- Bình Nhi ới ời, bút mình hỏng rồi, cho mượn tạm cái khác đi.
- Mình lấy bút chì nha Thiên Bình.
…
Duy Anh ngồi trên Thiên Bình, có gì thiếu là cũng hỏi mượn, vì dù sao cũng là bạn cũ, và tại thằng em trai Duy Khánh thì ở hơi bị xa. Xử Nữ ngồi bênh cạnh, không khỏi khó chịu vì Bình Nhi của anh luôn đáp ứng toàn bộ yêu cầu của cậu bạn mới này, và đương nhiên là cũng chưa biết hai người này học chung từ mẫu giáo đến hết cấp I. Anh chắc chắn ghen lồng ghen lộn lên rồi.
- Nè, cậu không biết Thiên Bình là bạn gái mình sao, sao cứ mượn đồ suốt vậy? mượn người khác không được à? Thùy Chi ngồi ngay cạnh kìa.-Xử Nữ hỏi.
- Mình mượn cho cả mình và Chi mà.-Duy Anh nhún vai cười.-Vậy cậu có biết mình và Bình Nhi có quan hệ gì không?
- Quan hệ gì?-Xử Nữ hỏi Thiên Bình.
- Mối tình đầu.-Thiên Bình bình thản trả lời.
- Tốt, thành thật thế thì được. Thế từ lúc nào đấy?-Xử Nữ dù hơi khó chịu nhưng thật sự cũng vui vui vì Bình Nhi thành thật trả lời.
- Tiểu học. 10 năm rồi.-Duy Anh trả lời.
- OK, thế thì không vấn đề gì, nhưng mà…-Xử Nữ ra điều kiện.
- Sao?-Hai người còn lại đồng thanh.
- Không có nghĩa là hai cậu được phép quá thân thiết đâu đấy.-Xử làm mặt giận dỗi.
- Cậu đáng yêu lắm đấy biết không?-Thiên Bình trêu.
- …
- …
- …
Cặp đôi của chúng ta ngồi nói chuyện mà không để í đến hai bạn bàn trên:
- Ghen tị quá đi a.-Duy Anh cười.
- Um. Nhìn họ hạnh phúc quá!-Thùy Chi trả lời.
- Vậy mà mình cứ tưởng Bình Nhi vẫn còn nhớ mình cơ. Tự nhiên thấy hụt hẫng quá.-Duy Anh vội thu lại nụ cười, giọng buồn buồn.
- Sao vậy? Vẫn còn thích cậu ấy à?-Thùy Chi hỏi.
- Um. Tình đầu đấy.-Duy Anh thở dài.
- Đừng lo. Tớ tin rằng đối với một người như cậu, thể nào cũng tìm được tình yêu đích thực của đời mình, chỉ là chưa tới thôi.-Nguyệt Minh động viên cậu bạn cùng bàn, nở một nụ cười thật tươi,
- Cảm ơn cậu nhé, nhưng có lẽ là sẽ lâu nữa đây.-Duy Anh cười nửa miệng, chế giễu bản thân.
“Luôn có tớ ở bên cạnh cậu mà, chỉ là cậu không biết thôi. Tớ thì đã quên được Song Tử rồi, từ khi gặp cậu.”.