Ngoại truyện 13: Chân Hi (phần cuối) Hiện giờ anh nghĩ mình cũng nên nghiêm túc nói chuyện yêu đương rồi.
“Chân tổng.” Chu Linh đi tới, nhìn Chân Hi hỏi, “Sao anh lại tới đây?”
Chân Hi cười cười trả lời: “Không phải tôi mời cô ăn cơm sao, tự mình tới đón cô mới có thành ý chứ.”
“À…” Chu Linh không ngờ Chân Hi lại chu đáo như vậy.
“Lên xe đi.” Chân Hi mở cửa xe, mời cô lên. Chu Linh liếc nhìn những ánh mắt tò mò của đồng nghiệp đang đi ngang qua họ, ngồi lên ghế phụ.
Chân Hi đóng cửa xe giúp cô, sau đó đi vòng qua đầu xe sang ghế lái, tự mình mở cửa ngồi vào. Chu Linh thắt dây an toàn sau đó nhìn anh khởi động xe.
Những ánh mắt tò mò của đồng nghiệp xung quanh vẫn chưa biến mất, Chu Linh thậm chí còn thoáng nghe thấy tên mình từ trong câu nói của họ.
“Nhờ phúc của Chân tổng, ngày mai có lẽ tôi sẽ trở thành nhân vật chính trong chủ đề buôn chuyện của cả công ty rồi.” Chu Linh quay đầu nhìn Chân Hi cười.
Chân Hi ho một tiếng, tựa hồ không cảm thấy hành động của mình có gì không ổn: “Trước đây không phải tôi đã từng tới công ty của cô rồi hay sao? Cũng đâu có thấy bọn họ tò mò như vậy.”
Chu Linh đáp: “Khi đó anh tới là vì chuyện công việc.”
“Bây giờ cũng gần như là vậy.”
Chu Linh khẽ nhướng mày, có chút không hiểu.
Chân Hi đáp: “Hiện giờ có lẽ bọn họ cho rằng chúng ta đang yêu nhau.”
Chu Lình: “…”
Cái này không gần như vậy chút nào có được không?!
Bời vì đang là giờ cao điểm tan tầm, hai người bị tắc đường một hồi, lúc tới Thiên Hạ Cư đã hơn bảy giờ. Nhân viên của Thiên Hạ Cư đã gọi điện xác nhận lại với Chân Hi và giữ phòng riêng lại cho bọn họ tới bảy rưỡi.
Chân Hi là khách VIP ở đây, phòng đặt trước cũng là phòng VIP, có thang máy riêng. Bình thường đi thang máy này cũng không gặp ai, hôm nay thế nào lại đụng phải nữ chính vừa mới cùng anh lên tin tức kia, Hàn Đoá.
Hàn Đoá tới đây ăn tối cùng với bên làm phim, không ngờ lại tình cờ gặp được Chân Hi ở thang máy. Cửa thang máy mở ra, hai bên đều rơi vào trầm mặc.
Chân Hi nhịn không được chửi thầm một câu trong lòng.
Hàn Đoá nhìn thấy Chân Hi trong thang máy, vốn dĩ định đợi chuyến sau, nhưng lại nhìn thấy Chu Linh đứng bên cạnh anh, cô ta liền thay đổi ý định.
Chu Linh nhìn thấy cô ta bước vào thang máy với đôi giày cao gót cao tám centimet, liền cảm thấy không khí bên trong trở nên loãng hơn.
Cô vốn là một người bình thường, ít khi có cơ hội gặp minh tinh. Cô cũng giống như bao người khác, gặp được minh tinh, bất kể là khi nào, bất kể là ngôi sao mình thích hay không, đều cảm thấy có chút kích động.
Nhưng hôm nay lại tình cờ gặp Hàn Đoá trong thang máy, tim cô như ngừng đập.
Không phải Hàn Đoá không được nhiều người biết đến, bộ phim mạng lúc trước cô ta đóng, tuy chỉ là nữ phụ nhưng cũng đã khiến cô ta trở nên nổi tiếng. Trải nghiệm này rất giống với Bùi Anh cô thích trước đây. Kỹ năng diễn xuất của Hàn Đoá không tệ, nếu phát triển tốt, không chừng tương lai còn thế giành được vị trí ảnh hậu.
Nhưng hiện giờ cô cảm thấy mang Hàn Đoá ra so sánh với Bùi Anh là một sự xúc phạm với Bùi Anh.
“Trùng hợp vậy?” Hàn Đoá nói với Chân Hi nhưng ánh mắt lại liếc nhìn đánh giá Chu Linh.
Chân Hi cười một tiếng, nhưng âm thanh lại không hề có ý cười: “Cô Hàn hiện giờ đã nổi tiếng rồi, quả nhiên giọng điệu nói chuyện cũng khác hẳn. Lúc trước gặp tôi ở phim trường, còn ân cần vồn vã không để đâu cho hết.”
Hàn Đoá nhíu mày, hiển nhiên không muốn nhắc tới quá khứ tối tăm trước kia. Cô cong khoé môi cười cười, nói với Chân Hi: “Chân tổng ngược lại không hề thay đổi chút nào, vẫn thích mời người khác đi ăn như vậy.”
Chu Linh chớp chớp mắt, Hàn Đoá đây là đã coi cô như một ngôi sao vô danh muốn ôm đùi ông chủ lớn?
…Khí chất của cô đã có thể cạnh tranh ngang hàng với nữ minh tinh rồi ư?
Được rồi, cô quyết định sẽ không ghét Hàn Đoá như vậy nữa.
“Đây là bạn của tôi, không phải người của giới giải trí.” Chân Hi dường như đã nghe ra được hiểu nhầm của Hàn Đoá, cố ý nói rõ ràng, “Cô ấy không giống như cô Hàn đây đâu.”
Anh nhấn mạnh câu cuối cùng, một lời hai nghĩa.
Nụ cười trên mặt Hàn Đoá trở nên cứng ngắc, cô ta “hừ” lạnh một tiếng, đáp: “Chẳng trách Chân tổng không niệm tình cũ, còn gửi văn bản luật sư cho tôi, thì ra là sợ bạn anh hiểu lầm.”
Cô ta cũng cố ý nhấn mạnh từ “bạn”.
Lúc này cửa thang máy mở ra, tới tầng mà Chân Hi đã đặt phòng. Anh không đi ra ngay, nhân viên phục vụ đón ở cửa cũng không dám thúc giục mà còn ấn nút giữ thang máy, kiên nhẫn chờ anh.
Chân Hi không di chuyển, Chu Linh cũng không động đậy, hiện giờ thang máy đã mở ra rồi, nhưng không khí vẫn ngột ngạt hơn trước là sao chứ?
Chân Hi quay đầu nhìn Hàn Đoá, ánh mắt và giọng điệu mang theo ý tứ cảnh cáo: “Cô Hàn, giới giải trí này cũng không dễ lăn lộn như vậy đâu. Cô có thể nổi tiếng chỉ sau một đêm, nhưng cũng có thể vô thanh vô tức mà biến mất cũng chỉ sau một đêm, cô có tin hay không?”
Chu Linh: “…”
Cô không biết tâm trạng hiện giờ của Hàn Đoá ra sao, nhưng bản thân cô cũng đã bị áp lực và khí lạnh toả ra từ anh đè nén, vây ép đến ngạt thở.
Mặt Hàn Đoá quả nhiên biến sắc, hai má đánh phấn hồng cũng không che giấu được vẻ tái nhợt. Cô ta mím miệng không nói lời nào, hai môi khẽ run run.
Chân Hi không thèm nhìn cô ta, nhấc chân bước ra khỏi thang máy. Chu Linh đi theo phía sau anh cùng bước ra ngoài.
Sau khi đi vào phòng bao, Chân Hi khẽ nới lỏng cà vạt, cuối cùng cũng nói với giọng hoà hoãn: “Ngại quá, để cô chê cười rồi.”
Anh nói đương nhiên là chuyện vừa rồi trong thang máy, chuyện của Hàn Đoá. Chu Linh lắc lắc đầu, thể hiện không sao.
Chân Hi nói: “Tôi không biết sẽ gặp phải cô ta ở đây, nếu biết trước, chúng ta sẽ đi ăn ở một nơi khác.” Anh nói xong liền ngẩng đầu nhìn thần sắc của Chu Linh.
Nhận ra hành vi thiếu tế nhị của bản thân, Chân Hi bỗng nhiên có chút tự giễu. Ngoại trừ những lúc đối mặt với ông và bố, đã có khi nào anh phải quan sát sắc mặt của người khác đâu? Trước giờ đều là người khác phải nhìn sắc mặt của anh mà làm việc.
Chu Linh đang gọi món, dường như không chú ý tới anh.
Thực tế mà nói, các món ăn ở Thiên Hạ Cư đều không hề rẻ, một bát cơm rang trứng cũng có giá đắt gấp mấy chục lần một quán ăn nhỏ bên ngoài, việc gọi món này cũng cần phải có kỹ thuật.
Chân Hi không biết nội tâm cô đang xoắn xuýt, thấy cô không có phản ứng gì đặc biệt, anh lại tiếp tục nói: “Lúc trước tôi có đầu tư vào mấy bộ phim chiếu mạng, có mấy diễn viên không tên tuổi trong đoàn phim thích tạo quan hệ với tôi, Hàn Đoá cũng là quen biết tôi như vậy. Nhưng tôi là người công tư phân minh, cùng họ ăn cơm thì có thể, nhưng chuyện của đoàn phim tôi sẽ không can thiệp.”
“…” Suy nghĩ của Chu Linh cuối cùng cũng chuyển từ menu sang những lời mà Chân Hi vừa nói. Ý của anh là, anh ăn cơm với người ta nhưng lại không giúp người ta làm việc sao?
Quả không hổ danh là nhà tư bản!
Đợi đã, vừa rồi anh nói mình công tư phân minh, vì thế hiện giờ ăn cơm với cô cũng là chuyện riêng tư phải không?
Chân Hi vẫn tiếp tục giải thích: “Mấy bài báo hôm qua không biết cô đã đọc qua chưa, sau khi bố mẹ tôi nhìn thấy thì rất tức giận, bọn họ đều thấy rất phản cảm với những thứ đó, đặc biệt nghiêm khắc quản giáo tôi. Đau đầu nhất là mẹ tôi lại sắp xếp xem mắt cho tôi.”
“Xem mắt?” Chu Linh lần đầu tiên nghe đến chuyện này.
“Ừm, trước đây họ cũng đã sắp xếp cho tôi vài lần rồi, đều bị tôi đối xử tiêu cực đuổi đi. Không dễ gì mới thanh thản được một thời gian, bây giờ lại xảy ra chuyện này…” Lúc Chân Hi nói câu này, biểu tình trên mặt rất khổ não, “Bọn họ cho rằng tôi không đi xem mặt, thì không thể yêu đương được hay sao?”
“Ặc…” Chu Linh cố ý nói theo: “Dựa vào điều kiện của Chân tổng, hẳn là có rất nhiều cô gái muốn yêu đương với anh.”
Mắt Chân Hi sáng lên: “Thật sao?”
“Đúng vậy, có thể là do ánh mắt của anh quá cao thôi.”
“Cũng không phải vậy, người nhà tôi chỉ hi vọng tôi có thể tìm được một cô gái nghiêm túc để nghiêm túc yêu đương mà thôi.”
“Á, vậy thế nào thì được coi là nghiêm túc?”
Chân Hi nghĩ nghĩ, đáp: “Như cô cũng khá là nghiêm túc.”
“…” Lời Chân tổng nói có phải có ý như cô đang nghĩ không?
“Lúc trước chúng ta hợp tác với nhau hạng mục đó, bố tôi cũng đã tham dự một cuộc họp, ông ấy vẫn có ấn tượng về cô, hơn nữa cô còn là bạn tốt của Chân Điềm, con bé cũng đã nói với chúng tôi rất nhiều chuyện về cô.”
Chu Linh: “???”
Cô ấy sẽ không nói cả chuyện cô từng si mê Chân Hi ra đó chứ???
Sau khi xuất hiện suy nghĩ này, cô càng nhìn càng cảm thấy nụ cười của Chân Hi ở đối diện thật có ý tứ.
Hai người gọi món xong, sau khi phục vụ đi ra ngoài, Chân Hi lại nói với Chu Linh: “Đúng rồi, cô và Chân Điềm quen biết nhau đã lâu như vậy nhưng cô vẫn chưa từng tới nhà chúng tôi chơi phải không?”
“Ừm.” Chu Linh cảm thấy Chân Hi hỏi câu này rất kì quái, cũng đâu phải trẻ con nữa đâu, quan hệ tốt là phải tới nhà đối phương chơi.
“Vậy hôm nào rảnh tới nhà chúng tôi chơi đi. Chân Điềm không có nhiều bạn, bình thường cũng không thấy con bé đưa bạn về nhà chơi.”
“Được rồi….nhưng như vậy có làm phiền quá không?”
“Không đâu.” Chân Hi cười cười, “Tôi thấy bố mẹ tôi cũng rất muốn làm quen với cô."
Chu Lình: “…”
Có phải cô đã trúng kế gì rồi không?
Chân Hi nhìn vành tai hơi đỏ của cô, không khỏi cong cong khoé miệng cười.
Loại cảm giác này trước đây anh chưa từng trải qua, anh không biết như vậy có phải là yêu thích hay không. Nhưng hiện giờ anh nghĩ mình cũng nên nghiêm túc nói chuyện yêu đương rồi.