[12 Chòm Sao] Zodiac Corner

Chương 11



Hạt mầm

Bữa trưa im lặng trôi qua, một người hoạt ngôn như Song Tử hôm nay lại không nói câu nào, hiển nhiên tâm trạng đang cực kỳ tồi tệ. Kim Ngưu không phải người giỏi nói chuyện, rất muốn mở miệng hỏi câu gì đó nhưng nghĩ mãi không biết nên nói như thế nào mới tốt. Thực ra cô có thể đoán trước kết cục này từ lâu, trong lòng Thiên Bình đơn giản là có người khác rồi...

Buổi làm bài tập nhóm lần này diễn ra hết sức tẻ nhạt. Nhân Mã và Ma Kết vẫn chưa hoàn toàn làm lành nên vừa xong việc đứa nào đứa nấy lại ngúng nguẩy bỏ về. Kim Ngưu còn muốn nán lại thêm, nhưng lại chẳng tìm được lý do gì để ở lại, bèn để Song Tử ngồi một mình rồi tới phụ Bảo Bình đi chạy bàn. Giữa giờ chiều là lúc sinh viên rảnh rỗi, Corner hôm nay đông khách, chỉ có Bảo Bình và anh S. làm việc không xuể.


Mặc cho khách khứa tấp nập ra vào, Song Tử vắt chân chữ ngũ trên ghế, mái đầu cao ráo tựa vào cửa kính, phía dưới mấy chậu hoa cẩm tú cầu màu xanh, tay lướt liên tục trên màn hình điện thoại giống như muốn tìm kiếm thứ gì. Messenger của một vài người bạn bật đèn xanh, Song Tử muốn tìm ai đó nói chuyện, nhưng kéo lên kéo xuống vài lần lại không muôn nhắn tin nữa. Facebook toàn là mấy bài báo lá cải, hình chó mèo và quảng cáo game online. Một hai cô bạn mà anh không biết là ai đăng ảnh check-in, đồ ăn và status lãng mạn. Song Tử bất giác tìm tới ô tìm kiếm, trong chuỗi gợi ý, tên của Thiên Bình hiện lên đầu tiên. Song Tử bấm vào một lần, nhưng lập tức lại trở về ngay.

Anh có gì không tốt? Khiêm tốn mà nói trông anh không tệ, học hành không quá bết bát, còn giỏi chơi thể thao, còn luôn biết cách đối tốt với con gái. Bình thường những cô gái khác chạy theo anh còn không kịp, tại sao Thiên Bình không thích anh? Hay là vì anh kém cô ấy một tuổi? Sau khi Thiên Bình đột ngột nói chia tay, trong lòng anh vẫn luôn có khúc mắc này muốn hỏi rõ. Hôm nay anh đã hỏi rõ rồi, lại không muốn tin.


Chiều nhẹ nhàng chảy theo dòng người ùn ùn đổ ra đường vào giờ tan tầm. Những chiếc bàn trống trong quán dần được lấp đầy. Ở một mình chốn đông người dễ làm người ta cảm thấy cô đơn, Song Tử không thích điều này. Anh nhanh chóng trả tiền đồ uống và rút lui, bỏ lại sau lưng đôi mắt đen chăm chú đến mức vô vọng. Anh chưa bao giờ để ý đến ánh mắt ấy, trong tương lai hẳn cũng sẽ không.

Bước qua một dãy khung cửa kính trong veo được vẽ những hình họa vintage sinh động, lọt vào tầm mắt của Song Tử là một mái tóc ngắn nhuộm màu rêu. Cô bé trông khá non nớt trong chiếc quần short và áo sơ mi dài, ngơ ngác đứng nép dưới mái hiên nhô ra của quán, trong bóng đen của những chậu thường xuân. Mái tóc của Thiên Bình dài hơn một chút, luồn trong tay luôn có cảm giác xù xì. Thiên Bình nói rằng tóc của cô ấy rất dễ cháy nắng, và đó là lý do cô luôn vô thức tìm đến những bóng râm.


Lúc đôi mắt hơi hẹp của anh dừng lại ở phía mình, Bạch Dương có thể thấy đáy mắt anh hoàn toàn trống rỗng.

Anh không có vẻ gì là nhận ra cô.

Lần thứ hai.

Tự nhiên cô có chút thất vọng không nói nên lời. Lần trước tại sân bóng rổ, anh đã hai lần chủ động nhìn về phía cô, Bạch Dương còn cho rằng bản thân gây cho anh ấn tượng sâu sắc. Chẳng lẽ cách vài ngày không gặp đã quên sạch sẽ rồi?

Hừ, nếu đã muốn quên, vậy để cô nhắc lại cho nhớ.

"Em chào anh ạ. Em là Bạch Dương."

Song Tử ngạc nhiên, mang máng nhớ cái tên này. Trí nhớ của anh không tốt lắm, đặc biệt trong việc nhận dạng gương mặt. Mấy cô gái bây giờ người nào cũng da trắng môi son, hơn nữa luôn dùng một loại son cùng màu theo phong trào, anh mà nhận dạng được mới là chuyện lạ. Ừm, trừ cô bé có mái tóc đen thật dài và thích mặc đồ màu đen cùng nhóm. Cô ấy cũng luôn dùng một loại son khá đậm màu, một điểm tương đồng với Thiên Bình. Song Tử nhiều lần nghĩ mãi cũng không biết cái màu son thâm tím trông chẳng khác gì phù thủy đó thì đẹp ở đâu. Thế nhưng, cũng hệt như những kẻ đã lạc hậu lại còn sĩ diện, anh luôn tự nhủ với mình rằng màu son này đúng là đẹp lắm, đến nỗi bây giờ anh cũng chẳng phân biệt nổi rốt cuộc thế nào mới là đẹp.
Nhưng mà cô ấy tên là cái gì nhỉ? Hình như cũng là một cái tên trẻ trâu nào đó...

"Ừ chào em!" – Song Tử xởi lởi nở nụ cười như thật. - "Hôm nay phải đi học à? Đang chờ ai thế?"

Phải nói nếu như có đức tính nào khiến anh cảm thấy tự hào nhất, thì chính là khả năng chém gió không biết chớp mắt. Chỉ là lúc này Bạch Dương cũng không có lòng dạ nào đi so đo chuyện đó với anh. Cô ngọt ngào nở nụ cười, giống như đi thi gặp bài khó bỗng bắt được phao thằng bạn ném cho.

"Chờ anh chứ chờ ai ạ."

Mặc dù Song Tử luôn tự tin mình ứng biến rất tốt, nhưng lúc này cũng phải ngớ người ra.

"Hả? Chờ anh?"

"Vâng. Tất nhiên là chờ anh rồi ạ."

"Sao lại chờ anh?"

Bạch Dương ngượng nghịu mất một lúc, gò má phúng phính hết xanh lại đỏ, ngón tay trỏ liên tục cắm vào nhau. Ánh mắt anh dừng lại. Giống như tất cả những em gái nhỏ còn ngây ngô, ngốc nghếch dễ thương.
"À... cũng không có chuyện gì... Anh, cho em hỏi về trường mình đường nào được không?" – Bạch Dương lí nhí nói, mặt cúi thấp như thể muốn rúc vào cổ. Cô có thể nhớ được đường từ trường về nhà, nhưng từ chỗ này thì không, dẫu Corner chỉ cách cổng chính trường Đại học Hoàng Đạo đúng một cái ngã tư nhỏ. Cô cần quay lại trường trước, sau đó mới có thể từ trường về nhà.

Song Tử - hệt như những kẻ có nhiều người theo đuổi vẫn cho rằng ai cũng muốn làm quen với mình – khẽ mỉm cười kín đáo. Đẹp trai như anh có bao nhiêu con gái kiếm cớ theo đuổi, chưa có ai lộ liễu như bạn trẻ này.

Bạch Dương hơi bực. Cô biết chuyện này cực kỳ ngu ngốc, vì chỗ này hình như rất gần cổng trường. Nhưng đường càng gần thì cô càng không dám mở miệng hỏi bừa, người ta hẳn sẽ cười vào mặt cô.
Song Tử quả nhiên là cười vào mặt cô. Đúng lúc này điện thoại reo, giọng hát Sơn Tùng Mtp vang lên nheo nhéo.

"Alo chị."

"Mày đang ở đâu? Sao hôm nay về muộn thế? Chị nấu cơm xong rồi mau về ăn đi"

"Em... vừa đi học nhóm với bạn. Đang đứng ở một ngã tư."

"Chỗ nào?"

Bạch Dương tròn mắt nhìn Song Tử, rồi nhìn loanh quanh:

"Không biết đây là chỗ nào nữa. Ngã tư có đèn xanh đỏ."

"Ngã tư nào chẳng có đèn xanh đỏ!"

"Ở bên phải của mặt trăng đó..."

Song Tử có thể nghe thấy đầu dây bên kia câm nín hồi lâu, giống như giây phút im lặng bất thường trước khi núi lửa chuẩn bị phun trào.

"ĐỒ NGỐC! ĐÃ BẢO MÙ ĐƯỜNG THÌ ĐỪNG CÓ ĐI LUNG TUNG CƠ MÀ! @&#%(&# %IHF(# !...."

Bạch Dương sợ quá vội vàng tắt máy. Song Tử nhịn không được, cuối cùng vẫn cười thành tiếng. Cô vừa bị mắng vừa bị cười nhạo, tức quá hứ một tiếng:
"Anh cười gì mà cười?"

Song Tử mặt tỉnh bơ:

"Anh cười liên quan gì đến em? Anh cười là con mèo bên kia đường, nhìn thấy không? Trên ban công kia kìa, chỗ bên trái mặt trăng ấy."

Sắc mặt Bạch Dương đại biến, nghiến răng nghiến lợi nhìn anh, hình như muốn nổi nóng, lại không dám nổi nóng. Cô bé phụng phịu hừ một tiếng, cuối cùng quyết định dỗi anh, ngúng nguẩy bước ngang sang đường, có vẻ như quyết tâm tự mình tìm đường về. Trong lòng anh tự dưng thấy vui vui, vừa cười ngặt nghẽo vừa sải bước đuổi theo. Ai bảo anh đã đẹp trai lại còn tốt bụng.

"Ê, thế không cần anh chỉ đường về trường nữa à?" – Chân Song Tử vốn dài, chỉ cần vài bước đã kịp vọt lên chắn ngang mặt Bạch Dương, làm cô suýt chút nữa thì va đầu vào vai anh.

"Thôi, em tự về!" – Cô nói, giọng điệu đanh thép như thể đang lên án sự bất công của xã hội.
"Nhưng mà trường mình ở đằng sau cơ mà?"

"..."

Không nghe thấy tiếng trả lời, cũng không thấy cô ấy trở lại. Lúc Song Tử quay ra nhìn, trông thấy Bạch Dương vẫn cắm đầu cắm cổ đi về phía ban nãy, đúng là một cô nhóc ngoan cố!

"Nào nào, thôi được rồi. Đi nữa sẽ ra ngoại ô đó!"

"Đi ra ngoại ô liên quan gì đến anh?"

Ô hay, anh có lòng tốt mới giúp đỡ cô, lại còn không thèm? Đây là làm phúc phải tội mà.

"Thế thôi anh về trước nhé."

Bạch Dương không phản ứng gì.

"Anh về thật đấy. Bye."

Cô dừng lại. Song Tử cười ngọt ngào vẻ lấy lòng, nụ cười chói mắt đến mức lông gà lông vịt sau lưng cô cũng bắt đầu nổi cả lên, sức phản kháng cũng theo đó bốc hơi luôn. Anh tiến lại gần, giơ tay vỗ về cô, từ từ đem Bạch Dương xoay trở lại.

"Nào... Ngoan đi về, anh đưa về trường."
Bạch Dương bị Song Tử bám vai kéo về, toàn thân đều cứng ngắc, thế nhưng trong lòng thì sớm đã mềm như bún. Chỉ là trai đẹp thôi mà Bạch Dương, mày đúng là đứa không có tiền đồ!

"Lần sau nhớ dùng Google Map."

***

Kim Ngưu mà Bảo Bình biết không phải người thích làm chuyện bao đồng. Thế nhưng chiều hôm nay, khi Bảo Bình bâng quơ than rằng hôm nay sao lại đông khách thế, cô bé ấy đột nhiên lại tình nguyện ở lại phụ bàn, cho dù bưng bê chẳng phải trách nhiệm của cô, hơn nữa quán cũng không có ai đi vắng. Có điều ban đầu nhiệt tình bao nhiêu, lúc sau lại uể oải bấy nhiêu. Trời cuối thu ngày ngắn đêm dài, sáu giờ tối đã bắt đầu đen kịt. Đèn đường rọi xuống từng đốm ngắt quãng, hai bóng người một nam một nữ khoác vai nhau thong thả đi qua ngã tư bước về phía cổng trường Hoàng Đạo, thỉnh thoảng họ quay sang trêu chọc lẫn nhau, nhìn rất ấm áp.
Kim Ngưu đương cầm hai quả cà chua mang tới cho Mr.S làm nước ép thập cẩm, chỉ hơi siết tay một cái, hạt cà chua đã phọt ra tung tóe. Cả Bảo Bình và Mr. S đều xanh cả mặt. Anh S. cười ngặt nghẽo nhìn cô, bĩu cái môi cong làm ra vẻ trêu chọc nói:

"Hay thật! Sớm biết thế đã bảo anh X. không cần mua máy ép hoa quả, cứ thuê Kim Ngưu xử lý là được rồi."

Kim Ngưu chớp mắt nhìn hai người, không có kinh ngạc, cũng không có cảm xúc gì cả - giống như hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra. Bảo Bình gỡ cô ra khỏi quả cà chua, đoạn, dắt Kim Ngưu ngồi xuống ghế nghỉ.

"Này, em hôm nay làm sao đấy?"

Kim Ngưu lắc đầu như một thói quen, tỉnh bơ đáp:

"Không, em chẳng sao cả."

Bảo Bình – hệt như những người tự cho mình là thông minh luôn nghĩ rằng bản thân rất hiểu tâm trạng người khác – chề môi dè bỉu:
"Không sao cái gì, nhìn cái mặt cưng là chị biết thừa rồi."

Kim Ngưu giật mình:

"Không. Em thực sự không sao mà."

"Bà nội của tôi ơi bà nhìn lại đi. Bà không sao mà bà bóp quả cà chua nát bươm ra vậy đó hả? Ở đây có tôi với bà thôi bà ngại cái gì? Đến tháng không về nhà mà nghỉ đi còn ở đây làm chi cho mệt?"

Kim Ngưu nghĩ nghĩ lời Bảo Bình nói hồi lâu, sau đó nghiêm nét mặt trịnh trọng trả lời:

"Nghe chị nói em mới phát hiện ra, đúng là hôm nay em đến tháng thật."

"..."

Buổi tối quán đã bớt người. Sau khi Kim Ngưu ra về, Bảo Bình còn có thể tranh thủ ăn bữa tối gọn nhẹ với bánh red velvet mềm nhẹ như bông. Thông thường sau tám giờ tối, Mr.X từ công sở trở về sẽ thay ca cho cô, nhưng anh ấy lại đi công tác. Mr.S không có việc gì làm, cứ đi qua đi lại trong quán, khi thì lấy nước tưới cho mấy chậu mười giờ, khi thì chỉnh lại mấy khung tranh treo bị lệch. Bảo Bình chống tay vào cằm thơ thẩn nghĩ: đây đều là những việc mà Mr. X hay làm. Nhạc trong quán tự động chạy tới một bản piano quen thuộc không nhớ tên.
"Anh, đây là bài gì nhỉ?"

Mr. S huýt sáo theo bài nhạc, nhưng lại nhún vai tỏ vẻ mình cũng không biết. Bảo Bình vô thức chăm chú vào đoạn nhạc, môi cũng bất giác bật ra lời hát:

Nụ cười bình yên tê tái, ngõ vắng, ngọn đèn đêm

Soi bóng dáng ai đang về dưới mưa

Nhưng rốt cuộc đây là bài gì nhỉ?

"Ngày trôi về phía cũ. Em cũng thích bài này à?"

Giọng nói rất ấm vang lên, chỉ cách cô có một mặt quầy. Xử Nữ đã đến! Vẫn là dáng vóc hơi gầy, ánh mắt lãng đãng mang theo chút gì rất nghệ sĩ, nhưng tóc đã dày hơn một chút, sau lưng cũng không mang cây đàn, không biết có phải đã lại đem "cầm đồ" ở nơi nào hay không.

Tự dưng Bảo Bình hơi lúng túng, rốt cuộc chẳng nói được gì, chỉ đành gật đầu một cái.

"Cappuccino như lần trước nhé."

Cô tò mò nhìn anh hỏi:

"Lần này anh sẽ không trả lại nữa chứ? Anh không mang đàn, có cái gì để "thế chấp" không đấy?"
Xử Nữ không nghĩ cô lại nhắc lại chuyện này, sĩ diện vỗ ngực:

"Yên tâm, cùng lắm gán luôn tôi ở đây trả nợ cho em."

Cô híp mắt cười, mí mắt cong lên như vầng trăng:

"Em không thèm đâu. Lấy anh thì có tác dụng gì? Lại còn mất công em nuôi ăn nuôi ở."

Lần này anh không đáp, lẳng lặng rời khỏi quầy order, nhưng không chọn bàn mà ngồi xuống chiếc piano màu gụ rất đẹp được đặt như một vật trang trí bên cạnh vô số chậu hoa cẩm tú. Ngón tay anh lướt dọc các phím đàn một lượt, đoạn, nhìn cô mỉm cười.

Trong ngực cô bỗng đập dồn dập. Là ngạc nhiên, còn cả hồi hộp. Tại sao lại hồi hộp?

Tiếng dương cầm chậm rãi, một nốt, hai nốt, từ tốn bắt vào giai điệu quen. Bài hát đã nghe thật nhiều lần, nhưng là lần đầu nghe có người đàn live. Không đợi Bảo Bình, Mr.S đã tự giác tắt loa điện.
(Đây là bài hát của chap, mọi người nhớ click nghe nhé)





Nụ cười bình yên tê tái, ngõ vắng, ngọn đèn đêm

Soi bóng dáng ai đang về dưới mưa

Màu đời bình yên êm ái phố vắng, mùa lạnh xa

Gió đưa gót ai quen đi về lối quen.

Bình thường nghe Xử Nữ nói cũng thể nhận ra anh có chất giọng rất tốt, nhưng không thể nghĩ được anh hát còn hay hơn cả khi nói chuyện.

Chỉ là khi mưa không có ai dưới tán lá

Chỉ là khi ngã không có ai đỡ em dậy

Chỉ là ngõ vắng chút lá úa lên vai em

Chỉ là ngày trôi về phía cũ.



Bảo Bình cảm thấy mình đã nổi da gà. Cô không hiểu nhiều về âm nhạc, nhưng không phải không thể nghe nhạc. Giọng Xử Nữ nói nghe hơi trầm, nhưng cái anh làm tốt nhất lại là ở những nốt cao, mặc kệ là giả thanh hay khi chuyển sang giọng thật - trong trẻo cũng giống như tiếng piano anh đàn, vừa uyển chuyển vừa mạnh mẽ. Một người có vẻ ngoài gầy gò, nhìn còn hơi thiếu sức sống như anh khi cất tiếng hát lại tràn trề sinh khí như vậy, giống như hạt mầm gặp cơn mưa, không ngần ngại chọc thủng mọi lớp vỏ ngoài cứng rắn xòe lá vươn lên khỏi mặt đất.
Hình như... đây mới là Xử Nữ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.