[12 Chòm sao] School

Chương 183: Ma Kết, Bảo Bình và Trương Tiểu Khải



Seesaw - SUGA (BTS) (My bias hí hí hí)

Vì biết hôm qua là 20.10, mọi người chắc sẽ nghĩ Au sẽ đăng chap nên Au cố tình không đăng hí hí.

Hôm nay ngày 21, không phải đẹp hơn sao hihi.

-------------------------------

Hội quán Game thủ...

Tút... tút... tút...

Cảnh Kỳ vừa rời khỏi Hội quán game thủ, liền gọi điện liên lạc với Ma Kết. Vì vừa rồi anh đã nhờ Tống Tử Hy phân tích gương mặt của hung thủ bịt kín mặt, qua đôi mắt là thứ duy nhất không bị che, Tống Tử Hy đã tra ra 39 kết quả. Anh muốn mang những kết quả này đến cho Ma Kết để xác minh người nào có quen biết để truy ra danh tính thủ phạm. 

Nhưng Ma Kết lại không nhấc máy.

Cảnh Kỳ chợt dẩy lên lo sợ, khi năm cuộc gọi liên tiếp, Ma Kết đều không bắt máy. Điều này quá bất thường.

Brmmmm...

Mang một nỗi nghi ngờ bất an, Cảnh Kỳ đạp ga tăng tốc độ, phóng thật nhanh đến căn hộ của Ma Kết.

- Cái này...

Sau một lúc đập cửa nhưng không có ai phản hồi, Cảnh Kỳ chợt phát giác ở bên cạnh cánh cửa có một chiếc điện thoại bị bể nát hoàn toàn. Mà anh nhận ra, đây là điện thoại của Ma Kết.

Lúc này, Cảnh Kỳ hoàn toàn nhận thức được linh cảm của mình hoàn toàn đúng. Anh lập tức nhặt chiếc điện thoại kia lên, rồi quay trở về xe, trên đường còn vội vã gọi điện cho một người:

- Alo, K.C, không hay rồi, Ma Kết mất tích rồi!

.

.

Tại một căn nhà hoang ở ngoại ô thành phố...

- Hmnn...

Sau một thời gian hôn mê trong đau nhức và khó chịu, cuối cùng, trước mắt Bảo Bình cũng nhòa nhòa một chút ánh sáng. Đôi mi nặng trĩu khẽ rung, hàng chân mày thanh mảnh chợt chau lại.

- Hmn!!!

Đến khi nhìn rõ được, thì cảnh đầu tiên Bảo Bình nhìn thấy lại là cặp đùi của cô, lại còn có cảm giác không thể cử động được. Đến khi cô ngầng đầu lên, liền phát hiện xung quanh có rất nhiều người, trong sáng có, ngoài tối cũng có. Bọn họ dường như nhận ra động thái mới của cô mà đồng loạt đều hướng ánh nhìn về. Mà bản thân cô lại phát giác được, mình đang bị trói trên một chiếc ghế gỗ, miệng bị băng dán chặt kín. Hai cổ tay đều bị trói ngược sau lưng ghế. Giữa eo đều bị dây thừng bản to trói vào lưng ghế. Ngay cả hai chân cô cũng cũng bị trói lại và cột cố định vào thanh chắn ngang của chân ghế. Tất cả, nhúc nhích cũng không được.

- A, chị tỉnh rồi à? Bảo Bình?

Một giọng nói khá quen vang lên, khiến Bảo Bình không khống chế được sự thất kinh trên gương mặt mình. Đám người lạ mặt trước mặt Bảo Bình lần lượt rẽ sang hai bên, nhường lối cho kẻ vừa lên tiếng xuất hiện. Đối với sự cả kinh của Bảo Bình, người vừa đi đến, là một người vô cùng quen mắt.

Là Trương Tiểu Khải.

Vô lý, hoàn toàn vô lý.

Người trước mặt cô, không thể là nam sinh đã từng tặng cô một thùng kẹo mút, không thể là một hậu bối hiền lành lúc nào cũng bị Hoắc Tử Nha bắt nạt vì thích cô, không thể là nam sinh vô cùng ngoan ngoãn và nghe lời, không thể là nam sinh vì một chút vết thương ngoài da mà kêu đau - Trương Tiểu Khải được.

Người đánh ngất cô bằng cú đánh cực mạnh và bắt cóc cô, không thể là Trương Tiểu Khải - nam sinh lớp 10 được.

- Nhìn chị như vậy, chắc là ngạc nhiên lắm nhỉ?

Trương Tiểu Khải mỉm cười, nhưng không còn giống nụ cười tươi sáng trước đây, mặc dù nó vẫn tươi, nhưng lại mang đến cảm giác vô cùng ớn lạnh. Thấy Bảo Bình muốn cử động và nói gì đấy, Trương Tiểu Khải liền giải thích một cách thân thiện:

- Thật xin lỗi vì phải trói chị chặt như thế này, nhưng biết làm sao giờ, thân thủ của chị rất giỏi, nếu không bất đắc dĩ ủy khuất chị, e là kế hoạch của em không thể thành công được!

- !!!

Kế hoạch? Trương Tiểu Khải có kế hoạch gì mà phải trói cô như thế này? Cả những người khác nữa, một số lượng vô cùng đông, bọn người này là người của Trương Tiểu Khải sao? Trương Tiểu Khải có thế lực giống như Song Tử vậy sao?

- Em biết là chị có nhiều câu hỏi dành cho em, nhưng không sao, em sẽ giải đáp giúp chị!

Vừa nói, Trương Tiểu Khải liền đưa bàn tay vuốt ve gương mặt hoang mang của Bảo Bình, cử chỉ vô cùng nhẹ nhàng, vô cùng nâng niu. Nhưng điều đó, chỉ khiến Bảo Bình thêm sởn da gà mà kịch liệt chống đối.

- Hửm?

Ngay khi Bảo Bình tránh mặt khỏi tầm tay của Trương Tiểu Khải, sát khí trong đôi mắt cậu chợt hiện lên, nét cười trên mặt ngưng đọng tức thì, âm điệu chợt như tiếng gầm gừ:

- Chị dám tránh tôi?

Bảo Bình cúi gằm mặt xuống vai trái, không hề để tâm đến sự đổi sắc của Trương Tiểu Khải, đầu cứ khẽ lắc lắc khó hiểu. Cái lắc đầu này, sát ý trên người Trương Tiểu Khải càng tăng thêm, ngón tay bỗng cứng ngắc trong không trung. Cậu toan đưa tay đến nắm lấy cằm cô, thì giọng cô lại vang lên:

- Trương Tiểu Khải, cậu khiến tôi kinh ngạc thật đấy!

Lời này, khiến Trương Tiểu Khải hoàn toàn cả kinh, làm sao mà, không phải miệng của Bảo Bình đã bị dính băng keo rồi ư?

Ngay lúc này, Bảo Bình mới ngẩng đầu lên, mái tóc đen tuyền trở nên rối bời, dán lung tung trên gò má, nhưng vẫn không thể che được một đường chỉ mảnh màu đỏ trên má cô. Máu từ đường chỉ dần dần đọng lại, như hạt hồng châu mà chảy xuống gò má. Mà miếng băng dính, đã bị ghim cài sắc nhọn trên cổ áo cô giữ lại. Đầu nhọn của ghim bạc có một chút màu đỏ.

Hóa ra, để xé miếng băng dính này, Bảo Bình đã cúi thấp đầu xuống, để ghim áo móc vào cạnh băng dính, xuyên vào da mặt. Xoạc một cái, cả da và băng dính đều bị cào rách.

Khóe môi Bảo Bình cười cợt, ngữ điệu không một chút sợ hãi vang lên:

- Tôi không biết tại sao cậu lại bắt cóc tôi, nhưng nếu đã đụng đến Bảo Bình này, tôi... _Nói đến đây, Bảo Bình trừng mắt nhìn thẳng vào Trương Tiểu Khải, cất giọng rõ ràng từng từ một:

- Sẽ không niệm tình cũ mà bỏ qua cho cậu đâu. Vết xước trên mặt này, tôi nhất định sẽ đòi từ cậu!

Trương Tiểu Khải biết Bảo Bình không dễ xử, nhưng cậu không nghĩ cô lại đến mức độ này. Cảm giác người trước mặt vượt quá tưởng tượng của mình, Trương Tiểu Khải chợt cười lớn:

- Haha... Được... Chị càng mạnh mẽ, thì tôi càng thích! Haha... Bảo Bình, chị muốn đòi từ tôi bất cứ thứ gì cũng được, nhưng... _Nói đến đây, Trương Tiểu Khải chợt nghiêm túc lại, vẻ mặt hừng hực sát khí mà nói:

- Trước đó, tôi phải đòi nợ từ giáo viên chủ nhiệm của chị đã!

- Ma Kết?!!

Mặt của Bảo Bình đột nhiên biến sắc khi hình ảnh người đàn ông tóc vàng ấy hiện lên đầu cô, ngữ điệu trở nên hoang mang rõ rệt:

- Cậu nói Ma Kết? Cậu chính là người đe dọa Ma Kết?

- Này Bảo Bình... _Ánh mắt của Trương Tiểu Khải dành cho Bảo Bình có chút lạnh nhạt và khó chịu, cậu nhắc nhở:

- Đừng có gọi tên của hắn ta thân mật như vậy! Sao? Hắn ta kể cho chị nghe chuyện mình bị đe dọa à? Quan hệ của hai người tốt quá nhỉ?

- Thật sự là cậu? Kẻ rạch hình của thầy ấy và ghi dòng chữ "Tao sẽ giết mày" thực là cậu?

Bỏ mặc lời lảm nhảm của Trương Tiểu Khải, Bảo Bình chỉ muốn xác nhận chuyện này. Đáp lại cô là điệu cười hờ hững của cậu:

- Phải, thì sao? Haha... Ông ta sẽ chẳng bao giờ ngờ đến, tôi lại gửi lời hăm dọa cho ông ta, để ông ta tò mò tự đi điều tra, rồi lại nhận ra tất cả đều cụt đường! Haha... Bị tôi trêu đùa như vậy, ông ta đáng lắm haha!

- !!!

Trước điệu cười rùng rợn của Trương Tiểu Khải, Bảo Bình chuyển từ cả ngạc sang tức giận. Đổi lại hai từ "trêu đùa" trên miệng cậu ta, lại là những màn đe dọa kinh khủng, khiến cô lo lắng sợ hãi, khiến Ma Kết đau đầu điều tra, một tuần liền đều mất ăn mất ngủ. Còn cậu ta, lại đứng đây cười thống khoái? Nhớ lại những gì Trương Tiểu Khải đã làm với Ma Kết trước đây, Bảo Bình càng thêm phẫn nộ, không nhịn được mà quát lên:

- Câm miệng lại đi!

- ...

Sự lớn tiếng của Bảo Bình khiến cho tiếng cười của Trương Tiểu Khải chợt im bặt, mà những người đang có mặt ở đây đều ngoài ý muốn. Không để người khác phản ứng, Bảo Bình lại lên tiếng, ngữ điệu vừa chất vấn vừa cay nghiến:

- Trương Tiểu Khải! Cậu đốt nhà kho hóa học còn chưa đủ sao? Cậu suýt hại chết Ma Kết còn chưa đủ sao? Cậu công bố thầy ấy là giáo viên mà thích học sinh trước toàn trường, làm thanh danh và cuộc sống của thầy ấy bị đảo lộn còn chưa đủ sao? Mà bây giờ, cậu còn bày trò dọa dẫm rồi bắt cóc tôi? Có phải cậu chưa bị ăn đập nên không biết trời cao đất dày là gì rồi không hả? Rốt cuộc... _Ngừng một chút, Bảo Bình lại tiếp:

- Thầy ấy đã làm gì mà cậu lại đến mức độ này, tại sao cậu lại như vậy hả Trương Tiểu Khải?

- Chị hỏi gì thế Bảo Bình?

Đối với sự lên án và câu hỏi của Bảo Bình, Trương Tiểu Khải thế mà nhởn nhơ đáp:

- Còn không phải tại chị sao?

- !!!

Không để Bảo Bình kịp tiếp thu, Trương Tiểu Khải như một kẻ cuồng loạn mà phẫn nộ quát lên:

- Còn không phải tại chị sao? Nếu không phải vì tôi thích chị, tôi sẽ không phải loại bỏ những đối thủ của mình! Chỉ cần nhìn một cái, tôi đều có thể nhìn thấy ai thích chị! Ông thầy kia chính là người đầu tiên tôi nhìn ra! Sau vụ việc chị bị Hoắc Tử Nha gọi đến nhà kho, tôi đã phát hiện ông ta thích chị! Tôi chỉ mới hỏi ông ta, ông ta lại vất cho tôi ánh nhìn đe dọa, bảo tôi tránh xa chị ra, không cần biết lý do! Chị có biết cảm giác lúc đấy, tôi trở nên nhỏ bé và nhục nhã thế nào không? Tôi thậm chí còn không thể mở miệng đáp lại! Ánh nhìn của ông ta giống như đang nhìn một đống rác vậy! Cả cuộc đời này, tôi sẽ không bao giờ quên được ánh nhìn đấy và sẽ không bao giờ tha thứ cho ông ta!

- !!!

Bảo Bình kinh hoàng khi nhìn thấy sự biến chuyển cảm xúc trong mắt Trương Tiểu Khải. Từ tức giận, oan ức rồi đến hận thù, hận đến thấu xương thấu tủy. Trương Tiểu Khải lúc này như một kẻ điên bị thâm thù đại hần làm mờ con mắt, cậu ta tức cười nấc lên:

- Chị không cần khẩn trương, sẽ rất nhanh thôi, hắn ta sẽ đến đây! Chỉ cần tôi hả dạ rồi, tôi sẽ đưa chị về nhà an toàn!

- Ha, cậu bị ngốc sao Trương Tiểu Khải? _Bảo Bình cười lên một tiếng, sau đó chế nhạo lên tiếng:

- Cậu nghĩ Ma Kết sẽ ngoan ngoãn tay không đến đây sao? Cậu nghĩ Ma Kết sẽ ngoan ngoãn đưa tay chịu trói mà giao mình cho cậu? Nực cười! Cậu không phải không biết thầy ấy là anh trai của ai chứ? Từng này người mấy người ở đây thực sự chưa bao giờ nghe đến cái tên K.C sao?

- Chị không cần phải lo, Bảo Bình!

Mục đích chính của Bảo Bình là dọa sợ đám người này, nhưng Trương Tiểu Khải không những không sợ, mà còn tốt bụng giải thích, đưa tay chìa ra xung quanh, tự hào nói:

- Những người đang có mặt ở đây, đều là kẻ thù của K.C! Nên, họ sẽ rất sẵn lòng "chăm sóc" anh trai hắn ta!

- Đ... Điên rồi...

- Với cả... _Không để vào tai những từ lầm bầm của Bảo Bình, Trương Tiểu Khải ngạo mạn tiếp:

- Ông ta chắc chắn phải tay không đến thôi, vì để bảo toàn cho chị, ông ta phải nghe mọi lời tôi nói!

.

.

Hội quán Game thủ...

- Cảnh Kỳ, anh xem này!

Sau khi gọi điện cho K.C thông báo tình hình của Ma Kết, Cảnh Kỳ đã theo lệnh của K.C mà quay về chỗ của Tống Tử Hy. Tống Tử Hy được Song Tử lệnh hack hệ thống CCTV của khu chung cư S - Limited để lần ra tung tích của Ma Kết, cuối cùng, cũng tìm được.

Cả hai đều nhìn vào màn hình máy tính, liền thấy nửa tiếng trước, Ma Kết đã rời khỏi nhà, rồi đập phá chiếc điện thoại của mình và vất trước cửa. Sau đó anh xuống hầm xe, một mình lái xe ra khỏi khu chung cư.

- Cái này... đều là đi một mình. Nghĩa là sao?

Cảnh Kỳ và Tống Tử Hy nhìn nhau, mà không suy đoán ra được điều gì.

- Cảnh Kỳ!

Ngay lúc này, giọng nói của Song Tử vang lên, mọi người đang ngồi trong quán đều cùng lúc đứng dậy, cúi đầu cung kính mà đồng thanh:

- K.C!

Nhưng người đến, không chỉ Song Tử, mà còn có Giải Hoa Thần, Dịch Thiên Ân... và một nhóm người lạ mặt mặc đồng phục học sinh?

Chuyện là, cả đám nam sinh sau khi đấu bóng rổ với nhau xong, liền rủ nhau đi ăn. Vừa kết thúc bữa ăn, thì Song Tử nhận điện thoại của Cảnh Kỳ và cả đám đều biết chuyện mà đòi sống đòi chết xin đi theo đến đây. Vì đối tượng bị mất tích là Ma Kết, thầy chủ nhiệm của bọn họ.

- Có kết quả chưa?

Không có nhiều thời gian để hai bên làm quen, Song Tử liền lên tiếng cắt ngang sự bỡ ngỡ. Tống Tử Hy phản ứng nhanh liền đáp:

- Thưa K.C, phát hiện anh Ma Kết ra khỏi chung cư bằng xe của mình... một mình ạ!

- Một mình?

- Vâng!

- Mở rộng khu vực tìm kiếm, hack toàn bộ hệ thống CCTV thành phố để truy tìm tung tích chiếc xe của Ma Kết!

- Rõ!

Nhận lệnh mới của K.C, Tống Tử Hy liền điều phối những con người đang có mặt trong Hội quán:

- Táo Bạc, đảm nhận đội của cậu ở khu vực quận Zesin, bắt đầu từ chung cư S - Limited! Chuối Tím, đội của cậu theo sát quận Zheng kế bên! Chanh Bạch Kim, đội của cậu...

Nhận sự điều phối của Tống Tử Hy, tất cả mọi người đều bắt tay vào làm việc, màn hình máy tính trước mặt bọn họ từ giao diện Game đồng loạt chuyển sang giao diện camera thành phố. Phút chốc, hội quán Game thủ liền biến thành cục CCTV thành phố. Khiến đám người 12S choáng ngợp không ngậm được miệng.

- Bọn tôi sẽ giúp một tay!

Nhân Mã chợt lên tiếng, sau đó không để ai phản ứng, cậu liền tiến đến một máy tính, cùng người ngồi ở đó quan sát màn hình, phụ giúp người ấy theo dõi, phát hiện tung tích chiếc xe của Ma Kết.

- A, nếu vậy bọn tôi sẽ giúp! Hai người hơn một người mà!

Bạch Dương thấy có ích liền hỗ trợ, dần dần, Tử Hàn, Sư Tử, Song Ngư, Kim Ngưu, Thiên Yết và Thiên Bình cũng chia nhau ra phụ giúp người trong hội quán một tay.

- Đã có kết quả của thủ phạm đe dọa?

Trong khi chờ đợi kết quả, Song Tử chợt quay sang hỏi Cảnh Kỳ. Cảnh Kỳ lúc này mới nhớ đến, liền mở điện thoại của mình lên, đưa file thông tin cho Song Tử xem, nói:

- Đây là 39 người trùng khớp với kết quả nhận diện mặt qua đôi mắt. K.C, liệu người có nhận ra ai trong đây không?

Song Tử đảo mắt qua lần lượt từng gương mặt, sau đó, ngón tay đang lướt màn hình chợt dừng lại trên một gương mặt. Mà Giải Hoa Thần bên cạnh chợt kêu lên:

- Người này... là người đốt nhà kho hóa học?

- Kim Ngưu.

Kim Ngưu đang nhiu mắt quan sát trên màn hình máy tính, đột nhiên lại bị Song Tử gọi với ngữ điệu lạnh lẽo, liền có chút hoang mang:

- Ông chủ Dương, sao thế?

- Cậu gọi cho Bảo Bình đi.

- Hả? Nếu để Bảo Bình biết, nó nhất định sẽ rất lo...

- Cứ gọi đi... và hãy cầu nguyện cho Bảo Bình nghe máy.

Mặc dù lời của Song Tử khiến Kim Ngưu không hiểu lắm, nhưng trước phong thái của K.C, cô cũng lấy điện thoại ra gọi cho Bảo Bình.

123

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.