Đôi tình nhân vừa mới giận dỗi lại rất nhanh làm hòa, người thì ôm, người kia lại hôn.
Rạng sáng, Chu Hựu Hựu và Phó Lâm trán kề trán, hai người cùng ôm nhau.
Phó Lâm dùng ngón tay vuốt nhẹ môi cô, giọng nói khàn khàn, “Em cứ đi đi, là anh ích kỷ rồi.”
“Phó Lâm.” Cô áy náy nhìn anh, bĩu môi nói, “Em không đi đàn nhạc cho Lăng Tiêu nữa, chuyện này em cảm thấy là em sai. Nghĩ lại, nếu anh đồng ý đi đệm nhạc cho nữ sinh theo đuổi anh, chắc chắn em cũng sẽ không thoải mái.”
Con gái còn dễ ghen hơn con trai, chỉ một chút xíu gió thổi cỏ lay đã làm cô nghĩ không thông rồi. Chu Hựu Hựu hiểu rõ cảm giác này, nhưng vừa rồi giận dỗi làm cô không nghĩ nhiều như vậy.
Phó Lâm nhịn không được, hôn lên môi Chu Hựu Hựu, làm loạn trong miệng cô một trận, lúc này cũng không dùng kĩ thuật gì cả, chỉ là muốn hôn cô, có cảm giác như muốn nuốt cô vào trong bụng, để cô chỉ thuộc về một mình anh.
Nhưng anh biết, anh không thể ích kỷ như vậy. Cô có cuộc sống của mình, có nhiều người cần phải tiếp xúc.
Sau khi hôn, trên môi cô lấp lánh trong suốt, đêm nay, Phó Lâm còn mãnh liệt hơn so với mọi ngày.
Hôm sau, Chu Hựu Hựu phát hiện chân mình mềm nhũn không dậy nổi. Hừ, cô tin anh mới là lạ, dấu vết lớn nhỏ trên người cô cũng đủ chứng minh trong lòng anh để ý tới mức nào.
Về phần nhạc hội nhỏ kia của Lăng Tiêu, cuối cùng Chu Hựu Hựu cũng không đi mà đưa theo Phó Lâm tới làm khán giả.
Chuyện sau này Chu Hựu Hựu không biết chính là, Phó Lâm vụng trộm đi học đàn dương cầm.
Đầu óc Phó Lâm thông minh, kiến thức về dương cầm không khó, chỉ cần tập luyện chăm chỉ. Vì thế có một thời gian, sinh viên khoa y có thể nhìn thấy Phó Lâm luôn vội vội vàng vàng đi tới đi lui ra ngoài trường. Anh gạt bạn gái Chu Hựu Hựu học đàn dương cầm bên ngoài, muốn cho cô một bất ngờ.
Mất nửa năm, Phó Lâm không cần nhìn phổ nhạc mà đã có thể lưu loát đàn bài ‘Lời cầu nguyện của thiếu nữ’.
Trước Tết nguyên đán vài ngày, Phó Lâm dẫn Chu Hựu Hựu tới khoa y xem tiết mục cuối năm.
Tiệc tối bên khoa y tuy rằng không đáng chú ý bằng bên khoa âm nhạc, nhưng làm chương trình cuối năm này, quy mô của khoa y cũng không nhỏ.
Đây là lần đầu tiên Chu Hựu Hựu tới khoa y xem tiết mục cuối năm, trước kia Phó Lâm không có hứng thú, cô cũng không có cơ hội đến.
Sinh viên khoa y không nhịn được đánh giá đôi tuấn nam mỹ nữ này.
Danh tiếng của Phó Lâm trong khoa đương nhiên không cần nhiều lời, Chu Hựu Hựu tất nhiên cũng dính tới hào quang của anh, người đi tới đi lui cũng gọi cô một tiếng học tỷ. Nhưng diện mạo của Chu Hựu Hựu thật sự khiến người ta không tin được cô đã học năm thứ ba đại học.
Sau khi ba tiết mục diễn ra không lâu, Phó Lâm đứng dậy nói với Chu Hựu Hựu, “Em đợi anh.”
Chu Hựu Hựu gật đầu, cô cũng không nghĩ nhiều chỉ cho rằng anh có việc.
Nhưng đến khi rèm sân khấu kéo ra, ánh đèn tập trung trên người đàn ông trên sân khấu, ánh mắt Chu Hựu Hựu cũng không rời nổi.
Rõ ràng vừa rồi Phó Lâm còn mặc thường phục đơn giản, bây giờ đã thay đổi thành tây trang.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Phó Lâm mặc âu phục.
Anh ngồi trước đàn dương cầm, ngón tay lưu động trên các phím đàn.
“Phó đại thần thật lợi hại, đàn dương cầm cũng biết chơi nữa.”
“Tôi biết hôm nay đại thần chơi dương cầm mới tới, quả nhiên chuyến đi này không tệ.”
“Sao trên thế giới lại có người hoàn hảo vậy chứ, đẹp trai lại còn tài giỏi.”
“Kìa, bạn gái anh ấy ở bên kia.”
“Bạn gái anh ấy cũng thật đẹp…”
Âm thanh mọi người nói xung quanh cũng không lọt vào tai Chu Hựu Hựu, giờ khắc này, trong mắt cô chỉ có người đang trên sân khấu kia mà thôi.
Ca khúc này tên là ‘Lời cầu nguyện của thiếu nữ’, Chu Hựu Hựu đã từng tập luyện vài lần. Cô cũng không quên trước đây mình từng oán giận với anh rằng tập đàn dương cầm khó khăn thế nào, chỉ vài ngày không tập thôi mà tay đã xa lạ đến thế.
Nhưng anh lại có thể đánh lưu loát thế này, tuyệt đối không phải mới chuẩn bị một hai ngày.
Cho nên, từ lúc nào mà anh đã gạt cô chuẩn bị kinh hỉ này?
Phó Lâm trên sân khấu từ khi sinh ra đã có khí chất quý tốc, cho dù là sinh viên khoa âm nhạc chưa chắc đã có dáng vẻ như anh.
Chu Hựu Hựu xem đến nhập thần, say mê. Cô đương nhiên biết bạn trai mình có bản lĩnh khiến người ta không dời nổi tầm mắt.
Cô còn nhớ trước đây từng nói với anh, nếu anh chơi dương cầm trên sân khấu, nhất định là đàn nhép cũng không ai để ý.
Chỉ cần nhan sắc này ngồi trên đó thôi cũng đã làm người ta chết mê chết mệt.
“Giá mà anh có thể chơi dương cầm trên sân khấu thì tốt rồi, nhất định rất ngầu!”
Cô chỉ nói một chút, không ngờ anh lại ghi tạc trong lòng.
Đợi tới khi tiếng dương cầm hoàn toàn kết thúc, mọi người xung quanh đứng dậy vỗ tay như sấm.
Chu Hựu Hựu biết, tất cả đều thuộc về Phó Lâm.
Anh vốn chính là người như vậy, học cái gì cũng rất nhanh, không cần để ý cũng có thể đạt được thành tích tốt nhất, dùng một chút tâm tư thôi cũng có thể bỏ lại người khác ở khoảng cách vô cùng xa.
Mãi cho tới khi người đàn ông này chậm rãi tới trước mặt Chu Hựu Hựu, cô nhịn không được đỏ mặt.
Cũng không biết vì sao nhưng lại vô cùng cảm động.
“Chu Hựu Hựu, quà năm mới tặng em, thích không?” Phó Lâm cười nhẹ.
Nước mắt cô cuối cùng cũng không kiềm chế được chảy ra, gật đầu nói, “Thích, em rất thích.”
Anh oán giận, “Đàn dương cầm thực sự quá khó.”
Mỗi ngày đều phải học, bỏ học một ngày thôi cũng không được.
Nửa năm nay anh luôn bớt chút thời gian của mình ra ngoài trường học đàn, hơn nữa còn phải tránh cô.
(*https://.youtube.com/watch?v=HgL_oBC6cGY link bài hát đây nha)
*
Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã tới kì nghỉ Tết cuối năm.
Nhưng mà bất hạnh là, bạn học Phó Lâm bị ốm.
Thời tiết thay đổi chính là lúc bệnh cúm bùng nổ. Mùa đông này cả nước đã không biết bao nhiều người bị bệnh, Phó Lâm sớm đã lo lắng cho Chu Hựu Hựu, mỗi ngày luôn dặn dò cô ra đường phải mang theo khẩu trang. Sức khỏe của Chu Hựu Hựu cũng không phải rất tốt, năm nào cũng bị bệnh, cảm vặt vài lần, cũng thường xuyên bị viêm họng. Mỗi lần cổ họng cô sưng đau thì y như rằng lại phát sốt, tra tấn cô mất mấy ngày.
Ngược lại bây giờ vô cùng kì lạ, Phó Lâm luôn luôn khỏe mạnh lại bị ốm, còn Chu Hựu Hựu vẫn rất khỏe.
Cho nên, lần cảm cúm này Chu Hựu Hựu không sao, thật sự làm cho người ta ngoài ý muốn.
Thể chất Phó Lâm rất tốt, có thể là do từ nhỏ đã rất khỏe, cũng thường xuyên tập thể dục. Ngày nào anh cũng sẽ chạy bộ ở sân thể dục, mưa cũng sẽ chạy trong phòng tập.
Cứ đến mùa đông, Chu Hựu Hựu sẽ bọc cả người mình như một cái bánh chưng, còn Phó Lâm lại mặc áo lông mỏng manh, bên ngoài cũng chỉ khoác áo lông mỏng, giống như không cảm thấy lạnh vậy.
Vì thế, đây được coi là lần đầu tiên trong ba năm nay Phó Lâm bệnh nặng như vậy.
Cả người anh chóng mặt, cũng lười nhúc nhích, nằm yên trên giường như một chú mèo bị thương.
Mấy ngày Tết bọn họ đều về Phong thị, lúc này Chu Hựu Hựu ở nhà lo lắng.
“Anh uống thuốc chưa?”
Giọng nói Phó Lâm mang theo giọng mũi, “Uống rồi, có thể giảm bớt bệnh trạng nhưng sẽ rất mệt.”
Chu Hựu Hựu đau lòng muốn chết, “Vậy anh ngủ một giấc đi.”
“Ừm.”
Cả tối Chu Hựu Hựu ở nhà đứng ngồi không yên, Tiết Chi Thu đều nhìn thấy trong mắt.
Từ lúc Chu Hựu Hựu lên đại học, trong nhà vắng lặng không ít, chủ yếu là thiếu mất một đứa luyện đàn nhị.
Tiết Chi Thu cũng không muốn thả Chu Hựu Hựu đi, nhướn mày, “Sao? Muốn cùng bạn trai trải qua năm mới?”
Chu Hựu Hựu trừng mắt nhìn Tiết Chi Thu, mặt có hơi đỏ.
Dù sao cũng là trước mặt ông bà và bố, lời nói của mẹ lại không có ý tốt như vậy. Tuy rằng mọi người đều biết cô và Phó Lâm yêu nhau, nhưng đột nhiên bị hỏi như vậy, trong lòng tất nhiên sẽ rất ngại ngùng.
Vẫn là Chu Khải Sơn hiểu lòng con gái, cười nói, “Người trẻ tuổi bây giờ đương nhiên phải trải qua giao thừa cùng nhau, năm đó không phải chúng ta cũng vậy sao.”
Tiết Chi Thu cười, “Ai bảo ông như vậy?”
“Sao lại không phải? Nếu không phải ngày nào bà cũng ra ngoài hẹn hò với tôi, sao lại mang thai Hựu Hựu được.”
“Chu Khải Sơn! Ông câm miệng cho tôi!”
Chu Hựu Hựu nghe không nổi nữa, vội vàng về phòng thay quần áo.
“Bố mẹ, con đi ra ngoài đây.” Cô nói.
Hai vị phụ huynh trong phòng khách vẫn đang tranh luận không ngừng.
Chu Hựu Hựu chạy tới nhà Phó Lâm.
Bố của anh bây giờ đã chuyển toàn bộ khu xưởng tới Quảng Đông, bây giờ cũng đã ở lại bên đó.
Lúc Chu Hựu Hựu đến nhà Phó Lâm, cảm giác nhà anh khá lạnh.
Mật mã vào nhà vẫn như cũ, Chu Hựu Hựu lập tức đi vào.
Trong nhà đen nhánh một mảnh, Chu Hựu Hựu bật đèn, quen thuộc đi tới phòng anh.
Phó Lâm ngoan ngoãn nằm trên giường, hai mắt nhắm lại, đại khái là do tác dụng của thuốc, ngủ cũng không được yên.
Chu Hựu Hựu nhẹ nhàng tới bên cạnh, đưa tay sờ trán anh.
Không nóng lắm.
Phó Lâm biết cô đến, chậm rãi mở mắt.
“Ăn cơm tối chưa?” Chu Hựu Hựu hỏi.
Anh lắc đầu.
“Biết ngay mà.” Đây chính là nguyên nhân cô vội chạy ra ngoài, dùng đầu ngón chân cũng đoán được ra anh không muốn rời giường dậy nấu cơm.
Chu Hựu Hựu sờ mặt anh, “Muốn ăn gì? Em đi làm cho anh.”
“Không muốn. Em đừng đi.” Anh đưa tay ôm lấy hông cô, giống như mèo con vậy.”
Chu Hựu Hựu không còn cách nào, leo lên giường lấy điện thoại gọi cơm hộp. Trong thời gian này, Phó Lâm vẫn luôn chôn trong lòng cô, thế nào cũng không buông tay.
Mấy ngày trước anh vừa cắt tóc.
Kiểu tóc của anh bây giờ đều do cô quyết định, thỉnh thoảng xem phim Hàn, cô cảm thấy tóc của nam chính đẹp anh cũng làm theo, có đôi lúc còn thấy một anh quân nhân nào đó đầu đinh vô cùng ngầu, vì thế anh lại cầm kéo cắt tóc theo ý cô.
Nhưng bất luận là kiểu tóc nào, anh cũng đều rất hợp.
Chu Hựu Hựu nhẹ nhàng vuốt ve tóc anh, mái tóc ngắn chạm vào tay, xúc cảm thật tốt.
Hơn nửa tiếng cô vẫn ngồi yên, sợ quấy rầy anh ngủ nên cũng không xem TV hay nghe nhạc gì cả.
Mãi cho đến khi shipper gọi tới, Chu Hựu Hựu vỗ nhẹ Phó Lâm, “Tỉnh đi bảo bối, dậy ăn cơm thôi.”
Cô chuẩn bị đứng dậy đi lấy cơm, ai ngờ Phó Lâm cũng theo ra.
“Anh nằm đó đi, để em đi lấy.” Cô nói.
Phó Lâm không đồng ý để cô đi một mình.
Anh vốn chính là như vậy, kể từ khi đọc mấy bài báo trên mạng là có người giả mạo shipper phạm tội, từ đó không bao giờ để cô đi lấy đồ một mình.
Lúc này tác dụng của thuốc cũng đã bớt, anh sớm đã không buồn ngủ như trước nữa.
Hai người theo thói quen ngồi xem TV.
Chu Hựu Hựu mở tiết mục năm mới, trong chương trình chính là idol lưu lượng nổi tiếng Mạc Dương đang biểu diễn.
Mạc Dương này đẹp trai, còn biết sáng tác nhạc, cơ hồ chính là thần tượng của khoa âm nhạc. Hơn nữa, người này trẻ tuổi, còn bằng tuổi bọn họ, hồi cấp ba được người ta nhìn trúng trở thành minh tinh, bây giờ còn là khách quý của chương trình cuối năm.
Chu Hựu Hựu đút cháo cho Phó Lâm, “Anh nhớ Mạc Dương không? Là bạn học cùng trường chúng ta đó. Có lần thi cuối kì anh thua cậu ấy một điểm.”
Phó Lâm miễn cưỡng nhìn một cái.
Có ấn tượng, hình như từng chơi bóng rổ chung một lần.
Md là người có bản lĩnh, khiến người ta gặp một lần là không quên được, tình bạn giữa nam sinh cũng rất đơn thuần, chỉ cần chơi vài trận bóng rổ, đến bây giờ Phó Lâm vẫn nhớ rõ người này. Nhưng đáng tiếc là, bởi vì hồi đó md đã kí hợp đồng với công ty đại diện, cho nên thời gian ở trường học cũng không nhiều. Phó Lâm cũng là người thường xuyên trốn học, tình bạn này cũng không có khả năng phát triển, cứ như vậy dừng hẳn.
Nhưng mà nói tiếp, Phó Lâm nhớ lại. Lần thi cuối kì đó, anh nói mình đứng đầu sẽ hôn cô, bây giờ nghĩ lại, thực ra hồi đó anh vô cùng tin tưởng mình có thể đạt được hạng nhất, ai biết nửa đường lại chạy ra tên Trình Giảo Kim này.
Thua một điểm cũng chính là thua.
Mặc dù không được đứng đầu, nhưng nhớ tới chuyện quá khứ, trong lòng vẫn cảm thấy ngọt ngào, Phó Lâm nhịn không được hôn lên mặt Chu Hựu Hựu một cái.
Chu Hựu Hựu vừa xem xong tiết mục biểu diễn của md, quay đầu hôn lại anh một cái.
Cô tiếp tục đút cháo cho anh, vừa đút vừa thảo luận về chương trình nhạc hội cuối năm.
“Bây giờ hiệu ứng sân khấu thật tốt, trước kia không như vậy.” Cô vừa nói vừa vỗ cánh tay anh, “À, Phó Lâm, anh thích minh tinh này không? Từ nhỏ em đã thích chị ấy rồi.”
“Từ nhỏ đã thích?” Anh cười, thoạt nhìn nữ ca sĩ trên TV cũng còn khá trẻ tuổi.
“Nhìn không ra phải không, người ta hát tốt nhảy tốt, đã ngoài bốn mươi mà vẫn như cô gái nhỏ vậy.” Khuôn mặt Chu Hựu Hựu kiêu ngạo, “Em thích chị ấy từ hồi tiểu học, tính đến nay nữ thần của em đã xuất đạo hai mươi năm.”
Phó Lâm cẩn thận nhìn nữ thần trên TV, nữ thần của Chu Hựu Hựu cũng chính là nữ thần của anh.
“Em thích vẻ nghiêm túc của nữ thần, chị ấy làm việc gì cũng tốt, em cũng muốn được như chị ấy.”
Phó Lâm nghe vậy, nhịn không được lại tới gần hôn cô một cái.
Chính là kìm lòng không được, rất muốn rất muốn hôn cô.
Giao thừa mấy năm nay họ đều ở bên nhau, nhưng đây là lần đầu tiên ở nhà, anh có chút tiếc nuối, cảm giác như không cho cô được một giao thừa khó quên.
“Còn muốn ăn không?” Bát cháo trên tay cô đã thấy đáy.
Phó Lâm lắc đầu, bắt lấy tay Chu Hựu Hựu, sau đó lấy từ trong túi của mình ra một chiếc hộp, cẩn thận từng li từng tí đeo vào trên ngón tay cô.
Là một chiếc nhẫn, còn mang theo nhiệt độ ấm áp trên người anh.
Chu Hựu Hựu nhận được rất nhiều quà của Phó Lâm, nhưng đây là lần đầu tiên anh tặng nhẫn cho cô.
Cô mơ hồ biết được, có lẽ trong lòng Phó Lâm, nhẫn có ý nghĩa vô cùng. Mặc dù hai người ở bên nhau đã lâu, một chút hứa hẹn anh cũng chưa từng nói với cô. Anh là một người nghiêm túc, chỉ cần là chuyện mình nói sẽ nhất định làm được, nếu không sẽ không nói ra miệng.
“Đây là đồ mẹ anh để lại.” Phó Lâm thản nhiên nói.
Hô hấp của Chu Hựu Hựu bị kiềm hãm.
Chiếc nhẫn mới tinh, dáng vẻ cũng vô cùng đơn giản.
Nhưng đi kèm với ý nghĩa nào đó lại như trở thành báu vật vô giá.
“Giấc mộng kia mẹ anh là trở thành một nhà thiết kế đá quý, nhưng đời này đi theo bố anh nên không có cơ hội thực hiện giấc mơ của mình.” Phó Lâm vuốt ve ngón tay Chu Hựu Hựu.
Anh nói, “Thật ra đã muốn tặng cho em từ sớm, nhưng hơi nhỏ so với tay em, anh đã đem đi sửa lại một chút.”
Đừng tưởng Chu Hựu Hựu không hiểu ý tứ của anh, ý anh chính là chê cô mập! Tuy rằng người cô nhỏ nhưng vẫn có chút thịt.
Cô thở phì phì đưa tay đánh vào lồng ngực anh một cái, bị anh thuận thế kéo vào trong lòng.
“Chu Hựu Hựu, đồng ý gả cho anh không?” Giọng nói của anh khàn khàn.
Chu Hựu Hựu gật đầu, “Em đồng ý.”
Từ khi học cấp ba, nằm mơ cũng muốn được gả cho anh.
Phó Lâm thật sự rất muốn hôn cô, đem cô nuốt vào trong bụng, nhưng anh lại cố kỵ mình đang bị cảm mạo cho nên cố gắng khắc chế bản thân. Không nghĩ lúc này Chu Hựu Hựu lại đột nhiên hôn anh, rất nhanh đã bị anh né tránh.
“Đừng nghịch nữa, anh đang bị ốm.”
“Em không sợ.” Cô tiến lại càng gần, ý đồ cạy môi răng anh, anh trốn tránh nhưng cô không chịu, anh chạy em đuổi, cãi nhau ầm ĩ.
“Em hôn một cái thôi, một cái thôi.” Môi của cô vẫn dán trên môi anh.
Phó Lâm trốn không được, bị cô chặn lại. Thật ra anh đã sớm không còn ý chí, cô không cần chủ động anh đã chịu không nổi, càng miễn bàn bây giờ cô còn trêu chọc như vậy, ý chí gì đó rất nhanh đã sụp đổ.
“Chu Hựu Hựu…” Anh cảnh cáo.
Nhưng không ngờ, cô lại thừa cơ tiến vào, cứ thế hôn anh.