Năm Vĩnh Thuận thứ I_ tức năm đầu Thiên Hoàng (Thiên Yết) trị vì:
Lúc này Thiên Yết vừa lên ngôi được được vài tháng, Bạch Dương cũng đang còn ở trong kinh thành, chưa khởi hành. Tình cảm giữa bốn huynh đệ vẫn vô cùng tốt, Ma Kết lúc này cũng là vô cùng hòa hợp với Thiên Yết, cũng rất hay cười. Rồi một ngày:
Phủ đại vương gia:
Trong hoa viên, Ma Kết cùng Bạch Dương đang ngồi đánh cờ. Phải nói là vô cùng ngang tài ngang sức, sở dĩ là bởi. Ma Kết chính là đệ nhất kì thủ của Ngạc Thiên quốc, mà Bạch Dương lại nổi tiếng về tài dùng binh. Cho nên chính là, dù có đánh tận 10 ngày mười đêm đi nữa thì cũng ko thể phân cao thấp.
Thiên Yết ngồi bên cạnh, chăm chú quan sát bàn cờ, tay lại phe phẩy chiếc quạt giấy. Thi thoảng cau mày suy nghĩ.
Đúng lúc không khí đang vô cùng hài hòa thì từ đâu vang đến tiếng người hét to:
- Đại hoàng huynh, nhị hoàng huynh, tam hoàng huynh. Hoàng đệ siêu cấp khả ái, siêu cấp đẹp trai, đệ nhất mỹ nam, phong lưu thiên hạ yêu dấu của các huynh tới rồi đây. - Câu chào vô cùng quen thuộc, đậm chất khoe khoang, không ai khác chính là Song Tử.
Tay cầm cờ của Bạch Dương run rẩy, Ma Kết co rút khóe miệng, Thiên Yết tuy bề ngoài bình tĩnh nhưng cũng suýt làm rơi cây quạt.
- Haha, ba người các huynh đang làm gì vậy a? - Song Tử lại gần hỏi. - Có muốn cùng đệ đến một nơi không?
- Nơi nào? - Ma Kết hiếu kì hỏi.
- Tam đệ, đệ không cần phải thắc mắc. Tên nhóc này thì có thể đi đến đâu, còn không phải là Bách Hoa Lâu sao? - Bạch Dương không chút kiêng dè, tạt ngay cho Song Tử một gáo nước.
Song Tử nghe xong lập tức bĩu môi, lên tiếng phản đối:
- Đệ mới không có! Huynh lúc nào cũng nghi ngờ đệ!
- Đệ thử nói xem, bình thường rốt cuộc có phải như vậy không? - Bạch Dương nhướng mày tỏ tiếu ý hỏi.
- Huynh… - Song Tử nghẹn lời. Đúng lúc này, Thiên Yết lại xen vào, không rõ cảm xúc nói:
- Được rồi, hai người đừng cứ ta một câu, ngươi một câu như vậy nữa!- Quay sang Song Tử, y tiếp tục. - Tứ đệ, rốt cuộc là đi chỗ nào vậy?
“Cuối cùng cũng có một câu có tình người a” Song Tử lầm bầm trong miệng, lại nhìn qua chợt thấy Bạch Dương đang híp mắt nhìn mình, liền mau chóng vờ như không thấy đáp lời Thiên Yết:
- Thiên cơ bất khả lộ, các huynh đi rồi sẽ biết thôi a!
Bạch Dương, Thiên Yết, Ma Kết không khỏi thắc mắc, vị hoàng đệ này của họ từ khi nào học cách nói chuyện úp úp mở mở như vậy nha!
Song Tử cũng mặc kệ họ nhìn mình bằng ánh mắt kì dị, không nói hai lời lập tức nắm lấy tay Ma Kết, một mạch kéo hắn đi mất. Ma Kết đi, đồng nghĩa với việc Bạch Dương cùng Thiên Yết cũng đi nốt. Hoa viên trong chốc lát đã không còn một bóng người.
Thiền Ảnh lâu có thể coi là tửu lâu lớn nhất tại kinh thành Vân Cát (Ngạc Thiên quốc). Được mở cách đây bốn năm, vào lúc Nam Cung Mạch Thiên còn tại vị, Thiền Ảnh lâu chính là vô cùng đông khách. Đặc biệt hơn cả, là vào khoảng thời gian gần đây, chủ lâu còn cho sửa sang lại thành một tòa lầu ba tầng, mọi thứ hầu như đều được làm mới, cũng được trang hoàng vô cùng bắt mắt. Không những vậy, hơn hai ngày trước, Thiền Ảnh lâu cũng đã mời được một cầm cơ về. Nghe nói rằng, từng nốt nhạc mà nàng ta đàn ra đều vô cùng êm ái, động lòng người, không chỉ vậy cầm cơ này dung mạo khuynh quốc khuynh thành, thanh âm lại vô cùng dễ nghe.
Tuy nhiên, nghe nói thì cũng chỉ là nghe nói, dung mạo thật sự của nàng ta cũng chưa ai thấy được. Bởi lẽ, mỗi lần xuất hiện, nàng ta đều là ngồi phía sau một bức màn, che đi dung mạo của bản thân.
Song Tử nửa kéo nửa đẩy Ma Kết vào bên trong Thiền Ảnh lâu, ngồi vào bàn ở gần nơi bức màn giăng lên, có lẽ đã đặt chỗ trước. Theo ngay phía sau là Bạch Dương và Thiên Yết. Đợi đến khi họ an vị thì liền có người mang đồ ăn lên.
- Đệ đưa bọn ta tới đây làm gì vậy? - Ma Kết chính là không nhịn được mà lên tiếng hỏi. Đồng dạng thắc mắc còn có cả Thiên, Bạch hai người.
- Đệ nghe nói nơi này vừa mới mời được một cầm cơ tấu nhạc rất hay, kéo các huynh đến thưởng thức cùng đó mà! - Song Tử mở cây quạt trong tay, vừa cười vừa nói. - Các huynh cũng ăn chút gì đi. Đợi một chút, có lẽ sắp bắt đầu rồi!
Câu nói ra không bao lâu thì, bên trong liền vang lên tiếng đàn cùng tiếng hát. Đều rất trong, rất hay, vô cùng êm dịu nhưng lại có nét bi thương:
“…Ráng chiều dần tàn
Mưa cuối cùng cũng rơi,
Vẫn nhớ như in những chuyện năm xưa...
Một khúc da diết,
Tấu hay dở cũng vậy thôi
Người hận, ta si, vậy thì cứ hận đi...
Chân trời chìm vào bóng đêm,
Là ta không muốn lưu lại
Tóc ta đã bạc rồi, mà người vẫn mãi thanh xuân...
Si nhân trong mộng bước qua cát vàng ngàn dặm không vướng bận
Si nhân một đời lưu lạc đến chốn vong xuyên...
Ta ngỡ sau khi tỉnh mộng
Người sẽ xuất hiện ở bờ kia
Châm một bình trà, đợi chờ hoa đào nở...
<Vong Xuyên- Tiểu Khúc Nhi>”
Bất cứ ai đang ngồi trong tửu lâu đều bị giọng hát này thu hút. Cả bốn người kia cũng không khỏi thán phục trong lòng.
Bất chợt, lúc này, từ đâu, mấy tên đại hán thoạt nhìn hung hăng bặm trợn, tay lại cầm theo nào là chủy thủ, đao, gươm.. Không phép không tắc, xông xồng xộc vào, lại thô bạo đập phá đồ đạc, miệng thì la hét chửi bới vô cùng khó nghe.
Tiếng đàn chợt ngưng lại, bên ngoài cũng có không ít người hoảng loạn. 1 tên trong số chúng đập bàn, tức giận nói:
- Con mẹ nó, tiện nhân họ Triệu kia, lập tức ra đây cho lão tử.
Nghe xong, ai nấy đều nhíu mày, không loại trừ cả bốn người nhóm Song Tử. Ma Kết thân là vương gia, sao có thể để cho lũ người này làm những việc vô pháp vô thiên như vậy. Vừa định mở miệng lên tiếng thì lập tức nghe thấy thanh âm vô cùng êm tai phát ra từ sau màn:
- Đây là nơi làm ăn, nếu người không có hứng thú, vậy làm ơn ra ngoài. Đừng ở nơi này hồ ngôn loạn ngữ.
Ngay sau đó, tấm màn vén ra. Khiến hô hấp của người nào người nấy đều giống như đông cứng. Người này, dùng hai chữ mỹ nhân quả thực chính là không thể chạm tới…