*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thiên Yết từ từ mở mắt, cảm giác như vừa trải qua một trận ngủ đông kinh
hoàng vậy. Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt anh chính là trần nhà của phòng bệnh, tối om, lạnh lẽo vô cùng. Anh cố nhúc nhích người ngồi dậy, những vết thương của anh lại âm ỉ đau, cảm giác như vừa bị xe tải cán qua. - Xoạt - Tay anh chạm phải một thứ gì đó mềm mềm, lại hơi nhột nhột ở
lòng bàn tay. So với bàn tay anh, nó có vẻ ấm hơn rất nhiều lần.Cố nhổm
đầu lên để thấy rõ “vật thể lạ” anh vừa chạm phải, đồng tử anh khoáng
dãn ra khi nhìn rõ được người đó.......................Thiên Bình ư???
Sao cô nhóc lại ở đây? Nhìn cô nhóc trông thoáng vẻ mệt mỏi. Do hành
trình quá dài đây mà, trông cô nàng co do lại vì cái lạnh ở đây như một chú mèo hoang nhỏ đang cố bảo vệ bản thân khiến anh không khỏi cảm
thán. Nhưng điều khiến anh bận tâm hơn rất nhiều là hiện tại mình đã
thiếp đi mấy ngày rồi? mọi người thế nào rồi? Điều duy nhất anh nhớ sau
khi lả đi đó chính là hình ảnh Song Ngư đang bị đe dọa, và tất cả mọi
người, không ai có thể làm gì. Nhưng nhìn thấy Thiên Bình ở đây, chắc
mọi việc cũng đâu vào đấy rồi nhỉ? Liếc nhìn Thiên Bình, cô nàng lúc ngủ trông có một sức hút lạ thường, chỉ có lúc ngủ, cô mới rũ bỏ hoàn toàn những bài xích, lớp mặt nạ mà cô tự tạo lên khi đối diện với anh. Cô lúc nào cũng vậy, tuy ở trong bóng tối, cô đơn một mình nhưng không bao giờ muốn kéo mọi người xuống cùng. Nhiều
người nói thế là cao thượng, khi chết là chết một mình, nhưng nhiều lúc
anh lại cảm thấy cô gái này thật đáng thương. Lúc nào cũng cười nói vui
vẻ nhưng thực tế, nhưng người hiểu được bản chất thật của cô chỉ đếm
trên đầu ngón tay. Thiên Bình xinh, rất xinh, như một thiên sứ, nhưng
lại là một thiên sứ đã bị vấy bẩn, chính vì điều này khiến cô mất niềm
tin vào đàn ông như anh, mất niềm tin vào cuộc sống. Như nhiều người đã
từng nói: Đừng bao giờ đặt niềm tin vào người khác để rồi mình không bao giờ phải thất vọng hay bị tổn thương. Nghĩ đến đây, anh lại không kiềm chế được lấy tay vuốt nhẹ khuôn mặt của cô. Nhưng rất nhẹ, cảm giá như chạm mạnh một chút, cô sẽ vỡ tan, sẽ lại bị
tổn thương, nó như một cơn gió thoảng qua, nhẹ nhàng, dịu dàng nhưng
chứa bao nhiêu tâm tư của anh Thiên Bình từ nhỏ đã nếm trải những thứ mà không phải một đứa trẻ năm sáu
tuổi phải trải qua. Nhũng đau đơn đó theo như lời Bạch Dương nói là tạo
nên cô ngày nay, phải tập sống với nó hay như Xử Nữ nói phải tiếp tục
sống để mai sau có thể hãnh diện mỉm cười bắt những người đã đày đọa cô
phải trả giá, tuy nói thì có vẻ rất dễ. Nếu dễ đến vậy thì chỉ đối với
bản thân hai người đó thôi, tối nào cũng vậy, những kí ức đó đều đeo bám cô. Không để cho cô có thể chợp mắt. Chính vì vậy, cô đã rèn luyện một
phản xạ cực tốt khi đi ngủ. Chỉ cần một va chạm dù rất nhỏ cũng khiến cô tỉnh giấc - Hơ.....Thiên Yết, anh....tỉnh rồi sao?May quá - Thiên Bình ngái ngủ mở mắt, thấy Thiên Yết đang đưa tay về phía mình, nhìn thấy anh tỉnh,
trong lòng cô dâng chào một cảm xúc khó tả, mừng khôn xiết. Không kìm
được mà ôm chầm lấy anh. Thiên Yết thì đang rất ngớ vì tình cảnh hiện
tại. Anh không tin được điều đầu tiên cô sẽ làm khi tỉnh dậy chính là ôm chầm lấy anh.
You'll also like
[12 chòm sao] Tôi không thích anh...Tôi Yêu... By Ryoma_Dark_TNN 38K 1.5K