[12 Chòm sao] School

Chương 3-4-5: Ngày nhận lớp và bạn mới



-------------------------------------

Chap 03: Trước khi vào lớp


Trường cao trung Zodiac...

Ngày nhận lớp...

- Này, đó là ai vậy? _Học sinh ất.

- Đi ra từ nhà xe giáo viên, là giáo viên sao?_Học sinh mùi.

- Oa~ Thầy ấy đẹp trai quá đi mất! _Học sinh giáp.

- Trường mình từ khi nào đã có giáo viên soái ca đến như vậy chứ? _Học sinh tuất.

Không chỉ nữ sinh, mà các giáo viên nữ cũng vô cùng chú ý đến người đàn ông trẻ tuổi vừa mới xuất hiện từ bãi đỗ xe giáo viên. Toàn thân người này như phát ra ánh hào quang rực chói của nam thần. Khoác lên mình bộ âu phục lịch lãm,  khiến dáng vẻ anh ấy càng mang một phong thái đĩnh đạc và sang chảnh.

- Anh trai tóc vàng! Anh là thư ký mới của Hiệu trưởng phải không ạ?

- Không phải, anh là giáo viên mới đúng không ạ?

- Không đúng, anh có phải là bạn trai em đúng không ạ hihihi?

Nhất quỷ nhì ma, thứ ba học trò.

Có rất nhiều nữ sinh đã vất bỏ liêm sỉ để chạy đến trêu chọc nam thần mới xuất hiện. Dù có ung dung thư thái đến mức nào, đối diện với tình huống này, người đàn ông kia cũng cảm thấy khó xử. Anh ta chỉ cười khẽ đáp lại, sau đó thì bỏ chạy mất tiêu.

Nữ sinh a, bạo quá là phản tác dụng a.

Cầu thang khu S...

- Alo, mày đến chưa? Ở canteen ấy, tao qua đó đợi mày!... Nhanh lên đấy!

Píp!

Cúp điện thoại, Kim Ngưu vừa định bước xuống canteen như trong lời hẹn, thì bỗng có một bóng dáng cao ráo chạy đến. Người đàn ông này vẫn đang thở gấp vì vừa hoạt động nặng, anh cất tiếng:

- Học sinh, ngại quá, phải làm phiền em. Cho tôi hỏi đường một chút...

Dưới sự xuất hiện đột ngột của người đàn ông lạ mặt, Kim Ngưu có chút ngoài ý muốn. Nhưng với bản tính luôn luôn tương trợ người gặp khó khăn, cô lễ phép đáp:

- Không sao, anh cứ hỏi đi ạ?

Người đàn ông trẻ khẽ đưa tay lau mồ hôi trên trán, khuôn miệng tự ý cười một điệu hòa nhã:

- Em có thể chỉ cho tôi biết phòng Hiệu Trưởng ở đâu không?

- Được, nhưng mà anh là ai vậy? Em không muốn dẫn một người lạ mặt đến phòng Hiệu trưởng đáng kính đâu! 

Phòng Hiệu trưởng không phải là phòng bình thường, nên Kim Ngưu cũng cần lưu ý đề phòng. Vì người trước mặt có gì đấy rất không đáng tin. Ma Kết cười khổ, cũng đường đường chính chính tự giới thiệu:

- Em không cần lo lắng, tôi là giáo viên mới của trường. Hôm nay là lần đầu tiên đến, lại không biết phòng Hiệu trưởng ở đâu. 

- A... Là giáo viên mới?

Không ngờ người đàn ông đẹp trai trước mặt lại là giáo viên mới, khiến Kim Ngưu rất kinh ngạc. Rất nhanh sau đó, cô đã có bộ dạng của một học sinh ngoan hiền, tốt bụng giúp đỡ:

- Hơi phức tạp, vì phòng Hiệu Trưởng không có ở khu này. Nhưng không sao, em sẽ dẫn thầy tới đó vậy!

- Thật ngại quá, làm phiền em rồi! Nhưng tôi có thể nhờ em thêm một chuyện không?

Nói đến đây, Ma Kết bỗng đưa ánh mắt cảnh giác nhìn xung quanh. Kim Ngưu tất nhiên đồng ý giúp đỡ,  Ma Kết liền nói nhỏ:

- Em có thể dẫn thầy đi con đường nào ít nữ sinh nhất được không? Không có nữ sinh càng tốt!

- Thầy có thể yên tâm.

Tuy không biết lý do vì sao Ma Kết lại nhờ việc này, nhưng Kim Ngưu hoàn toàn dư khả năng giúp đỡ. Bởi vì cô có tự tin:

- Một khi đã đi với em rồi, sẽ không nữ sinh nào dám lại gần chúng ta đâu!

- Hả?

.

.

- Ờ, tao biết rồi, ở canteen chứ gì? Tao đến liền.

Bảo Bình gật gù đồng ý với người ở phía kia đầu dây. Sau khi ngắt máy, cô lại vừa đi vừa bấm điện thoại nên không chú ý đường cho lắm. 

Cũng chính vì vậy mà có một sự cố xảy ra.

Bốp! - Pặc!

Tuy chỉ là một cú va chạm nhẹ,  nhưng nó quá đột ngột nên đã khiến Bảo Bình quá đà chúi đầu về phía trước. Vốn tưởng sẽ bị ngã sấp mặt, nhưng thật may vì đã có ai đó giữ khuỷu tay cô lại. Nói thì dài dòng nhưng sự việc chỉ xảy ra trong nháy mắt, Bảo Bình còn chưa kịp định thần lại thì người kia đã buông cô ra. Bảo Bình chưa kịp nói lời cảm ơn, thì đối phương đã lạnh nhạt rời đi. Trước đó còn để lại cho cô một ánh nhìn lạnh lẽo. 

Trường hợp này cũng không kém trường hợp cứu phải tên vô ơn của mấy ngày trước là bao. Nhưng loại biểu cảm này còn đáng ghét hơn gương mặt của thằng đầu bò kia rất nhiều. 

Nhưng mái tóc đen cùng đôi mắt xanh ngọc ấy, có chút quen quen. Hình như đã từng gặp qua rồi. 

.

.

- Này, cậu nhìn thấy chứ? Cool thật nha!

- Tuy bàn tay có nhiều vết băng dán, nhưng trông thật quyến rũ a!

- Đừng có nhỏ dãi nữa, trông hắn ta không dễ đụng vào đâu nha!

Ở hành lang ngoài trời, giao giữa khu C với khu S, có rất nhiều tiếng bàn tán to nhỏ của học sinh. Mà đi giữa những ánh mắt ấy, là một nam sinh nổi bật với màu tóc cam cháy. Trên tay cậu ta là cuốn truyện tranh Conan – thám tử lừng danh tập 87. Phong cách đi học của cậu ta cũng thật khác người. Áo khoác đồng phục khoác hờ bên vai, một tay đút túi vô cùng ngông cuồng, miệng ngậm kẹo mút, ống quần chưa đến mắt cá chân.

Đi ngược hướng với người này còn có một nam sinh khác. Nam sinh này cũng có mái tóc màu cam, nhưng là cam đất. Đồng phục chỉnh chu, nhưng bàn tay lại dính đầy băng dán, trên gương mặt cũng có vài miếng. Cậu ta đang chăm chú nhìn vào tờ giấy sơ đồ phòng học, biểu cảm trên gương mặt vô cùng bất cần, dường như không để ai vào mắt.

Bốp!

Cả hai đều không chú ý đường đi, tất nhiên cuộc va chạm này sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra.

Cuốn truyện tranh, chiếc áo khoác và tờ giấy sơ đồ phòng đều rơi xuống đất. 

Sư Tử hơi chau mày, cuộc va chạm này khiến anh vô cùng khó chịu. Nhưng vì lời dặn dò của một người, anh đành kiềm chế nộ khí lại. Cũng một phần do bản thân không chú ý đường đi, nên anh cũng lên tiếng trước, tuy ngữ điệu vô cùng ngông ngạnh:

- Này, cậu không sao chứ?

- Không.

Người con trai kia đáp lại một cách lạnh nhạt, rồi nhặt tờ giấy của mình lên. Cậu ta chỉ chú ý vào nó, rồi cất bước rời đi. Hoàn toàn không để Sư Tử vào mắt. 

Sư Tử á khẩu trước thái độ của cậu ta. Nộ khí đang kiềm nén trong lòng liền như núi lửa dâng trào. 

Hai người đụng nhau, ít ra cũng phải nói một câu xin lỗi chứ? 

Đó là thái độ mà câu ta nên có ư?

Trước giờ chỉ có Sư Tử khinh người khác, trừ người kia ra, thì anh chưa từng bị người khác khinh mình.  

Mang một lòng bực bội bước tới nhặt lại cuốn truyện tranh đang đọc dở và chiếc áo khoác lên. Bất chợt, anh phát hiện ra một thứ.

- Đần mặt ra đấy làm gì? Chuông reo rồi kìa.

Một giọng nữ đều đều cất lên, khiến Sư Tử giật mình. Kẻ dám nói lời như vậy với anh, cũng chỉ có một người. Cô gái với mái tóc màu xám tro, vẻ mặt cực kỳ vô hồn, vẫn đang đứng ở đấy. Sư Tử liền vất chiếc áo qua cho Thiên Bình, bước đến:

- Tớ vừa đụng phải một người, hình như cái này là của thằng đó! 

Nói rồi anh chìa bảng tên mình vừa nhặt được đưa cho Thiên Bình. Thiên Bình nhìn qua cái tên, hơi nghiêng đầu:

- Doãn Song Ngư? Chưa từng nghe qua.

- Ừ, tớ thấy mặt thằng đó cũng lạ. Nhưng nó, khiến tớ rất khó chịu! _Sư Tử nghiến răng.

- Lý do?

- Aissss, vừa rồi tớ và nó va phải nhau, nhưng thằng khốn đấy nó không thèm xin lỗi! Nó còn không để tớ vào mắt! Cậu xem, lúc về có phải nên kiếm nó đánh một trận cho thỏa đáng không? Kiềm chế cái gì mà kiềm chế, Aisss! _Nói tới đây, Sư Tử đột nhiên lườm Thiên Bình, vất một câu cọc cằn:

- Tại cậu cả đấy! 

- Lớp mình là đi hướng này.

.

.

Renggg... rengggg...

Tiếng chuông vào lớp reo lên, những học sinh bắt đầu nhốn nháo và chạy về lớp mình. Vậy mà, giữa dòng người hỗn loạn ấy, lại có một người vô cùng ung dung, bước đi với chiếc điện thoại trên tay.

- Good morning, baby~

- Hơ, anh Dương Song Tử?

Một cô gái xinh xắn nào đấy, đang trên đường về lớp, lại được hotboy nổi tiếng chào buổi sáng. Nghe danh đã lâu, cô gái cũng có chút đề phòng với Song Tử, nhưng lại không thể cưỡng được nụ cười tỏa nắng của anh. Nhìn sắc mặt đỏ hồng của cô gái, Song Tử liền mừng thầm trong lòng. Đàn em khối dưới là dễ dàng tán tỉnh nhất, anh cười nhẹ:

- Can you tell me your phonenumber?

- À, vâ...n...g... 0123...

- DƯƠNG - SONG - TỬ!

Bỗng, có một giọng nói vô cùng khuếch đại từ đằng xa vọng đến, vô tình cắt ngang câu nói của cô gái này. Âm lượng cực đại này, chỉ có thể là cố tình để người khác không thể không nghe thấy. Mà sống lưng của Song Tử, có chút sởn gáy.

- Thằng quỷ sứ! Sao mày dám giấu tao đi tán gái hả? Mày đã cướp đi nụ hôn đầu của tao mà mày còn đi tán tỉnh người khác à? Thật quá đáng!

Quả nhiên là Nhân Mã, kẻ đã phá hoại biết bao nhiêu vụ làm ăn của Song Tử. Nhân Mã vẫn được đà lấn tới, đánh yêu vào người Song Tử. Hành động này khiến cô gái kia có chút ngẩn người, mà Song Tử, sắc mặt đã không còn tốt như trước. Nhân Mã nào thèm để ý, ánh mắt lộ ra vẻ đểu thiếu đứng đắn, giọng điệu không thể nào thảo mai hơn được:

- Ây da, không nhớ gì hết hả? Nhưng người ta thì nhớ rất rõ a~ Hôm đó, mày uống nhiều rượu quá, tưởng tao là...

- A, em xin lỗi, em phải về lớp rồi! Không làm phiền hai anh nữa ạ! 

Cô gái vội vàng bỏ chạy, không dám ở lại thêm một giây phút nào nữa. Đợi cô gái kia đi rồi, Nhân Mã mới chịu buông Song Tử ra, ôm bụng cười sặc sụa:

- A hahahaha... con bé đó, trông mắc cười quá! Biểu cảm đó, hahahahaha... chắc ẻm tưởng tao với mày hahahahaha...

- TRỊNH - NHÂN - MÃ!

Ba mươi giây sau...

- Cái thằng trời đánh! Mày đứng lại đấy cho tao!

Kết cục phá hỏng chuyện tốt của Song Tử, là Nhân Mã bị đối phương truy tận đường cùng. Thế nhưng đương sự không hề sợ hãi, vừa chạy vừa cười ha hả:

- Ahahahaha... tao chỉ đùa tí thôi mà! Làm gì mà căng! Oái!

- Bắt được mày rồi, tao sẽ đem mày đến mấy hội nhóm LGBT để kiếm bạn trai cho mày! Cho vừa lòng mày!

Song Tử nghiến răng mà phán. Dù đã bị bắt nhưng Nhân Mã vẫn rất dửng dưng. Nó bắt mình thì mình phản kháng, phản kháng rồi thì chạy tiếp. Thế là hai thằng đực rựa ở tuổi thiếu niên liền rơi vào tình cảnh giằng co với nhau, nhìn vào không cười không làm người.

CHOANG!

- Ngày đầu trở lại trường, lại là hai cậu à? Song Mã đại nhân?

Bỗng, một giọng nói trầm thấp vang lên khiến cả hai đều lạnh gáy, ánh mắt sợ hãi nhìn người đó, khóe môi mấp máy:

- X-Xà Phu?

.

.

- Hở? Cổng đóng rồi?

Bạch Dương thẫn thờ nhìn chiếc cổng lớn của trường đã đóng, khẽ thở dài. Suốt ba năm nay, anh chưa một lần được vào trường học bằng lối cổng chính này. Thế nhưng anh chàng vẫn bình tĩnh, rảo bước đi qua phía tường rào bên kia. Bạch Dương nhìn lên đó, tính toán một chút rồi ném trái bóng qua bên kia tường. Khi đã nghe được tiếng bóng đáp đất, anh mới lấy đà và nhảy leo lên bức tường, khóe môi không khỏi cong lên :

- Vẫn là quen lối đi này hơn!

Phịch!

Đáp đất an toàn, quả là dân chuyên nghiệp với kinh nghiệm ba năm. Phủi phủi tay, Bạch Dương liền nhặt trái bóng yêu quý lên, cười khẩy:

- Chẹp! Không có gì là Hàn Bạch Dương này không làm được!

- Ồ, vậy đó hả?

- Tất nhiên. H-hả? 

Bạch Dương không nghĩ đến, chỗ này còn có người thứ hai. Mà kẻ này, chỉ có thể là cái đứa mà anh không muốn nhìn thấy lúc này nhất.

- Âu Dương Xử Nữ?

.

.

Phòng Hội học sinh...

- Ây da... cái tên bánh bèo này, tôi có làm gì đâu mà bắt tôi lên đây?

Bạch Dương đi theo sau Xử Nữ, nhưng cái miệng không ngừng than vãn. Danh xưng mà Bạch Dương vừa gọi Xử Nữ, cũng thật khó nghe.

- Này!

- Ôi, giật cả mình! 

Đột nhiên Xử Nữ lớn tiếng, khiến Bạch Dương đau cả tim. Xử Nữ chau mày nhìn anh:

- Mắt cậu có vấn đề à? Trông tôi là con trai hay là con gái? 

Xử Nữ nổi tiếng là Hội phó điềm tĩnh, nhưng có hai ngoại lệ khiến cậu trở nên nóng nảy. Đối tượng trước mặt là một trong hai người đấy. 

- Còn nữa, cậu trễ giờ học mà còn tự cho là mình oan ức à? Vào trong đi, Hội trưởng sẽ đưa cho cậu hình phạt! 

Nói rồi Xử Nữ mở cánh cửa phòng Hội ra. Bất ngờ thay, bên trong lại có hai gương mặt thân quen:

- Song Tử? Nhân Mã?

- Xử Nữ à~

Thấy Xử Nữ, hai người kia mừng rỡ ra mặt. Có đứa bạn là Hội phó, cảm giác như một tay che trời cũng không sợ điều gì. Xử Nữ nhìn hai người trước mặt, thắc mắc:

- Hai đứa mày sao lại ở đây?

- Vì chuông reo mà không chịu vào lớp. Không vào lớp rồi còn tay nắm tay đưa đưa đẩy đẩy. Kết cục là làm bể bình bông của nhà trường. Chung quy lại là không tuân thủ nội quy nhà trường và phá hoại cơ sở vật chất nhà trường!

Một giọng nữ đầy quyền lực vang lên, không ai nói cũng biết, đó là Hội trưởng Hội học sinh – Xà Phu. Xử Nữ nghe xong thì gật đầu đồng ý, tội danh này, dù Xử Nữ có mười cái miệng cũng không thể nào biện minh được. Xà Phu lúc này mới nhìn sang nam sinh sau lưng Xử Nữ, ánh mắt hững hờ:

- Còn bên cậu?

- À... _Xử Nữ giờ mới nhớ ra Bạch Dương, liền bước sang một bên, dõng dạc báo cáo:

- Tôi bắt gặp cậu ta trèo tường vì đi trễ,nên đưa đến đây!

- Tôi cũng đoán thế. 

Xà Phu có vẻ như đã quá quen thuộc với điều này. Phạt cũng phạt đến chai mặt, đây cũng toàn là những gương mặt quen thuộc, nên ngữ điệu có phần lười nhác:

- Hàn Bạch Dương, bị tịch thu bóng rổ. Dương Song Tử, Trịnh Nhân Mã, đền bình bông khác cho nhà trường, tiện tay chăm sóc tất cả các bình bông ở khu S trong một tuần luôn đi. 

- HẢ? _Lời


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.