[12 Chòm Sao] Sắc Thanh Xuân

Chương 47



Từng có một khoảng thời gian rất dài Cự Giải cho rằng mình sẽ độc thân cả đời, đến tận bây giờ suy nghĩ ấy thỉnh thoảng vẫn cứ hiện lên trong đầu cô.

Bản thân Cự Giải luôn cảm thấy mình là một người rất kiêu ngạo, nói thật lòng một câu cô chưa từng để đám con trai vào mắt. Tuy sự kiêu ngạo đó không để lộ ra bên ngoài, trong cô vẫn luôn có cảm giác lũ con trai có một cái gì đó rất ngốc.

Đương nhiên vẫn có một số ngoại lệ nhưng điều đó không đủ để thay đổi định kiến trong lòng cô.

Từ trước đến giờ Cự Giải luôn cố gắng để không thua kém bất kỳ một ai.

Cự Giải chưa bao giờ quên đi hình ảnh một bạn nữ xinh đẹp với đôi mắt trong veo ngấn nước ngồi bệt xuống nền đất bẩn thỉu. Xung quanh cô bạn ấy rất nhiều người vây quanh cười đùa chỉ trỏ nhưng chẳng ai có ý định đỡ cô ấy đứng dậy. Đến bây giờ Cự Giải vẫn không hiểu nổi tại sao những đứa trẻ mới chỉ học cấp một lại có thể làm ra những hành động như thế.


Cô bạn kia bị ngã, bị cô lập còn bọn họ mang điều đó ra làm niềm vui. Khi Cự Giải chạy lại đỡ bạn ấy đứng dậy đổi lại là những ánh mắt tức giận của đám người. Có lẽ những đứa trẻ khi ấy chẳng hiểu thế nào là bắt nạt, đơn giản chỉ muốn tìm một người để trêu trọc, hùa với nhau kiếm trò vui. Nhưng mà cô bạn nhỏ kia hoặc là Cự Giải, những người trực tiếp gánh chịu trò đùa quái ác đó, sao có thể coi như không có chuyện gì.

Những ánh mắt phẫn nộ hướng về Cự Giải năm mười một tuổi khiến cô bé quyết tâm mình phải thật mạnh mẽ, không được phép yếu đuối, tự bảo vệ chính mình không để ai bắt nạt.

Năm đầu tiên khi lên sơ trung Cự Giải đi học võ.

Lớn thêm một chút nữa Cự Giải biết được nếu mình không cố gắng học tập bản thân nhất định bị coi thường. Trong lớp cô từng có một tên con trai chỉ vì thành tích học đứng đầu mà lúc nào cũng khinh thường bạn học. Nếu ai đó hỏi bài cậu ta đều tỏ thái độ huyên hoang, có chỉ bài nhưng vẫn không quên nói ra vài câu ám chỉ trình độ của mọi người thua xa cậu ta không cần cố giải những bài tập quá khó làm gì. Thật đáng ghét!


Kỳ thi cuối năm lớp bảy Cự Giải vượt mặt cậu ta, bây giờ nhớ lại khuôn mặt sững sờ khi cậu bạn kia nhìn thấy bảng điểm, vẫn hơi buồn cười.

Những năm tháng sơ trung sau đó, Cự Giải chính là một ngôi sao sáng nhất, học tập thể thao thậm chí là đánh nhau cô luôn xếp đầu tiên.

Sơ trung Thiên Hà là trường top đầu, học sinh theo học ở đây đều rất xuất sắc, trên đời này còn rất nhiều người tài năng hơn Cự Giải, nhưng ở một góc độ nào đó cô được phép kiêu ngạo.

Khi có kết quả của kỳ thi cao trung Cự Giải nắm chắc mình sẽ là thủ khoa đầu vào, ai mà ngờ cô lại chỉ xếp thứ ba. Vũ Kim Ngưu và Vương Sư Tử đồng hạng nhất, phía sau là Lăng Bảo Bình chỉ kém cô nửa điểm, đối với Cự Giải đó là một sự đả kích rất lớn.

Sau một năm học tại D.S Cự Giải nhận ra trước mặt mình là những bức tường cao như thế nào. Một Vũ Kim Ngưu xuất sắc trên mọi phương diện, một Trương Thiên Yết cạnh tranh với cô ở môn cô thích nhất-toán học. Đừng nói là vượt qua Kim Ngưu, Cự Giải nỗ lực ngày đêm cũng chỉ cố gắng không thua kém Thiên Yết.


Cự Giải từng đạt được giải nhất trong cuộc thi toán cấp thành phố hồi lớp chín, hỏi ra mới biết năm ấy sơ trung Vũ Phong là người khác tham gia chứ không phải Kim Ngưu, còn Thiên Yết hồi đó vẫn mải chơi nên không học được như bây giờ. Hóa ra cô đạt được giải nhất chỉ vì Kim Ngưu không tham dự thôi à?

Kim Ngưu và Thiên Yết không khác gì cái gai trong mắt Cự Giải, Thiên Yết hòa đồng hài hước khiến Cự Giải rất dễ chịu và thân thiết. Còn Kim Ngưu trên người luôn phảng phất sự xa cách làm cô càng cảm thấy giữa cô và cậu ta là một khoảng cách vô cùng lớn.

Nếu Thiên Yết là bạn đồng hành của cô thì Kim Ngưu là mục tiêu mà cô hướng tới.

Ngày nhìn thấy Thiên Xứng hạnh phúc nắm tay Kim Ngưu trong lòng Cự Giải cực kỳ khó chịu, không thể chấp nhận được.

Cự Giải vẫn còn nhớ cảm giác món đồ chơi mình khó khăn lắm mới có được lại bị Thiên Yết vô tình làm hỏng. Người cô theo đuổi bấy lâu nay bỗng nhiên thuộc về người khác, giống như vừa mất đi mục tiêu để cố gắng Cự Giải không cam tâm.
Trong lòng cô Kim Ngưu giống như một bầu trời xanh thẳm, điềm tĩnh không ai có thể chạm tới, là một cái gì đó rất xa vời. Cự Giải kiêu ngạo như thế người xuất hiện bên cạnh Kim Ngưu đáng lẽ phải là cô.

Khi diễn đàn công bố thông tin Kim Ngưu và Thiên Xứng là một cặp Cự Giải vẫn không tin đó là sự thật.

"Tôi hỏi câu này có hơi riêng tư nhưng...cậu với Thiên Xứng là thật à?"

Cự Giải không hiểu tại sao khi đó Kim Ngưu lại nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng ngạc nhiên. Có thể câu hỏi vừa rồi hơi soi mói nhưng cũng không đến mức khiến một người trầm ổn như Kim Ngưu lộ ra vẻ kinh ngạc thế chứ.

"Ừ tôi và Thiên Xứng đang quen nhau."

Cự Giải thẫn thờ nhìn Kim Ngưu chẳng thể nói được câu nào. Cô có thể nói được gì nữa, tỏ tình với cậu ấy sao? Hay là gào lên công khai theo đuổi giành lại Kim Ngưu từ tay Thiên Xứng?
Kim Ngưu cũng rất kiên nhẫn chờ cô nói tiếp, chẳng biết đã qua bao lâu có thể là một phút, năm phút hoặc cũng có thể là mười phút, Cự Giải mới nở nụ cười yếu ớt nói:

"Không có gì đâu, tôi tò mò ấy mà, trước giờ cứ nghĩ cậu không gần nữ sắc cơ đấy."

Khi tâm trạng cực kỳ không tốt người đầu tiên Cự Giải nghĩ tới là Thiên Yết, cô muốn đi gặp cậu. Nhưng rồi cô không làm thế, có một số chuyện không nên làm phiền người khác thì tốt hơn.

Kim Ngưu có bạn gái cô liền chạy đi tìm Thiên Yết, cậu ấy là bạn cô chứ không phải một cái thùng rác để cô xả giận. Cự Giải và Thiên Yết là bạn thuở nhỏ học cùng nhau ba năm, thân thiết như thế cô không muốn làm cậu lo lắng.

Cự Giải còn nhớ một bộ phim làm cô tức điên cả ngày. Nam phụ luôn coi nữ chính là một người bạn thân nhưng không có nghĩa là mỗi khi cãi nhau với nam chính nữ chính đều chạy đến tìm nam phụ kể lể. Cự Giải vô cùng bực mình, coi nam phụ kia là cái gì, tuy anh ta không hề oán trách nhưng như vậy không hề công bằng.
Gần nhà Cự Giải có một cái hồ khá lớn, mỗi khi tâm trạng không vui cô đều ra đây ngồi, điều Cự Giải không ngờ là Thiên Yết lại tìm được cô.

Thiên Yết giúp cô kéo cao khóa áo tránh gió thổi vào người, rồi im lặng ngồi cạnh cô đến tận hoàng hôn.

Cự Giải từ khi còn nhỏ cá tính có thừa, cô luôn cho rằng mình cứng rắn đã thành quen, ngay cả thời điểm Kim Ngưu nói đang quen Thiên Xứng trong lòng cô có buồn, có hụt hẫng, có khó chịu nhưng lại không hề mềm yếu như khi ở cạnh Thiên Yết.

Cậu ấy là người bạn mà bấy lâu nay cô luôn tìm kiếm, xuất hiện trong vô vàn giấc mơ của cô.

"Tiểu Yết, cậu có biết cậu có biết thích một người là thế nào không?"

"Biết một chút."

Cự Giải giật mình quay sang nhìn cậu một lúc:

"Thật á? Chẳng lẽ cậu thích cô nào rồi à? Kể cho tôi nghe một chút đi, chắc là phải xinh lắm nhỉ?"
Thiên Yết hơi cười nhìn cô:

"Xinh lắm hơi đanh đá và ngốc một chút nhưng rất dễ thương."

Cự Giải nhìn về phía mặt hồ xa xa:

"Vậy thích một người là cảm giác thế nào?"

"Luôn dõi theo người đó, không muốn để thua kém người đó, luôn muốn người đó nhìn về phía mình."

Ánh mắt Thiên Yết khi ấy dịu dàng lại có một cái gì đó xa xăm mơ hồ, Cự Giải không còn nghe thấy cậu nói gì nữa. Trong đầu cô bỗng nhiên có một suy nghĩ, nếu có ai đó thích cô hoặc nhìn cô bằng ánh mắt giống như Thiên Yết vừa rồi thì thật tốt.

Cự Giải hơi ghen tỵ với cô bạn gái kia của Thiên Yết.

Đây là lần đầu tiên Cự Giải có tình cảm với một ai đó, dù không được như ý cũng không đến mức như trong phim hay nói. Trong lòng có buồn bực, có khó chịu nhưng chắc chắn không đến mức mất ăn mất ngủ, khóc lóc như mưa.
Thỉnh thoảng đầu óc mơ màng cũng chẳng rõ bản thân đang suy nghĩ cái gì. Có một cái gì đó ngổn ngang trong tâm trí làm cách nào cũng không gạt bỏ được.

"Cự Giải, Cự Giải, Cự, Giải?"

Giọng nói khàn khàn quen thuộc kéo Cự Giải khỏi dòng suy nghĩ mơ hồ:

"À, hả có chuyện gì thế Thiên Yết?"

Trên hành lang tầng hai nhìn theo ánh mắt Cự Giải, cậu nhìn thấy Kim Ngưu và Thiên Xứng phía dưới sân trường.

"Hỏi cậu chủ nhật này có rảnh không? Lớp mình đá tứ kết đấy, cậu đi cổ vũ nhé!"

"Đá bóng hả? Cậu vẫn tham gia đúng không?"

Thiên Yết gật đầu nói: "Ừm."

"Vậy tôi sẽ đến."

[...]

Giải bóng đá nam hằng năm của D.S luôn được tổ chức vào cuối tháng một, đầu tháng hai khi không khí trở nên ấm áp hơn và kỳ thi giữa học kỳ hai chưa tới gần.

Theo thứ tự bốc thăm ngẫu nhiên, hai tám đội đấu loại trực tiếp để chọn ra mười bốn đội bước vào vòng trong cộng thêm với hai đội vô địch và á quân của năm ngoái, tổng cộng có mười sáu đội được đi tiếp.
Năm trước, 12A2 suиɠ sướиɠ nâng cao chiếc cúp vô địch bỏ lại 12A1 căm phẫn nhận tấm huy chương bạc. Mà năm nay hai lớp lại gộp chung thành một nên chiếc vé bước vào vòng một mười sáu hiển nhiên thuộc về 12S.

Tuy không phải thi đấu chính thức với các lớp khác nhưng không phải tự nhiên 12S có thể chọn ra được đội hình thi đấu hoàn hảo, sau hai lượt trận 12S bước vào vòng tứ kết với tỷ số áp đảo những đội còn lại.

Kim Ngưu và Sư Tử cùng một suy nghĩ, muốn giành được chiến thắng trước hết cần phải giải quyết mâu thuẫn giữa hai lớp từ hồi đầu năm lớp mười.

Đầu óc của đám con trai không hề phức tạp, giải quyết vấn đề có thể dùng mấy chữ đơn giản đến thô bạo để hình dung. Vào một ngày chủ nhật đẹp trời, bốn mươi đứa con trai lôi nhau ra sân bóng thành phố.
Kim Ngưu và Sư Tử coi như người đứng đầu của hai lớp, đứng bên ngoài quan sát, Thiên Bình theo chủ nghĩa ôn hòa và Bạch Dương lười biếng, số còn lại bốc thăm mỗi đội sáu người tự thi đấu với nhau.

Đội hình đan xem giữa 12A1 và 12A2 nên quá trình thi đấu không hề hòa bình, đại loại sau khi chạy hai tiếng trên cỏ thì tất cả lao vào đánh nhau. May mắn là tất cả đều đã hết sức nên cũng không có thương tích gì quá nghiêm trọng.

Con trai mà, một vài vết bầm trên mặt hay tay chân cũng là chuyện bình thường. Ngay cả Bạch Dương và Thiên Bình không tham gia cũng bị cả lũ lôi vào đám hỗn loạn để rồi rách mất một góc áo, chỉ có Kim Ngưu và Sư Tử không hề bị xây xát chỗ nào.

Khổ nhất có lẽ là Thiên Yết, bị một đám không biết bao nhiêu người nằm đè lên, không thở nổi.
Đến buổi trưa thì tất cả kéo nhau ngồi kín một quán ăn, ầm ĩ thêm một trận nữa. Ngày hôm sau, không khí giữa cả hai lớp trở nên dễ chịu hơn nhiều.

Trận thi đấu đầu tiên, đội hình ra sân của 12S khiến đối thủ choáng váng. Vì là trận mở màn nên đều là những cầu thủ xuất sắc nhất của 12A1 và 12A2 trước kia.

Hai năm liên tiếp, Thiên Yết đều ẵm trọn giải cầu thủ ghi nhiều bàn thắng nhất và tiền vệ xuất sắc nhất.

Bình thường khán giả đến cổ vũ cũng chỉ có thành viên của từng lớp, nhưng chỉ cần có 12S và Thiên Yết thi đấu lượng người cổ vũ tự nhiên tăng rất nhanh, hôm nay cũng không hề ngoại lệ.

Kim Ngưu và Cự Giải trùng hợp chạm mặt ở cổng trường. Cự Giải không cảm thấy mình cần tránh xa Kim Ngưu. Cô với cậu là bạn cùng lớp, Cự Giải cũng chẳng làm ra hành động gì để gần gũi và quyến rũ Kim Ngưu, có bạn gái rồi thì không thể nói chuyện với những người con gái khác sao?
Cả hai đi cùng nhau, vẫn trò chuyện như bình thường không có gì khác so với trước đây.

Thiên Yết ở trên sân bóng khởi động liếc nhìn về phía khán đài tìm kiếm bóng hình thân thuộc. Cự Giải vẫy vẫy tay với cậu, nụ cười của Thiên Yết hơi cứng lại khi thấy Kim Ngưu đi ngay phía sau cô.

Thiên Yết thu lại tầm mắt cố gắng ổn định tâm trạng, tập trung tinh thần vào trận đấu sắp diễn ra.

Cự Giải nằm trong số ít những người con gái có hiểu biết về bóng đá. Trước đây, số lần cô đi cổ vũ cho lớp chỉ đếm trên đầu ngón tay bởi vì chủ nhật cô đều ở nhà ngủ, hôm nào đá cuối buổi chiều thì cô mới ở lại. Trận chung kết năm ngoái cô bị ốm còn năm nay lịch học sinh giỏi dày đặc nên cũng chưa đi cổ vũ được buổi nào.

Trận đấu vừa mới bắt đầu không khí đã rất náo nhiệt, Cự Giải theo dõi rất chăm chú, ánh mắt hầu như đều tập trung vào Thiên Yết. Thực ra không riêng gì Cự Giải mà toàn bộ con gái ở đây đều như thế. Nghe những lời khen ngợi từ xung quanh Cự Giải mới phát hiện ra Thiên Yết rất đẹp trai. Quen biết cậu lâu như vậy mà bây giờ Cự Giải mới nhận ra điều đó.
Kim Ngưu mang một vẻ ngoài yên tĩnh, trầm mặc, còn Thiên Yết lại vui tươi đầy nhiệt huyết. Đứng trên sân cỏ, biểu cảm tập trung nghiêm túc toán thân toát ra hơi thở mãnh liệt đầy sức sống của tuổi trẻ.

Nhưng cái Cự Giải chú ý nhiều hơn là kỹ năng của Thiên Yết, những trận đấu Cự Giải xem trước đây trong đội hình ra sân tình cờ đều có Thiên Yết. Năm nay kỹ thuật của Thiên Yết ngày càng tiến bộ, động tác truyền bóng, đi bóng hay lừa bóng đều thuần thục hơn nhiều so với năm ngoái.

Nếu Cự Giải nhớ không nhầm Thiên Yết thuận chân trái, năm nay cậu còn có thể dùng cả chân phải để dứt điểm.

Khi Cự Giải còn đang thất thần suy nghĩ thì tiếng còi vang lên, một quả phạt trực tiếp cho 12S, người thực hiện là Thiên Yết.

Thiên Yết đưa mắt nhìn về phía khán giả, tất cả đều nhìn cậu cổ vũ hết mình, Thiên Yết âm thầm hít một hơi thật sâu, lùi chân trái năm bước rồi chân phải bước qua phải một bước rưỡi.
"Tuýt"

Thiên Yết dồn lực vào bàn chân trái, hơi đổ người về phía trước, trái bóng bay về phía khung thành với tốc độ lớn, hàng rào phòng thủ có người bật lên nhưng không tới, thủ môn đội bạn không phán đoán được hướng bóng.

"AAA, vào rồi."

Khán đài như nổ tung, Thiên Yết bị đồng đội vây quanh ôm chầm lấy cản trở tầm nhìn, khi nhìn về phía 12S nụ cười trên môi cậu cứng đờ, hai tay đã siết lại thật chặt.

"Kim Ngưu vừa rồi có phải là Knuc.ball... gì đó không? Gì nhỉ? Là một cú ném trong bóng chày ấy?"

Cự Giải ngập ngừng không nhớ chính xác tên của nó, nhìn Kim Ngưu, cậu gật đầu:

"Ừ, là Knuckleball. "(*)

Sút bóng kiểu Knuckleball là một trong những kỹ thuật sút bóng phổ biến và lợi hại trong bóng đá, vừa rồi Thiên Yết thực hiện vô cùng đẹp mắt và chuẩn xác.

Cự Giải không hề che dấu sự vui vẻ trên mặt, trong đầu thầm nghĩ Thiên Yết thật là giỏi. Khi quay lại tiếp tục theo dõi trận đấu, Cự Giải hơi ngạc nhiên tốc độ dẫn bóng của Thiên Yết hình như nhanh hơn, vượt qua hàng phòng thủ của đối phương, dứt điểm nhưng không vào.
Kim Ngưu chăm chú quan sát, Thiên Yết đang mất bình tĩnh. Cậu từng theo dõi rất nhiều trận đấu của Thiên Yết, khả năng phán đoán trước giờ của cậu ta đều rất nhanh và chính xác.

Pha bóng vừa rồi Thiên Yết lại lúng túng trong việc đưa ra quyết định, tuy chỉ mất khoảng mấy giây nhưng cũng đã mất cơ hội tốt nhất.

Rất nhiều người đã nhìn ra tình huống vừa rồi khá cơ bản, nếu Thiên Yết chuyền bóng sang cánh trái cho đồng đội tỷ lệ vào sẽ cao hơn.

Trong tất cả các trận đấu, Thiên Yết chưa từng mắc phải lỗi như thế, cậu luôn hướng tới chiến thắng của cả đội hơn là sự tỏa sáng của cá nhân mình. Tâm trạng bỗng nhiên không ổn định như thế là vì sao?

Kim Ngưu đưa mắt nhìn Cự Giải, vô tình cô cũng nhìn cậu. Đối diện với ánh mắt sâu thẳm như trời đêm ấy Cự Giải thoáng giật mình:
"Kim Ngưu cậu có cảm thấy Thiên Yết có gì đó hơi lạ không?"

"Tại sao cậu lại nói thế?"

Hiếm khi nào Cự Giải mới lộ ra vẻ bối rối:

"Không biết, tôi tự cảm nhận như vậy thôi chắc không có gì đâu."

Lúc này đã hết hiệp một, Thiên Yết ngửa cổ uống hết nửa chai nước, cúi đầu thở mạnh nhìn bàn tay đã siết chặt đến mức thấy rõ cả khớp xương. Để Cự Giải đến đây xem cậu thi đấu thực sự là một sai lầm.

Trong lòng thấy khó chịu, cậu liên tiếp mắc lỗi, mất đi khả năng phán đoán, vừa rồi nếu cậu truyền bóng chắc chắn sẽ có thể nâng tỷ số lên cho 12S, chẳng những không thể ghi bàn Thiên Yết còn phạm lỗi với đối phương khiến 12S thua một quả.

Một chiếc khăn phủ lên đầu Thiên Yết, bực bội lấy xuống ngẩng đầu nhìn:

"Sao mày lại ở đây?"

Nhân Mã bĩu môi: "Vậy mà tao cứ nghĩ mày điên tình đến mức không nhận ra tao rồi cơ."
Thiên Yết ném trả chiếc khăn vào ngực Nhân Mã, hơi buồn cười nói:

"Nói linh tinh gì đấy, chỉ là hơi mất bình tĩnh thôi."

"À thế cơ đấy, thế rồi khi nào mày bình tĩnh lại hay là đợi lớp mình thua rồi bình tĩnh lại cả thể."

"Biến đi."

Trước khi đi Nhân Mã nghiêm túc nói:

"Nếu mày không thi đấu được thì để người khác vào thay đi, lớp mình cũng không thiếu người chơi tốt, đừng để cả đội bị ảnh hưởng."

Khi hiệp hai bắt đầu, Cự Giải nhận ra Thiên Yết lạ ở chỗ nào rồi. Mười lăm phút cuối hiệp một, cậu dẫn bóng có vấn đề, tốc độ nhanh nhưng xử lý bóng không được như đầu hiệp, thậm chí còn để đối phương cướp bóng dễ dàng.

Sau khi tỉnh táo lại Thiên Yết mới nhận ra lỗi đẩy người ở hiệp một là do đối phương cố tình dùng tiểu xảo nhắm vào cậu. Thiên Yết đang bị hai người của 11A3 kèm rất sát.
Mắt thấy trái bóng đang bay về phía khung thành, nếu không đỡ được chắc chắn sẽ vào. Hai tay Thiên Yết nắm lại đưa ra sau lưng xoay người bật thật cao, dùng bả vai để chặn đường bóng. Nói thì lâu, thực tế mọi hành động của Thiên Yết chỉ diễn ra trong bốn giây, sau đó khán đài lại bùng nổ, một pha cứu thua vô cùng xuất sắc.

Trong lòng Kim Ngưu yên tâm được phần nào, tình huống diễn ra quá nhanh mà Thiên Yết xử lý bóng còn nhanh hơn, đưa hai tay ra sau lưng để phòng việc bóng sẽ chạm tay, phải thi đấu rất nhiều thì mới có kinh nghiệm như thế. Xem ra phản xạ của Thiên Yết đã quay trở lại.

"Cự Giải, tập trung xem cũng không nên quên cổ vũ."

"Thế cậu thì sao? Cậu cũng im lặng xem còn gì."

Khi Thiên Yết ghi bàn Cự Giải cũng vui sướng la hét rồi nhảy lên ăn mừng, còn Kim Ngưu cũng chỉ cười rồi vỗ tay. À nhưng nếu mà là Kim Ngưu thì như vậy là được rồi.
"Cậu cổ vũ thì mới có hiệu quả."

"Nói cũng đúng."

Dù sao mấy trận đấu kiểu này có thêm con gái sẽ náo nhiệt hơn. Thế là Cự Giải cũng học theo lớp mình, hô vang tên của người đang dẫn bóng.

Cho đến hết hiệp hai Thiên Yết chủ yếu là người kiến tạo bóng để đồng đội ghi bàn. Trận đấu kết thúc với tỷ số 2-1 chiến thắng sát nút thuộc về 12S.

Tiếng còi của trọng tài vang lên, sự hồi hộp và lo lắng của Thiên Yết mới giảm xuống. Cậu đương nhiên biết hôm nay mình thi đấu không tốt hơn nữa còn là trận đấu tệ nhất từ trước đến giờ. Nếu không phải một phút cuối cùng đối phương chủ quan tạo ra lỗ hổng phòng thủ để cậu truyền bóng cho Minh Sơn thì 12S đã không thể chiến thắng.

Phải đá thêm một hiệp phụ Thiên Yết chưa chắc đã đủ tinh thần, 11A3 cũng không phải là một đối thủ yếu, năm ngoái lớp này ở vòng bán kết cũng khiến 12A1 lao đao.
Cả lớp ở lại chúc mừng đội bóng, Cự Giải đi đến chỗ Thiên Yết:

"Cậu thi đấu tốt lắm."

"Cự Giải, giọng cậu sao thế? Đau họng à?"

"Cổ vũ cho cậu với lớp nên khản tiếng đấy."

Thiên Yết bất ngờ, hiệp một cậu chỉ thấy Cự Giải đứng nhìn còn hiệp hai cậu cũng không nhìn lên khán đài nữa nên không biết. Thiên Yết cười nói:

"Vậy sao? Cảm ơn cậu. Hôm nay tôi thi đấu không tốt lắm."

Cự Giải suy nghĩ gì đó đáp: "Không sao, thắng là được rồi mà cú Knuckleball lúc hiệp một đẹp ghê."

"Hả? Cậu cũng biết sao?"

"Ừ Kim Ngưu nói thế. Năm ngoái không thấy cậu sử dụng mới học được hả?"

Thiên Yết hơi cụp mắt đáp:

"...Ừ, mọi người về rồi chúng ta cũng về thôi."

Thiên Yết không nói, hôm nay là lần đầu tiên cậu thực hiện Knuckleball trong một trận thi đấu chính thức.

[...]
(*) Knuckleball là một khái niệm về thể thao đã có từ lâu đời trên thế giới tuy nhiên nó không được phát minh dành cho môn bóng đá. Knuckleball dùng để chỉ kỹ thuật ném bóng chày. Người ném sử dụng các khớp tay để giữ chặt bóng, bóng được ném đi mặc dù không có độ xoáy nhưng lại có đường đi rất khó đoán.

Trong bóng đá, đây là kỹ thuật sút bóng sử dụng điểm Sweet Spot- điểm cứng chắc nhất trên bàn chân để sút bóng. Với kỹ thuật này bóng sẽ được hạn chế tối đa lực xoáy nhưng đường bay rất căng, quỹ đạo bay không ổn định. Bóng lắc lư trên không khiến cho các hậu vệ và thủ môn của đối phương gặp khó khăn do không đoán được điểm rơi.

Đây là cú sút tiêu biểu làm nên tên tuổi của Cristiano Ronaldo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.