[12 Chòm sao] School

Chương 143: Chuyện 10 năm trước



Winter Flower - Younha feat RM (BTS)

----------------------

Phòng hồi sức...

- Bác sĩ, làm sao mà con tôi lại bị xuất huyết dạ dày vậy ạ?

Không chỉ người nhà Bảo Bình, những người bạn của cô cũng lo lắng. Bất chợt, bác sĩ thở dài, khiến họ càng thêm bất an:

- Cô bé này đã có tiền sử về bệnh đau dạ dày rồi đúng chứ?

- Vâng, 6 năm trước con bé từng một lần nhập viện vì vấn đề dạ dày, nhưng không nghiêm trọng...

- Nhập viện vì dạ dày mà cô bảo không nghiêm trọng? _Đột nhiên, thái độ của bác sĩ trở nên trầm trọng, trước sự ngạc nhiên của mọi người, bà tiếp tục nói:

- Nếu cô biết con mình trước đây dạ dày đã yếu như vậy, thì phải quan tâm chú ý đến vấn đề ăn uống của con bé chứ! Không chỉ viêm loét dạ dày thôi đâu, nguyên nhân trực tiếp dẫn đến xuất huyết là chất có cồn đấy!

- Hả? Chất có cồn?

Lời của bác sĩ khiến ai cũng nhất thời kinh động, trong phút chốc, bà Mộc Lộ đưa ánh nhìn sang Kim Ngưu. Chưa hết, bác sĩ còn nói tiếp:

- Tôi không biết hoàn cảnh gia đình ra sao, nhưng dấu hiệu của viêm loét dạ dày rất rõ ràng, nên chắc chắn bệnh nhân có nhận thức được. Nhưng con bé vẫn uống rượu thì tôi nghĩ gia đình nên xem lại cách quan tâm đến con bé đi! Con bé cần được theo dõi một thời gian, cho đến khi tình trạng ổn thêm, nên vẫn chưa xuất viện được ngay đâu!

- Vâng, cảm ơn bác sĩ!

Sau khi bác sĩ rời đi, căn phòng đột nhiên trở nên trầm lặng, cũng bởi vì nguyên nhân trực tiếp khiến Bảo Bình bị xuất huyết.

- Dì Mộc, xin lỗi dì...

Bỗng, Kim Ngưu chợt lên tiếng, ngữ điệu vô cùng áy náy:

- Là do con, đã rủ cậu ấy uống rượu...

- Cái gì? _Bà Mộc Lộ thì không có phản ứng, nhưng bà ngoại của Bảo Bình lại vô cùng bất ngờ. Kim Ngưu tiếp tục hối lỗi:

- Con xin lỗi, đều là tại con!

- Là con thật sao Kim Ngưu? Tại sao vậy?

Bà ngoại Bảo Bình tỏ vẻ thất vọng cùng giận dữ khiến bầu không khí càng thêm ngột ngạt. Đám trẻ cũng không dám cất lời nào, cả Mộc Lộ cũng chẳng nói chẳng rằng.

- Không phải do cậu ấy đâu, là do con ạ!

Bất chợt, Thiên Bình lên tiếng với ngữ điệu bình bình, nghe không có vẻ gì là hối lỗi. Kim Ngưu và những người còn lại chưa hết kinh ngạc thì cô giải bày:

- Chính xác là thứ 6 tuần trước, con đã rủ Kim Ngưu, Bảo Bình cùng Cự Giải đi uống rượu, Kim Ngưu chỉ đi theo thôi, còn người chủ ý vẫn là con. Nên lỗi là tại con.

- Này, Thiên Bình...

- Không đâu, nếu như cậu nói, thì không phải tớ mới là nguyên nhân khiến Bảo Bình bị bệnh sao hả Thiên Bình!

Kim Ngưu còn chưa kịp ngăn lời Thiên Bình thì Nhân Mã vừa mua nước về đã xông xáo lên tiếng. Có vẻ như bà Mộc Lộ đã bắt đầu phản ứng và bà ngoại của Bảo Bình vẫn đang hoang mang nên Nhân Mã một lần nữa giải thích:

- Là do con có chuyện buồn, nên mấy cậu ấy mới đi ăn và tâm sự cùng con! Ngày hôm đó, tụi con đã lỡ uống một chút rượu nên là... suy cho cùng, đều là lỗi của con!

- Nhân Mã, đừng nói như vậy, đều là do bọn tớ...

- Đủ rồi!

Quá mệt mỏi, bà Mộc Lộ đột nhiên lên tiếng cắt ngang lời Cự Giải, rồi cất giọng rũ rượi:

- Trễ rồi, mấy đứa về đi, mai còn đi học!

- Dạ... vâng...

Cả đám cũng nhận ra bầu không khí đã tệ đi, nên cũng không dám nán lại thêm. Nhân Mã vẫn để nước vừa mua về cho hai vị phụ huynh kia lên bàn, rồi cẩn thận chào hỏi lễ phép và ra về.

Cạch!

- Hầy, cứ ngỡ mấy đứa đấy ngoan hiền dễ thương, thế mà lại dám đi uống rượu khi chưa đủ tuổi! Lại còn toàn là con gái nữa chứ!

Bà ngoại Bảo Bình hừ một tiếng sau khi mấy đứa nhóc ra về, nhưng bà Mộc Lộ lại lên tiếng nạt lại:

- Mẹ! Đừng có nói như thế! Con cháu nhà chúng ta cũng giống mấy đứa đấy! Mẹ còn không hiểu Bảo Bình sao?... _Nói đoạn, bà quay sang nhìn con gái mình trên giường bệnh, nét mặt hiện lên dáng vẻ buồn rầu:

- Cho dù mấy đứa nhóc có rủ rê, thì nếu không có chuyện gì buồn, con gái con và cũng là cháu của mẹ cũng sẽ không vì lời mời mà bỏ qua sức khỏe của bản thân đâu! Có lẽ... nó thực sự muốn uống rượu...

.

.

Biệt thự nhà họ Dương...

Sân trước...

Cạch!

Ma Kết xong việc của mình, là ra khỏi căn biệt thự to lớn kia ngay. Ngồi vào xe, anh lên tiếng:

- Chúng ta đi thôi, Song Tử!

- ...

Thế nhưng, Song Tử không đáp lại lời nào. Ban đầu, Ma Kết cũng không để ý bởi vì bình thường, Song Tử mà đáp lại lời anh mới là kỳ lạ. Nhưng, không thấy xe di chuyển khiến anh có chút nghi hoặc, nếu là Song Tử thì thằng bé phải phóng xe ra khỏi đây bằng tất cả tốc độ mới đúng chứ?

- Này Song Tử... Song Tử... DƯƠNG SONG TỬ!

- !!!

Đến khi Ma Kết gọi cả họ lẫn tên một cách lớn tiếng thì Song Tử mới có phản ứng mà lái xe rời đi, điều đó khiến anh có chút thắc mắc. Đi được một quãng đường, thì Ma Kết mới lên tiếng hỏi:

- Lúc nãy em sao vậy? Thất thần? Chưa bao giờ thấy em như vậy cả!

- Này Ma Kết...

Song Tử trực tiếp bỏ qua câu hỏi của Ma Kết mà gọi cả tên anh, ngữ điệu giống như có điều muốn làm rõ, Ma Kết chợt cười:

- Sao? Không phải vì anh nói chuyện với ông già lâu quá mà em bực mình chứ?

- Tôi đã nghe bà Hai kể về chuyện 10 năm trước của anh!

- !!!

Nét cười trên mặt Ma Kết đột nhiên biến mất, thay vào đó, vẻ mặt của anh lại trở nên cả kinh một cách trầm mặc. Sau một lúc, anh mới lấy lại phản ứng rồi cười khẩy một điệu:

- Vậy là em biết rồi à...

- ...

Bầu không khí trong xe lại rơi vào trầm lặng.

10 năm trước, năm Ma Kết 17 tuổi, còn Song Tử thì 8 tuổi.

10 năm trước, cũng chính là khi mà Song Tử bị bắt cóc. Kẻ bắt cóc chẳng ai khác, chính là ba ruột của anh - Dương Tề. Có vẻ khó tin nhỉ, nhưng đấy là sự thật.

Năm đấy Song Tử đang học lớp 2, cũng chỉ là một thằng nhóc cao chưa đến hông của người trưởng thành, yếu đuối, hay khóc và còn mang trong mình niềm bất hòa với gia đình. Đột nhiên vào một ngày, sau khi tan học, cậu nhóc bị cho leo cây đến trời tối mới có người đến đón về nhà. Nhưng, chiếc xe đó không chở cậu về biệt thự Dương gia, cũng chẳng chở đến nơi mẹ ruột cậu ở, mà là một căn nhà hoang đầy mùi ẩm mốc, sâu bọ và u ám.

Cậu nhóc 8 tuổi bị bọn người lạ mặt trói vào cây cột ở giữa căn phòng, cũng là chỗ mà mái nhà bị thủng. Cậu bé cuối cùng cũng nhận thức được mình đã bị bắt cóc. Chỉ là đêm đấy, trời lại đổ mưa, bọn người kia đều không hề màng đến tình trạng bị dột ướt như chuột của cậu bé. Lúc đấy, cậu chẳng cảm nhận được điều gì ngoài sự lạnh lẽo. Sáng hôm sau, cậu nhóc tỉnh lại trong tình trạng nằm trên một chiếc đệm cũ nát, mục rữa cùng quần áo khô ráo. Và cũng chính lúc này, là thời khắc khiến con người cậu trở nên thay đổi hoàn toàn.

Với cái tôi có mâu thuẫn với gia đình của mình, dù biết mình bị bắt cóc, cậu bé đấy cũng không muốn nhắc đến vấn đề thương lượng thả con tin. Nhưng đến khi sống chết mập mờ, cậu bé liền cắn môi nói rằng ba mình rất giàu, nếu liên lạc với ông ta thì đám người bắt cóc sẽ có được nhiều tiền. Chỉ là, cậu không ngờ đến câu trả lời của đám người đó là như thế này "Mày nói gì vậy, ba mày mới chính là người thuê bọn tao làm chuyện này với mày đấy!"

Sự kỳ vọng đáng thương ấy lại trở thành thứ vũ khí đâm chết tâm tư đầy hận thù của một đứa trẻ.

Song Tử chỉ nhớ, khi đấy, đám người kia đã cười nhạo bộ dáng của cậu, tiếp tục hành hạ đứa con trai ruột của ông chủ mình. Cho đến ngày hôm sau, một kẻ đã lấy thù riêng với Dương Tề đã thừa cơ dùng con dao rạch một đường dài trên lưng Song Tử. Đấy là lần cuối cùng cậu hét lớn bằng tất cả cảm xúc của mình. Vì ngấm mưa và thể trạng đang sốt, cùng vết thương nặng trên lưng, Song Tử đã phải nhập viện.

Nhưng vẫn chưa kết thúc tại đấy.

Sau khi xuất viện, chính An Lạp Hi - người vợ cả của Dương Tề, đã "tốt bụng" thông báo đến Song Tử một tin tức.

"Mày biết không, trong lúc mày bị bắt đi, thằng vệ sĩ già của mày tưởng mày bị bắt cóc, liền cầu viện ba mày. Ông ta cũng đã cho người đến hỗ trợ nó, nó đã tin điều ấy, và dám tấn công lũ người bắt mày đi. Kết quả, cũng chỉ một mình nó dám tiến lên, rồi bị đám người kia xử lý, ngay trước mặt những người cứu viện! Vì sao? Vì lũ người cứu viện ấy, cũng cùng một bọn với đám người bắt cóc mày, và đều là thuộc cấp của ba ruột mày! Thấy chưa, đấy... là người mà mày gọi là ba đấy!"

Sau sự kiện ấy, Song Tử chính thức thay đổi hoàn toàn. Cậu sống một cách quy tắc về vấn đề ăn uống, luyện tập thể hình, sức khỏe và dinh dưỡng. Mỗi ngày cuối tuần đều tự giác tìm đến các lớp học võ, luyện công phu. Cậu còn tự đề nghị người cha ác quỷ cho người huấn luyện mình, càng nghiêm khắc càng tốt. Đến năm 14 tuổi, Song Tử đường đường chính chính rời khỏi nhà chính bằng năng lực của mình.

Sau đấy, cũng chính là lúc thế giới đen Zodiac có biến, mở đầu cho sự hình thành băng Con Rết. "Người già, phụ nữ và trẻ em" mà băng Con Rết luôn phải ghi nhớ, chính là "chú vệ sĩ già, đứa trẻ Song Tử và bà vợ lẽ Mạc Tương Di".

Đấy, là câu chuyện về Song Tử.

Còn đây, là câu chuyện về Ma Kết.

10 năm trước, Ma Kết đang học cao trung lớp 11. Cuộc sống học đường của anh chẳng có vẻ gì hào nhoáng, chỉ yên bình đến lớp rồi yên bình trở về. Nhưng cũng không lu mờ đến mức nhàm chán.

Trường Ma Kết học là trường nam sinh. Bạo lực, bắt nạn diễn ra thường xuyên. Vì vậy, có một bảng xếp hạng nổi tiếng trong trường, bảng xếp hạng độ quái. Như cái tên, xếp hạng độ quái lạ và quái vật của nam sinh trong trường.

Đứng nhất là trùm trường vì là cậu ấm giàu có, vung tiền như vung lá, ông trùm của hiện vật với sở thích SM. Thứ hai là đại ca của trường, vì thói côn đồ, thô lỗ và hung ác của hắn ta. Đứng thứ ba, vị trí cuối cùng của bảng xếp hạng, là Ma Kết. Nếu xét vì độ quái, thì Ma Kết thuộc dạng quái lạ khó hiểu. Anh cũng không hiểu vì sao mình lại được dân tình bầu chọn cho. Lời giải thích từ những người đã bình chọn cho Ma Kết, là bởi vì khi có người bắt nạt cậu ta, nếu đòi tiền, Ma Kết sẽ đưa, còn đưa nhiều hơn mong đợi của bọn nó. Nhưng nếu lấy tiền xong rồi còn muốn đánh, hoặc ngay từ ban đầu đã muốn gây sự, thì Ma Kết sẽ chẳng ngại ngần gì mà "chăm sóc" chúng nó. Và chưa bao giờ Ma Kết đến trường hoặc về nhà trong tình trạng bị hết sạch tiền hay bị thương. Nếu đã giỏi đánh nhau như vậy, thì cần gì phải đưa tiền cho chúng nó?

Đúng chuẩn một thanh niên nguy hiểm thích giấu nghề.

Cũng vào một ngày của 10 năm trước, Ma Kết về nhà trễ và thấy Song Tử vẫn chưa về. Anh hỏi bà Hai - người giúp việc kiêm vú nuôi của cả Ma Kết và Song Tử, bà Hai bảo là đã có người đi đón rồi, nhưng vẫn chưa thấy về. Ma Kết gọi điện cho chú vệ sĩ của Song Tử, và được báo là Song Tử bị bắt cóc và đang trên đường giải cứu cùng viện trợ mà Dương Tề gửi đến. Cảm thấy có gì đó kỳ lạ, thường thì bắt cóc con tin sẽ phải tống tiền, nhưng trường hợp này lại không. Ma Kết càng đa nghi hơn khi không thấy động tĩnh gì từ ba mình. Cả ngôi nhà này đều vô cùng bình thường, trừ anh và bà Hai đang lo lắng cho Song Tử.

Đến nửa đêm, vẫn chưa thấy người cứu viện đưa Song Tử về, Ma Kết gọi lại cho chú vệ sĩ nhưng lại không bao giờ nhận được sự phản hồi. Ngay lập tức, anh cảm thấy có linh tính xấu. Hóa ra, người chủ mưu bắt Song Tử đi, lại chính là người đang an nhàn đọc sách và uống trà trong phòng trà - cũng chính là cha ruột của con tin, Dương Tề. Cho dù Ma Kết tức giận đến mức khó nhận ra, thì Dương Tề vẫn thản nhiên đáp lại "Đó là những bài học cần thiết cho sự trưởng thành của em con."

Còn điều gì đáng sợ hơn, khi ti vi trong phòng đang phát trực tiếp những điều xảy ra tại căn phòng bắt cóc Song Tử. Ông ta lại vô cùng bình thường khi thấy con trai mình bị trói và bị dột mưa tại căn phòng dơ bẩn đấy. Ma Kết đã nổi điên và đập nát cả màn hình đấy. Dương Tề nhận ra điều Ma Kết sắp làm, liền cho người đến ngăn cản. Cuối cùng, thứ hạng ở trường Ma Kết cũng được sáng tỏ, khi một mình anh có thể thanh lý hết tất cả đám vệ sĩ và người làm trong nhà.

Nhưng Dương Tề không hề nghĩ đến, điều mà Ma Kết làm, không chỉ đơn thuần là muốn cứu Song Tử, mà còn muốn tố cáo ông lên pháp luật. Trong đêm đấy, anh không thể tìm ra nơi mà Song Tử đang bị bắt, vì để moi tin từ miệng ba mình, anh vẫn chưa đủ khả năng. Ma Kết chạy đến văn phòng công tố, trong giờ ngoài hành chính, chẳng còn ai ở đấy cả. Nếu đợi đến sáng mai, liệu có đủ bằng chứng để tố cáo cha mình?

Trong giây phút như cả thế giới sụp đổ, đột nhiên xuất hiện một công tố viên, có vẻ như ông ấy cần lấy gấp tài liệu quan trọng của mình, nên mới trong đêm mưa mà từ nhà đến văn phòng công tố. Như một cái duyên, Ma Kết liền đưa lời đề nghị và trao đổi với người đấy.

Tuy nhiên, để tố cáo một người, không phải điều đơn giản và dễ dàng, cần nhiều chứng cứ hợp lý. Bản ghi âm cuộc trò chuyện không đầu không đuôi ở phòng trà vẫn không thể làm điều đó được. Vị công tố đấy rất tốt bụng, không nhu cầu lợi mà vẫn hợp tác và giúp Ma Kết trong việc tìm thêm chứng cứ. Mặc dù kết quả vẫn không thể đưa Dương Tề ra tòa, nhưng cả hai người lại tìm được chú vệ sĩ kia và biết được nơi mà Song Tử bắt cóc. Tuy nhiên, lúc đến nơi thì Song Tử đã được vào bệnh viện vì vết thương, hiện trường hoàn toàn bị xóa hết.

Kết thúc ở đấy, với kết quả rất thất vọng.

Không, vẫn chưa kết thúc. Mặc dù không tố cáo được Dương Tề một cách trực tiếp, nhưng Ma Kết đã đăng tải một bài viết về chủ sở hữu tập đoàn Caprgem cùng đoạn ghi âm trong phòng trà. Tuy là nguồn không đáng tin và đoạn ghi âm có thể làm giả, nhưng thời điểm đó, cổ phiếu của tập đoàn Carprgem đã bị tụt rất nhiều. Các dự án, hợp đồng với các đối tác lớn đều bị hủy bỏ. Đó là khoảng thời gian vô cùng khó khăn và chật vật đối với Dương Tề. Phải mất ba tháng, Dương Tề mới che lấp truyền thông và kiểm soát được tình hình, tổn thất để lại vô cùng nghiêm trọng. Sau vụ đấy, Ma Kết rời khỏi nhà và ra ở riêng. Song Tử ở lại một mình và không bao giờ gặp lại chuyện tương tự.

Và những điều liên quan đến sự việc đó, dù là người làm trong nhà hay nhân viên công ty, dù là người ngoài hay vợ con ruột thịt đều cấm không được nhắc đến, cho dù là trước mặt hay sau lưng Dương Tề.

Nói là không được nhắc đến, nhưng trong lòng mỗi người, đều không thể quên được.

Đặc biệt là hai người.

Nhìn vào hai câu chuyện, đều có thể nhận ra những điều mà Ma Kết làm cho Song Tử, ý niệm mà Ma Kết dành cho Song Tử. Một người thông minh như Song Tử, nhận ra điều đó còn nhanh hơn, nhưng... rất khó để tiếp thu nó.

- Vậy người vệ sĩ đó... giờ đang ở đâu?

Câu hỏi của Song Tử là câu phá vỡ bầu khí trầm lặng trong xe, và câu trả lời của Ma Kết, cũng là câu kết lại màn hồi tưởng khó quên này:

- Ở cùng công tố viên Diệp Anh!

.

.

Bệnh viện Zodiac...

Phòng hồi sức...

- Con vừa ra ngoài mua thêm chút đồ cho Bảo Bình, mẹ nhớ khóa cửa cẩn thận và ngủ sớm đi!

Cạch!

Bà Mộc Lộ từ bên ngoài bước vào phòng hồi sức của Bảo Bình với một số thứ trên tay, nhưng khi vừa mở cửa đi vào, thì trên mặt bà hiện lên một dáng vẻ khó tin, khi trong phòng xuất hiện một người đàn ông đã rất lâu rồi không gặp lại:

- Diệp Anh?

------------------- End Chap 143 ----------------------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.