Điều này khiến như kích thích Cốt Dạ, hắn thật muốn biết Thiên Yết sẽ làm gì mình: "Ta không thích!"
Thiên Yết gầm một tiếng to rồi lao đến Cốt Dạ, tất nhiên Cốt Dạ đâu để yên cho Thiên Yết tấn công, lách người, Cốt Dạ nhanh tay nắm luôn cổ áo Cự Giải kéo lê theo. Cự Giải đau, theo phản xạ mà la lên oai oái. Thiên Yết dừng lại vì người quan trọng đang trong tay Cốt Dạ, giờ đây vị trí của hai người đã đổi cho nhau. Thiên Yết vẫn dùng giọng cao: "Thả người!"
"Được thôi, nhưng ta phải có gì đó chứ? Không thể thả người không được!"
"Ngươi muốn gì?"
"Đồ của ta ngươi giữ cũng hơi lâu rồi đấy, đến lúc giao nộp lại rồi!"
Thiên Yết ném thanh đao về trước ý thỏa hiệp. Bên này Cốt Dạ ngửa cổ cười trào phúng: "Anh hùng khó quá ải mỹ nhân, huống hồ gì..."
Cốt Dạ cũng ném Cự Giải về phía trước, Thiên Nguyệt Mộng lập tức hóa hình người đỡ Cự Giải, nàng ta buộc miệng chửi: "Đồ ngu ngốc!"
Cự Giải vẫn chưa hiểu gì, chỉ biết trắng đen giờ giống như bụi tuyết lạnh lẽo mờ ảo khó phân biệt, và Ma Kết vẫn nằm trong tay Cốt Dạ. Lúc Thiên Nguyệt Mộng hóa thành hình người cũng là lúc đôi mắt Cốt Dạ lóe lên tia vàng chóe chói mắt mọi người, hắn lao đến như mũi tên hòng muốn túm lấy Nguyệt Mộng. Nhưng bản chất là một thanh đao bao lần tung hoành ngang dọc, nàng rất nhanh né được móng vuốt của Cốt Dạ. Cốt Dạ cười khanh khách: "Ngươi không giữ lời!"
Thiên Yết cười lạnh đôi mắt bỗng hóa ra hai hàng huyết khí vờn quanh thái dương: "Vì ta là Thiên Sát Lang!"
Trong cơn bão tuyết chợt hiện ra ảo ảnh về vài khoảng thời gian trở về đây khá lâu, Thiên Yết quỳ gối trước điện Cốt Dạ người bầm dập máu me bê bết. Cốt Dạ cứu Thiên Yết sau đó lên kế hoạch sẽ đưa mạch yêu vào Thiên Yết để nuôi dưỡng linh khí bằng gân phượng hoàng, Tạ Bối giữ yêu đan hàng ngày được Cốt Dạ truyền yêu khí nuôi dưỡng. Sau đó, Thiên Yết và Tạ Bối phát hiện ý đồ của Cốt Dạ liền phản đánh hắn một trận thừa sống thiếu chết, mang theo thanh tiêu có chứa mạch yêu trốn đi. Không những vậy còn giam giữ Cốt Dạ dưới Quỷ Cốc, Cốt Dạ người đời kính nể chính là Ma Tôn, kẻ bị thiên binh thiên tướng, chiến thần đánh bại cách đây ngàn năm trước. Vì bị thương quá nặng nên hắn mới tách yêu đan, mạch yêu ra khỏi cơ thể rồi để người trần mắt thịt giữ hòng che giấu vết tích của hắn.
Ma Kết đã phá bỏ phong ấn cho Cốt Dạ, cũng theo hắn đến nơi cực hàn để hồi phục linh lực. Gặp Mộc Tinh, dùng yêu đan Mộc Tinh luyện ma, hút cạn sinh lực Kim Vương gia vì lão ta trước đó vô tình ăn được thịt hồ ly tinh, từ người trần lão hấp thụ được trăm năm tu luyện. Nay Cốt Dạ đã không còn sợ bất cứ gì nữa, chỉ cần hắn lấy lại được yêu đan...
Trước tiên phải đánh bại Thiên Yết vì Thiên Yết đang không ngừng dùng Hỏa tính áp chế yêu đan trong người Thiên Nguyệt Mộng. Song song đó Thiên Yết sẽ không thể dồn hết lực đánh Cốt Dạ, khi bụi tuyết tan đi cũng là lúc Cốt Dạ đối diện Ma Kết, hắn cắn môi dưới bằng cái răng nanh dài ngoằng, thỏ thẻ bên tai Ma Kết đủ để cả hai nghe thôi: "Đợi ta xong việc sẽ cứu nàng!"
Đúng vậy, chỉ cần hắn chiến thắng trận chiến này thì hủy thiên diệt địa chẳng qua là cái búng tay. Lúc đó, Ma Kết không những sống lại còn trở thành Ma Hậu bên cạnh hắn thống trị vạn kiếp. Dù vậy, Ma Kết không hề hiểu lời của Cốt Dạ chỉ biết hắn chuẩn bị giết chết nàng. Cự Giải hét ai oái mỗi lúc một to hơn. Cự Giải òa khóc cố gắng lao ra khỏi vòng tay Thiên Nguyệt Mộng, tiếc rằng sức lực nàng sao có thể bằng.
Cốt Dạ móc từ tim Ma Kết ra một sợi dây màu trắng không ngừng phát sáng, Ma Kết trừng mắt nhìn sợi dây kỳ lạ đó đang từ từ rút khỏi ngực mình. Trái tim nàng đã nuôi dưỡng mạch yêu thời gian qua mà nàng không hề hay biết gì. Đến khi sợi dây trắng rút khỏi cũng là lúc người Ma Kết vô lực, hơi thở đứt quãng như sắp ngắt. Cốt Dạ dùng tuổi thọ của trái tim nàng đúng hơn là thân xác này để nhân đôi công lực mạch yêu... Ma Kết không biết nhục thể này lúc sinh thời chính là của Chiến Thần lịch kiếp.
Mạch yêu đắp lên vết rạch dài trên mặt Cốt Dạ, da rách liền nối với nhau trả lại khuôn mặt lành lặn quỷ dị. Thờ cơ tốt khi Cốt Dạ đang hợp thể với mạch yêu, Thiên Nguyệt Mộng ném Cự Giải về phía Thiên Yết, bản thân lao đến cướp Ma Kết sắp lịm đi dưới nền tuyết trắng.
Tay Nguyệt Mộng giữ chặt Ma Kết, mắt thấy không thể quay trở lại chỗ Thiên Yết được cho nên nàng vội vàng ném luôn Ma Kết đến đó. Thiên Yết đưa tay bẻ hai cái xương trên đôi cánh mình đưa cho Cự Giải và Ma Kết căn dặn: "Dùng thứ này đánh vào người hắn nếu hắn chạm vào!"
Hai cái xương vẫn đang rực lửa dù đã rời khỏi cánh Thiên Yết, Nguyệt Mộng đang điểm tay hô biến trở lại nguyên thần thì Cốt Dạ đã nắm được tóc nàng. Hắn bật cười: "Ngươi nghĩ bản thân còn trở lại nguyên thần được sao?"
Thứ thuốc Cự Giải đã cho Nguyệt Mộng dùng bấy lâu nay chính là ngăn cản việc nàng trở về nguyên thần. Vì khi nàng trở về nguyên thần hắn không thể nào lấy được yêu đan, và nàng cũng không thể sử dụng hết năng lực vốn có của mình. Thiên Yết thất tình thế không ổn, hắn bay lên cao xoay vòng liên tục tạo thành một cơn lốc xoáy lửa bao quanh Cốt Dạ, Thiên Yết và Nguyệt Mộng.
Cốt Dạ nheo mắt: "Ngươi muốn chơi đến mức hồn phi phách tán à?"
Cự Giải ôm lấy Ma Kết ngồi cạnh một tảng đá to gần đó để không bị tuyết vùi lấp, lốc xoáy lửa cứ hừng hực tạo ra luồng ánh sáng nóng rực khiến nàng nheo mắt đau đớn. Ma Kết dùng chút hơi tàn che chắn cho tỷ tỷ mình, vì Ma Kết nàng vốn đã thích ứng được với ánh sáng từ lâu rồi.
Tạo lốc xoáy lửa để hàn tính của Cốt Dạ bị giảm dần, Thiên Nguyệt Mộng hấp thụ năng lượng từ cơn xoáy trút bỏ thứ đã nuốt vào bấy lâu nay ra ngoài. Tay Cốt Dạ nâng lên cao che mắt, Thiên Yết xé gió lao đến dù hai cái cựa móc thẳng cổ Cốt Dạ, Cốt Dạ rú lên một tiếng đau đớn móng vuốt tấn công về phía Thiên Yết. Thiên Yết rút một bên cựa dùng lực đá cú móc vào mu bàn tay Cốt Dạ. Lần này Cốt Dạ lại rú đau đớn kèm theo những tia sáng màu vàng trong tay áo, những viên đá xanh hóa theo câu chú Cốt Dạ niệm thành vô số Cốt Dạ đứng bên trong lốc xoáy lửa.