[12 Chòm sao] School

Chương 180: Tìm cậu dưới mưa



Trả chap lần 4 

In Silence- Janet Suhh (Mặc dù đã có chap giới thiệu bài này, nhưng mà nó hợp với cảnh dưới mưa kinh khủng nên lặp lại lần nữa haha).

-------------------------

Chuyến xe buýt số 42...

Brm... Brm...

Bên ô cửa kính, một cậu nam sinh điển trai đang đeo headphone, lắng nghe những bản nhạc buồn, phù hợp với những ngày mưa gió gần đây. Điện thoại trong túi quần của anh rung lên, cắt ngang mạch cảm xúc đang dâng trào của mình. Nhìn ba chữ Yên Thi Mặc, đôi mày lưỡi kiếm khẽ chau lại, chậm rãi bắt máy:

- Chuyện gì?

- [ Yah, tốt xấu gì chị cũng là chị của em, em không thể bớt coi thường người chị này không vậy?!]

Hai từ của cậu thiếu niên, lại đổi được một câu mắng mỏ dài dòng của chủ nhân Thiên Lộ Quán. Cho dù là thế, mặt thiếu niên này vẫn không hiện chút biểu tình, im lặng không nói. Bên kia thấy tự mình tự kỷ, bất lực mà ổn định lại giọng điệu:

- [Ngày mai là yến tiệc Yên gia, đừng quên đấy! Mà thôi, mai chị sẽ qua nhà xách đít em đi!]

- Khỏi... _Cậu thiếu niên lạnh lùng phũ bỏ, từ chối không một chút cân nhắc:

- Tôi không đi.

-[ Cái gì? Cưng bị điên à? Hai năm vắng mặt rồi, đến năm nay cũng không thèm đi, mấy lão già đấy sẽ bỏ qua cho cưng chắc?!] _Yên Thi Mặc bên kia sốt ruột:

-[ Ít nhất em hãy nghĩ cho ba mẹ mình chứ, người Yên Nam sẽ lắm lời không hay cho mà xem!]

- Không đi, cúp máy đây.

- [Ớ...]

Pip!

Cúp điện thoại, người kia lại tiếp tục đeo headphone lên, vẻ mặt vẫn vô biểu tình, với hình ảnh trước khi nghe điện thoại như làm một. Bên phía trái phần ngực, có bảng tên, nét khắc mềm mại đề ba chữ "Doãn Song Ngư".

.

.

Quán Karaoke BS&T...

Phòng nhỏ K05...

"Alo alo... 1, 2, 3, 4, lô lô~"

Âm thanh trên mic vang vọng, Thiên Yết vẫn ngồi yên trên ghế sofa, lãnh đạm húp một ngớp trà rồi nhìn Bạch Dương, ngữ điệu nhàn nhạt cất lên:

- Cậu đến để hát thật à?

- Cậu không nhớ sao, hồi đầu năm chúng ta có đến quán này cùng nhau đấy!

Bạch Dương vẫn thản nhiên bấm bài hát, ngữ điệu vẫn tươi trẻ tiếp tục nói:

- Chúng ta nghiêm túc làm gì chứ, bọn họ mới là người cần nói chuyện, đằng nào cũng phải trả tiền, vậy thì trong khi chờ... _Nói đến đây, anh chàng liền nháy mắt tinh nghịch:

- Chúng ta cứ hát thôi!

Phòng bên cạnh - K04...

- Hmn...

Chuyện mà Xử Nữ và Nhân Mã muốn nói với Song Tử, không là gì ngoài thân thế thật sự của Mạc Tương Di. Vốn dĩ muốn tìm thời cơ phù hợp để đôi bên cùng giải bày. Nhưng chiều nay, hành động của Song Tử đối với Thiên Bình khiến hai người họ không thể im lặng được nữa. Song Tử rõ ràng rất lo lắng đến Thiên Bình, nhưng luôn tỏ vẻ lạnh nhạt xa lạ. Rõ ràng anh là người phản ứng nhanh nhất để đưa cô đến phòng y tế, nhưng lại giống như Thiên Bình hôm trước, chỉ đứng ở ngoài mà không vào trong. Mà khi những người bọn họ đến nơi, thì anh lại tránh mặt rời đi. Cứ tiếp tục giữ khoảng cách như vậy, bọn họ không nhịn nổi. Mà muốn khiến mọi chuyện quay về như ban đầu, việc đầu tiên, phải để người Song Tử quan tâm nhất giải quyết mọi vấn đề, sau đấy, bạn bè bọn họ mới có thể thuận lợi hậu thuẫn ở phía sau.

Mà tiên quyết, Song Tử cần hiểu được chuyện của mẹ mình - bà Mạc Tương Di. Để Song Tử biết rằng, thực chất, bạn bè là bọn họ đều đã biết rồi, cũng đồng nghĩa rằng, bọn họ hoàn toàn thông cảm với hoàn cảnh của anh.

- Thật ra, sau khi nghe mẹ tao kể chuyện này, tao đã hiểu ra. Song Tử... _Xử Nữ trầm mặc một lúc, rồi mới lên tiếng:

- Ngày hôm đó, bọn tao tức giận với mày là vì mày đã giấu giếm bọn tao chuyện mày là K.C, nhưng bây giờ bọn tao đã hiểu. Với hoàn cảnh đấy, ai cũng phải giữ bí mật, cho dù là người thân cận nhất. Người sai là bọn tao mới đúng, đã không biết gì lại tỏ vẻ giận dữ, xin lỗi... _Nói đến đây, giọng của Xử Nữ trầm xuống, lắng đọng mà chân thật:

- Vì đã ích kỷ như vậy...

- ...

Sau lời xin lỗi chân thành ấy là sự im lặng không điểm dừng. Hiện tại, chỉ có thanh âm hơi hơi ồn từ phòng karaoke bên cạnh vọng sang mà thôi. Song Tử đối với cả một câu chuyện dài, đối với thái độ thật tâm của Xử Nữ, lại chẳng có một biểu hiện gì, vẫn lặng im trước sau như một.

- Chuyện của bác gái, là chuyện mà Xử Nữ muốn kể với mày từ lâu rồi...

Chợt, người còn lại trong căn phòng cuối cùng cũng lên tiếng. Trái với sự hiếu động mọi khi, lúc này, Nhân Mã lại nghiêm chỉnh mà lên tiếng:

- Tao có mặt ở đây, là có điều khác muốn gửi đến mày, Song Tử.

Ngưng một chút, Nhân Mã chợt cười một điệu nặng nhẹ bất phân mà nói:

- Tao không kỳ vọng mày sẽ trở về với một Song Tử như trước đây, nhưng những lời tao sắp nói, dù mày có suy nghĩ gì đi chăng nữa, tao cũng muốn mày nghe một lần! _Nói rồi Nhân Mã chợt hít một hơi sâu, sau đó tiếp tục:

- Chuyện mày đối với tao chỉ là điều kiện trao đổi với Thần Thần, tao hoàn toàn hiểu. Cho dù lúc này, mày như một con người khác, nhưng tao biết, mày vẫn là mày, điều đó không có gì thay đổi. Cũng giống tình cảm tao dành cho mày... _Nói đến đây, Nhân Mã chính diện nhìn thẳng mặt Song Tử, từng chữ đều thành thật rõ ràng:

- Trước giờ không hề thay đổi!

Đúng vậy, Song Tử vẫn là bạn của cậu, lúc trước là vậy, bây giờ cũng vậy, về sau cũng vậy, không bao giờ thay đổi, cho dù có xảy ra chuyện gì. Chuyện mà cậu muốn Song Tử nghe, chính là chuyện này. Cho dù sau khi nghe, Song Tử vẫn chẳng thèm màng đến cậu, cậu cũng không oán.

- Vậy, hai người đã nói hết chuyện rồi chứ?

Rốt cuộc, Song Tử cũng đã chịu lên tiếng. Nhưng ngữ điệu và biểu cảm, vẫn lạnh lùng xa lạ như vậy. Thấy cả hai đều im lặng vì không còn gì để nói, Song Tử liền điềm nhiên đứng dậy, dứt khoát rời đi không một cảm kích.

Cạch!

Cánh cửa đóng sầm lại, cũng giống như cánh cửa hy vọng của hai người, đã khép lại không một phép màu. Nhân Mã và Xử Nữ trầm mặc nhìn nhau, sau đấy khẽ gật đầu. Nếu đã vậy, họ sẽ mở cánh cửa thứ hai.

Đùng! Đùng! Đoàng!

Trên bầu trời lại ngùn ngụt những tầng mây đen, một điểm trắng sáng cũng không có. Những tia sét quang liên tiếp xé toạc bầu trời đen, âm thanh hùng hồn dọa người vang lên ầm ầm. Trời, lại chuẩn bị trút mưa xuống. Khiến lòng người càng thêm nặng trĩu.

Ngồi trên taxi, Song Tử thất thần nhìn ra khung cảnh bên ngòai, nhưng lại chẳng nhìn được gì. Hiện tại, anh chỉ muốn về nhà thật nhanh, để có thể nhìn thấy người mẹ đã chịu quá nhiều đắng cay của mình.

Mẹ anh, vốn dĩ hiện tại nên có một cuộc sống mỹ mãn với danh gia, sống cuộc sống mà người phụ nữ nào cũng ngưỡng mộ, chứ không phải bị giam lỏng ở một chỗ như hiện tại. Vì cớ gì, xinh đẹp, tốt bụng, tài năng như mẹ anh, lại bị hãm hại, một bước từ phượng hoàng lại rơi xuống làm kiếp gà mái bần cùng. Vậy nhưng bà lại luôn âm thầm chịu đựng, nuôi nấng, truyền sức sống lạc quan yêu đời cho con mình, bà vẫn luôn dạy dỗ anh thành một đứa trẻ ngoan, nghe lời. Đến giờ, anh vẫn luôn tìm cách tìm hiểu về thân thế và quá khứ của bà, nhưng không bao giờ có kết quả, cuối cùng, lại có cơ duyên biết được, dù thông minh thần trí đến đâu, anh cũng không thể lường được người mẹ vui tính, lạc quan vui vẻ của anh lại có xuất thân và quá khứ tổn thương đến thế. Anh đã từng cứu giúp rất nhiều kẻ có quá khứ kinh khủng đau thương, thế nhưng lại vô lực vô phương trước những gì mẹ mình phải nếm trải và chịu đựng. Bàn tay anh khẽ siết chặt lại, vết thương chưa lành nay bị động, liền bục ra, băng vải trắng giờ đã huyết nhục mơ hồ.

Trong khi đó, biệt thự Noblest...

- Bà Cẩm, bà nói xem...

Mạc Tương Di chống cằm nhìn những người giúp việc đang nhặt rau chuẩn bị bữa tối một cách buồn bã, nói:

- Ngày mai tiểu Thiên Bình có đến đây không?

Câu hỏi này thật chẳng xa lạ với những người làm, vì cả ngày hôm nay, bà chủ đã hỏi rất nhiều. Mọi người đều giữ im lặng, Mạc Tương Di lại lên tiếng:

- Hai tuần qua con bé đều không đến, tôi hỏi thằng nhóc Song Tử, nó cũng chỉ nói là sẽ không đến đâu!

- Vậy sao bà chủ không thử gọi cho Hạ tiểu thư hỏi xem ạ?

Bà Cầm mãi mới chịu nói một lời, nhưng Mạc Tương Di lắc đầu đáng thương:

- Không nghe máy... Mấy người nói xem, có phải giữa hai đứa nó có chuyện gì rồi không?

- Tất nhiên là đã xảy ra chuyện lớn rồi!

Chợt, một giọng điệu trầm thấp nghiêm lãnh vang lên khiến những người đang có mặt trong bếp đều cả kinh, đến cả Mạc Tương Di đang buồn chán cũng không tiếp ứng nổi, kinh hoàng mở miệng:

- C... chủ tịch?

Dương Tề thế mà đã kết thúc chuyến công tác hai tuần tại Hàn Quốc mà trở về, lại về thẳng Noblest chứ không phải nhà chính. Mạc Tương Di không biết nên vui hay nên hoảng, vì sắc mặt của Dương Tề so với mọi khi lại lãnh cảm đáng sợ hơn nhiều. Ánh mắt của ông chỉ biểu hiện một ý, những kẻ làm người ở trong nhà liền rùng mình mà toàn bộ lui ra ngoài. Mạc Tương Di khẽ nuốt nước bọt, chuyện gì lại khiến Dương Tề làm ra bộ dáng kinh phong ầm ầm này.

- Hai tuần ta đi công tác, Hạ Thiên Bình đều không đến đây?

Âm lãnh của Dương Tề bất chợt vang lên, khiến Mạc Tương Di đang đứng cũng không dám ngồi, khép nép mấp môi:

- Ph... phải... Em đang thắc mắc... không biết đã có chuyện gì...

- Chuyện này em cần phải thắc mắc? _Dương Tề lúc này liền chiếu tia lãnh cảm ác tính sang Mạc Tương Di, giọng điệu giận dữ chợt gầm lên:

- Sao em không hỏi đứa con trai tốt mà em đã sinh ra ấy!

- !!!

Mạc Tương Di giật mình, một là vì Dương Tề đột ngột quát lên, hai là vì Song Tử thực sự biết lý do về chuyện của Thiên Bình. Thấy bà không định hình được phải nói gì, ông lại càng nổi giận:

- Hôn ước này ta vất vả lắm mới có được, nhà bên đấy ban đầu hoàn toàn phản đối ý tương thông của chúng ta, nhưng vì cả hai đều là bạn cùng lớp, ta lại tin tưởng đứa trẻ mà em dạy dỗ nên mới thuyết phục được Hạ Thanh Triết và Lưu Tử Yên! Nhưng em xem, Thiên Bình đã bị con trai em lừa dối, đùa giỡn, tổn thương nên hai tuần nay nó mới không thèm đến đây, không thèm tuân theo hôn ước! Sớm hay muộn, cái hôn ước này cũng sẽ bị hủy! Sớm hay muộn, tương lai của con trai em cũng tan tành!

- Đủ rồi! _Trước sự giận dữ của Dương Tề, Mạc Tương Di không kiềm được mà quát lên, bà phẫn nộ nói:

- Chủ tịch, em không biết giữa hai đứa đã có chuyện gì với nhau, nhưng... _Nói đến đây, khóe môi bà cắn lại, tức giận chất vấn:

- Con trai em, không phải là con trai anh à? Anh mắng chửi em thế nào cũng được, anh coi thường em thế nào cũng được, nhưng xin anh, đừng dùng thái độ phũ bỏ đó lên người Song Tử, anh đừng nói như anh và thằng bé chỉ là người ngoài! Còn nữa, em không cảm sai khi chính em dạy dỗ Song Tử cả, em cảm thấy tự hào khi vẫn đảm trách được chức năng này của một người mẹ! _Ngừng một chút, bà kiên định khẳng định:

- Ở đây chắc chắn có hiểu nhầm gì đấy! Song Tử sẽ không bao giờ làm chuyện tổn thương lừa gạt đến tiểu Thiên Bình, người làm mẹ này không bao giờ không hiểu được con cái! Ngược lại là anh, anh có bao giờ quan tâm hay để ý gì đến thằng bé đâu, nên đừng có mà nghe đám người của mình một lời mà trách con trai em!

Lời Mạc Tương Di vừa dứt, thì ngữ điệu hàn lãnh của Dương Tề mang vẻ khó tin vang lên:

- Em vậy mà dám lớn tiếng với ta?

- Em... không...

Bịch!

Mạc Tương Di bối rối không dám trả lời, thì lúc này, Dương Tề lại đem một xấp hình ném lên trên bàn ăn, chất giọng băng hàn lên tiếng:

- Nếu em đã khẳng định bảo vệ cho con trai mình như vậy, thì hãy xem cái này đi! Xem xong, liệu em có còn tự tin thừa nhận mình hiểu rõ Song Tử trong lòng bàn tay không?

Mạc Tương Di mặc dù không hiểu ý tứ của Dương Tề, nhưng vẫn cầm xấp hình trên bàn lên xem. Có tấm hình của một cô gái trông có nét, nhưng thần trí lại điên khùng không tỉnh táo, mặc đồ bệnh nhân của viện tâm thần trung ương. Có tấm hình của một người đàn ông đang nằm hô hấp bằng ống khí trên giường bệnh, tình trạng sức khỏe như người thực vật, khó nói trước được điều gì. Một tấm hình là một tù nhân đang nhận điều trị tại bệnh viện tù phạm, tình trạng không hề kém người đàn ông vừa rồi là bao. Một tấm hình có phần dọa người hơn, là một kẻ đầu trọc há to miệng, nhưng bên trong chiếc lưỡi đã bị rạch mất. Còn có tấm hình chụp rất nhiều người máu me be bét, sống chết không rõ nằm thoi thóp bên đống rác lớn, và có nhiều tấm hình khác, đều là chụp những kẻ có thương tích nặng. Trong khi Mạc Tương Di xem không hiểu, thì giọng nói nhàn nhạt của Dương Tề vang lên:

- Đây là tất cả những kẻ đã bị con trai ngoan của em, của chúng ta, làm cho ra kết quả thế này đấy!

- !!!

Mạc Tương Di liền thay đổi sắc mặt mà nhìn lại những tấm hình trên tay, thì Dương Tề lại tiếp:

- Đứa con mà em hết mực yêu thương và tự hào, đứa con mà em luôn luôn nhận rằng mình hiểu nó, từ năm lớp 6 đã đánh nhau với tất cả băng đảng côn đồ trong thành phố mà giễu võ dương oai, thành lập một băng đảng gọi là Con Rết. Đứa con ngoan hiền của em, lại khét tiếng trong giới côn đồ là K.C - Vua của loài rết, là nỗi ám ảnh của tất cả mọi người khi nhắc đến, là chiến thần bất bại, không ai có thể đánh bại, cũng không ai dám đụng vào! Nó là kẻ cầm đầu một băng đảng đánh đánh chém chém, ban ngày làm học sinh ngoan hiền, ban đêm làm kẻ máu lạnh đánh người không nguôi. _Dừng một chút, ông nhấp một ngụm trà, nói:

- Cô gái tâm thần là kẻ đã bắt nạt Thiên Bình năm cấp hai, hồi đầu năm đã tìm đến trường Zodiac làm loạn, lại bị nó làm cho thành kẻ điên trong trại. Kẻ bị rạch lưỡi là đại ca của cô ta, cũng tìm đến Thiên Bình kiếm chuyện, đã bị nó cho người diệt toàn bộ băng đảng của lão, rạch luôn cái lưỡi của lão. Kẻ nằm trong bệnh viện sống đời thực vật là người đã phát hiện ra K.C là Song Tử, nam sinh cao trung Zodiac, nên đã bị nó đánh cho tàn phế để diệt khẩu. Còn tù nhân kia, em còn nhớ vụ án Cô dâu của quỷ hai tháng trước? _Nói đến đây, Dương Tề liền đưa ánh nhìn lãnh đạm không một chút tâm tình nhìn Mạc Tương Di:

- Báo đài có đưa tin hắn ta trên đường đào tẩu đã bị ai đấy hành hung tàn nhẫn, kẻ làm chuyện đó, chính là Dương Song Tử - con trai bảo bối mà em luôn bao bọc đấy!

- Không thể nào...

Mạc Tương Di suýt chút ngã xuống sàn, may sao Dương Tề lại ra tay nhanh, đỡ bà ngồi xuống ghế, ngữ điệu tàn nhẫn tiếp tục cất lên:

- Đến người mẹ ruột như em còn không chấp nhận nổi, vậy người ngoài như Thiên Bình kia liệu có thể chấp nhận? Ẩn đằng sau vẻ thân thiện, yêu bạn quý thầy của Song Tử lại là con người máu lạnh ác bá, ai có thể chấp nhận nổi? Người ta không bị dọa sợ chạy mất thì cũng không dám đến gần nửa bước! Để em nuôi dạy nó, nó cuối cùng cũng trở thành kẻ bị người người xa lánh, sợ hãi! Cuối cùng, nó còn có gì?! Em còn nói mình không hề sai?

Rầm!

Lời Dương Tề vừa dứt thì cánh cửa ở ngoài mở toang ra, những vệ sĩ đứng canh ở ngoài đều nằm rạp dưới chân một người. Mà cả Dương Tề và Mạc Tương Di đều hướng qua nhìn, liền thấy một thân ảnh quen thuộc, khiến Mạc Tương Di không hiểu sao hai hốc mắt lại đỏ hoe, miệng ngập ngừng gọi tên:

- So... Song Tử?...

- Mẹ!

Song Tử vừa về đến nhà, thấy chiếc xe chướng mắt đậu trước cửa liền linh cảm chuyện chẳng hay, lại có một đám vệ sĩ muốn ngăn cản anh vào nhà, anh liền giải quyết hết bọn họ mà đạp cửa xông vào. Quả nhiên, ông già Dương Tề đang ở đây.

- Song Tử, tay của con...

Bà Mạc Tương Di vừa


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.