[12 Chòm sao] School

Chương 105: Bất hòa




Vẫn chưa được rảnh rỗi 😭😭😭
======================

Khối 12....

- Tôi nghe đây, Như Hòa... Hả? Tôi hoàn toàn khỏi rồi! Đây là lời của bác sĩ chuyên khoa đấy!... Thôi được rồi, tôi sẽ tranh thủ...

Ma Kết cúp máy, anh khẽ thở dài. Người vừa rồi là Như Hòa – cũng là cô y tế phụ trách của trường, cũng được xem là bạn khá thân của anh trong ngôi trường này. Chẳng là cô ấy muốn tận mắt kiểm tra xem vết đạn trên ngực anh đã lành hẳn chưa nên mới gọi điện.

Bộp!

- Xin lỗi!

Ma Kết vừa quay đầu lại để đi xuống phòng y tế, thì bị một người chạy xẹt qua, đụng nhẹ vào người anh. Người đó có vẻ rất vội vã, xin lỗi mà cũng không thèm dừng lại.

Nhưng khoan đã, người kia... không phải là Bảo Bình sao?

Vừa rồi mới gặp ở dưới sân trường bên khối 10 mà... sao thoát một cái, lại gặp ở đây rồi?

Nhưng chuyện gì có thể khiến em ấy chạy nhanh đến vậy chứ?

Sân thượng khối 12...

- Tiểu Khải à, anh đã nói như thế rồi, mà sao cậu vẫn không chịu nghe?

Tình hình là, Trương Tiểu Khải đang bị một nhóm người bao vây, mà chẳng phải ai xa lạ, tên cầm đầu lại chính là Hoắc Tử Nha – kẻ không đội trời chung với Sư Tử.

- Anh Tử Nha, nhưng em thích chị ấy thật mà! _Trương Tiểu Khải bị đánh cho bầm dập, nhưng vẫn cứng đầu nói. Hoắc Tử Nha lắc đầu, lên giọng:

- Cậu đúng là không có mắt nhìn người! Có bao nhiêu nữ sinh xinh xắn ở trường này sao lại không thích, mà đi thích một trong những đứa bạn của thằng Sư Tử cơ chứ! Cậu không biết giữa anh và tên ngông cuồng ngu ngốc ấy không bao giờ đội trời chung sao? _Nói đoạn, Hoắc Tử Nha gãi gãi đầu:

- Mà cậu cũng thật lạ, Tiểu Khải, con bé đó thì có gì để thích chứ? Không nữ tính, cũng chẳng dễ thương, lại còn...

- Lại còn sao?

Bỗng nhiên, một giọng nữ vang lên khiến cả đám đều bị ngoài ý muốn. Hoắc Tử Nha quay sang nhìn, liền bị dọa cho một trận, không phải linh như vậy chứ, vừa nhắc tào tháo, tào tháo đã đến. Hắn ta nhất thời cả kinh, sau đó cũng lấy lại được vẻ bình tĩnh:

- Ây dà, không phải nhanh đến vậy chứ, Tiểu Khải, cậu đã hẹn hò với chị đại này rồi ư?

- Chị Bảo Bình?

Chính bản thân Trương Tiểu Khải cũng thấy ngạc nhiên, không thể tin được Bảo Bình lại lên đây.

- Hoắc Tử Nha của lớp 12E? _Bảo Bình nhíu mày nhìn bảng tên trước ngực áo của Hoắc Tử Nha, rồi làm vẻ mặt nhớ ra chuyện gì đó:

- A, có phải là người đã bị Sư Tử và Cự Giải cho nốc ao tại bờ sông không ta?

- Cái gì? _Hoắc Tử Nha bị chọc trúng tiết, liền nổi giận:

- Con điên này, mày chán sống hay---

BỐP!

Lời của Hoắc Tử Nha còn chưa dứt, Bảo Bình đã dứt khoát ra một cú đá trực diện vào mắt hắn ta khiến hắn ta ngã sầm xuống. Cơn đau còn chưa kết, Hoắc Tử Nha lại bị cảm giác đau thốn từ sống mũi truyền đến, sau đó ý thức mất dần đi.

Sự việc diễn ra chỉ trong vài giây ngắn ngủi, nhanh đến mức đám còn lại cũng chẳng thể tin nổi vào mắt mình, Hoắc Tử Nha đã bị đánh cho bất tỉnh. Mà người ra tay, lại là một cô gái.

- Tôi rất ghét người to mồm!

Bảo Bình phủi phủi tay, ánh mắt lãnh đạm nhìn Hoắc Tử Nha nằm sõng soài dưới nền nhà, sau đó vẻ mặt dửng dưng nhìn những người còn lại:

- Giải quyết nhanh đi, một là thả người, hai là xông hết lên!

Đám người kia e dè nhìn nhau, rồi đồng loạt lao đến chỗ Hoắc Tử Nha, lôi hắn ta cùng bỏ chạy. Chẳng mấy chốc, sân thượng chỉ còn lại hai người. Bảo Bình bước đến, nhiu ánh mắt nhìn Tiểu Khải, rồi kéo cậu đứng dậy:

- Hôm qua tôi đã nói rồi, đừng có thích tôi, mà cậu không nghe!

- Nhưng mà chị... _Tiểu Khải khó khăn nở một nụ cười, ánh mắt tràn ngập sự ngưỡng mộ:

- Ngầu thật đấy!

- Aissss!!! Đúng là hết nói nổi!

Bảo Bình hết cách, đành phải đỡ Trương Tiểu Khải đi xuống, thằng nhóc này, cô phải giúp nó trước, rồi từ từ dạy dỗ nó sau vậy.

Phòng y tế...

- Tôi đã nói rồi mà, cậu cứ nghi ngờ là sao nhỉ?

Ma Kết mặc lại áo sơ mi, còn Như Hòa chỉ biết gãi đầu cười gượng:

- Ai bảo con người cậu không đáng tin, vậy nên tôi mới nghi ngờ!

Xạch!

Ngay lúc đó, có hai học sinh bước vào phòng y tế. Bảo Bình vừa nhìn thấy cảnh tượng trong phòng y tế, liền kinh ngạc. Sự có mặt của Ma Kết là một nguyên nhân, nhưng tại sao... anh lại đang mặc lại áo?

- Ồ, là em học sinh của thầy kìa!

Như Hòa vừa nhìn thấy Bảo Bình, ánh mắt lại toát lên tia thích thú, cô liền bước đến:

- Đừng nói là em biết Ma Kết phải kiểm tr---

- Cô kiểm tra cho người này đi ạ!

Bảo Bình lên tiếng xen ngang lời của Như Hòa, đồng thời dìu Tiểu Khải xuống ghế. Lúc này Như Hòa mới chú ý đến mấy vết bầm của em nam sinh này, liền nhanh chóng đi lấy thuốc.

- À phải rồi em học sinh, thầy của em---

- Em xin phép ạ!

Lại một lần nữa, Như Hòa đang nói dở liền bị Bảo Bình cất giọng xen ngang, sau đó cô ảm đạm rời đi. Đầu Như Hòa kêu lên một tiếng, sau đó nhìn sang Ma Kết:

- Hình như em ấy hiểu nhầm rồi, thầy không đuổi theo để giải thích sao?

- Như Hòa, cậu đang nói gì vậy? _Ma Kết thắt lại cà vạt, rồi khoác chiếc áo vest vào:

- Hiểu nhầm gì chứ, giải thích gì chứ, làm như tôi với em ấy hẹn hò không bằng!

- Ủa chứ không p...

- Được rồi, đến giờ tôi lên lớp đây, tạm biệt!

Ma Kết mỉm cười rồi bước ra ngoài, để lại Như Hòa ở lại với một đống suy đoán. Thái độ của hai người này, chắc chắn là có vấn đề.

- Xin lỗi... cô nói vậy nghĩa là sao ạ?

Đột nhiên, Tiểu Khải lên tiếng khiến Như Hòa nhập tâm trở lại, cô quay sang nhìn cậu với vẻ ngơ ngơ:

- Hả? Em nói gì cơ?

- Thì cô vừa mới nói, thầy ấy và chị Bảo Bình hẹn hò gì mà!

...

...

Rengg... Renggg...

Lớp 12S...

Cuối cùng, tiếng chuông ra chơi cũng vang lên. Bạch Dương vươn vai và ngáp một cái rõ to:

- Oáp~ Dạo này tớ thích âm thanh này gì đâu, nghe mà lòng nhẹ tâng!

- Cậu nói cũng phải, sau đợt cắm trại kia, tôi thấy bản thân mình yêu cuộc sống nhàm chán này vô cùng! _Xử Nữ hiếm lắm mới có một suy nghĩ đồng tình với Bạch Dương.

- Này, chúng ta đi uống cacao nóng thôi, hôm nay đến lượt Song Tử trả tiền đấy! _Kim Ngưu hứng khởi lên tiếng, cả đám liền ồ ạt đứng lên, chỉ tội cho chàng trai mang tên Song Tử.

- Thiên Bình, không đi à! Dù sao cũng sẽ đến lượt cậu trả, không đi là lỗ đó! _Nhân Mã tính kéo Thiên Bình đi, nhưng vừa mới chạm vào tay cô, Thiên Bình đã rụt tay lại:

- Tớ không thích cacao!

- À, không nhất thiết phải là cacao đâu, cậu có thể uống thứ khác, trời đang lạnh thế này, nên uống cái gì ấm ấm ấy!

Xử Nữ lên tiếng giải thích, nhưng vừa dứt lời thì Thiên Bình đã đứng lên và khập khiễng rời khỏi lớp. Hành động ấy đã khiến trái tim mong manh của Xử Nữ bị tổn thương:

- Tớ nói gì quá đáng à?

- Không đâu, cậu cũng biết tính cách của Frozen mà, cậu ấy khó hiểu lắm! _Bạch Dương liền lao đến vỗ vai Xử Nữ, cất giọng an ủi.

- Con này hôm nay sao vậy nhỉ? Nhân Mã mới chạm tay vào thôi cũng tránh như tránh tà ấy! _Sư Tử nhìn ra hướng cửa bên ngoài mà lầm bầm, Nhân Mã thấy thế thì cười trừ:

- Ày, là cậu nhạy cảm quá đấy!

- ...

Song Tử vẫn im lặng, tâm trạng có mang một chút tội lỗi.

- Cự Giải, không đi sao, Song Tử bao đấy!

Thấy Cự Giải ôm một bao tài liệu tính đi ra ngoài, thì Bảo Bình lên tiếng. Cự Giải bỗng dưng giật mình, sau đó cười trừ:

- À không, tớ cần giải quyết vài chuyện, để khi khác----

Bộp!

Phịch!

- Ái, tớ xin lỗi!

Một bạn nữ đụng trúng người Cự Giải, đành vội vàng xin lỗi, sau đó giúp Cự Giải nhặt tập tài liệu bị rớt lên.

- A...

Đột nhiên, bạn nữ kia khẽ kêu một tiếng khi nhìn thấy vài tờ tài liệu lòi ra ngoài. Cự Giải vội vàng nhặt tập tài liệu lên, luống cuống cất tiếng:

- Khô... không sao đâu!

Nói rồi vội vã bước đi. Nhưng mới bước được vài bước, bạn nữ kia đã lên tiếng:

- Cự Giải! _Cô bạn này cất giọng nghi hoặc:

- Đừng nói là... cậu đang điều tra về tên bắt cóc hàng loạt ở khu Wet nhé?

- Hả?

Lời của bạn nữ kia vừa dứt, khiến ai ai trong lớp cũng ngạc nhiên. Bảo Bình nhíu mày:

- Hiên Hiên, cậu nói gì vậy?

- Bảo Bình, tớ vừa nhìn thấy ảnh của nạn nhân vừa bị mấ----

Soạt!

Cô gái Hiên Hiên chưa kịp nói xong, Sư Tử đã khẩn trương bước đến chỗ Cự Giải, giật phắt tập hồ sơ trên tay cô, sau đó mọi những giấy tờ trong đó ra xem.

Trong chốc lát, đáy mắt của Sư Tử hiện ra những tia cả kinh và khó tin, anh lật mấy tờ phía sau, càng xem càng thấy bực bội, đến cuối thì đập nguyên sấp tài liệu đó xuống bàn, khiến cả lớp ai cũng giật mình. Cả lớp còn chưa hiểu rõ sự tình, thì Sư Tử đã lớn giọng quát lên:

- Cậu bị điên rồi hả?!

- ...

Cự Giải cúi gằm mặt, không đáp lại. Thái độ này càng khiến Sư Tử nổi điên hơn. Bạch Dương cùng một vài người khác cũng mò đến, xem thử mấy tờ giấy kia là gì mà sao Sư Tử lại nổi nóng như vậy.

- Đây là... _Nhân Mã phủ một tầng mồ hôi trên trán, Xử Nữ cũng cảm thấy lạnh gáy:

- Thông tin của những nạn nhân trong vụ bắt cóc đang rầm rộ gần đây mà?

- Này Cự Giải, sao cậu có được những thứ này? _Bạch Dương lên tiếng thắc mắc, Cự Giải liền thu lại mấy giấy tờ đó, rồi bỏ gọn vào bìa hồ sơ, sau đó cười trừ:

- Cái này tớ tham khảo từ ba tớ, cũng không có gì quan trọng đâu...

- Cậu có biết chuyện này rất nguy hiểm không? _ Song Ngư cũng cất giọng, anh nhìn cô bằng ánh mắt trầm lắng:

- Nếu như tên hung thủ biết được cậu đang điều tra hắn ta, cậu có biết hậu quả là gì không?

- Tớ...

- Tôi biết chuyện của bà cậu rất đáng tiếc... _Đến cả Thiên Yết cũng mở lời, gương mặt băng lãnh biểu hiện một chút sự chân thành:

- Nhưng chuyện cậu đang làm là nguy hiểm! Hãy giao lại cho cảnh sát đi!

- Đúng vậy, ba cậu là cảnh sát trưởng Lâm mà, chắc chắn sẽ tìm ra thủ phạm thôi! _Nhân Mã gật đầu đồng tình với lời của Thiên Yết. Đáp lại, Cự Giải chỉ cười trừ:

- Các cậu hình như hơi nghiêm trọng hóa vấn đề rồi đấy, tớ...

- Cậu đang giả ngu hay là ngu thật vậy hả?

Bất chợt, Sư Tử cắt ngang lời nói của Cự Giải bằng giọng điều nóng giận, không để Cự Giải phản ứng, Sư Tử tiếp tục gằn giọng:

- Cậu đang sống trong khu mà tên bắt cóc kia đang nhắm tới! Hắn ta chắc chắn thông thuộc từng ngõ ngách của khu nhà cậu! Chỉ cần cậu sơ hở một chút, hắn ta phát hiện ra cậu đang điều tra hắn, là cậu có thể đi gặp bà ngoại của mình luôn đấy!

- Sư Tử à, cậu đừng nổi nóng quá...

- Tôi nói sai điều gì à?!

Bạch Dương mới chỉ lên tiếng một chút, liền bị Sư Tử nạt lại, bé cừu đáng thương liền im lặng luôn.

- Cậu không nói sai điều gì cả, nhưng cậu đừng nhắc đến bà của tớ có được không?

Cự Giải trầm giọng, lời nói nặng như tạ cân, khiến Sư Tử có chút vỡ lẽ...

- Chuyện của tớ, mọi người đừng quan tâm, cũng đừng có xen vào! Tớ thấy phiền lắm! _Cự giải cầm tập hồ sơ, toan bước đi thì bị Sư Tử giữ lại:

- Những lời của bọn này cậu không hiểu ư? Rốt cuộc cậu đánh rơi não ở đâu vậy?

- Phải! Tớ đã đánh rơi não rồi đấy, cậu định đứng đây càm ràm cho đến khi nào hả? Từ khi nào mà cậu lại lo đến chuyện của tớ vậy? _Cự Giải đột nhiên lớn tiếng, chẳng khác gì châm dầu vào lửa trong lòng Sư Tử:

- Cậu tưởng tôi muốn lo lắng cho cậu sao? Việc làm của cậu ngu ngốc đến mức tôi buộc phải xen ngang vào! Cậu nghĩ làm vậy thì bà cậu sẽ sống lại chắc!

- Phải, tớ làm vậy là muốn báo thù cho bà mình đấy, cậu hiểu rồi chứ!

Nói rồi Cự Giải giật tay ra, mang một bầu nộ khí bước ra ngoài. Sư Tử như bất động tại chỗ, tâm trạng chuyển biến vô cùng phức tạp.

Ai ai cũng thấy Cự Giải kiên định lạ thường, hoàn toàn như một người khác vậy. Thứ dễ dàng nhận ra nhất, là cậu ấy dám lớn tiếng với Sư Tử.

Một bầu khí trầm mặc bao trùm cả lớp 12S.

...

...

Renggg... Renggggg....

Giờ ra về...

Ting!

Thiên Bình đang đứng chờ ở trạm xe buýt, thấy một tin nhắn được gửi đến, đó là của Song Tử, với nội dung "Tôi có thể nói chuyện với cậu được không?"

Không cần suy nghĩ, cô liền xóa lời thoại kia đi, đồng thời chặn luôn số điện thoại đó. Rồi làm như chưa có chuyện gì xảy ra, tiếp tục đứng đợi xe buýt.

Song Tử chờ mãi không có hồi âm, liền quay ra nhìn lén cô gái đang ngồi chờ ở trạm xe buýt. Nhưng lại không thấy cô gái đó nữa, lúc nhìn kỹ lại, thì Thiên Bình đang chuẩn bị lên chiếc xe buýt rồi, anh vội vàng chạy theo.

- Hộc... hộc... Rốt cuộc... cũng kịp!

Song Tử vịn tay vào cây cột, thở hổn hển, có vẻ như Thiên Bình vẫn chưa biết anh đã bám theo cô lên xe buýt. Rồi khách trên xe cũng bắt đầu bớt dần, cuối cùng thì Song Tử cũng được ngồi ghế.

Kít...

Xành xạch...

Xe lại dừng tại một trạm khác, đợt này khách khá là nhiều. Đột nhiên, Song Tử cảm thấy người đàn ông kia có chút đáng nghi. Từ khi lên xe, ông ta cứ dáo dác nhìn trộm những người xung quanh, dù đeo kính đen nhưng vẻ mặt đểu cáng của ông ta, không thể qua được mắt của Song Tử.

Bỗng, ánh mắt của người đàn ông này dừng lại trên một người. Ông ta bắt đầu di chuyển đến đối tượng, len lỏi đến hàng ghế cách cánh cửa ba hàng, miệng nhếch lên gian tà.

Soạt...

- Ây dà, chú gì đó ơi...

Ngay lúc ông ta thò tay tính chạm vào người của nữ sinh kia, thì có một thân hình cao lớn từ phía sau lao xuống, còn chưa kịp định hình lại,


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.