[12 Chòm sao] School

Chương 119: Động cơ của kẻ sát nhân tâm thần



Move up 🧡
--------------------------
- Tôi nói tôi thích cậu, cậu nghe rõ chưa?

Chất giọng của Thiên Yết vẫn vô cùng bình bình, cảm xúc chẳng nhiều, thế nhưng cũng đủ khiến Nhân Mã kinh hãi, cậu vội lắc tay, miệng cười cứng nhắc:

- T- tớ xin lỗi, vừa rồi tớ chỉ là đùa-a thôi…i… _Rồi cuối cùng, bản mặt cũng lộ ra nụ cười ngu ngốc:

- K-không đùa nữa, không nghĩ là cậu lại cao tay như vậy! Tớ xin thua!

- …

Lúc này, Thiên Yết không có phản ứng gì, nhưng trông nét mặt giống như đang suy nghĩ điều gì đó. Chính anh cũng không ngờ, mình có thể thốt lên câu đó. Trái tim lúc này đúng thật là vô cùng loạn, nếu không phải do da mặt thiếu nhiều biểu cảm bẩm sinh, thì anh khó mà giữ được vẻ bình tĩnh này.

- Haha… được rồi, về thôi, trễ lắm rồi! Tớ cứ tưởng lúc nãy cậu đã về cùng Kim Ngưu rồi chứ! Có phải là không muốn làm kỳ đà cản mũi cậu ấy với Song Ngư không? Trông cậu lạnh nhạt vậy mà cũng tâm lý quá ta haha!

Thấy Thiên Yết không nói gì, Nhân Mã liền chợp thời cơ nói liến thoắng không ngừng, ý vẫn như cũ – muốn lái chủ đề.

Thấy Nhân Mã cố gắng như vậy, Thiên Yết cũng không làm khó cậu nữa, anh cũng không muốn mình dồn ép Nhân Mã đến mức như lúc nãy, khi mà Nhân Mã nói chuyện vô cùng xa lạ. Nếu cậu ta không ngốc đến mức bị câu nói của anh làm cho sợ hãi, thì quả thật, như thế rất đáng sợ.
Khi Nhân Mã nói chuyện xa lạ, thật sự rất đáng sợ.

Đây là điều mà anh cảm thấy đáng sợ và muốn tránh nhất từ trước đến giờ.

Còn về nghi vấn của anh, nếu như họ thật sự có quan hệ gì đó, thì sau này nhất định sẽ có nhiều sơ hở, lúc đó hỏi cũng không muộn.

Là Nhân Mã không biết, khi cả đám ra khỏi phòng Ma Kết và về nhà, thì Thiên Yết đã nán lại, đứng ngoài cửa, vô tình nghe được cuộc trò chuyện của Bảo Bình và Nhân Mã. Sau đó, anh trốn đi, và theo dõi Nhân Mã từ lúc cậu ra khỏi phòng bệnh, đến lúc cậu hỏi chuyện với mấy chú an ninh, rồi theo cậu đi khắp bệnh viện, cho đến lúc ra mặt ở nhà xe này.

Nhân Mã đi song song với Thiên Yết, nói liến thoắng không thôi. Tự hỏi tự trả lời, tự biên tự diễn và cả tự kỷ. Chính là không muốn Thiên Yết có cơ hội nói. Lần này, cậu phải chú ý đến Thiên Yết hơn mới được, anh đã nghi ngờ cậu rồi, phải cẩn thận hơn.

Nhưng mà, cái câu nói “Tôi thích cậu” của Thiên Yết ấy, khi lần đầu nghe nó, trong sự ngạc nhiên, Nhân Mã cơ hồ có vui mừng. Thế nhưng khi cậu hỏi lại là đùa phải không, anh lại chẳng đáp gì.
Lúc đấy, thật sự khiến cậu cảm thấy hụt hẫng.

Nhưng mà khoan, làm sao có thể, điều ấy làm sao có thể là thật được chứ. Một người cao lãnh và toàn diện về mọi mặt như Thiên Yết, lại từng hẹn hò với cô gái xinh đẹp như Thiên Bình, một người từng yêu nữ giới như Thiên Yết, sao có thể “thích” cậu theo nghĩa kia được chứ.

Cậu với anh, cũng đâu có giống hai đứa ngốc Xử Nữ và Bạch Dương kia.

Tính đến khả năng nào, cũng đều bất khả thi. Haha.


Sau khi tạm biệt với Hạ Thanh Triết, vì Thiên Bình vẫn còn ám ảnh không gian trong xe hơi, nên Song Tử đành phải chở cô bằng xe máy của mình.

Thế nhưng, nơi Thiên Bình muốn đến, lại không phải nhà, mà là bệnh viện Zheng.

- Cậu muốn trở lại Zheng? Nhưng trễ lắm rồi đấy, ngày mai sao cậu có sức mà lên lớp chứ?

Song Tử cất giọng lo xa, nhưng Thiên Bình vẫn giữ ý định ban đầu:

- Vậy mai tôi nghỉ học!

- Cái gì? Cậu… _Song Tử đến cạn ngôn với cô gái cứng đầu này:

- Cậu lo cho Sư Tử như vậy, sao lúc nãy không đến xem tình trạng của cậu ta, còn bỏ đi làm gì?

- Tôi muốn xem tình hình của thầy Ma Kết!

- …

Hai cái tên Ma Kết thốt ra, khiến con người đang cằn nhằn kia cũng phải câm nín. Không phải là do căm ghét, mà là do hỗn mang, giữa sự thấy phiền phức và sự trách nhiệm. Ma Kết, cũng đều là muốn đỡ cho Song Tử mà mới như vậy. Nhưng cũng chính vì vậy, mà Song Tử lúc này mới hỗn mang. Anh thấy phiền phức, là vì anh không nhờ, vậy mà Ma Kết lại lao ra, rồi mọi trách nhiệm lại khiến anh cảm thấy gánh nặng.

- Cậu định như vậy đến khi nào?

Lần này, đến lượt Thiên Bình lên tiếng, Song Tử im lặng. Cái giọng bất cần kia tiếp tục vang lên:

- Ma Kết suy ra chưa từng làm gì khiến cậu tổn thương, lại còn quan tâm lo lắng cho cậu như vậy, cậu vẫn muốn ghét thầy ấy?

- Cậu sao mà hiểu được chứ! _Song Tử cười khẩy, hoàn toàn không để lời của Thiên Bình vào tai.

- Tôi cũng chẳng muốn hiểu! _Thiên Bình nhàn nhạt đáp, sau đó đi đến chiếc xe mô tô, cầm chiếc nón bảo hiểm lên, ngữ điệu vang lên bình bình:

- Nhưng thầy ấy không có trách nhiệm cho việc bị cậu ghét lây chỉ vì người phụ nữ An Lạp Hi kia! _Đoạn, Thiên Bình thẩy nón sang cho Song Tử, ánh mắt vô cùng ảm đạm:

- Không lẽ chuyện thầy ấy là con ruột của An Lạp Hi lại là một cái tội?

- …

Song Tử không đáp gì, cũng chẳng phản ứng gì, nhưng lời của Thiên Bình, lại quá đúng.

Chính vì quá đúng, mà anh cảm thấy tâm trạng vô cùng tồi tệ. Hóa ra, người sai lại là anh? Những chuyện mà mẹ anh từng trải, anh muốn đổ tội lên tất cả những người kia, để anh căm ghét, để anh báo thù. Nhưng lời của Thiên Bình, lại khiến anh trở thành một kẻ ích kỷ, chỉ muốn thành toàn cho cảm xúc căm ghét của mình, chỉ là một cái cớ vô cùng vô cớ?

- Cậu đúng là phiền thật!

Song Tử trách mà như chẳng trách, thừa nhận mà như chẳng thừa nhận. Cuối cùng cũng chịu di chuyển, đưa Thiên Bình đến bệnh viện Zheng.

- Chấn thương hộp sọ?

Cũng như những người khác, ai nghe được tin này đều vô cùng king ngạc vào lo lắng. Bảo Bình nhận ra được sắc mặt của Thiên Bình, thở dài:

- Dù là mức chấn thương nhẹ nhất, nhưng thầy ấy vẫn chưa tỉnh lại. Đến người nhà cũng chưa liên lạc được!

- Chưa liên lạc với người nhà? _Giọng của Thiên Bình vẫn lãnh đạm, như không hề bị đả kích vậy. Bảo Bình gật đầu:

- Không người bạn nào của thầy ấy có số liên lạc với người nhà thầy ấy cả, Song Tử thì…

Bảo Bình bỏ ngõ câu nói, tất nhiên Thiên Bình hiểu được điều này. Song Tử đến bệnh viện, nhưng lại không vào thăm Ma Kết cùng Thiên Bình, mà lấy cớ đi mua chút đồ ăn nước uống mà chuồn đi rồi.

- Cậu định ở đây luôn?

Câu hỏi của Thiên Bình, khiến Bảo Bình có chút khó xử, cô bình bình trả lời:

- Cũng không thấy người nhà, mặc dù còn bạn của thầy ấy nhưng…

Nhìn thế này, ai cũng sẽ nhận ra Bảo Bình vô cùng lo lắng cho Ma Kết. Hơn nữa, trong con mắt tinh tườm của Thiên Bình, cô còn có thể nhận ra, sự lo lắng này không đơn giản dừng lại ở mức học trò với thầy giáo, mà còn hơn thế nữa…

- Tớ sẽ sang chỗ Sư Tử một chút!

- Ừ, tớ vẫn chưa đến xem cậu ấy nữa, hay là đi cùng đi!

Bảo Bình tính đi theo, nhưng Thiên Bình không có ý đó:

- Cậu ở lại đi, lỡ thầy có tỉnh lại, ba người kia đều ngủ rồi. Sư Tử còn Cự Giải ở đó, không cần phải khẩn trương!

- Ừ, vậy cũng được!

Nghe ngữ điệu thế này, hẳn Bảo Bình cũng rất mệt mỏi rồi đây.

Thiên Bình không phải không muốn Bảo Bình đi cùng mình, mà vì cô định sẽ lén gọi điện cho Dương Tề, không thể để Bảo Bình biết được, sẽ rất phiền toái.

Phòng 29…

Cạch!

Trong phòng bệnh của Sư Tử có bốn người. Tử Hàn đang ngủ gục một góc, Cự Giải ngồi bên cạnh giường bệnh, và còn có dì Hoa và mẹ của Cự Giải nữa.

- Thiên Bình…

Dì Hoa đang lờ mờ buồn ngủ, thấy Thiên Bình, trên gương mặt tiều tụy thoáng chốc hiện lên tia kinh ngạc. Bà chậm chạp bước đến, Thiên Bình liền đỡ bà:

- Dì Hoa, từ từ, con không có chạy mất đâu!

- Đầu con bị gì thế này? _Dì Hoa nhìn trên trán Thiên Bình có băng vết thương, vẻ mặt lo lắng lại càng lo lắng hơn. Thiên Bình lắc đầu, đỡ dì Hoa vào ghế:

- Trầy xước một chút thôi, bác sĩ làm lố quá đấy mà!

- Thật tình! Con với thằng nhóc này, không khi nào khiến dì an tâm được mà! Hai đứa thật tình!

Dì Hoa trách mắng, đều là vì yêu thương. Thiên Bình nhìn sang người con trai cao lớn đang nằm mê man trên giường bệnh, ở vùng giữa ngực và thắt lưng có vết băng bó lớn, ánh mắt khẽ cụp xuống.

- Thiên Bình, nãy giờ cậu đã đi đâu vậy? _Cự Giải lúc này mới lên tiếng, vẻ mặt vẫn là lo lắng. Thiên Bình ảm đạm trả lời:

- Tớ đi xem chú Ngô.

- A… chuyện này, tớ rất tiếc,…

- Cự Giải, đừng lo nghĩ nhiều nữa!

Cự Giải vẫn còn cảm thấy tội lỗi, thì Thiên Bình xen ngang, cô đưa ánh mắt thanh đạm nhìn Cự Giải:

- Cũng không phải do cậu hại, không phải lỗi của cậu! Đừng cảm thấy tội lỗi nữa!

- Nhưng…

- Cả Tử Hàn cũng vậy, thằng bé cũng không có lỗi gì hết!

Thiên Bình không nhanh không chậm bước đến góc tường, nơi Tử Hàn đang ngồi ngủ gật. Cô đưa tay kéo chiếc áo khoác bông bị rũ xuống, đắp lại cẩn thận cho Tử Hàn. Rồi lấy chiếc túi may mắn màu đỏ được thêu bằng vải gấm ra, nhét vào tay Tử Hàn, rồi khẽ xoa đầu cậu.

- Cậu…

Những lời nói và hành động này của Thiên Bình, đều khiến Cự Giải thấy bất ngờ. Hai người phụ nữ còn lại đều không hiểu hai đứa trẻ này đang nói gì. Cho đến khi Thiên Bình xin phép ra về, thì họ mới biết, câu chuyện đằng sau đó.

Con bé trông có vẻ lạnh lùng ấy, thật trưởng thành.

- Biết ngay cậu ở đây mà!

Vừa ra khỏi phòng 29, một giọng nói lanh lợi đã vang lên. Thiên Bình đưa ánh nhìn vô cảm về phía Song Tử, chẹp miệng:

- Cậu không phải nên ở phòng 28 sao?

- Tôi có đến rồi, thấy anh ta vẫn bất tỉnh, có ở lại cũng chẳng làm được gì, nên đi kiếm cậu thôi! Này… _Nói rồi, Song Tử đưa cho Thiên Bình một hộp sữa milo:

- Uống lấy sức một chút!

Sảnh bệnh viện…

- Nguy rồi! Nguy rồi!

- Mau, mau khẩn trương!

- Tình trạng đột nhiên chuyển biến xấu đi là thế nào?!!!

Song Tử và Thiên Bình vừa bước đến sảnh của bệnh viện, liền thấy tình hình ở đây vô cùng náo loạn. Các bác sĩ và y tá đều chạy qua chạy lại, cả các chú trong đội an ninh cũng đứng ngồi không yên.

- Thế này là thế nào? Sao bệnh nhân lại bị nguy hiểm được? Chẳng phải lúc nãy đã cứu được rồi sao?

- Tôi cũng không biết, nhưng cô ấy thật sự mất quá nhiều máu!

- Mất đi một cánh tay, lại còn kéo dài thời gian như thế, nguy hiểm là đúng rồi!

- Rõ ràng lúc này đã ổn định rồi, tự dưng vết thương của cô ấy lại đột ngột chảy máu!

Bịch!

Một vài lời qua tiếng lại của các bác sĩ và y tá lọt vào tai của Song Tử và Thiên Bình, khiến hộp sữa trong tay Thiên Bình rơi xuống đất lúc nào không hay.

- Lão Viên Trí này đúng là hết thuốc chữa! Tôi tự hỏi, làm sao hắn ta có thể thi đậu kỳ sát hạch đạo đức của ngành cảnh sát vậy?!

- Đúng là đáng sợ, như thế này, người dân sẽ mất hết niềm tin vào chính phủ chúng ta mất!

- Hiện giờ lão ta đã bị đưa về cục cảnh sát trung ương, nghe nói, đích thân cảnh sát trưởng Lâm sẽ tra hỏi hắn đấy!

- Khốn nạn thật, cho dù hắn có bị chung thân, cũng không thể bù lại những gì hắn ta đã gây nên!

- Nghe bảo hắn ta giết một bà lão, mà còn là mẹ vợ của ngài Lâm nữa! Mới đây còn sát hại thêm một người tài xế riêng! Rồi còn chặt đứt cánh tay của cô gái kia! Ông ta đúng là quái vật mà!

- Thì bởi, luật pháp có khi lại không thể hả dạ lòng của những người dân, nếu có tử hình, thì chắc chắn lão ta sẽ bị tử hình rồi!

- …

Những người trong lực lượng an ninh, ai cũng bày rõ thái độ bài xích và căm ghét tên hung thủ Viên Trí kia. Song Tử lúc này mới để ý, sắc mặt của Thiên Bình, hình như cũng không được tốt lắm.

- Ấy, cậu lại muốn đi đâu?!

Song Tử vội vàng nhặt hộp sữa bị rơi của Thiên Bình lên, rồi luống cuống đuổi theo.

- Này, bữa nay cậu cực kỳ cảm tính luôn đấy!

Song Tử kéo Thiên Bình lại, nhưng rốt cuộc thì cả hai đã đứng trước sân của bệnh viện rồi. Thiên Bình cũng không biết vì sao hôm nay cô lại bị mất bình tĩnh nhiều đến như vậy. Cô giật tay lại, giọng nói vô cùng lạnh lùng:

- Đừng theo tôi!

Pặc!

Lần này, Song Tử giữ chặt cả hai tay Thiên Bình, đối diện với gương mặt nồ nộ sát khí kia, nói:

- Thiên Bình vô cảm của ngày thường đâu rồi? Cậu thế này làm tôi quên mất cậu là một người bị đứt mạch thần kinh cảm xúc đấy!

- Tôi có đứt dây đó thật, thì cũng không thể để yên cho tên khốn thối tha cặn bã kia được!

Đây… là lần đầu tiên Thiên Bình hét lên cùng sự căm phẫn bức xúc với một người không phải là ba mẹ cô. Song Tử bị phản ứng mãnh liệt của cô làm cho bất ngờ, nhưng cũng lớn tiếng lại:

- Rồi sao, cậu tính làm gì? Giết người? Hay khiến hắn ta sống dở chết dở, cậu nói đi!

- …

Thiên Bình cúi mặt, không đáp lại, nhưng thái độ rõ ràng là không cam chịu. Lúc này, Song Tử mới thả lỏng Thiên Bình ra, giọng nói cũng dịu xuống phần nào:

- Cậu muốn trả thù phải không?

- Tôi có thể làm được gì chứ?

Thiên Bình cất giọng bất lực, nhưng bàn tay lại bất giác siết tròn lại…

- Hmn…

Bỗng, lời của cô vừa dứt, thì người kia đã nhẹ nhàng kéo cô vào lòng. Lại một lần nữa, Thiên Bình cảm nhận được hơi ấm man mác của người này truyền đến cho cô. Còn chưa kịp phản ứng, thì đầu nắm tay đã cảm nhận được một sự tiếp xúc nhẹ nhàng vô cùng ấm áp. Bàn tay Song Tử bất ngờ bao phủ lên nắm tay của Thiên Bình, một cách dịu dàng. Sau đó, bên tai Thiên Bình, có một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên:

- Cậu không cần phải nhúng tay vào những chuyện dơ bẩn này, hắn ta… _Nói đến đây, lời của Song Tử nhẹ như không khí, dễ dàng xuyên qua màng tai của Thiên Bình:

- Nhất định sẽ bị quả báo!

Phòng bệnh 28…

- Mẹ à?... Vâng, đêm nay con sẽ ở lại bệnh viện, ba mẹ không cần chờ con… Con ổn mà, không sao cả, mẹ đừng lo… Vâng, chúc mẹ ngủ ngon!

Bảo Bình vừa gọi điện thoại về cho mẹ mình, báo rằng hôm nay sẽ không về nhà vì trông nom cho Ma Kết.

Trước đó, cô đã gọi rất nhiều cuộc cho Song Tử, nhưng cậu ta không bắt máy. Cô cũng chẳng thể bỏ mặc Ma Kết để đi kiếm cậu ta. Nhưng cô cũng có liên lạc với Thiên Bình, Cự Giải xem cậu ta có ở chỗ hai người họ không, cả hai cũng đều không nghe. Có lẽ điện thoại của hai người đó khi bị bắt cóc đã hư hay mất rồi.
Bảo Bình làm tất cả những chuyện này, đều chỉ vì một lý do, là muốn Song Tử liên lạc với bố của cậu ta, cũng là bố của Ma Kết.

123

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.