12 Giờ Nhớ Về Em

Chương 20: Chương 20:




Bọn họ đứng ở bên dưới cầu thang, bởi vì có cầu thang che chắn, nơi này bình thường cũng không có ai vào, không khí xung quanh rơi vào im lặng.
Lần thứ hai Chu Hựu Hựu gần như vậy đối mặt với anh, thật kì lạ, trên mặt anh không có lỗ chân lông sao?
“Có nghe tớ nói chuyện không?” Anh lại hỏi.
Không biết lớp nào đang học tiết ngữ văn, lúc này văng vẳng truyền tới tiếng đọc sách.
Trái tim Chu Hựu Hựu đập nhanh dần, mặt cũng đỏ lên, hỏi anh, “Sao cậu lại ở đây?”

“Tớ đang đợi cậu.” Buông tay cô ra, anh lùi về sau một bước, “Vừa rồi chuông vào lớp, thấy cậu đến văn phòng.”
“À.” Thì ra là có quan sát cô.
Không biết tại sao, tâm tình lại đột nhiên trở nên vô cùng tốt.
“Không muốn để ý tớ?” Lông mày anh khẽ nhướn lên.
Chu Hựu Hựu không dám nhìn thẳng vào mắt anh, anh như vậy thực sự rất xa lạ.
Cô cắn môi, “Sáng hôm qua chào cờ xong, cô chủ nhiệm tìm tớ nói chuyện, bảo tớ không được yêu đương lúc này.”
Phó Lâm cười nhẹ, “Chúng ta đang yêu đương sao?”
Nhịp tim Chu Hựu Hựu như hụt một nhịp, vội vàng nói, “Không… không có.”
“Vậy được rồi.” Hai tay anh không biết lúc nào đã đặt về trong túi, bộ dạng ung dung.
Trong khoảng thời gian ngắn Chu Hựu Hựu không biết nói gì, “Tớ… tớ lên lớp.”
Anh gật đầu, “Đi thôi.”
Chu Hựu Hựu cất bước, đi hai bước mới phát hiện anh vẫn đứng tại chỗ, nhịn không được quay đầu hỏi, “Cậu không đi học sao?”

“Đợi chút nữa.”
“Ồ.”
Chu Hựu Hựu đi thêm hai bước, lại quay đầu, hỏi câu hỏi mà mình vẫn luôn muốn hỏi, “Cậu, thích Tương Tử Di sao?”

Phó Lâm ngẩn ra, không ngờ rằng cô sẽ hỏi vấn đề này, nhíu mày, “Sao lại hỏi thế?”
Chu Hựu Hựu lúng túng gãi đầu, trong nháy mắt nói ra câu đó đã khiến cô hối hận rồi.
Cái này cũng quá rõ ràng đi
“Tớ thích ai, cậu không nhìn ra sao?”
Chu Hựu Hựu ngẩng đầu, đôi mắt mở to nhìn anh. Cô đang khẩn trương vô cùng.
“Tớ không thích Tương Tử Di.” Anh nói.
“…Ừm.”
Chu Hựu Hựu trả lời một tiếng, không dám dừng lại nữa chỉ muốn nhanh chóng chạy đi.
Trong lúc xoay người, cô vẫn nghe rõ ràng anh nói hai chữ, “Ngốc nghếch.”
Chạy nhanh lên tầng, tim Chu Hựu Hựu như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cô có phải có thể lý giải rằng ý anh là, anh thích cô sao?
A a a a a! Đây là thật sao???
Trở về vị trí của mình trong lớp, một thời gian dài Chu Hựu Hựu cũng chưa thể bình tâm lại. Cả lớp đang học tiết toán học, thầy giáo giảng một kiến thức mới nhưng dù thế nào cũng không thể học vào đầu.
Sau khi giải lao, Chu Hựu Hựu và Hà Thiến Tử tựa ở ban công hóng gió, vừa vặn nhìn thấy Tương Tử Di đứng dưới tầng một.
Hôm nay cô ấy buộc tóc đuôi ngựa cao, lộ ra vầng trán trơn bóng, làn da cũng thực sự rất đẹp, nhìn không ra lỗ chân lông.
Chu Hựu Hựu không hiểu sao đột nhiên nhớ tới Phó Lâm.
Hà Thiến Tử nói, “Mấy nữ sinh đánh cậu ngày hôm qua, quan hệ với Tương Tử Di hình như rất tốt.”
“Ừm.” Chu Hựu Hựu không muốn để ý.
“Cậu nói xem, có khả năng là ý tứ của Tương Tử Di không?”
“Hả?”
“Tương Tử Di thích Phó Lâm, bây giờ lại có tin đồn cậu và Phó Lâm yêu nhau.”
Chu Hựu Hựu cười một tiếng, “Thôi, cậu đừng suy nghĩ nhiều như vậy.”
“Tớ nghĩ nhiều rồi sao?” Hà Thiến Tử cũng không biết tại sao mình lại nghĩ vậy, chắc do bản thân cô nghi thần nghi quỷ mà thôi.
*
Buổi tối, Chu Hựu Hựu về đến nhà, nhìn một bàn ăn lớn toàn đồ ăn mình yêu thích.
Trên bàn cơm, một nhà bốn người nhìn cô không rời mắt. Chu Hựu Hựu cuối cùng không được tự nhiên buông đũa, “Mọi người còn nhìn nữa là con không ăn nữa đâu.”

Bốn người kia chuyển con mắt đi.
Chu Hựu Hựu cười một tiếng.
Mọi người trong nhà quan tâm cô, là sợ cô sẽ vì chuyện hôm qua mà trong lòng có bóng ma. Thật ra, Chu Hựu Hựu sớm đã không còn cảm thấy gì, chỉ là trên mặt có chút sưng, đêm qua còn ngủ không ngon nên bộ dạng mới tiều tụy một chút.
Ăn cơm được một nửa, Tiết Chi Thu nhịn không được hỏi, “Con thực sự không sao? Nếu trong lòng khó chịu thì cứ nói với mẹ, bất luận thế nào mẹ cũng ở bên con.”
Ngày hôm qua, mấy nữ sinh kia còn sinh động kể lại trong trường Chu Hựu Hựu là người như thế nào, tác phong ra sao, nhưng làm mẹ, Tiết Chi Thu cũng rõ ràng con mình không phải loại người đó.
“Mẹ, con không sao.” Chu Hựu Hựu ăn cũng khá nhiều, buông đũa, “Con ăn xong rồi, cả nhà ăn từ từ.”
“Được được được.”
“Nghỉ một chút rồi làm bài tập sau.”
Mọi người trước mặt nói tốt nhưng đợi đến lúc Chu Hựu Hựu đi vào phòng đều lập tức buông đũa.
Tiết Chi Thu, “Không được, trong lòng con bé khẳng định đã bị dọa cho sợ hãi.”
Bà nội Chu, “Đúng vậy, cứ tiếp tục như thế sẽ không tốt.”
Ông nội Chu, “Chuyển trường cho Hựu Hựu thì sao?”
Chu Khải Sơn, “Năm cuối rồi, nếu chuyển trường sẽ ảnh hưởng tới kết quả học tập của con bé.”

Chu Hựu Hựu chạy về phòng, vội vàng lấy điện thoại ra, thấp thỏm gửi tin nhắn cho Phó Lâm.
Hựu Hựu ầm ĩ: Thầy giáo Phó, chuẩn bị dạy được chưa?”
Bên kia trả lời rất nhanh.
Face: Phi ngựa tới dạy đây.
Hôm nay Chu Hựu Hựu học toán không vào đầu, buổi trưa gửi tin nhắn hỏi anh xem có thể dạy cô học được không. Anh trả lời rất rõ ràng, có thể.
Lúc này, Chu Hựu Hựu rất muốn lấy việc công làm việc tư, muốn mượn việc học toán để kéo gần khoảng cách giữa hai người, trò chuyện được nhiều thêm vài câu cũng tốt.
Giữa bọn họ trước kia có khoảng cách rất xa, bây giờ có thể nói chuyện qua điện thoại cũng là một điều khó tin rồi.
Nhưng Chu Hựu Hựu không dám hỏi nhiều, sợ anh thấy phiền, cũng sợ anh thấy mình ngu ngốc.

Hôm nay kiến thức toán mới cô có thể tự học qua sách giáo khoa, chủ yếu là làm bài tập để ôn lại, thời điểm gặp bài khó không làm được mới nhắn tin hỏi Phó Lâm.
Làm bài tập đến chín giờ hơn, Chu Hựu Hựu hỏi Phó Lâm, “Cậu làm bài tập xong chưa?”
Đầu bên kia trả lời, “Chưa.”
Hựu Hựu ầm ĩ: Còn rất nhiều bài sao?
Face: Một chữ cũng không động.
Hựu Hựu ầm ĩ: …
Hựu Hựu ầm ĩ: Vậy cậu đang làm gì?
Face: Chơi game.
Face: Cậu làm xong rồi?
Chu Hựu Hựu nhìn đống bài vở trên bàn.
Hựu Hựu ầm ĩ: Còn rất nhiều…
Sao lại nhiều bài như thế chứ? Một buổi tối cũng không thể xong được.
Face: Cố lên.
Hựu Hựu ầm ĩ: Cậu không làm bài tập về nhà, mai đi học thầy giáo không phê bình sao?
Face: Mai nghỉ học.
Hựu Hựu ầm ĩ: …
Hựu Hựu ầm ĩ: Tớ quên mất (>﹏



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.