12 Giờ Nhớ Về Em

Chương 82: 82: Cuộc Sống Hàng Ngày





Edit: Qi Qi
Beta: Jen
—-
Mùa hè này tốt nghiệp, Chu Hựu Hựu trực tiếp chuyển tới Quảng Châu ở chung với Phó Lâm.
Kết thúc thời gian dài yêu xa, bây giờ hai người luôn quý trọng từng giây từng phút ở bên đối phương, chỉ có thể hình dung bằng hai từ ‘tốt đẹp’.
Công việc của Phó Lâm bình thường cũng không phải bận rộn lắm, mỗi phòng ban đều có nhiệm vụ riêng, nhưng anh phải tham gia rất nhiều cuộc họp lớn nhỏ, cơ hồ như chiếm toàn bộ thời gian làm việc.
Sau khi Chu Hựu Hựu đến Quảng Châu cũng phải tìm công việc, cô đã tốt nghiệp đại học, cuộc sống cũng chính thức bắt đầu, có chút mơ màng nhưng cũng chỉ có thể kiên trì đi tiếp.
Nhưng tưởng tượng dù có tốt đẹp đến đâu, thực tế vẫn luôn khác biệt, Chu Hựu Hựu cũng nghĩ tới lúc mình tìm công việc nhất định sẽ gặp khó khăn, nhưng cũng không nghĩ đến từ đầu đã tìm không ra việc làm.

Truyện Đô Thị
Phó Lâm an ủi cô, “Đừng gấp, rồi sẽ tìm được thôi.”
Tìm gần một tuần, cuối cùng Chu Hựu Hựu cũng nhìn trúng một phòng dạy nhạc, cô nộp hồ sơ online cho bên đó, ngay hôm ấy cũng nhận được lịch phỏng vấn.
Tâm tư Phó Lâm vẫn không muốn Chu Hựu Hựu đi làm sớm như vậy, ít nhất lúc cô không làm việc, thời gian hai người ở bên nhau sẽ dài hơn một chút.

Công ty anh cách đó rất gần, đi làm sớm hay muộn cũng không phải chuyện lớn, cuộc sống vô cùng nhàn nhã.
Trước kia Phó Lâm cũng chưa từng nghĩ mình lại có tâm tư như vậy, muốn cô dính lấy mình mọi lúc mọi nơi.
Một tuần ngắn ngủi, Phó Lâm đã thực sự nảy sinh ý nghĩ về hưu sớm ở nhà, không có áp lực phiền não, chỉ cần ở cùng chỗ với người mình yêu.
Nhưng mà Chu Hựu Hựu nhất định phải đi làm, cô muốn kế thừa tỏa sáng tinh thần của gia đình, thật ra đã lâu rồi cô không kéo đàn, nghĩ tới lập tức đi làm, lấy ra hộp đàn, ung dung kéo hai khúc.
Sáng sớm thứ hai, chuông báo thức tám giờ vang lên.

Phó Lâm vươn tay ra khỏi chăn, tắt chuông báo thức.
Chu Hựu Hựu còn mơ màng trong ngực anh căn bản không biết chuông báo thức đã kêu, chờ cô ung dung tỉnh lại đã gần chín giờ.
Cô nhìn đồng hồ, nháy mắt bật ngửa, “Sao lại muộn vậy rồi! Kế hoạch của em!”
Sáng sớm nay cô có lịch hẹn phỏng vấn lúc chín rưỡi, kế hoạch ban đầu của cô là tám giờ rời giường, cho mình 40 phút chuẩn bị, thời gian còn lại thì đi đến địa điểm phỏng vấn, bây giờ tất cả đã loạn hết cả lên!
Chu Hựu Hựu tính rời giường, không nghĩ tới lại bị Phó Lâm kéo về trong ngực, “Không cho đi, vài ngày nữa rồi tìm việc được không?”
“Nhưng em đã hẹn người ta xong xuôi rồi.”
“Có thể hủy được mà.” Nụ hôn của anh kéo đến.
Tiếp theo, Phó Lâm không cho Chu Hựu Hựu chút cơ hội nói chuyện.
“Chu Hựu Hựu.”
“Ưm…”
“Không cởi đồ khi ngủ là thói quen xấu, sau này nhất định phải thay đổi.” Thay đổi càng làm anh tiện tay động thủ hơn.
Mỗi sáng sớm bọn họ còn dây dưa trên giường gần một tiếng đồng hồ, Chu Hựu Hựu vẫn luôn cảm thấy tiếp tục như vậy là không được, nhưng cô cũng không có cách nào, chỉ có thể theo anh trầm luân.
Lúc rời giường đã gần mười giờ, Chu Hựu Hựu vội vàng gọi cho bên công ty phỏng vấn xin lỗi, đối phương vô cùng khách khí tỏ vẻ sau này hẹn cũng được, Chu Hựu Hựu xấu hổ không thôi, đuổi theo Phó Lâm ầm ĩ.
Thật ra đơn vị phỏng vấn buổi sáng nay Chu Hựu Hựu cũng không mặn mà gì, sau khi lỡ hẹn cũng không cảm thấy gì, nhưng công ty phỏng vấn buổi chiều cô lại rất thích, lần này tuyệt đối không thể để Phó Lâm phá hư được.
Phó Lâm muốn đưa Chu Hựu Hựu đi phỏng vấn lại bị cô từ chối, “Không được, tự mình em đi.”
Bọn họ đang ngồi đối diện ăn trưa.
Cơm trưa là Phó Lâm làm.
Chu Hựu Hựu gắp hết ớt và cà rốt sang bát Phó Lâm, cười vui vẻ, “Anh giúp em ăn đi.”
“Được thôi!” Anh cười, “Ăn một miếng, làm một lần.”
“Này!” Cô gắp lại hết ớt xanh và cà rốt, “Sao anh lại như vậy chứ!”

“Vậy em ngoan ngoãn ăn cơm đi.”
Kén ăn là tật xấu, nhưng Chu Hựu Hựu lại rất kén ăn rau, bây giờ cô dứt khoát nhặt hết rau củ mình không ăn sang bát anh, dù sao anh cũng không kén.
Phó Lâm vẫn luôn rất chiều chuộng tật xấu này của cô, cô không thích ăn anh đều nhận không nói nhảm một câu, hôm nay lại lắm lời như vậy.
Cuối cùng vẫn là Phó Lâm đưa cô đi phỏng vấn.
Dọc đường đi, tâm tình anh không tệ, nói với Chu Hựu Hựu, “Nào, nếu tiếp theo là đèn xanh, lần này phỏng vấn thuận lợi.”
Chu Hựu Hựu trừng mắt nhìn anh một cái, “Không muốn.”
Nhưng tâm lý lại yên lặng mong đợi tiếp theo là đèn xanh.
Đáng tiếc, lại là một cái đèn đỏ.
Phó Lâm nghiêng đầu nhìn Chu Hựu Hựu cười, “Hay là chúng ta quay về?”
“Em còn lâu mới về!”
*
Kết quả phỏng vấn sẽ được thông báo sau.
Chu Hựu Hựu không yên tâm, bởi vì công ty dạy nhạc này độ nổi tiếng rất cao, người chiều nay tới phỏng vấn không ít, hết vòng một lại tới vòng hai, khiến người ta khẩn trương không thôi.
Lúc Chu Hựu Hựu đi ra, Phó Lâm còn chờ dưới lầu, nhìn thấy cô đi tới, anh thu hồi điện thoại, mặt đầy ý cười.
“Sao rồi?” Anh nhíu mày.
Chu Hựu Hựu lắc đầu, “Nói là quay về đợi kết quả.”
Phó Lâm gật đầu.
Hai người bọn họ cũng không trở về nhà vội mà đi dạo xung quanh.
Trong nhà cần thêm rất nhiều đồ vật, mặc dù là phòng thuê nhưng Chu Hựu Hựu vẫn có tâm tư thiếu nữ, muốn trưng bày đồ bên trong cho thật đẹp.


Mấy ngày nay cô đã chậm rãi thay đổi nhà cửa, cũng lên danh sách những thứ cần mua.
Phó Lâm đi phía sau nhìn cô chọn đông chọn tây, mỗi lần cô mua đồ giống như có bệnh khó chọn vậy.
“Cái này đẹp hay cái kia đẹp?” Cô cầm một đôi găng tay do dự.
Phó Lâm trực tiếp chỉ cái bên trái, Chu Hựu Hựu lại nhìn đôi bên tay phải, “Nhưng cái này cũng rất đẹp mà.”
Phó Lâm, “…”
Thật ra không cần hỏi ý kiến của anh, bởi vì cô cũng sẽ không tiếp thu.
Trong tay cô bấm điện thoại xem danh sách đồ cần mua, anh đẩy xe ở phía sau, đột nhiên Phó Lâm gọi tên cô, “Chu Hựu Hựu.”
“Hả?” Cô quay đầu.
“Em tính lúc nào gả cho anh?” Anh hỏi nghiêm túc.
Bên cạnh đã có người than nhẹ, “Oa, đây là hiện trường cầu hôn sao?”
Mặt Chu Hựu Hựu đỏ bừng, trực tiếp kéo Phó Lâm rời khỏi nơi này.
Kế hoạch vẫn luôn không theo kịp, Phó Lâm vốn đã tính toán 22 tuổi sẽ kết hôn, nhưng Chu Hựu Hựu vẫn cảm thấy hai người còn trẻ tuổi, nguyên nhân chủ yếu vẫn là do gặp mặt gia trưởng cầu hôn gì đó, cô cảm thấy quá xấu hổ.

Dù sao hai người cũng đang ở chung, có kết hôn hay không cũng chỉ là chuyện một tờ giấy.
Phó Lâm đối với việc này lại canh cánh trong lòng.
“Em biết không? Bây giờ chúng ta đang ở chung phi pháp đó.” Trên mặt anh viết đầy hai chữ vô tội.
Chu Hựu Hựu trợn mắt nhìn anh, tiếp tục đi về phía trước.
“Em thích tổ chức tiệc rượu hay du lịch kết hôn? Anh cũng không có ý kiến gì nhiều, quan trọng là em thích.”
Chu Hựu Hựu không nghe, coi như anh đang niệm kinh.
“Hay là em cho anh một mốc thời gian đi, 23 tuổi, hoặc là 24 tuổi.”
Chu Hựu Hựu quay đầu, bóc một viên kẹo nhét vào miệng Phó Lâm.
Anh lẩm bẩm một tiếng, “Còn không ngọt bằng em.”

Mua một đống đồ vật, quay về còn phải sắp xếp.
Trời đã tối, đồ cũng đã xếp xong xuôi, căn phòng nhỏ không chỉ sạch sẽ mà còn có cảm giác gia đình.
Chu Hựu Hựu ngồi trên sofa sai khiến Phó Lâm, “Nhanh, rót cho em cốc nước.”
Anh ngoan ngoãn nghe theo, đi rót cốc nước đưa tới bên miệng cô, toàn bộ quá trình săn sóc phục vụ.
“Buổi tối muốn ăn gì?” Anh dịu dàng hỏi.
“Muốn ăn đồ nướng.”
“Đồ nướng?”
Món này ở trong nhà không làm được, chỉ có thể ra ngoài ăn.
Chu Hựu Hựu nhớ hồi cấp ba, có một năm cô tới nhà Phó Lâm ngủ qua đêm, đêm đó bọn họ cũng đi ăn đồ nướng.

Thật ra mấy năm nay thỉnh thoảng bọn họ cũng ra ngoài ăn đêm, nhưng ký ức lần đầu tiên vẫn luôn rất mới mẻ, Chu Hựu Hựu còn nhớ, đêm đó cô chủ động hôn anh.
Hai người nắm tay nhau đi trên đường, Phó Lâm chạm tới lắc tay trên cổ tay cô.
Lắc tay này cô đeo cũng đã mấy năm, chính là món quà anh từng mua lúc nghỉ hè ở Mỹ, đeo lâu như vậy cũng đã hỏng vài lần, nhưng sửa xong cô vẫn luôn đeo nó.

Sau này anh cũng không phải không mua cái khác cho cô, nhưng cô vẫn chỉ thích nó.
“Đúng rồi, Thiến Thiến nói sắp tìm em đi chơi.”
“Thiến Thiến nào?” Anh còn thật sự không biết.
“Chính là bạn thân cấp ba của em đó, Hà Thiến Tử.”
Lại nói, đảo mắt cũng đã tốt nghiệp cấp ba hơn 4 năm, Chu Hựu Hựu và Hà Thiến Tử cũng ít liên lạc với nhau hơn, nhưng điều không thay đổi chính là mỗi lần nói chuyện phiếm sẽ không dừng lại được, hoàn toàn không có chút cảm giác khoảng cách nào.
Đột nhiên nghĩ tới cái gì, Chu Hựu Hựu nói, “Em và Thiến Thiến từng nói rồi, hai người bọn em dù là ai kết hôn trước thì người còn lại phải làm phù dâu.”
“Thật không?” Phó Lâm nghiêng đầu nhìn cô, “Nếu nói cũng đã nói rồi, vậy mai chúng ta đi kết hôn đi.”
“Này!!!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.