12 Chòm Sao Và Chuyến Đi Vào Thế Giới Quái Lạ

Chương 44: Kí Ức Hồi 5 Tuổi { P2 }



Về phía Nhân Mã nằm nghỉ một lúc đã đỡ đi nhiều, lúc này cô đang nói chuyện với mẹ cô là bà Sala

      - Còn đau không con?? - Sala

      - Con khoẻ lắm, con muốn tiếp tục bữa tiệc sinh nhật của mẹ con mình được không mẹ?? - Nhân Mã

      - Được chứ!! Lần sau không được làm mẹ sợ như vậy nữa nhớ chưa, mẹ lo cho công chúa nhỏ của mẹ lắm!! - Ssla ôm lấy đứa con gái của mình vào lòng.

     Như cảm nhận được sự ấm áp, tình yêu thương bao la của mẹ mình, cô cảm thấy vui lắm, rúc vào lòng mẹ cô nũng nịu

      - Mẹ ơi, nhớ phải ở bên con mãi nhé!! Mặc kệ mẹ là dân đen đi chăng nữa, mặc kệ mẹ làm sát thủ nguy hiểm như nào, mẹ vẫn phải ở bên tiểu công chúa của mẹ nha - Nhân Mã

      - Tất nhiên rồi!! Nhưng mà công việc của ba mẹ rất nguy hiểm, có rất nhiều kẻ thù muốn giết ba mẹ, cái chết sẽ đến với ba mẹ bất cứ lúc nào, lúc đó con nhất định phải mạnh mẽ lên nhé!!

     Bà Sala rơi nước mắt, bà cũng không muốn xa đứa con gái yêu của bà đâu. Nhân Mã cũng vậy cô cũng đang khóc, vì được bên trong vòng tay ấm áp của mẹ nên cô thiếp đi lúc nào. Những chuyện xảy ra về sau cô không hề biết.

     Sau một lúc ngủ, cô tỉnh dậy bây giờ là 8h30 tối, cô không thấy mẹ cô đâu, chỉ còn cô một mình trong phòng. Nhìn quanh người mìn cô nhận ra có chút thay đổi, bộ váy màu đỏ mà mẹ cô tặng không còn trên người cô như vừa nãy mà thay vào đó là bộ váy màu vàng. Cả người thơm tho sạch sẽ kinh khủng như mới được tắm đi tắm lại vậy. Nhớ ra có món quà cô chưa tặng cho mẹ mình, cô bật dậy, lấy món quà và chạy đi tìm mẹ cô và mọi người.

     Trên hành lang đi xuống phòng khách, cô gặp Bảo Bình cũng vừa ngủ dậy giống cô nên cả hai đi đến phòng khách cùng nhau. Hai đứa bé vừa đi vừa nói chuyện, hỏi xem sức khoẻ Nhân Mã như thế nào. Hai đứa trẻ này không hề biết rằng đã có một chuyện kinh khủng vừa xảy ra.

     Mở cửa bước vào phòng khách, hai cô thấy lạ bởi mọi người sắc mặt kém đi rất nhiều.

      - Mọi người sao buồn vậy?? - Bảo Bình

      - Sinh nhật Mã phải vui lên chứ!! Mà mẹ đâu ba?? - Nhân Mã

      - Ba sẽ nói cho con biết về mẹ con nhưng con phải hứa với ba nhất định sẽ bình tĩnh nhé!! - Ông Nhân Hoàng cố gắng nở nụ cười với Mã

      - Vâng, ba nói đi!! - Mã

      - Con cũng biết ba mẹ làm sát thủ rất nguy hiểm đúng không?? - Nhân Hoàng

      - Vâng. Lúc nãy trong phòng mẹ cũng nói với con như vậy. Mẹ còn nói có rất nhiều kẻ thù muốn hiết ba mẹ, cái chất sẽ đến với ba mẹ bất cứ lúc nào, lúc đó con nhất định phải mạnh mẽ!! - Nhân Mã

     Nghe được những lời nói ngây thơ của một đứa trẻ, mọi người, ông quản gia, tất cả người hầu, ba mẹ Bảo Bình và ba Nhân Mã đều bật khóc nức nở, họ không kiềm chế được cảm xúc của mình nữa rồi.

      - Sao mọi người lại khóc, thật ra là sao?? - Bảo Bình

      - Ba sao vậy, ba mau nói đi, mẹ Sala đâu rồi!! - Nhân Mã

- S ... Sala ... Mẹ ... Mẹ của con ... - Ông nghẹn ngào nói

- Bà chủ đã mất rồi, Mã à!!

A Hoa giàn giụa nước mắt lấy hết dũng khí nói bởi cô biết lão gia rất yêu bà chủ, biết được tin này, làm sao ông ấy không đau buồn được. Lời nói của A Hoa như sét đánh nganh tai hai đứa trẻ chưa hề biết gì. Bảo Bình chạy qua bà Lyva nói

- Mẹ ơi, thật sự là bác Sala chết rồi ạ??

- Đ ... Đúng rồi con gái!! - Lyva

- Mọi người đang nói đùa đúng chứ?? Đấy không phải sự thật, nhất định không phải sự thật!! - Nhân Mã chạy đến chỗ A Hoa - Chị là bạn thân của em mà, sao chị lại nói dối em như vậy, bạn bè không được lừa dối nhau, chị hãy nói là chị đang đùa đi!! - Nhân Mã khóc nức nở

- Hu hu!! Chị rất muốn nói vậy, chị rất mong đây chỉ là nói dối nhưng không thể bởi đây là sự thật không thể thay đổi, chị cũng yêu quý bà chủ như mẹ chị vậy!! - A Hoa ngồi xuống đất khóc

- Cô chủ xin bình tĩnh!! - Ông Ken

- M ... Mẹ ơi!! Hu hu!! MẸ ƠI!!! -

Nhân Mã chạy ra khỏi phòng khách, thấy vậy Bảo Bình cũng chạy theo, chạy khắp biệt thự, chạy khắp phòng này sang phòng khác bởi trong cô đang nung nấu một chút hi vọng có thể tìm thấy mẹ mình. Gọi mẹ mãi nhưng đáp lại chỉ là sự yên lặng:

- Thật sự hết hi vọng rồi sao??

Cô ngồi bệt xuống nền cỏ xanh đang được thắp sáng lên bởi những bóng đèn, đây là nơi cô và mẹ cô mới nô đùa vui vẻ vào buổi chiều. Dù chỉ là quá khứ, dù mọi thứ đã tan vào hư vô nhưng cô vẫn cảm nhận được sự tồn tại của mẹ cô còn vương lại nơi này, trong đầu cô vẫn hiện lên hình ảnh cả gia đình cười nói bên nhau. Càng ngày, nước mắt cô rơi xuống càng nhiều, móm quà cô tặng mẹ cô cũng đã rời khỏi tay cô:

- Tại sao mẹ lại rời xa con?? Chẳng phải mẹ đã hứa sẽ luôn bên con sao??chả phải mẹ đã nói mỗi khi con khóc mẽ sẽ đến bên và an ủi con sao?? Tại sao bây giờ con đang khóc mẹ lại không đến?? Làm ơn quay về với con đi, con hứa con sẽ nghe lời mẹ mà, con sẽ học hành thật chăm chỉ mà. Mẹ đi rồi con sống làm sao, ba sẽ ra sao, mọi người sẽ ra sao?? Ai sẽ chơi với con, ai sẽ kể chuyện mỗi đêm cho con nghe, ai sẽ chăm sóc yêu thương con?? - Nhân Mã

- Nhân Mã ơi, đừng buồn nữa, mẹ cậu cũng đã mất rồi, mạnh mẽ lên!!

Bảo Bình ngồi xuống ôm Mã, hai đứa trẻ cùng nhau khóc, cùng an ủi nhau. Hai cô bỗng cảm thấy cả người ấm một cách lạ thường như có ai đó vô hình ôm lấy hai cô

- Dù mẹ Mã mất rồi nhưng linh hồn bác ấy vẫn còn ở đây. Bác ấy đang ôm chúng ta đấy!! - Bảo Bình

- Ukm!! - Nhân Mã

Thế nên người ta mới nói đâu ai hay biết được chữ " ngờ ". Mới đầu là niềm vui nụ cười, cuối cùng là nỗi buồn, sự mất mát và những giọt nước mắt.

Mấy ngày sau đó, Nhân Mã nhốt mình trong phòng khóc sướt mướt, khônh ăn không uống. Mỗi ngày cô lại xem mấy cuốn băng trong mấy chục cuốn băng mẹ cô để lại. Truyền thống nhà Mã là ai làm sát thủ khi đã có con nhất định phải làm băng để gửi lại lời nhắn cho con mình. Cứ vậy mà làm cho đến khi người đó đột ngột ra đi thì những cuốn băng người đó làm sẽ đưa hết cho con của mình xem. Mã cũng vậy, sau khi khá ổn định, ba cô đã đưa cuốn băng đầu tiên của mẹ cô cho cô xem

- Nhân Mã của mẹ, có lẽ lúc này con đang xem cuốn băng này đồng nghĩa với việc mẹ không còn ở bên con nữa, mẹ đã đi đến một thế giới khác mang tên thiên đàng. Lúc này chắc con đang rất buồn và khóc rất nhiều nhỉ?? Không có mẹ bên cạnh chắc mấy ngày nay con không chịu ăn uống gì đúng không?? Mẹ rất muốn ở bên con, nếu con không muốn mẹ ở thiên đàng mà buồn thì con đừng khóc nữa, ăn uống đầy đủ, phải biết chăm sóc sức khoẻ!! Con và Bảo Bình sau nè sẽ thừa kế tổ chức nên phải mạnh mẽ, chín chắn lên. Mẹ biết con của mẹ rất giỏi nên phải chăm chỉ học tiếng anh vào nhé!! Điều quan trọng hơn nữa, phải cười đấy, cười vì mẹ nhé con. Bởi mẹ rất yêu nụ cười của Mã và chỉ muốn được ngắm nhìn con cười thôi nhé!! Đừng lo con à, dù mẹ không ở bên con nhưng mẹ vẫn luôn ở thiên đàng dõi theo con, bảo vệ con. Mẹ yêu con, yêu con rất nhiều!!

Đoạn băng vừa kết thúc, Mã lại càng khóc nhiều hơn. Trong đầu cô chỉ còn là hình ảnh mẹ cô mỉm cười hạnh phúc trong cuốn băng. Nghĩ lại những lời mẹ mình vừa nói, cô vào nhà vệ sinh lau mặt cho tỉnh táo.

- Mẹ đừng lo, con sẽ mạnh mẽ, chín chắn như mẹ nói!! Con sẽ không khóc đâu!!

Nói rồi cô đi đến lấy từ trong tủ một cái hộp. Mở nắp hộp ra, bên trong là những kỉ niệm của cô và mẹ. Cầm món quà sinh nhật cô định tặng mẹ, mở ra là một tờ giấy có chữ, một bức trang vẽ lại cảnh cô và ba mẹ đang quây quần bên nhau, cuối cùng là bài kiểm tra tiếng anh nâng cao cô được điểm 10. Bởi lúc trước cô đã biết đọc viết, biết học toán tiểu học và học tiếng anh. Cô ghét môn tiếng anh nhất nhưng vì muốn mẹ cô vui, cô đã nỗ lực học và đây là con 10 đầu tiên cô đạt được. Định tặng mẹ để mẹ vui, để mẹ xoa đầu cô, ôm cô và khen cô. Nhưng có lẽ cái mong muốn đó đã tan biến rồi.

Tờ giấy mà cô viết để gửi cho mẹ viết

" Nhân ngày sinh nhật MẸ! Con chúc MẸ luôn luôn mạnh khoẻ, hạnh phúc, vui vẻ, luôn sát cánh bên con và cho von những lời khuyên để con vững nước trong cuộc sống. MẸ NHÉ!! CON YÊU MẸ NHIỀU!!!!!! "

Ai cũng nghĩ hôm nay là ngày đặc biệt vơi Mã. Tổ chức sinh nhật cùng người mẹ mình yêu quý là một điều hết sức hạnh phúc. Nhưng khônh phải sinh nhật nào như vậy cũng đặc biệt đâu, đối với Mã, nó là ngày khởi đầu của sự đau khổ, chính từ ngày hôm ấy về sau đã tạo lên một con người hoàn toàn khác, không còn là cô bé lạc quan yêu đời hay mỉm cười mà là cô bé lạnh lùng, vô cảm, ôm trong mình sự hận thù với tổ chức Darkness - tình nghi số một giết người mẹ của mình!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.