Chap này Au tặng bạn trangnguyen2307 nhé ❤❤
Cảm ơn mọi người đã bình luận nha ahihi, chúng ta tiếp tục đàm đạo nhé 😘
Disappeared - On Fire
------------------------
Lớp 12S...
- Này, mấy cậu biết gì không?
Kim Ngưu vừa vào đến lớp, đã làm bộ dáng nhiều chuyện và hào hứng. Nghĩ đến chuyện sắp nói, cô lại cười sằng sặc. Bảo Bình chau mày:
- Mẹ, có chuyện gì thì nói đại ra đi!
- Hahaha... Xin lỗi, tao không nhịn cười được, nhưng mà hahaha... _Kim Ngưu cười đến mức không đứng thẳng được, sau đó cũng chịu nói vào chính tâm:
- Cả trường... haha... cái tin Hoắc Tử Nha 12E hôn thầy giáo thể dục đã lan truyền khắp cả trường rồi!
- Phụt!!!
Nhân Mã đang uống nước, nghe xong liền phụt một phát vào mặt Thiên Yết.
- Nãy tớ đi ngang qua cái đám nhóc khối dưới, nghe lỏm được tụi nó đang bàn tán về chuyện Hoắc Tử Nha hôn thầy thể dục hahaha!!! _Kim Ngưu cười lăn cười bò về chỗ, rồi nói:
- Không ngờ, chỉ một câu bốc phét của Thiên Bình mà giờ đã thành tin đồn lan khắp trường rồi haha!
- Nhắc mới để ý, Thiên Bình chưa vào lớp nhỉ?
Cự Giải nhìn sang bàn trống sau lưng Kim Ngưu mà lên tiếng. Nhân Mã cũng nhìn lại:
- Bạch Dương bám theo Xử Nữ đi trực rồi, thằng Song thì không biết, nhưng bình thường giờ này là Thiên Bình đã đến lớp rồi mà nhỉ?
- Mấy cậu đang hỏi Thiên Bình ấy hở? _Bỗng, một bạn cùng lớp lên tiếng, sau đó nói:
- Lúc nãy tớ thấy cậu ấy đi cùng với Hoắc Tử Nha ấy!
- Cái gì?!
Nghe hai cái tên Hoắc Tử Nha và Thiên Bình đi cùng nhau, Sư Tử lập tức đứng dậy, gặn hỏi cô bạn kia:
- Hai người đấy đi đâu?
- Tớ... cũng không biết, hình như là lối dẫn lên sân thượng...
...
Sân thượng...
Cạch!
Hoắc Tử Nha mở cửa để Thiên Bình bước vào, rồi khóa chốt lại. Tuy nhiên, vẫn như cái danh "Frozen" hay "Nữ hoàng băng giá", trên mặt cô chẳng biểu hiện một chút cảm xúc gì, khiến Hoắc Tử Nha thêm một phen thế nào là "tai nghe mắt thấy". Hắn ta chợt cất giọng làm khó:
- Cậu không sợ tôi làm gì cậu à?
- Hmn... _Thiên Bình đưa ánh nhìn vô cảm dành cho Hoắc Tử Nha, rồi nhàn nhạt trả lời:
- Tôi đã từng bị đánh hội đồng một cách thê thảm, cậu có ra tay, cũng không lạ lẫm gì. Còn nếu như cậu muốn đụng vào người tôi... _Nói đến đây, Thiên Bình chợt bước đến gần lan can, ngữ điệu vẫn bình thản:
- Thì tôi chỉ cần nhảy xuống đấy.
- !!!
Cái điều này, có thể nói ra một cách như không có gì thật sao? Đây là sân thượng tầng 7 đấy. Nhảy xuống không phải là cái chết à? Người này thật sự bất thường.
Khẽ thở dài, Hoắc Tử Nha lên tiếng một cách minh bạch:
- Haizzz... Cả hai đều không phải, tôi gọi cậu lên đây, là có chuyện muốn nói...
- ...
Hít hà một hơi, rồi Hoắc Tử Nha chợt gào thét một cách oan ức:
- Hạ Thiên Bình! Cậu mau trả lại cuộc sống trước đây cho tôi!!!
- ???
Vẻ mặt như bị người khác bắt nạt của Hoắc Tử Nha khiến Thiên Bình có chút không đỡ kịp, hắn ta lại lên tiếng:
- Bây giờ cả trường đều đồn lên cái tin rởm là tôi và thầy thể dục hôn nhau! Tất cả, đều là xuất phát từ cái miệng của cậu vào ngày hôm trước! Bọn nó vốn dĩ không tin vào điều vô lý này, nhưng khi chúng nó hỏi ai nói vậy, là "Frozen" đấy, và thế là chúng nó tin răm rắp! _Giải bày tâm trạng của mình một cách uất ức, hắn ta tiếp:
- Cậu nổi tiếng là "Frozen", nên mọi lời cậu nói, ai cũng tin là thật! Đấy, cậu nhìn mà xem, giờ tôi bị đồn như thế, làm gì còn là mặt mũi của Hoắc Tử Nha đáng sợ một băng cơ chứ! Lão tử từng bị đám bạn của cậu hành nát như tương, nhưng lại không thấy nhục bằng cái nỗi nhục này! Tôi - đường đường là lão đại làm trùm một nhóm trong cái trường này, lại bị đồn là hôn thầy thể dục? Lão tử đây không còn mặt mũi mà sống nữa!
Hóa ra... đây là chuyện mà Hoắc Tử Nha muốn nói. Khi nhìn gương mặt tỏ nỗi bất bình của hắn ta, Thiên Bình lại có chút không nhịn cười được, mà bật một điệu cười khẩy. Sau đó cô lên tiếng:
- Nếu không phải là sự thật, cậu sợ cái gì?
- Vấn đề không phải sự thật, bị đồn rồi thì làm sao mà tụi nó chịu nghe tôi giải thích chứ! Chỉ có một cách để cứu vãn tình hình thôi, đó là... _Nói đến đây, Hoắc Tử Nha chợt đổi giọng, hai tay chắp lại nhờ vả người trước mặt:
- Hạ Thiên Bình, cậu hãy tuyên bố với cả trường rằng đó chỉ là bịa đặt! Lời của cậu, chẳng còn ai đáng tin hơn cả!
O_O
Cốp! Rầm!
Bỗng, một âm thanh chói chang vang lên, sau đó là cánh cửa bị khóa đã bị móp sang một bên.
- Thiên Bình, cậu có sao...
Ngữ điệu lo lắng của Song Tử chợt ngưng lại khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, Hoắc Tử Nha đang chắp tay cúi đầu trước mặt Thiên Bình. Cả hai con người kia cũng bị ngoài ý muốn khi thấy Song Tử, Hoắc Tử Nha lập tức đứng thẳng người, gương mặt bất giác trở nên hắc dịch. Song Tử vội chạy đến, xem xét tình trạng của Thiên Bình, sau đó quay sang nhìn Hoắc Tử Nha, ánh mắt tỏa ra một loại sát khí đáng sợ:
- Mày định làm gì Thiên Bình?
- Hả? À... Tao chỉ... _Vốn dĩ muốn bày ra bộ mặt muốn gây sự, nhưng đối mặt với áp lực mà Song Tử gây ra, khiến Hoắc Tử Nha lại biến thành một con mèo con. Lúc này, Thiên Bình chợt cất giọng nhàn nhạt:
- Chỉ là tâm tình của kẻ mới biết yêu thôi.
Vừa nói, cô vừa đẩy Song Tử đi xuống, đến ngưỡng cửa, thì Hoắc Tử Nha lại lên tiếng:
- Hạ Thiên Bình, cậu phải làm theo lời của tôi đấ...
- Làm cái gì? _Song Tử quay mặt lại, lại trao cho Hoắc Tử Như cái nhìn đầy hắc khí, thì Thiên Bình lại cất giọng:
- Tôi nghĩ tốt hơn, cậu nên tìm kẻ tung tin đồn, cậu nghĩ đi, tại sao sau một ngày nó mới bị lan, mà không phải là hôm qua? _Nói đến đây, như có như không mà Thiên Bình nhìn lại Hoắc Tử Nha:
- Cũng chỉ là người của lớp cậu.
- ... _Hoắc Tử Nha chau mày một hồi, sau đó, chợt la lên:
- Là Triệu Lệ Nghi!
Nhưng, không còn ai ở đây cả, hai người kia đã đi mất rồi. Hoắc Tử Nha đấm hai tay vào nhau, gương mặt nộ ra sát khí:
- Chính là cái con nhỏ không biết điều đó, dám chơi lão tử!
Hắn ta tính bước về lớp để tính sổ với kẻ tung tin đồn, chợt bị vết lõm của cánh cửa làm cho lưu tâm.
- Cái này...
Chốt cửa rõ ràng là làm bằng sắt thép, nhưng vừa rồi Song Tử phá nó, thế quái nào chỉ dùng sức mà khiến cái chốt bị vẹo cong như dùng kìm bẻ? Tiếng động vừa rồi rõ là dùng chân đá cửa, sao có thể...
Chợt, sống lưng Hoắc Tử Nha có một đợt lạnh kéo đến, cả người lông lá đều dựng lên. Loại cảm giác kinh sợ ngộp thở này là thế nào? Kẻ đào hoa Song Tử... có vẻ không phải là dạng vừa.
.
.
- Thật sự là tên đó không gây khó dễ gì cho cậu chứ?
Bị Thiên Bình đẩy đi, nhưng Song Tử vẫn lưu tâm đến Hoắc Tử Nha. Không trả lời anh, Thiên Bình cất giọng nhàn nhạt:
- Sao cậu biết mà xuất hiện?
- Hả? À thì vô tình nhìn thấy hai người nên tôi bám theo!
Lời này là sự thật, tối qua Song Tử ở lại nhà Ma Kết, sáng nay đến trường chung. Lúc về lớp, anh thấy Hoắc Tử Nha chặn đường Thiên Bình, liền đi theo. Nhưng anh lại không ngờ, khi phá cửa xông vào, lại thấy dáng vẻ cầu xin của Hoắc Tử Nha đối với cô.
- Vừa rồi thằng đó bảo cậu làm theo lời nó, là làm gì vậy?
- Không phải chuyện to tát.
- Này, cậu không được giấu tô...
Rầm rập... Rầm rập...
- Hả?
Một nhóm người do Sư Tử dẫn đầu đang khí thế chạy đến thì bỗng dưng thắng lại, khi thấy Thiên Bình ở cùng Song Tử.
- Thiên Bình, cậu không sao chứ?
Nhân Mã chạy đến, nhìn lại, ở đây đều đầy đủ mọi người, chỉ thiếu mỗi cặp đôi Bạch Dương - Xử Nữ, khiến cả Thiên Bình lẫn Song Tử đều ngây người. Sư Tử bước đến, gằn giọng:
- Cái thằng Hoắc Tử Nha đâu? Nó đã làm gì cậu? Đã nói là đừng có một mình đi theo bất cứ ai rồi mà!
- Sao... Mấy cậu biết?
Thiên Bình không trả lời Sư Tử, mà ngạc nhiên vì lý do mà cả đám chạy đến đây. Cự Giải lên tiếng:
- Liên Mỹ thấy Hoắc Tử Nha bắt cậu đi nên bọn tớ lo lắng mà chạy đến đây đó. Cậu không bị gì thật chứ?
- À...
Hoắc Tử Nha chỉ là muốn nói chuyện với cô một chút, ai ngờ đâu bạn bè cô lại nghĩ hắn ta bắt cô đi. Hoắc Tử Nha, đúng là quá thất tín thật, không ai tin hắn cũng phải.
Cái tin đồn này, coi như để hắn tự giải quyết đi.
- Triệu Lệ Nghi!!! Mày đứng lại cho taoooo!!!
- Mày điên à, đứng lại để mày băm tao ra bã chắc!
- Biết vậy mà mày còn dám tung tin đồn rởm hãm hại lão tử hả?
- Áaaa~
Đám bạn 12S vừa về đến cửa lớp, thì thấy hai giọng nói lớn vang lên. Nhìn lại thì thấy Hoắc Tử Nha đang đuổi theo Triệu Lệ Nghi từ dưới lầu lên.
Hóa ra lời Thiên Bình nói khi nãy là thật. Hoắc Tử Nha chỉ tìm cô để nói về chuyện tin đồn thất thiệt.
Mà... Thất thiệt hay không thì chưa biết được.
.
.
Giờ ra chơi...
Phòng hội học sinh...
Cạch!
- Xà Phu...
Xử Nữ vừa mở cửa, tính nói chuyện với Xà Phu thì lời trên miệng tự dưng biến mất, khi nhìn thấy có người ngoài ở bên trong. Cũng không hẳn là người ngoài.
- Hì hì... chào anh, Xử Nữ!
Tiêu Vỹ ngồi trong phòng học sinh, đưa tay vẫy chào Xử Nữ, khiến cậu có chút chưa phản ứng được, nói:
- Em vi phạm gì à?
- Dạ không, em thay lớp đi nộp kịch bản tiểu thuyết đô thị cho thứ bảy tới ạ!
Tiêu Vỹ làm vẻ mặt "làm sao học sinh ngoan hiền như em có thể vi phạm được chứ".
- Nộp xong rồi thì về lớp đi! _Chợt, ngữ điệu bình bình của Xà Phu vang lên, khiến Tiêu Vỹ tủi thân mà lên tiếng:
- Chị!
- Cậu định nói chuyện gì vậy Xử Nữ?
Trực tiếp bỏ qua Tiêu Vỹ, Xà Phu quay sang nhìn Xử Nữ. Xử Nữ cũng bước đến, đưa cho Xà Phu một xấp giấy tờ:
- Đây là kế hoạch cho Đại hội thể thao tháng tới nhà bên nhà trường mới gửi đến. Bảo chúng ta nhanh chóng chọn mục thi đấu và lên kế hoạch tổ chức chi tiết!
- Đến rồi hả, đại hội thể thao ấy? _Xà Phu chán nản nhận lấy tập giấy của Xử Nữ, sau đó thở dài:
- Cuối năm còn nhiều việc phải làm hơn nữa, mà Hội học sinh lại không đủ nhân lực. Cự Giải... _Nói đến đây, Xà Phu nhìn Xử Nữ:
- Không có ý định quay lại thật hả?
- Ừm, tớ đã nói với cậu ấy, nhưng có vẻ cậu ấy không quay lại nữa đâu, đây cũng là vì uy nghiêm của Hội học sinh chúng ta!
- Hmn... cậu nói đúng, chúng ta đành...
- Bên anh chị đang thiếu nhân lực hả?
Xà Phu còn chưa nói xong, thì Tiêu Vỹ chen cái bản mặt vào, khiến hai người còn lại đều ngỡ ngàng. Tiêu Vỹ liền nhoẻn cười đầy tín nhiệm:
- Vậy hãy để em nộp đơn vào Hội học sinh nhé?!
Cạch!
- Hội trưởng, có học sinh bị thương ở khu vực thi công nhà kho ạ!
- Hả?
Bỗng nhiên, có một học sinh đến mách chuyện với Hội học sinh. Xà Phu trở lại gương mặt lãnh đạm:
- Bị thương thế nào?
- Dạ, cũng không nặng lắm, nhưng không hiểu sao lại muốn Hội trưởng đến xem!
- Được rồi, vậy cậu dẫn đường đi!
Nói rồi Xà Phu cất bản kế hoạch Xử Nữ mới đưa đi, rồi rời khỏi phòng Hội, Xử Nữ và Tiêu Vỹ cũng đi theo.
...
Canteen...
"Hoắc Tử Nha hôn thầy thể dục thật á?"
"Sáng giờ cả trường đều đồn ầm lên, mày không biết à?"
"Mày đừng nói với tao là Hoắc Tử Nha của 12E nha, cái người đáng sợ hay gây sự đấy hả?"
"Má, tin giật gân vậy, hắn ta là một trong năm lão đại đứng đầu trường mình đấy!"
"Ai nói vậy? Đáng tin không?"
"Nữ hoàng băng giá!"
"Á đù, vậy là thật rồi!"
- Hoắc Tử Nha, mày kiềm chế chút đi, đây là căn tin đấy!
Lý Nghiên - một trong năm lão đại của trường khẽ nhắc nhở con người đang siết chặt thìa cơm trước mặt. Ngũ lão đại được một bữa ăn sáng cùng nhau trong căn tin, ngoài việc khiến cả trường bàng hoàng thì còn khiến người khác tò mò hơn về cái tin đồn của Hoắc Tử Nha.
Ầm!
Bỏ ngoài tai lời của Lý Nghiên, Hoắc Tử Nha liền đập mạnh xuống bàn, khiến cho canteen một phen giật mình. Hắn đứng dậy, trừng mắt nhìn những người xung quanh mà cất giọng khó chịu:
- Con mẹ nó, chúng mày muốn ăn đấm thay cơm hay gì? Cẩn thận cái mõm ngay! Người tao thích đéo phải ông già dạy thể dục đâu nhá! Con mẹ nó tao thích người khác rồi nhá!
- !!!
Lời của Hoắc Tử Nha không chỉ khiến học sinh thường ngỡ ngàng, mà còn khiến bốn kẻ đang ngồi chung bàn với hắn cũng kinh ngạc. Thay mặt đám anh em, Tống Thanh cất giọng:
- Mày... thích đứa nào rồi vậy?
- Ờ!
Hoắc Tử Nha ngông ngạnh đáp, thẳng thắn thừa nhận như một vị chính nhân quân tử:
- Tao thích Frozen!
- Phụt!!!!
Cùng một lúc, có hai chiếc bàn xảy ra hiện tượng "ngậm nước phun người".
Một là cái bàn của Ngũ lão đại - Tống Thanh, Lý Nghiên, Lăng Tần và cả trùm cuối Long Cự Nhân.
Hai là đám người 12S đang dùng bữa trong canteen.
- Mày điên à Tử N...
Pặc!
Lăng Tần còn chưa dứt lời, thì một lon nước từ đâu lao