12 Độ Ngọt

Chương 29: Còn muốn tiếp tục không?



Cô gái mình thích? Chân Điềm lén nhìn Trần Tuý đang đi cạnh, anh cảm giác được ánh mắt của cô thì lập tức quay đầu lại: “Sao vậy?”

“Không sao.” Chân Điềm quay đầu đi, bước về phía trước được hai bước thì không nhịn được bật cười. “Vì vậy hồi cấp anh đã thích em rồi hả?”

Trần Tuý không phủ nhận: “Nếu không anh vì em đánh nhau với nhiều người như vậy làm gì?”

“Bọn họ cũng hiểu lầm em là bạn gái anh nên mới đến làm phiền đó chứ.”

Trần Tuý nghe vậy cong cong khoé môi: “Hiện tại xem ra bọn họ không có hiểu lầm?”

Chân Điềm bị anh nói đến mức mặt đỏ tai hồng, cô vẫn nghĩ da mặt mình rất dày, nhưng khi ở bên cạnh Trần Tuý thì cứ một lát là lại ngượng ngùng.

Trần Tuý nhìn vành tai cô đỏ lựng thì khá vui vẻ, anh rất tự nhiên nắm tay cô rồi hỏi: “Lát nữa em muốn ăn ở đâu?”

Một cái nắm tay thôi mà khiến Chân Điềm có cảm giác như bị điện giật. Nhiệt độ của anh từ đầu ngón tay truyền đến, làm tim cô đập nhanh không ngừng: “Em ăn gì cũng được.”

Trần Tuý suy nghĩ, rồi hỏi cô: “Em đói chưa?”

Nếu không có chuyện của Trần Nhất Nhiên thì lúc này hai người họ đã được ăn cơm trưa. Gặp chuyện gián đoạn, thời gian rất nhanh cũng đã sang một giờ chiều.

Chân Điềm lắc đầu nói: “Không đói mấy, trước lúc ra ngoài em đã ăn một chút rồi.”

“Vậy thì tốt.” Trần Tuý hơi siết chặt tay cô, nhìn cô hỏi: “Hay là đến nhà anh ăn đi, anh làm cho em.”

“Hả?” Chân Điềm hết sức ngạc nhiên, cô không ngờ mình sẽ đến nhà bạn trai trong ngày đầu tiên chính thức yêu nhau.

Thật kích thích thật đúng không?!

“Ăn xong còn có thể chơi ở trong nhà, mà thật ra, anh thích hẹn hò ở nhà hơn là ở ngoài.”

Chân Điềm càng đỏ mặt hơn, hẹn hò ở nhà bạn trai? Không ngờ anh lại là một học trưởng như vậy!

“Em sao thế?” Trần Tuý biết Chân Điềm ngại ngùng, nên cũng cố ý trêu chọc cô, “Tự dưng mặt em đỏ vậy? Khó chịu ở đâu sao?”

Cô thấy Trần Tuý đang đưa tay đến trán cô để kiểm tra, Chân Điềm tránh tay anh như tránh hồng thuỷ mãnh thú, “Không sao cả, nhưng anh nói chơi trong nhà là chơi cái gì?”

Trần Tuý cong môi, dựa sát vào cô, một giọng nói mang theo chút mập mờ khẽ vang lên bên tai cô: “Đương nhiên là… xem phim chẳng hạn.”

“…” Ồ.

Nhưng cái này chỉ cần nói bình thường là được rồi, không cần phải cố ý dựa vào gần như thế đâu.

Chân Điềm không nói một lời, mà Trần Tuý cũng hiểu được tâm tư qua nét mặt của cô. Hai người nắm tay nhau đi ra khỏi trường rồi ngừng trước nơi họ đã đỗ xe.

Trần Tuý khẽ nhíu mày, anh nghĩ một chút rồi nói với Chân Điềm: “Em ngồi xe anh đi, còn xe của em anh gọi tài xế lái đến dưới lầu nhà anh.”

“Được.” Chân Điềm không phản đối chuyện này, “Nhưng về nhà anh thật sao?”

Trần Tuý cười, hơi nhướng mày: “Em sợ anh làm gì em à?”

“Em mới không sợ.” Trông Chân Điềm thật sự không sợ, “Hôm nay ba giờ sáng anh đã dậy đi làm rồi đúng không? Bây giờ đã một giờ chiều rồi, lát nữa anh còn lái xe về nấu cơm cho em, tính ra anh đã làm việc liên tục hơn mười hai giờ rồi. Vậy anh còn sức để làm việc khác nữa không?”

Hơn nữa dậy vào nửa đêm sẽ còn mệt mỏi hơn cả việc thức dậy vào buổi sáng.

“Vậy cũng không chắc lắm.” Trần Tuý nhìn cô, cười khẽ.

“Ừm…” Anh cười như thế khiến Chân Điềm cũng không tự tin như vậy nữa, cô nghiêm túc suy nghĩ, “Hay là chúng ta vẫn ăn ở ngoài đi, em hơi đói rồi.”

“Đùa em thôi.” Trần Tuý xoa đầu cô, lấy điện thoại ra, “Anh gọi tài xế lái xe.”

Sau khi tài xế đến, anh mới nhận ra rằng không phải do người ta say rượu nên không lái được mà là vì đôi trai gái này không muốn lái xe riêng, thế là ném một trong hai chiếc đó qua cho anh.

Đúng là cái tình yêu khiến người ta ghen tị.

Nhà của Trần Tuý nằm ở khu phố nhỏ gần đó, chỉ hơn mười phút là đến nơi nếu không bị tắc đường. Tài xế khởi động xe của Chân Điềm và vẫn luôn chạy theo xe của Trần Tuý. Lúc lái đến trước chung cư, anh ấy đỗ xe rồi trả lại chìa khóa xe cho Chân Điềm qua cửa sổ.

Sau khi Chân Điềm lấy được chìa khóa, Trần Tuý không lái thẳng vào hầm đỗ xe của chung cư, mà đưa cô đến đoạn đường phía trước, “Phía trước có một tiệm nhỏ bán các món xào, mùi vị cũng không tệ lắm, chúng ta mua một ít mang về ăn trưa.”

Chân Điềm nói: “Không phải anh nói anh làm hả?”

“Anh có thể làm, nhưng em nói em đói bụng mà? Hôm nay chúng ta ăn như vậy đi, lần sau anh sẽ nấu cho em.”

“Được.” Chân Điềm cong môi cười.

Trần Tuý nhìn cô, cũng cười theo: “Bây giờ không sợ anh làm gì em à?”

Chân Điềm ngồi thẳng lưng, cố ý hơi ngẩng đầu nhìn anh: “Em chưa bao giờ sợ.”

Trần Tuý mỉm cười: “Thật không?”

Anh hỏi thế thì Chân Điềm lại có chút sợ rồi.

Trần Tuý lái xe đến bên ngoài tiệm, anh không xuống xe mà hạ cửa xe xuống, gọi món đặc trưng của họ: “Chúng ta tự nấu cơm đi, cơm trong quán này hơi cứng.”

“Được.” Chân Điềm gật đầu, chỉ nấu cơm thôi thì sẽ rất nhanh.

Bởi đã qua giờ ăn cao điểm nên chủ quán xào thức ăn rất nhanh. Sau khi xào chín, người phục vụ dùng hộp đóng gói lại, rồi giao cho hai người qua cửa xe.

Chân Điềm đưa tay nhận lấy, người phục vụ nhân cơ hội nhìn cô thêm vài lần. Đương nhiên MC Trần vẫn rất nổi tiếng ở nơi này của họ, đương nhiên hiện tại anh còn nổi tiếng hơn và đã trở thành chồng trong trái tim của vô số thiếu nữ.

“Nhìn thấy không nhìn thấy không? Trông cô ấy thế nào?” Người phục vụ giao đồ ăn xong đi vào, các đồng nghiệp khác trong quán xúm lại nhiều chuyện hỏi anh ta về người phụ nữ ngồi trong ghế phụ xe của MC Trần.

“Là một mỹ nữ, rất xứng đôi với MC Trần.”

Nhân viên trong quán đang bàn luận sôi nổi về mỹ nữ này và đương nhiên Chân Điềm đều không nghe thấy. Trần Tuý đỗ xe xong, lấy hộp cơm trong tay cô rồi hai người cùng nhau bước vào thang máy.

“Môi trường ở đây khá tốt.” Chân Điềm tìm chủ đề để nói, tránh cho không khí giữa hai người họ yên tĩnh quá mức.

Trần Tuý nói, “Chủ yếu là vì anh cân nhắc vấn đề học tập của Trần Nhất Nhiên, nhưng anh vẫn cảm thấy nơi này còn hơi ồn ào.

Chân Điềm cười nói: “Gần trung tâm thành phố, như thế đã khá tốt rồi.”

Khu thương mại còn cách khu dân cư một đoạn ngắn, dù là ban đêm thì cũng sẽ không quá ồn ào.

“Ừm, nếu sau này đổi nhà, anh vẫn muốn đổi đến một nơi yên tĩnh hơn.”

Chân Điềm hỏi: “Là vì anh sợ ảnh hưởng đến việc học của Trần Nhất Nhiên sao?”

“Không có, là do giấc ngủ của anh không tốt lắm.” Trần Tuý vừa nói xong thì thang máy liền dừng lại, “Đến rồi.”

“Vâng.” Chân Điềm đi theo Trần Tuý ra khỏi thang máy, nơi này là hai hộ gia đình dùng một thang máy, nên vừa ra khỏi thang máy thì đã đến nơi.

Trần Tuý mở cửa, đặt hộp cơm lên kệ ở lối vào rồi tìm cho Chân Điềm một đôi dép lê: “Em mang của anh đi, đôi này mới, nhưng hơi bị rộng.”

“Không sao.” Chân Điềm đổi dép, sau đó tò mò quan sát nhà của Trần Tuý.

Một người đàn ông độc thân cùng một đứa bé, nghe như trong nhà sẽ có một mớ hỗn độn. Nhưng nhà Trần Tuý thì không như vậy, tuy không được dọn dẹp gọn gàng nhưng cũng khá là sạch sẽ.

“Nhân viên vệ sinh sẽ đến quét dọn mỗi tháng một lần, thường mỗi tuần anh sẽ hay nhắc Trần Nhất Nhiên làm vệ sinh một chút.” Trần Tuý đặt hộp cơm lên bàn, lấy hai cái bát cùng hai đôi đũa ra, “Nếu em đói thì cứ ăn trước đi, anh đi nấu cơm, rất nhanh sẽ xong ngay. Em có thể uống đồ uống của Trần Nhất Nhiên trong tủ lạnh.”

“Vâng.” Chân Điềm mở tủ lạnh ra, thấy ngoài đồ uống của Trần Nhất Nhiên thì còn có bia mà cô đã đưa cho Trần Tuý lúc trước.

“Ơ.” Cô cầm chai bia lên thì mới nhận ra nó đã cạn, “Anh uống hết rồi hả?”

“Ừ.”

“Vậy sao anh vẫn để chai không ở trong tủ lạnh?” Chân Điềm rót một ít nước trái cây vào ly, rồi nghiêng đầu nhìn Trần Tuý.

Trần Tuý cho gạo đã đầy nước vào nồi cơm điện, ấn nút nấu rồi sau đó quay sang nhìn cô: “Bởi vì anh không nỡ vứt nó.”

“…” Chân Điềm yên lặng quay đầu lại, uống một ngụm nước trong tay.

Cô nghi ngờ anh đang cố tình trêu chọc mình, nhưng mà cô lại không có bằng chứng.

“Em ra ngoài ngồi một lát đi, còn không thì đi tham quan phòng anh.” Trần Tuý cười nhìn cô.

Chân Điềm đè nén trái tim đang đập nhanh lại, bình tĩnh đi về phía phòng khách: “Chúng ta vừa ăn cái này vừa đợi cơm nấu xong đi.”

“Ừ.” Trần Tuý đi theo Chân Điềm ra ngoài, thay vì ngồi đối diện với Chân Điềm, anh lại ngồi bên cạnh cô, “Em thích ăn đậu phụ Ma Bà đúng không? Em nếm thử đi, quán này bán cũng rất ngon.”

“Vâng.” Chân Điềm đặt ly nước trong tay xuống, định nếm thử món đậu phụ này.

Trần Tuý nhìn vào chiếc ly trên bàn, chỗ miệng ly nơi Chân Điềm vừa uống có hằn lại một vết son đỏ nhạt.

Vết son đỏ này như bàn chân của chú mèo nhỏ cào nhẹ vào trái tim của Trần Tuý. Trần Tuý nhớ đến nụ hôn của anh với Chân Điềm trong xe hôm trước, dường như lòng anh càng bị mèo con bắt lấy mãnh liệt hơn.

“Học trưởng, anh sao thế?” Nhận thấy Trần Tuý đang phân tâm thì Chân Điềm dừng đũa nhìn anh.

Trần Tuý dời ánh mắt, giơ tay phải nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô: “Không có gì, chỉ là đột nhiên muốn hôn em.”

“…” Cô nghi ngờ là đàn anh đang lái xe, nhưng cô không mở cửa xe được!

“Có được không?” Trần Tuý nói rất nhẹ, vừa như đang hỏi, vừa như đang trêu chọc khiến Chân Điềm cảm thấy lòng mình tê dại. Đương nhiên cô không ghét Trần Tuý hôn mình, nhưng anh lại nói thẳng ra thì ngại quá đi!

Cũng may hình như Trần Tuý không thực sự muốn cô trả lời, cô không nói lời nào nên anh tạm thời cho là cô đồng ý. Anh dùng ngón tay vuốt ve gương mặt mịn màng của cô, rồi từ từ tiến lại gần và đặt lên môi cô một nụ hôn.

Anh không buông cô ra ngay như lần trước mà nhẹ nhàng hôn đi hôn lại trên môi cô. Anh vòng tay qua eo cô, kéo cô về phía anh.

Chân Điềm thường nhìn thấy cảnh nam nữ hôn nhau ở đường Thanh Nam, nhưng nó còn không kích thích bằng việc mình tự thực hiện.

Đặc biệt với đối tượng là Trần Tuý.

Cô có thể cảm nhận rõ ràng đôi môi của Trần Tuý đang trằn trọc trên môi mình, anh hôn cực kỳ nhẹ nhàng, ngay cả khi cắn cô, đều là nâng niu và trìu mến.

Lần đầu tiên cô biết hôn nhau là một chuyện thoải mái như thế.

“Em có muốn tiếp tục không?” Trần Tuý áp lên môi cô, nghẹn giọng hỏi. Tim Chân Điềm đang đập rất nhanh. Cô cảm thấy mình tạm thời không chịu nổi quá nhiều kích thích nên thương lượng, đáp: “Hay là hôm nay đến đây thôi?”

Trần Tuý cười nhẹ, khẽ cắn môi cô, rồi cách cô ra một chút: “Ừ, như thế cũng được, chứ anh không dám chắc cứ tiếp tục nữa anh có khiến em bị đau hay không.”

“…” Cô cảm thấy anh như đang đóng phim người lớn, và cô sắp có chứng cứ tới nơi rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.