[12 Chòm Sao] Tình Yêu Của Sự Phản Bội

Chương 22: Tôi không phải quân tử



Trong khi Lâm Bạch Dương đang rất tức giận cho người đi bắt Lục Nhân Mã trở về thì hiện giờ cô nàng đang tung tăng ở nơi đầu đường xó chợ nào đó...

-"Chán thật! Nếu bây giờ có gì đó chơi thì hay biết mấy...Aizzz..! A, đúng rồi! Dây chuyền pha lê tím. Nha!!"

Lục Nhân Mã sau một khắc liền nhớ đến sợi dây chuyền đó. Nhưng là hiện giờ đang nằm trong tay của người Lâm gia a. Cô cũng đã đắc tội với Lâm Bạch Dương, như thế thì nếu trong quá trình trộm nó lỡ không may bị bắt được thì sao đây? Ách...Hắn sẽ hảo hảo đối tốt với cô a.

Cô cũng không muốn bản thân xảy ra cái chuyện gì đáng tiếc. Ý nghĩ đi cướp dây chuyền pha lê tím liền rất nhanh biến mất. Lục Nhân Mã lại ảo não không thôi! Cô thật sự là sắp chán đến chết rồi a...

Hiện giờ trên con phố náo nhiệt, thân ảnh của Lục Nhân Mã xem như là nỗi bật nhất, cô cũng nhận được không ít ánh mắt thâm tình từ các anh chàng nhưng là cô không hề có chút để ý mà xoay người bước vào một con hẻm tương đối vắng, dừng lại một chút, cô lại không hiểu vì sao mình lại đi vào trong này, ha ha, có phải lại bị ấm đầu hay không!?

Vừa định bước ra thì một bàn tay từ đằng sau chộp đến, đem miệng của cô bịt kín, kéo hai tay của cô ra phía sau, sau đó lại dùng còng sắt còng lại tựa như cô là một tội phạm.

Lục Nhân Mã do bất ngờ mà không kịp phản ứng, lại đúng lúc muốn giãy giụa thoát ra thì tay lại bị cái vật gì đó vướng víu khiến cô bất giác nhíu mày, lòng lại cảm thấy bất an không thôi. Miệng lại bị bịt kín không phát ra được cái gì, lại nghe từ phía sau vang lên một giọng nói trầm trầm lạnh lẽo:

-"Cô gái, đắc tội với Lâm Bạch Dương thì cô chết chắc rồi."

--------oOo---------

Khi Lục Nhân Mã bị Lâm Ảnh bắt về Lâm gia thì vẻ mặt của cô vẫn rất bình thản không chút dao động hay là sợ srẹt cái gì. Trong mắt còn hiện lên một chút ý cười nhàn nhạt.

Cú đá lúc trước của cô đối với Lâm Bạch Dương lúc đó chẳng phải cũng khiến hắn không thể dậy nổi hay sao? Bất quá thì lần này bị bắt về thì hắn sẽ không dùng đến cái loại hình phạt tra tấn biến thái đó với cô. Nhưng nếu hắn không có bị cô đá cho không 'dùng' được nữa thì lần này cô nhất định sẽ gia tăng lực đạo ở chân, đem hắn phế đi! Dù hắn lớn lên dung mạo bất phàm, tài cao trí rộng đi chân nữa thỉ nếu mất đi chức năng đó thì cũng chỉ là một kẻ vô dụng. Nhưng là, Lục Nhân Mã cô trước giờ luôn ra tay ác độc như thế, không nhân nhượng bất kỳ kẻ nào ngoài bà! Thì cô cũng chẳng thể làm được gì bà mà!

---------oOo--------

Lâm gia

Lâm Bạch Dương vừa bước vào phòng thì liền nhìn thấy thân ảnh của Lục Nhân Mã lười biếng nằm ở trên giường, dường như đây là nhà của cô vậy.

Lục Nhân Mã cũng đã phát hiện ra Lâm Bạch Dương, không nhanh không chậm ngồi dậy, ánh mắt đánh giá hắn từ trên xuống dưới. Hơi nheo mắt lại, nhếch môi nói:

-"Anh là không có bị tôi đá cho...Ách...Thành kẻ vô lực hay sao!?"

Nghe ra trong lời nói vẫn có vài phần e sợ. Nhìn hắn từ trên xuống dưới thì vẫn bình thường không có chút gì giống với trong suy nghĩ của cô a! Mà cô còn đang bị còng lại thế này...

Lâm Bạch Dương biết cô đang nói đến cái gì, vốn tâm tình đang không tốt lại càng trở nên phức tạp, rốt cuộc cũng buông ra một câu đầy khiêu khích:

-"Ha ha! Thất vọng sao? Nhưng mà, một nữa tôi nhất định bằng cách khác sẽ không khiến cô thất vọng!"

Cái tên hỗn đản này...Hắn là biến thái hay sao? Lục Nhân Mã bất giác cảm thấy bất an, lại bày ra vẻ mặt tươi cười lấy lòng, nói:

-"Nha, tôi không có thất vọng a. Anh không cần làm cái gì hết, càng vạn nhất là đừng nên làm!"

Lâm Bạch Dương đối với lời này của cô thì rất muốn bật cười, nhưng cũng cố nhịn xuống, nói:

-"Làm gì? Cô lại nghĩ là tôi sẽ làm cái loại chuyện đó với cái người còn chưa 'phát triển' như cô hay sao? Nhìn cô thì cũng chỉ 15, 16 tuổi, tôi cũng chẳng có hứng thú đâu!"

Nhìn thì có ai biết Lục Nhân Mã đã 18 tuổi đâu chứ? Nếu như cái hắn làm cái loại sự tình đó với cô thì chẳng khác nào là cưỡng ép cô gái còn mới tuổi vị thành niên, theo pháp luật hẳn là có thể đi tù nhưng hắn dù cho có làm gì đi chăng nữa thì cũng chẳng có ai dám làm cái gì hắn a.

Với lại, Lâm Bạch Dương hắn cũng không có hứng thú với cái cơ thể nhỏ bé, gầy yếu kia của Lục Nhân Mã.

Lục Nhân Mã đối với những lời kia cảm thấy có chút không vui. Là nói cô còn nhỏ sao!?

-"Cũng được thôi! Miễn là anh đừng có dùng cái loại trừng phạt biến thái, hèn hạ đó là được. Nếu như anh còn không muốn bị tôi đạp đến đoạn tử thì tốt nhất đừng có chạm vào tôi!"

Đừng có chạm vào cô? Vậy hắn trừng phạt cô bằng cách nào đây!?

-"Tốt, tốt lắm! Người tới! Trói chân cô ta lại cho tôi."

Lập tức...

Lâm Ảnh từ trong bóng tối đi ra, bộ dáng anh tuấn, tiêu sái lại vô cùng lạnh lùng đó hẳn là sẽ khiến các cô gái mê mệt không thôi. Nhưng so với Lâm Bạch Dương thì kém xa rất nhiều a!

Lâm Bạch Dương bề ngoài tuấn lãng, phong thái xuất thần, gương mặt tựa như điêu khắc cũng với khí chất lãnh ngạo đó lại càng khiến hắn tựa như đế vương dưới một người mà trên vạn người.

Lục Nhân Mã bĩu môi, cũng im lặng để cho Lâm Ảnh trói lại vì căn bản cô không tài nào đối địch được với cái con người toàn thân tỏa ra khí tức nguy hiểm này.

-"Tôi nghĩ, với cô thì chỉ cần đem nhốt vào trong ngục tối để đó năm ngày là được. Nhưng cô căn bản không nhận thức được tội của mình mà chỉ khiến nó nặng thêm thôi. Cô nói xem, trừng trị cô thế nào mới được đây?"

Đối với Lục Nhân Mã thì hắn không cần dùng nhiều sức cũng có thể bức chết cô. Nhưng hắn không muốn làm vậy, cái hắn muốn là khiến cô sống không bằng chết!

-"Trừng phạt thế nào mới phải sao? Chỉ cần không chết là được!"

Lục Nhân Mã bình thản, ánh mắt nhìn Lâm Bạch Dương hiện lên ý cười nhàn nhạt.

Trong đôi con ngươi chợt lóe, Lâm Bạch Dương giương môi cười tà mị.

-"Thân thể cô!"

Lục Nhân Mã nhíu nhíu mày, đối với ba chữ kia cô hoàn toàn nghe rất rõ nhưng lại ngỡ là ảo giác. Nhìn Lâm Bạch Dương bằng nữa con mắt.

-"Não anh bị úng nước hay sao? Tôi đã nói anh làm cái gì cũng được nhưng tuyệt không được đụng vào tôi cơ mà! Chẳng phải anh cũng chắc chắn sẽ không làm vậy rồi hay sao!? Là quân tử, lời đã nói ra thì không được rút lại. Ngay cả đạo lý này mà anh cũng không biết hay sao?"

Nghe được lời này của cô Lâm Bạch Dương nụ cười càng thêm đắc ý nhìn cô gian trá cười.

-"Tôi chắc chắn từ lúc nào? Là quân tử, lời đã nói ra thì không được rút lại!? Đáng tiếc...Tôi không phải là quân tử!"

-"..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.