12 Độ Ngọt

Chương 17: Trùng hợp quá, em cũng ăn cơm ở đây sao?



“Thưa anh, xin hỏi các anh đi hai người sao? Mời đi bên này ạ.” Người phục vụ thấy Trần Túy và Đặng Lê Dương đi vào, nhiệt tình đón tiếp. Trần Túy không để ý đến hướng người đó chỉ mà đi thẳng về phía Chân Điềm đang ngồi: “Tôi ngồi ở đây.”

Người phục vụ lúng túng dừng tay trong không trung, Đặng Lệ Dương nhìn cô cười cười, đi theo Trần Túy vào trong: “Ở đây chắc là còn chỗ chứ?”

“Còn còn ạ.”

Người phục vụ lấy lại tinh thần, đuổi theo bước chân bọn họ.

Rất nhanh, Trần Túy đã đến bên cạnh bàn của Chân Điềm, Đặng Lệ Dương chạy lên trước khi Trần Túy kịp mở miệng, kinh ngạc nói: “Đàn em, trùng hợp quá, em cũng ăn cơm ở đây à?”

Trần Túy nhìn Đặng Lệ Dương cố ý chắn trước mình, không nói gì.

Chân Điềm không ngờ lại gặp được Đặng Lệ Dương và Trần Túy ở đây, hơi ngạc nhiên mà quay đầu lại nhìn bọn họ: “Học trưởng, anh Đặng, các anh cũng đến ăn cơm sao?”

“Đúng vậy, mới quay xong, chỗ này cũng khá gần đài truyền hình mà.” Đặng Lệ Dương cười hiền lành, vô tình mà cố ý đánh giá người đàn ông đối diện Chân Điềm, “Vị này chính là?”

“À, đây là bạn em, Chu Kha Dã.” Chân Điềm nói, nhớ tới lần trước quên giới thiệu Trần Túy cho Chu Kha Dã, liền quay lại nói với anh ta, “Hai vị này là dẫn chương trình của đài ABA, Đặng Lệ Dương và Trần Túy.”

Chu Kha Dã đứng lên, gật nhẹ đầu với bọn họ: “Hân hạnh.”

“Hân hạnh hân hạnh.” Đặng Lệ Dương cũng chào hỏi anh ta, rồi nhìn về phía Chân Điềm, “Người bạn này làm nghề gì, sao trước kia không nghe em nói qua?”

“À, anh ấy mở một xưởng bia ở thành phố C, lần này là tới thành phố A chơi.”

Thật ra vừa rồi nói chuyện với Chu Kha Dã, Chân Điềm đã biết anh ấy xem được chương trình tin tức của ABA nên đặc biệt đến đây tìm mình. Nhưng không hiểu sao, trước mặt Trần Túy, cô không nói nên lời.

Cô lén lút đánh giá sắc mặt Trần Túy, từ lúc anh đi vào đến giờ, một câu cũng không nói khiến cô cảm thấy bồn chồn không yên.

“Khụ, cái kia, nếu đã trùng hợp như vậy, chúng ta có thể ngồi chung không?” Chân Điềm thử mở miệng thăm dò, ánh mắt lại nhìn về phía Trần Túy.

Chu Kha Dã nghe cô nói vậy, khẽ nhíu mày nhưng không nói gì. Trần Túy nhìn bọn một cái, hơi nhếch miệng nói: “Không cần đâu, bọn anh ngồi bàn bên cạnh là được.”

“Đúng đúng, chúng tôi ngồi bên cạnh là được.” Đặng Lệ Dương vội kéo Trần Túy ngồi xuống bàn trống bên cạnh. Người phục vụ đưa thực đơn cho bọn họ, Đặng Lệ Dương nghĩ rằng Trần Túy chắc chắn không có tâm tình chọn món, liền tự mình cầm lấy thực đơn gọi đại mấy món

“Đồ ăn giống bàn bên kia đi.” Trần Túy đột nhiên mở miệng. Người phục vụ ngẩn người, liếc mắt nhìn bàn Chân Điềm một cái: “Giống đồ ăn bàn 16 đúng không ạ?”

“Ừ.”

“Dạ được, xin chờ một lát.”

Người phục vụ cất thực đơn, đi chuyển món ăn.

Trong lòng Đặng Lệ Dương lặng lẽ tặng cho Trần Túy một ngón cái.

Chân Điềm và Chu Kha Dã ngồi ở bàn bên cạnh nhất thời không ai nói gì.

Sao lại thế này, sao mình lại có cảm giác không dám nói chuyện đây? Ánh mắt Chân Điềm liếc nhìn bốn phía, sau đó lặng lẽ cúi đầu cầm ly uống nước.

Đặng Lệ Dương thấy hai người bọn họ yên lặng, không thể không bội phục Trần Túy. Chiêu này thật là quá bỉ ổi, vừa rồi anh ở bên ngoài rõ ràng thấy bọn họ trò chuyện với nhau rất vui vẻ, giờ đây anh và Trần Túy ngồi bên này, bọn họ một lời cũng không nói.

Cũng may người phục vụ rất nhanh đã mang đồ ăn ra, bởi vì Chân Điềm và Chu Kha Dã tới trước, nên bàn họ được lên đồ ăn trước. Đặng Lệ Dương rướn cổ liếc qua bên cạnh, nói với Chân Điềm: “Ồ, món này ngon lắm đó, cà chua có vị siêu ngon, còn có nấm nướng. Hai người đúng là biết gọi món nha.”

“… Ha ha, đâu có, đều là người phục vụ đề cử.” Chân Điềm xiên một quả cà chua, phân vân không biết có nên cho vào miệng hay không. Kì lạ, sao cô cứ thấy chột dạ nhỉ?

Ngược lại Chu Kha Dã rất tự nhiên ăn một quả cà chua, anh nhìn quả cà chua vẫn còn trên nĩa Chân Điềm, cười cười nói: “Sao vậy, cần anh đút cho em ăn không?”

“…” Chân Điềm một ngụm nuốt hết cà chua vào.

Đặng Lệ Dương thâm ý liếc nhìn Chu Kha Dã, gã này cũng không phải hạng vừa ha.

“Thưa anh, đây là đồ ăn của hai người.”

Bàn của Trần Túy cũng bắt đầu lên đồ ăn, cả hai bàn đều không ai nói chuyện, chỉ chuyên tâm vùi đầu ăn. Đặc biệt là Chân Điềm, rất sợ Chu Kha Dã lại nói muốn đút cô ăn, đồ ăn trên đũa cô không đến hai giây đều bị cô bỏ hết vào miệng.

Món cuối là đồ ngọt, một ly kem trái cây.

Trái cây không có gì đặc biệt, nhưng kem lại được làm thành hình trái tim.

Đặng Lệ Dương nhìn ly kem hình trái tim trước mặt mình, khóe miệng giật giật: “Hai thằng đàn ông ngồi ăn ly kem hình trái tim với nhau, liệu người khác nhìn thấy thì có hiểu lầm chúng ta không?”

Trần Túy cũng cảm thấy ly kem hình trái tim này cực kì chướng mắt, liền cầm lấy thìa dằm kem ra. Đặng Lệ Dương yên lặng nhìn, khụ một tiếng, khích lệ nói: “Cậu thật thông minh, như vậy thì người khác sẽ không nhìn ra đây là hình trái tim nữa!”

Chân Điềm nhìn thoáng qua phía bọn họ, cũng bắt chước làm hỏng ly kem như vậy. Trời ạ, cuối cùng cũng ăn đến món cuối, quỷ mới biết cô đã phải nhẫn nhịn như thế nào.

“Phục vụ, tính tiền.” Trần Túy ăn mấy miếng hết ly kem, lấy khăn giấy lau khóe miệng, rồi gọi người phục vụ. Chân Điềm thấy người phục vụ đi tới, liền vẫy vẫy tay với cô ấy nói: “Nhân tiện thanh toán cho bên tôi luôn đi, giá tiền như nhau sao?”

“Đúng vậy, xin chờ một lát.”

Chân Điềm gật gật đầu, cầm ly nước lọc trong tay uống một ngụm. Chu Kha Dã cũng dùng khăn giấy lau miệng, lặng lẽ nhìn về phía bàn Trần Túy.

Người này chính là MC Trần Túy, dường như anh ta khá tức giận việc hắn và Chân Điềm cùng nhau ăn cơm. Vừa khéo, hắn cũng rất bực khi gặp được anh ta ở đây.

Khi đặt nhà hàng, lẽ ra nên để ý việc nhà hàng này gần đài ABA mới phải.

Trần Túy như thấy được ánh mắt của anh ta, quay đầu lại nhìn, nở một nụ cười lịch sự mà xa cách.

Chu Kha Dã nhíu mày, dời mắt.

“Đàn em, tiếp theo hai người định đi đâu?” Đặng Lệ Dương hỏi thăm Chân Điềm. Chân Điềm nói: “Em định về cửa hàng luôn.”

“Ừ, vậy đi đường cẩn thận, anh và học trưởng Trần Túy của em cũng về đài đây, buổi chiều cậu ta phải lồng tiếng thuyết minh cho một phóng sự.”

“Lồng tiếng?” Chân Điềm có vài phần tò mò, “Học trưởng còn làm loại việc này sao?”

“Em không biết sao?” Đặng Lệ Dương quyết định giúp người giúp tới cùng, cố gắng tuyên truyền năng lực nghiệp vụ của Trần Túy cho Chân Điềm biết, “Phóng sự bia của đài anh năm nay có mời Lệ Thâm đến phối âm, em biết không?”

“À, biết ạ, em có xem rồi.”

“Vậy em biết trước Lệ Thâm, lời thuyết minh của phim phóng sự là ai làm không?”

Chân Điềm kinh ngạc mở to mắt: “Không phải là học trưởng Trần Túy chứ?”

“Bingo, đúng rồi đấy.” Đặng Lệ Dương vừa lòng gật đầu, “Anh đề nghị em về xem hết các phim phóng sự hồi trước một lượt, sẽ có bất ngờ đấy.”

“…” Không xong rồi, động lòng rồi. Chân Điềm bị anh ta nói đến trong lòng ngứa ngáy.

“Đi thôi, về đài.” Trần Túy thúc giục, hơi nghiêng đầu nhìn về phía Chân Điềm, “Hôm khác gặp lại.”

“Hôm khác gặp lại.” Chân Điềm thở phào nhẹ nhõm, cô còn tưởng học trưởng không để ý tới cô. Vẫn nói chuyện với cô là tốt rồi.

Trên đường về đài với Đặng Lệ Dương, Trần Túy vẫn không nói gì. Đặng Lệ Dương thầm đồng cảm với đồng nghiệp nào làm chung buổi chiều với Trần Túy.

“Tiền bối, hai anh về rồi? Em đang đi pha cà phê, em pha luôn cho các anh một ly nhé?” Một nữ MC thực tập thấy Đặng Lệ Dương và Trần Túy trở về, liền vô cùng ân cần hỏi.

Đương nhiên câu này chủ yếu là hỏi Trần Túy.

“Không cần đâu.” Trần Túy từ chối cô ngắn gọn, rồi bước qua người cô ta không chớp mắt.

MC thực tập cầm ly nước đứng ngơ ngác tại chỗ. Ngày trước dù thái độ của Trần Túy tuy không tốt hơn bao nhiêu nhưng cũng sẽ không trực tiếp từ chối cô ta lạnh lùng như vậy. Vừa nãy khi anh đi ngang qua, cô ta cảm thấy như có một luồng gió lạnh thổi đến vậy…

“Tiền bối Trần Túy của em tâm trạng không được tốt, em đừng để ý đến cậu ấy.” Đặng Lệ Dương đi đến trước mặt thực tập sinh dẫn chương trình, thấp giọng giải thích, “Cậu ấy không cần cà phê, anh cần, em pha cho anh một ly đi.”

MC thực tập: “…”

Trần Túy đọc bản thảo một lát rồi đứng dậy đi đến phòng thu âm. Anh đọc thuyết minh cho một chuyên mục nhỏ của đài ABA, chủ yếu là giới thiệu một số kiến thức liên quan đến động thực vật, mỗi tập chỉ có hai mươi phút. Kỹ thuật viên âm thanh cùng biên tập đều ngồi ở bên trong, thấy Trần Túy đi vào, hơi bất ngờ nói: “Anh đến sớm vậy?”

“Ừ, mọi người cứ nghỉ ngơi đi, đến giờ thì gọi tôi.” Trần Túy cầm bản thảo, đi vào phòng. Anh vẫn luôn không nói chuyện, dùng gương mặt không biểu cảm ngồi làm bạn với bản thảo, thỉnh thoảng lại viết viết vẽ vẽ, chỉnh sửa một chút. Kỹ thuật viên âm thanh và biên tập liếc nhau một cái, phát hiện bọn họ có chung một suy nghĩ —— hôm nay Trần Túy đáng sợ hơn bình thường.

Biên tập nuốt nước miếng, nói vào trong phòng: “Nếu anh đã chuẩn bị xong thì chúng ta bắt đầu luôn nha.”

Anh ta không muốn ở chung với Trần Túy trong một căn phòng thêm nữa, một giây cũng không muốn!

“Ừ.” Trần Túy đáp một tiếng, sau khi thấy kỹ thuật viên âm thanh ra dấu “OK”, nhìn màn hình trước mặt, bắt đầu đọc lời thoại.

Mới ghi được vài câu, biên tập liền ra dấu tạm dừng với anh: “Trần Túy, vai chính của chúng ta hôm nay là một chú nai con, nai con đáng yêu! Cậu không cần phải thể hiện đáng sợ như một con rắn độc thế đâu!”

Trần Túy mím môi, nói vào microphone: “Xin lỗi, chúng ta làm lại nhé.”

“Được.”

Lần này cảm xúc của Trần Túy đã tốt hơn trước rất nhiều, thu lời thuyết minh rất thuận lợi. Sau khi Trần Túy rời đi, cả biên tập lẫn kỹ sư âm thanh đều thở phào nhẹ nhõm: “Hôm nay Trần Túy làm sao vậy? Ai đắc tội anh ta thế?”

“Có trời mới biết…” Lúc biên tập viên nói ra lời này, anh ta có cảm giác như mình vừa sống sót sau tai nạn vậy.

Sau khi Trần Túy đọc lời thuyết minh xong liền trở về nhà, ở trong phòng ngủ cả buổi chiều. Trần Nhất Nhiên tan học trở về, thấy cửa phòng Trần Túy còn đóng, cơm tối vẫn chưa làm, liền đến gõ cửa phòng anh: “Cậu ơi, cậu đang ngủ sao?”

Trần Túy nằm trên giường cả buổi chiều nhưng không ngủ, anh mở mắt nhìn về phía cửa phòng rồi đứng dậy mở cửa: “Cháu tan học rồi hả?”

“Vâng. Cậu không làm cơm tối ạ?”

“Hôm nay cậu hơi mệt nên không làm, chúng ta gọi cơm ngoài đi.” Thật ra Trần Túy không thích nấu ăn, tay nghề của anh được như hiện tại là rèn luyện vì Trần Nhất Nhiên —— xét đến việc cho trẻ con ăn đồ ăn bên ngoài hằng ngày sẽ không tốt cho sức khỏe nên anh mới cố gắng tự nấu cơm.

“Được ạ, nhân tiện đặt luôn một chai Coca nha.”

Trần Túy cầm di động đi ra, nhấp vào phần mềm giao hàng: “Uống Coca không tốt, uống nước trái cây.”

Trần Nhất Nhiên không phục: “Rượu bia cậu còn uống, mà lại quản cháu uống Coca à?”

Trần Túy không ngẩng đầu: “Cậu là người lớn, cháu mới có tám tuổi.”

Tám tuổi thì sao chứ? Nó chỉ muốn uống Coca chứ có phải rượu đâu!

Cuối cùng Trần Túy vẫn gọi nước trái cây cho nó, Trần Nhất Nhiên miễn cưỡng uống, nhìn Trần Túy đang mở hộp cơm: “Cậu ơi, có phải hôm nay cậu không vui không? Cháu đâu có làm gì khiến cậu tức giận đâu.”

“Không liên quan đến cháu đâu.” Trần Túy dọn đồ ăn ra, đưa đũa cho Trần Nhất Nhiên, “Ăn cơm đi, ăn xong rồi đi làm bài tập.”

Trần Nhất Nhiên bĩu môi, mỗi ngày cậu chỉ biết nói nó đi làm bài tập.

“Chúng cháu mới được phát bài kiểm tra về nhà, cô giáo nói sửa xong lỗi sai thì để phụ huynh kí tên.”

“Ừ, cháu được bao nhiêu điểm?”

“Một trăm điểm, cho nên cháu không phải sửa lỗi sai! Giúp cậu bớt việc đó, cậu vui không?!”

“… Đúng là vui muốn chết.” Trần Túy nói xong, lại nói, “Ngày mai cậu thưởng cho cháu được uống Coca.”

“Cảm ơn cậu!”

Dọn dẹp cơm nước xong xuôi, Trần Túy kí vào bài kiểm tra được điểm tuyệt đối của Trần Nhất Nhiên, tắm rửa xong lại nằm trên giường.

Rõ ràng cả thân thể lẫn tinh thần đều mệt mỏi, nhưng anh vẫn không thể ngủ được.

Trần Túy vẫn luôn bị mất ngủ vì liên quan đến công việc, có những lúc nghiêm trọng đến mức phải dựa vào thuốc mới ngủ được. Trong khoảng thời gian này, căn bệnh của anh đã dần khá hơn, không ngờ hôm nay lại tái phát.

Anh tìm được thuốc hồi trước bác sĩ kê cho, rót cho mình một ly nước ấm rồi uống.

Ba giờ sáng, đồng hồ báo thức của Trần Túy đúng giờ vang lên. Anh duỗi tay tắt báo thức, lật chăn ngồi dậy.

Dù tối hôm qua đã uống thuốc nhưng anh vẫn không thể ngủ yên. Anh đứng trước bồn rửa tay vốc nước lên mặt, nhìn bản thân trong gương. Đồng hồ báo thức thứ hai vang lên, Trần Túy không lề mề thêm nữa, rửa mặt xong liền thay quần áo đi ra ngoài.

Hôm nay, Tin tức sáng nay vẫn được thu hình như bình thường, Trần Túy không tiếp tục đặt cảm xúc của mình vào trong công việc. Lúc rời khỏi phòng phát sóng không lâu, Điền Sâm liền vội vã bước đến: “Họp khẩn cấp.”

Điền Sâm là người chế tác của đài ABA, phụ trách ba chương trình, Tin tức sáng nay cùng “60 phút buổi trưa” đều do anh ta phụ trách.

Mọi người nghe được anh nói, đều tự động lấy anh làm trung tâm tụ tập lại, Điền Sâm nhíu mày, sắc mặt thoáng qua có vẻ không tốt: “Đặng Lệ Dương đã nhập viện, cậu ta sẽ không thể chủ trì 60 phút buổi trưa mấy ngày tiếp theo được.”

Trần Túy sửng sốt, ngày hôm qua Đặng Lệ Dương vẫn bình thường, sao hôm nay lại nhập viện? “Cậu ta đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Nghe nói là cãi nhau với bạn gái, bạn gái thì không sao, mà mình thì bị ngã gãy tay phải vào viện.”

Đồng nghiệp xung quanh đều nhỏ giọng bàn tán, nữ MC cùng chủ trì chương trình tin tức mười hai giờ với Đặng Lệ Dương hỏi Điền Sâm: “Vậy chương trình tin tức giữa trưa hôm nay phải làm sao đây? Lát nữa phải phát sóng rồi.”

Chương trình “60 phút buổi trưa” được phát sóng từ 11 rưỡi đến 12 rưỡi, là chương trình tin tức thường xuyên đạt tỉ suất người xem cao nhất của đài ABA.

“Chỉ có thể tìm người khác thay thế thôi.” Điền Sâm nhìn mọi người xung quanh một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Trần Túy, “Trần Túy, 60 phút buổi trưa hôm nay cậu làm đi, hôm sau thì Hạ Tinh Trạch, mấy ngày nay Đặng Lệ Dương không có ở đây, hai cậu thay phiên nhau nhé.”

“Được.” Trần Túy gật gật đầu.

Lư Phàm ngồi một bên hơi mím môi, trong ánh mắt lộ rõ sự không cam lòng. Anh ta vào ABA cùng lúc với Trần Túy, nhưng Điền Sâm rõ ràng càng ngày càng coi trọng Trần Túy. Anh ta không hiểu, Trần Túy ngoại trừ cái mã ra thì có chỗ nào hơn anh ta chứ?

“Đây là bản thảo, cố gắng thể hiện cho tốt.” Điền Sâm giao bản thảo tin tức trong tay cho Trần Túy, vỗ vai anh: “Được rồi, trước mắt cứ như vậy đã, tất cả giải tán.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.