12 Giờ Nhớ Về Em

Chương 85: 85: Hôn Lễ





Edit: Qi Qi
Beta: Jen
—-
Tuy rằng đây không phải lần đầu tiên Chu Hựu Hựu tham gia hôn lễ, nhưng lại là lần đầu tiên làm phù dâu. 
Khi còn nhỏ cô rất thích nhìn thấy cô dâu mới xinh đẹp, khi đó ở thành thị vẫn chưa cấm pháo hoa giấy, từng đám trẻ nhỏ chạy tới vây xem, bên tai là tiếng pháo nổ.
Lần ấn tượng nhất của Chu Hựu Hựu là chị gái nhà hàng xóm kết hôn, khi đó nhà bọn họ vẫn còn ở trong tiểu khu, xung quanh có rất nhiều hàng xóm.

Chị gái kia ngày thường luôn ngại ngùng không nói lời nào, nhưng khi nhìn thấy Chu Hựu Hựu đều cho cô một chút kẹo hoặc là quà vặt.

Hai bên nhà đều thân quen, cho nên Chu Hựu Hựu có thể được nhìn chị ấy trang điểm.
Sáng sớm, Chu Hựu Hựu dậy sớm chạy đến nhà chị gái hàng xóm, lần đầu tiên được nhìn thấy chị ấy giống như tiên nữ. 
Chị ấy mặc chiếc áo cưới màu trắng, trên đầu là vương miện giống hệt công chúa trong phim hoạt hình.

Nhìn thấy Chu Hựu Hựu, chị ấy đưa cho cô một bao lì xì nhỏ, cười nói, “Hôm nay chị có xinh đẹp không?”
Khi đó tuy rằng Chu Hựu Hựu mới học tiểu học, nhưng đã sớm biết được xấu đẹp thế nào, lúc ấy cô thích nhất là biến mình thành dáng vẻ của một nàng công chúa.
“Chị là cô dâu xinh đẹp nhất trên đời.” Đây là lời nói xuất phát từ nội tâm Chu Hựu Hựu.
Mà giờ nhìn trước mắt là Hà Thiến Tử, tâm tình Chu Hựu Hựu lại giống như trở về lúc còn nhỏ.
Sáng sớm hôm trước, Chu Hựu Hựu đã đến nhà Hà Thiến Tử.
Hà Thiến Tử chỉ mời một mình Chu Hựu Hựu làm phù dâu, hai người bạn thân thiết gần như ôn chuyện cả một buổi tối, nói chuyện trời nam đất bắc.

Cuối cùng Hà Thiến Tử nói với Chu Hựu Hựu: “Mình cũng gửi thiệp cho Lâm Thịnh, không biết anh ấy có đến không.” 
“Cậu hy vọng cậu ta tới sao?” Chu Hựu Hựu hỏi.
Hà Thiến Tử lắc đầu, “Cũng không hẳn hy vọng, mình cũng không thể nói rõ tâm trạng.”
Thật ra chuyện kết hôn này cô cũng rất mơ hồ, người một nhà trên dưới đều khuyên cô, tìm một người có gia thế tốt rồi nhanh chóng gả đi.

Nhưng Hà Thiến Tử căn bản không ham hố người tốt lành hay không tốt gì cả, cô thậm chí còn không hiểu cuộc sống hôn nhân rốt cuộc là cái gì.

Cô mới 22 tuổi, chỉ khát khao tình yêu.
Đề tài này ngưng hẳn, cuối cùng cũng không biết ngủ lúc nào.
Ngày hôm sau chưa tới sáu giờ đã bị người trong nhà đánh thức, bắt đầu chuẩn bị trang điểm.

Theo tập tục hôn lễ của Phong thị, bình thường chín giờ sáng chú rể sẽ tới đón cô dâu, sau đó sẽ bị chặn ở cửa, phải nhét lì xì vào trong, muốn đón được cô dâu ít nhất cũng phải tốn hết một giờ.
Chu Hựu Hựu và Hà Thiến Tử cùng nhau trang điểm, đoàn trang điểm chính đã đến từ sớm.

Trang điểm xong thay quần áo tươm tất, lúc bảy giờ rưỡi đã xong hết mọi thứ.

Lúc này Chu Hựu Hựu mới ăn bữa sáng do tự tay mẹ Hà Thiến Tử chuẩn bị, hai cô gái từ nhỏ đã có quan hệ tốt, mẹ Hà vẫn luôn yêu quý Chu Hựu Hựu.
Nghe nói chú rể bên kia cũng không có thời giờ nghỉ ngơi, người nhà hai bên luôn gọi điện liên lạc, báo cáo tiến độ đầy đủ.
Trong nhà vô cùng náo nhiệt, khắp nơi đều dán giấy màu sáng trưng.
Lúc chín giờ, chú rể đến.
Chu Hựu Hựu khẩn trương đóng cửa phòng lại, trước mắt trong phòng ngủ cũng chỉ có bạn thân cùng với ba thợ trang điểm.
Hà Thiến Tử chuẩn bị đầy đủ ngồi ở trên giường, thời tiết lạnh, bề ngoài nhìn có vẻ xinh đẹp, nhưng ở phía dưới áo cưới còn mặc một chiếc quần dày.

Hai người vì thế mà nở nụ cười với nhau.
“Xe chú rể hiện tại đã ở dưới lầu rồi.” Chu Hựu Hựu chạy tới kéo tay Hà Thiến Tử. 
Hôm nay Hà Thiến Tử rất đẹp, thợ trang điểm cho cô ấy tạo kiểu rất dễ nhìn, không hề bị già.

Trên thực tế khuôn mặt Hà Thiến Tử bình thường đã rất xinh đẹp.
Chu Hựu Hựu cẩn thận kiểm tra lại lớp trang điểm của Hà Thiến Tử, bảo đảm cô ấy hôm nay là cô dâu xinh đẹp nhất, đi ra ngoài cũng có thể làm cho mọi người kinh diễm.
“Tóc bên này có chút rối.”Chu Hựu Hựu có hoả nhãn kim tinh, vội vàng bảo thợ trang điểm đến sửa lại một chút.
Trái lại, Hà Thiến Tử một chút cũng không để ý, trước lúc trang điểm cô vẫn không yên lòng, trang điểm xong rồi nhìn chính mình trong gương, thỏa mãn cười cười.
Rất nhanh từ ngoài truyền tới tiếng đập cửa.
Chưa kịp đợi Chu Hựu Hựu nói ra lời nào, một tấm thẻ đã được nhét vào từ khe cửa, người bên ngoài nói: “Trong thẻ có 99 nghìn 999 tệ, mật khẩu là sáu số 9 cầu xin thương xót, đừng làm khó bọn tôi.”
Hành động này thật đúng là khiến cho người ta hít một hơi vì kinh ngạc.
Thợ trang điểm cũng không nhịn được nói: “Đúng là giàu có!”
Tối qua Chu Hựu Hựu đã lên mạng tìm kiếm chiến lược, sao có thể dễ dàng cho bọn họ qua cửa.

Cô ở bên trong nói, “Không được, còn phải trả lời một số câu hỏi.”
Chu Hựu Hựu kéo dài được nửa tiếng, cuối cùng vẫn là Hà Thiến Tử nói, “Được rồi.”
Tiệc cưới tổ chức ở phòng tiệc tại khách sạn năm sao Phong thị.
Toàn bộ sảnh đều là hoa tươi xa hoa, trước kia Chu Hựu Hựu nghe nói tiệc cưới tiêu phí không ít tiền, hôm nay vừa thấy, đâu chỉ là không ít.


Cảnh tượng như trong mơ, bên trong ngập tràn hoa, cảnh tượng đẹp nhất bây giờ cũng chỉ có thế.
Dù buổi sáng Hà Thiến Tử rất bình tĩnh, giờ nhìn đến toàn bộ khung cảnh hôn lễ, cũng ngây ngẩn cả người.

Đây cũng là lần đầu tiên Hà Thiến Tử nhìn hiện trường hôn lễ của mình, bởi vì trước đó đều do nhà trai sắp xếp, cô không phải bận tâm chuyện gì cả.
“Thiến Thiến, đẹp quá đi.” Chu Hựu Hựu nhịn không được ở một bên cảm thán.
Hà Thiến Tử cũng gật đầu, “Quả thực rất đẹp…”
Khi chú rể và cô dâu đến, phòng tiệc cưới đã kín người.
Chu Hựu Hựu liếc mắt đã thấy Phó Lâm trong đám người, Phó Lâm cũng vậy, trong mắt anh cũng chỉ có mình cô.

Hai người bọn họ không coi ai ra gì dùng mắt lên tiếng chào hỏi, trong ánh mắt đều có tình yêu dành cho đối phương.

Do khung cảnh tiệc cưới, mặc dù là chưa nghĩ đến kết hôn, nhưng cũng khó tránh khỏi bị dao động, hết sức lãng mạn.
Hôn lễ này Phó Lâm cũng là người được mời, nhưng nguyên nhân chủ yếu nhất Phó Lâm đến bởi vì Chu Hựu Hựu, anh sợ rằng đồ ngốc Chu Hựu Hựu này làm phù dâu sẽ bị bắt nạt.
Hôm nay cô gái nhỏ làm phù dâu, bên trong mặc chiếc quần lụa mỏng màu hồng nhạt, da Chu Hựu Hựu rất trắng, mà hồng nhạt mặc lên người trông rất có khí chất.

Cô trang điểm tương đối đơn giản, đồ trang sức là đóa hoa được làm để cài tóc.

Phó Lâm nhìn một cái là không rời mắt nổi, vẫn luôn đuổi theo bóng dáng của cô. 
Thật ra anh đã sớm tưởng tượng dáng vẻ của cô khi mặc áo cưới, nhưng lại chưa bao giờ trực tiếp cảm nhận được cô mặc váy cưới đứng trước mặt mình.
Phó Lâm vẫn luôn coi chức năng chụp ảnh của điện thoại là để trang trí, lúc này cũng không nhịn được lôi máy ra, chụp hình phù dâu vài bức.

Đầu anh như khắc hoạ dáng vẻ khi Chu Hựu Hựu mặc áo cưới, trong lòng không khỏi tê dại.
Quy trình hôn lễ có chút rườm rà, Chu Hựu Hựu mang giày cao gót đứng sau lưng Hà Thiến Tử, cô nghiêm túc nghe người chủ trì nói, trong lòng rung động.
Ánh mắt của Chu Hựu Hựu đụng phải nhóm đàn ông vừa vào cửa.
Là mấy người Lâm Thịnh.
Trong nháy mắt đó, thời gian như quay về thời cấp ba.

Còn nhớ khi đó bên người Lâm Thịnh cũng luôn xuất hiện một đám người là thành viên đội bóng rổ, bởi vì thân hình cao lớn, đi đâu cũng tạo ra khí thế bất phàm.
Hôm nay cũng vậy, đám người này vừa bước vào, ánh mắt mọi người trong hội trường lập tức bị thu hút.
Nhiều năm không gặp, Lâm Thịnh đã thành thục hơn rất nhiều.


Nhưng dù sao cũng mới 22 tuổi, so với chú rể đứng ở trên bục, ánh mắt cậu ta vẫn còn chút trẻ con.
Chu Hựu Hựu khẩn trương nhìn tình hình trước mắt, cô nhìn vẻ mặt ung dung của Hà Thiến Tử, lại nhìn sang chỗ ngồi của Lâm Thịnh, lại chú ý tới nét mặt mỉm cười của chú rể.
Cuối cùng, chuyện cướp dâu cũng không có xảy ra.

Từ đêm qua Chu Hựu Hựu đã bắt đầu tưởng tượng ra cảnh này, nhưng Lâm Thịnh không làm như vậy.
Đến cuối cùng khi trao nhẫn, chú rể cúi người khẽ hôn lên khóe môi Hà Thiến Tử, toàn bộ khách khứa bùng nổ vỗ tay.
Nước mắt Chu Hựu Hựu lúc này cũng không kìm được nữa.
= = =
Sau khi nhân vật chính thực hiện xong hôn lễ của mình thì thường sẽ sức cùng lực kiệt, làm phù dâu nên Chu Hựu Hựu cũng không ngoại lệ.
Hôm nay Chu Hựu Hựu ở hôn lễ làm mọi công việc cùng Hà Thiến Tử, bận trước bận sau, trong lúc đó còn phải thay đi thay lại mấy bộ đồ nữa.
Mệt nhất có lẽ là lúc đi mời rượu, phù dâu luôn phải ở bên cô dâu để tiếp từng bàn, may mà còn phù rể nên có thể chia sẻ một chút.
Bận rộn xong mọi thứ, Chu Hựu Hựu đói đến nỗi ngực dán vào lưng.
Cô chạy đến bên cạnh Phó Lâm, thấy anh cầm đũa gắp một miếng đồ ăn.
“Chậm một chút.” Anh kéo ghế dựa ra cho cô ngồi xuống, rồi đưa cho cô một ly nước.
“Phó Lâm, em mệt chết đi được.” Chu Hựu Hựu trực tiếp tựa vào người Phó Lâm, cả người xụi lơ.
Phó Lâm đưa tay ôm eo Chu Hựu Hựu, sợ cô ngã xuống, anh cười bên tai cô nói nhỏ: “Nói thể lực em không tốt, em còn không thừa nhận.”
“Anh cứ thử tham gia toàn bộ quá trình của hôn lễ xem, anh cũng mệt đến nằm sấp xuống cho xem.”
Anh cười: “Được, lúc nào cho anh cơ hội này.”
Chu Hựu Hựu nghe ra ý tứ trong lời anh, thẹn thùng trừng mắt nhìn anh một cái.
Qua hôn lễ lần này, cô thực sự không mong chờ kết hôn chút nào nữa.
Trong tưởng tượng, khung cảnh hôn lễ vô cùng đẹp đẽ, người Trung Quốc dù sao cũng có tập tục không thể bỏ, bận rộn từ sáng sớm đến bây giờ, thời gian rảnh để nghỉ ngơi cũng không có.

Gia đình chú rể và bạn bè rất đông, toàn bữa tiệc có 66 bàn tiệc rượu, khách mời bên kia đã gần 50 bàn.

Mời rượu 66 bàn xong cũng cười đến cứng cả miệng, hơn nữa còn có mấy người thật sự rất đáng ghét, còn ép uống rượu cho bằng được.
Phó Lâm thuận tay nhéo chân Chu Hựu Hựu, anh không phải là không có chú ý tới, cô đứng lâu như vậy mà còn mang giày cao gót.
“Sao lại không nói gì rồi?” Anh còn không quên nhắc nhở.
Chu Hựu Hựu lắc đầu, “Em sợ, em không thích hôn lễ như vậy.”
“Vậy chúng ta đi du lịch kết hôn, ai cũng không mời.”
Anh nói thế khiến Chu Hựu Hựu có chút rung động, nhưng nghĩ lại có chút không thực tế.

Tuy rằng tư tưởng bố mẹ cô tương đối mở, nhưng trong nhà chỉ có một người con gái là cô, nên chắc chắn muốn mời cơm khách náo nhiệt một chút.
Sau khi hôn lễ kết thúc Phó Lâm đưa Chu Hựu Hựu về nhà.

Cô ở một bên đếm tiền lì xì của mình, có khoảng 8000 tệ.


Tiền này Chu Hựu Hựu vốn không định lấy, nhưng Hà Thiến Tử và chú rể nhất quyết đưa cô.

Từ chối một hồi, cuối cùng phù rể nhận hộ sau đó đưa cho Chu Hựu Hựu.
Việc này khiến Chu Hựu Hựu có chút khó xử, “Tiền lì xì cũng nhiều quá! Em chỉ đưa tiền mừng Thiến Thiến có 2000 tệ.”
Phó Lâm đang lái xe, mắt nhìn Chu Hựu Hựu một cái rồi nhìn ra phía trước, anh nói, “Nhà họ Kha ở Phong thị cũng không phải gia đình nhỏ, chút tiền ấy họ cũng không thiếu.”
Chu Hựu Hựu tựa như muốn biết chút chuyện bát quái, lập tức hỏi, “Anh quen biết gia đình chú rể à?”
“Không tính là quen biết, nhưng có nghe qua.

Công ty nhà họ Kha chuyên về điện tử ô tô, giá trị sản lượng một năm có thể tạo cho Phong thị không ít lãi.”
Chu Hựu Hựu gật đầu, bảo sao đều nói gia đình chú rể có điều kiện, xem ra là tương đối giàu.
Cô lại hỏi: “Hôm nay Lâm Thịnh đến, anh nhìn thấy không?”
“Nhìn thấy.” Đám người kia bước vào giữa hôn lễ, không biết còn tưởng rằng đi cướp cô dâu, Lâm Thịnh vốn đã đến trễ, nhìn cô dâu chú rể trao nhẫn cưới xong cũng rời đi, không ở lại tới cuối.
“Em vẫn cho rằng hôm nay Lâm Thịnh sẽ đến cướp dâu, nhưng cuối cùng lại không có gì xảy ra.” Trong lòng khó tránh khỏi có chút thổn thức.
Phó Lâm lại khinh thường cười, “Cướp dâu? Cậu ta dựa vào cái gì chứ?”
Đi qua ngã tư, tới đèn đỏ dừng lại.

Phó Lâm quay sang nhìn Chu Hựu Hựu, “Lâm Thịnh ở tuổi này không có gì cả, điều kiện gia đình bình thường, cậu ta lấy cái gì để chống đối lại người lớn?”
“Tình yêu không phải sao?”
Phó Lâm dứt khoát lắc đầu, “Yêu cái đầu em.”
Chu Hựu Hựu tiếp tục truy hỏi: “Vậy nếu đổi lại là anh, ví dụ em phải kết hôn cùng người khác, anh sẽ đến cướp dâu sao?”
Phó Lâm nhíu mày, “Vì sao lấy việc này làm ví dụ?”
“Hỏi chút thôi mà.”
Anh nhíu mày càng sâu, “Anh không bao giờ nghĩ tới ví dụ này, bởi vì anh sẽ không để chuyện này xảy ra.

Chu Hựu Hựu, người anh nhận định là em, em vĩnh viễn không thể chạy thoát.”
Một câu không kịp phòng bị khiến Chu Hựu Hựu như chìm trong hũ mật, trong lòng cô ngọt ngào, nhịn không được nhổm dậy hôn lên mặt anh một cái.
“Rất tuyệt, khen thưởng cho anh.”
Sau khi về nhà Chu Hựu Hựu lập tức nằm lên sô pha, trên tay còn cầm bó hoa Hà Thiến Tử đưa cho cô.
Tất cả mọi người đều biết ý nghĩa của hoa cưới, Chu Hựu Hựu cũng không ngoại lệ.

Dù cho có mệt lả, cô vẫn đứng dậy, tự tay cắm hoa vào bình.
Cô nhìn bình hoa vừa cắm, nghĩ đến hôn lễ của mình sau này.
Nhất định không thể mệt đến như vậy!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.