Thiên Sát Lang, hay ít nhất cũng làm hắn suy yếu đến mức dễ dàng kết liễu. Nhưng, khi ta tìm thì không thấy đâu nữa, Thiên Sát Lang lợi dụng cơ hội mà tẩu thoát." Y lại bật cười, nhưng lần này lại ẩn chứa sự giễu cợt, khinh bỉ: "Đến mãi bây giờ ta mới biết Tạ Bối đã yêu thầm Thiên Sát Lang ngay từ ngày ta cứu chữa hắn, vì sợ ta giết chết hắn, đầu tiên là làm ta tin tưởng, rồi sau đó cướp mất bảo bối, trốn đi biệt vô âm tín."
Ma Kết cảm thấy Nhân Mã thật đáng thương, đến cuối cùng một người nhẹ nhàng, nặng tình lại bị chính nữ nhân mình yêu nhất phản bội. Nàng nuốt miếng cá vào bụng, chùi tay vào vạt áo cho sạch mới đưa tay lên vỗ khẽ trên vai y an ủi: "Đừng lo, ta sẽ cùng ngươi tìm Tạ Bối! Bắt nàng trả lại tiêu cho ngươi."
"Nàng không thắc mắc vì sao phải tìm Tạ Bối thì nàng được sống toàn diện ư?"
Ma Kết ngẩn ngơ một chốc rồi gật đầu: "Có chứ, chỉ là ta quên mất."
Nhân Mã lại cười, nụ cười tươi tắn híp cả đôi mắt, thần sắc đã có chút cải thiện, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc nàng: "Ta trao cho nàng ấy... yêu đơn ngàn năm chỉ cần lấy lại, để vào cơ thể của nàng, liền hồi phục một cách kỳ diệu."
Ma Kết gật đầu: "Nhưng sao ngươi lại có yêu đơn?"
Nhân Mã tiếp tục xoa đầu nàng: "Năng lực trước kia của ta dư sức bắt hai ba con yêu ma hơn ngàn năm tuổi đấy!"
Ma Kết nghe xong liền bĩu môi xem thường: "Vậy mà lại sống dở chết dở ngần ấy năm!"
Y không phủ định câu nói của nàng, cũng không thuận theo nó, y chỉ cười, một nụ cười khó hiểu chất đầy tâm tư.
...
Đã bao ngày trôi qua vậy mà ở phủ Kim Vương Gia vẫn không có động tĩnh gì. Song Tử giống như một người vợ hiền, dâu thảo luôn luôn trông ngóng Kim Ngưu về mỗi đêm. Hoa Mộc Di vì việc ở Hoa Phiên giáo mà phải rời đi rất lâu, còn xin phép Kim Vương Gia là về quê lo gia sự. Trước khi đi Hoa Mộc Di không quên căn dặn: "Nàng đừng nghĩ ta đi rồi thì không biết nàng đương làm gì, tai mắt ta ở khắp nơi trong phủ. Tốt nhất hãy giữ đúng vai trò được giao, sau khi xong việc thì về Hoa Phiên giáo an phận với vận mệnh được định trước."
Chiều hôm đó, Song Tử cùng Hoa Mộc Di không ngừng mây mưa ở biệt viện Tịnh Mãn, dù lòng không muốn, cũng chẳng thể chống cự lại.
Kim Ngưu trở về thì Song Tử đã mệt mỏi ngủ vùi, hắn bước đến cạnh nàng, vén tấm chăn bị nàng đạp tung lên ngang ngực, sợ nàng lạnh, lại không muốn phá giấc ngủ ngon ấy cho nên mọi sự đều làm trong tỉ mỉ, nhẹ nhàng nhất. Lúc Kim Ngưu vừa quay mặt đi gột rửa thân thể thì Song Tử cũng vừa mở mắt hướng đến bóng lưng hắn. Dù biết là do yêu đan Mộc Tinh, nhưng lòng nàng vẫn là ấm áp lạ thường.
Vén tấm chăn, Song Tử chậm rãi bước đến dục bồn, lấy chiếc khăn khô thấm nước, yêu thương thay Kim Ngưu chà lưng. Hắn thoáng giật mình nhìn nàng: "Ta tưởng nàng đang ngủ!?"
"Thiếp cảm nhận được chàng về nên mới thức." Song Tử mỉm cười, lại tiếp tục kỳ lưng cho hắn.
Kim Ngưu bảo: "Ngày mai nàng có muốn ra ngoài ngắm cảnh thế gian không? Ở mãi trong phủ đúng là buồn chết đó!"
"Ân."
"Ta yêu nàng!"
Song Tử hơi ngạc nhiên, giấu nụ cười nham nhở: "Chàng vừa nói gì? Ta không nghe rõ!"
Kim Ngưu cười lớn: "Tiểu yêu tinh, đúng là biết làm trò. Ta bảo ta yêu nàng!"
Song Tử cúi đầu sát bên tai Kim Ngư, hôn nhẹ lên vành tai hắn: "Thiếp cũng rất yêu chàng!"
Nói rồi, Song Tử bị một lực đạo nhanh, mạnh kéo xuống dục bồn, cả người ướt nhẹp nằm gọn trong lòng Kim Ngưu, nụ cười hắn dâm đãng, tà mị bên môi càng lúc càng nham nhở: "Vậy hãy bày tỏ tình yêu đó cho ta xem ngay tại đây đi!"
Song Tử thẹn thùng khiến hai má ửng hồng, dù không phải là mỹ nhân phong tình vạn chủng nhưng cũng đủ làm Kim Ngưu rơi vào bể tình, trầm luân không dứt. Nàng nâng tay, vờ đánh nhẹ vào ngực Kim Ngưu, cúi đầu cười khúc khích: "Xấu xa!"