[12 Chòm Sao] Nhục Dục

Chương 67: Ngươi vẫn còn giận ta sao?



Song Tử bước đến thật gần người đang nằm đó, đôi tay nàng vươn ra, những sợi tóc chậm rãi uốn lượn tiến đến gần Kim Ngưu. Đôi mắt xanh chỉ hiện lên tia thèm khát, nụ cười quái dị cứ như thế vang vọng cả đất trời. Ngọn tóc nhọn đến mức đâm xuyên qua da thịt ngọt lịm, không một tiếng la hét vang lên, dòng máu đỏ tươi đang dần được rút từ thân thể đó sang nàng.

Bỗng một nhánh cây rung lên phát ra tiếng thét dữ dội, nàng vội bịp chặt hai tai lại, mắt liền đảo liên hồi, những sợi tóc đang ghim vào người Kim Ngưu vừa vặn thu về trong hoảng hốt. Nàng sợ hãi đến mức tức khắc biến mất.

Việc gì đã làm Song Tử sợ hãi lẫn trốn đến như vậy?

Từ xa một cặp nam nữ bay đến, cành cây lung lay vừa rồi liền biến thành mũi tên lao thẳng vào không trung đuổi theo Song Tử. Mặc dù khu rừng dường như đã tĩnh lặng không còn nhìn thấy bóng dáng Song Tử nữa, nhưng...

Phụt!

Mũi tên xé gió xuyên qua ngực phải Song Tử, nàng đương núp sau một thân cây to. Trước mắt thấy hai người kia ngày càng thu gọn khoảng cách, Song Tử chỉ còn một cách chính là dụng hết sức lực nhanh chóng rời khỏi chỗ này.

Máu Song Tử nhỏ xuống đất một mảnh xanh trắng trong thoáng chốc hóa thành Bách Liên Hoa, loài hoa xinh đẹp này lại có thể...

Cả hai người họ dừng lại trước những đóa Bách Liên Hoa đang tỏa ra mùi thơm dìu dịu, nam nhân ấy cõng Kim Ngưu, còn nữ nhân kia ngồi xổm xuống đưa tay ngắt một đóa hoa đưa đến mũi ngửi: "Bách... Liên Hoa?"

Đôi mắt nàng ta mở to hết mức có thể vì kinh ngạc, đây chính là Bách Liên Hoa, loại hoa dường như chỉ có trong truyền thuyết?

"Bách Liên Hoa là gì?"

Nữ nhân không trả lời chỉ vội hái hết những bông hoa ở đó cho vào túi thơm: "Mau đưa hắn trở về Đông Thành trước khi mất máu đến chết!"

"Còn Kim Vương phu nhân?" Nam nhân lên tiếng hỏi:

Nữ nhân nhếch nhẹ một bên môi: "Bị lợn rừng ăn mất xác rồi!"

Nam nhân hé môi định nói gì đó nhưng rồi lại thôi...

"Còn hắn?"

"Tạm thời giữ hắn ở Lưỡng Bằng trước đã!"

...

Hội Quán Lưỡng Bằng cư ngụ tại con hẻm nhỏ trong Đông Thành.

Hội Quán Lưỡng Bằng được mở ra cho các anh hùng đại hiệp nghỉ ngơi, tá túc, và cũng là nơi cho các ma đầu giáo phái muốn mua chuộc thông tin mật ở bất cứ nơi nào. Người ta chỉ biết bà chủ Hội Quán rất đẹp, người trong giang hồ chẳng ai rõ thông tin người này ngoài cái tên Lưỡng Bằng. Nàng ta ở đây không hại ai, có tiền có thông tin có chỗ ngủ, không tiền thì có thể uống chén trà ăn vài cái màn thầu rồi rời đi không tính phí. Mua thông tin ba lần liền được cấp thẻ hội viên. Ưu đãi chính là miễn phí ăn uống, ngủ nghỉ ở phòng thượng hạng một tháng dành cho hai đến bốn người.

Sự xuất hiện của ba người làm cho Lưỡng Bằng có chút bất ngờ, nhưng rất nhanh sắc mặt liền quay trở về như trước, tĩnh lặng tựa gương. Khóe môi nàng nâng lên, niềm nở tiếp đón: "Hoa Mộc Di, đã lâu không gặp ngươi!" Nàng quay sang hai người bên cạnh Hoa Mộc Di, "Đây là... Tam Vương gia? Kim đại thiếu gia?"

Hoa Mộc Di nào có thời gian để ôn lại chuyện xưa: "Ta cần căn phòng bên dưới mật thất, được không?"

"Dĩ nhiên là..." Lưỡng Bằng cười mỉm: "Được!"

Lưỡng Bằng gọi tiểu nhị tiếp đón những vị khách quý ghé sang hội quán, một phần khác chính là cố tình dời sự chú ý của họ đi nơi khác.

Hoa Mộc Di sau khi cho Kim Ngưu nằm gọn trên chiếc giường đá, nàng nhờ Lưỡng Bằng tìm đại phu giỏi cũng như kín tiếng nhất Đông Thành mà nàng ta quen biết. Đúng như lời đồn, việc gì có thể làm khó bà chủ Lưỡng Bằng cơ chứ? Chỉ vài khắc sau đó vị đại phu nhìn có vẻ khá giỏi về y thuật lại còn quen đường trong mật thất tối tăm này, lão di chuyển nhanh chóng đến nơi Kim Ngưu hôn mê. Bắt mạch kê thuốc các thứ, lão từ đầu đến cuối không hé môi nửa lời. Hoa Mộc Di nhìn theo còn chưa hết bất ngờ này liền đến bất ngờ khác. Dược liệu được sắc cực kỳ nhanh, chuẩn, cả máu mà đại phu yêu cầu cũng có. Nữ nhân mang theo dòng máu phù hợp bị bịp chặt mắt bằng dải lụa trắng, nàng ta run rẩy cho đến khi Lưỡng Bằng ghé vào tai nàng ta thì thầm gì đó rất nhỏ. Nàng ta dần bình tĩnh không còn run nữa, gật đầu đồng ý cho cuộc hiến máu được phép bắt đầu.

Tam Vương gia cần phải trở về hoàng cung trước khi có người nghi ngờ về sự biến mất của y, Hoa Mộc Di gật đầu bảo: "Ở đây đã có ta lo liệu, ngươi cứ việc quay về trước. Ngày mai chúng ta cùng đi tìm Song Tử!"

Khi Tam Vương gia đi rồi Lưỡng Bằng quay sang Hoa Mộc Di: "Có thể đến phòng ta một chút không? Ta muốn ôn lại chuyện cũ với ngươi, dù gì cũng lâu rồi chúng ta mới có dịp gặp lại nhau như thế này!?"

"Ừ!" Hoa Mộc Di cùng Lưỡng Bằng đi đến phòng ngủ nàng ta.

Lưỡng Bằng khép chặt cánh cửa lại, căn dặn tiểu nhị và gia nhân: "Không có việc gì quá gấp gáp, tuyệt đối đừng làm phiền đến ta, nay ta cùng bằng hữu xưa có nhiều thứ để ôn lại!"

Lệnh nàng đưa ra ai dám cãi lại, tất cả chỉ biết cúi thấp đầu, hô: "Đã rõ!"

Khi cánh cửa khép lại, bên trong liền vang lên những tiếng đổ vỡ, ngã đụng, rơi rớt khắp nơi. Bên ngoài ai cũng vã cả mồ hôi lạnh, tưởng tượng một trận ác chiến đao gươm bên trong nào ngờ...

Lưỡng Bằng lao đến Hoa Mộc Di nhanh đến mức nàng không kịp trở tay, nàng ta ôm lấy Hoa Mộc Di thật chặt, đôi gò bồng siêu khủng cứ như muốn ép chết Hoa Mộc Di ngay tại chỗ. Hoa Mộc Di đưa tay xô nàng ta ra thì nàng ta lại càng níu chặt hơn: "Ngươi vẫn còn giận ta sao?"

"Ư... ưm..." Hoa Mộc Di định lên tiếng phản bác thì Lưỡng Bằng đã đè chặt lấy môi nàng bằng môi mình, nút lấy đôi môi Hoa Mộc Di đến sưng tấy, đôi tay tùy tiện lột bỏ y phục trên người Hoa Mộc Di. Nàng ta rời khỏi môi nàng, yêu mị đẩy nàng ngã xuống giường trúc: "Hôm nay cho ta cơ hội được chuộc lỗi nhé!"

Hoa Mộc Di im lặng cắn chặt môi dưới, đôi mắt tròn ngước nhìn nữ nhi cùng đôi ngực khủng trước mặt. Mùi vị "người cũ" đúng là... khó cưỡng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.