Cơn mưa đầu mùa lúc nào cũng vậy, hối hả như trút nước. Giành lấy hết ánh nắng, cuốn đi hết tất thảy những cái nóng của trời hạ.
Dương Xử Nữ ngóng nhín ra ngoài cửa sổ của quán cà phê mà cô rất thường xuyên lui tới. Trên bàn đặt một tách cà phê đen, mặt bàn đọng lại một vệt nước. Ngón tay xinh đẹp vẫn tiếp tục dùng thìa khuấy liên tục dù cà phê trong ly đã nguội lạnh.
Cô cứ như vậy, trầm tư nhìn ra ngoài.
Mọi chuyện đều tựa như mới chỉ xảy ra ngày hôm qua, đặt lại một dấu ấn trong lòng cô.
Tất thảy mọi thứ đều có nguyên do của nó, cô không có quyền để từ chối hay trách cứ bất kỳ ai. Từ lúc chuyện của Triệu Thiên Bình qua đi, cô cũng không có nhiều ấn tượng đối với những người đàn ông khác. Không phải là cô mất hết lòng tin vào họ mà là vì cảm thấy bản thân chưa thực sự có đủ dũng khí để mà đối mặt với chuyện tình cảm, sợ mình lại một lần lại một lần nữa đi vào vết xe đỗ.
Cô thở dài, nâng tách cà phê chậm rãi đưa lên miệng, nhấp một ngụm.
- "Cà phê đen thật sự không phải là sự lựa chọn phù hợp với cô đâu!"
Dương Xử Nữ đột nhiên bị một câu nói khiến cho bất ngờ. Cô ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện người đàn ông đứng trước mặt mình, dáng dấp cao lớn, điển trai.
Cô chớp mắt nhìn anh ta, "Anh nói tôi sao?" Vẻ nghi hoặc hiện rõ trong đôi mắt đen láy của cô, câu hỏi vừa rồi đúng là có chút bất đắc dĩ..
Anh ta nhẹ nhàng mỉm cười. Nụ cười đó của anh ta không chỉ đẹp mà còn rất ấm áp, ôn nhu.
- "Ở đây ngoài cô ra thì không có một cô gái nào thích uống cà phê đen cả!"
Cô cúi đầu nhìn tách cà phê trong tay, nhất thời ngẫm nghĩ về câu nói của anh ta. Cô thừa nhận bản thân không thích loại đồ uống quá ngọt ngào và béo ngậy. Cà phê đen luôn là lựa chọn hàng đầu của cô mỗi khi đến đây.
Anh ta nhìn cô, rất lâu sau cũng không thấy cô trả lời. Trên mặt bỗng hiện lên vẻ khó xử cùng bất đắc dĩ.
- "Tôi có thể ngồi ở đây không?" Anh lịch sự mở lời, rất kiên nhẫn chờ cô trả lời.
Đặt tách cà phê xuống, cô mỉm cười nói: "Được."
Nhận được sự đồng ý từ cô, anh không nhanh không chậm kéo chiếc ghế ngồi xuống phía đối diện của cô.
Gần một tuần nay, anh mỗi lần đến đây đều nhìn thấy cô ngồi ở đây, vẫn là nét mặt lãnh đạm đó, vẫn là phong thái điềm tĩnh đó.. nhưng có một điều khiến anh cảm thấy khó hiểu, đó là vì sao người con gái xinh đẹp, có sức hút như cô luôn phải bỏ ra thời gian để ngồi ở nơi này? Vốn dĩ cứ nghĩ những người như cô luôn sẽ được rất nhiều chàng trai theo đuổi hoặc ít nhất thì đã cùng bạn trai đi mua sắm, dạo phố. Một bằng chứng khác nữa là ở quán cà phê này ngoài cô ra thì không một cô gái nào thường xuyên lui tới.
Người đàn ông ở trước mặt nhìn qua có vẻ không thực sự đơn giản như vẻ bề ngoài, phong cách ăn mặc đơn giản nhưng vô cùng lịch thiệp và phong độ, không những thế anh ta còn có ngoại hình điển trai. Từng cử chỉ đến giọng điệu đều thể hiện được khí chất hơn người.
Nói lên người này quả thật không tầm thường!
- "Thật thất lễ vì chưa kịp giới thiệu với cô, tôi là An Hách Kỳ!" Anh mỉm cười nhìn cô, đáy mắt ôn nhu.
- "Tôi là Dương Xử Nữ." Nhẹ nhàng đáp. Được một lúc liền đứng lên, "Tôi còn có việc phải đi trước, hẹn gặp lại." Vốn dĩ cô không hề mong sẽ gặp lại người này.
An Hách Kỳ mỉm cười gật đầu, "Hẹn gặp lại." Đối với cô anh thật sự có hứng thú, vẻ ngoài không cầu kỳ nhưng lại khiến người khác có cảm giác rất thoải mái, trên người cô tỏa ra hương thơm thuần khiết lại câu hồn.
Bước ra khỏi quán, trời đã tạnh mưa từ lâu. Dương Xử Nữ không có ý định đi thẳng về nhà. Chậm rãi bước đi trên con đường thân thuộc, chợt nghĩ ngợi một chút.
- "Xử Nữ."
Cô quay đầu theo quán tính, trực tiếp đối mặt với người kia.
Nhìn thấy đối phương, trái tim cô hơi thắt lại nhưng vẫn tỏ ra bình thản mỉm cười nói, "Triệu thiếu gia." Một câu này khiến cho Triệu Thiên Bình không khỏi cau mày, hắn vẫn đứng đó, yên lặng nhìn cô.
Hắn vẫn như vậy, phong thái bình thản ung dung, anh tuấn nhã nhặn. Ngoài ra cũng hơi gầy đi đôi chút.
Dương Xử Nữ lạnh nhạt nhìn hắn, trong lòng từ sớm đã không còn cảm giác, "Nếu đã không có chuyện gì thì tôi còn có việc cần làm phải đi trước. Tránh gây thị phi." Cô tuy là người có trái tim mềm yếu cũng chính là người tuyệt tình như vậy. Những việc gì cần để trong lòng việc gì không cần thiết nghĩ đến cô đều phân biệt rõ ràng. Vô tình gặp gỡ Triệu Thiên Bình có thể cùng hắn nói đôi ba câu nhưng tuyệt đối sẽ không cùng hắn dây dưa không dứt.
Lúc này, thấy cô có ý định xoay người rời đi Triệu Thiên Bình mới bước lên phía trước, vươn tay giữ lấy cánh tay cô, muốn mở miệng gọi tên lại không tài nào cất lời được.
Cô quay đầu nhìn hắn, có chút biến sắc, "Buông ra!" Tình cảnh này giống với lúc trước, hắn vươn tay kéo lấy cánh tay cô, vậy mà cứu cô một mạng.
Nghĩ đến đây, tâm can dường như bị thắt chặt hơn. Thấy Dương Xử Nữ có chút khó xử hắn mới từ từ buông cô ra.
Mùi bạc hà nhẹ nhàng thoảng qua chóp mũi, tựa như làn hương trong nắng sớm khiến người ta lưu luyến không rời.
Triệu Thiên Bình rất lâu mới chịu mở miệng nói chuyện, "Lúc trước cô để quên thứ này." Hắn chìa tay ra trước mặt cô, trong lòng bàn tay là một chiếc bông tai tinh xảo.
Cô nhíu mày, "Đây không phải đồ của tôi" Không phải Triệu Thiên Bình tìm cô là vì thứ này dấy chứ?
Sắc mặt Triệu Thiên Bình không đổi, nhìn chằm chằm cô.
Hắn như vậy cũng không cảm thấy khó xử? Cô lại nói: "Triệu thiếu gia cũng thật biết cách đùa, trên người tôi không thể có thứ đồ quý như vậy được. Tạm biệt!" Lần này Triệu Thiên Bình không tiếp tục níu kéo cô, để mặc cho cô bước đi.
Triệu Thiên Bình biết rõ đó không phải đồ của cô, là hắn cố tình tìm một lý do để bắt chuyện với cô. Ít nhất thì cũng có thể níu giữ hình bóng của cô lâu thêm một chút..
Hắn cứ đứng đó, nhìn bóng lưng gầy yếu của cô khuất dần trong đám đông, bàn tay khẽ xiết chặt. Rất lâu sau mới xoay người rời đi.