12 Giờ Nhớ Về Em

Chương 90: 90: Bạo Lực Học Đường





Edit: Qi Qi
Beta: Jen
—-
Sau khi ổn định lại ở Phong thị, Chu Hựu Hựu chuẩn bị cho công việc thứ hai trong cuộc sống của mình.

Trước đây còn học đại học cô đã nhận được chứng nhận giáo viên, còn có kinh nghiệm làm việc ở Quảng Châu, cô nhân dịp rảnh rỗi tiếp tục học tập, dự định thi vào viên chức.
Cả đời này Chu Hựu Hựu cũng không muốn tham gia thi cử thêm lần nào nữa, nhưng vì công việc, cô không thể không cố gắng.
Sau khi quay về, Chu Hựu Hựu tham gia kì thi viên chức vào tháng tám.

Tháng chín, thông qua sự cố gắng của mình, cô được nhận vào Tam Trung làm giáo viên âm nhạc.

Toàn bộ quá trình vô cùng thuận lợi, nhưng tâm tư tiêu phí vào nó không cần nói cũng biết.
Ngày đi thi khi ấy, Phó Lâm đi cùng với Chu Hựu Hựu.
Nhắc tới cũng trùng hợp, địa điểm chính là trường cấp ba trước kia của bọn họ, càng trùng hợp hơn là thầy giáo giám thị Chu Hựu Hựu còn từng gặp qua, tuy rằng thầy ấy chưa từng dạy lớp cô bao giờ.
Kết thúc giờ thi, Chu Hựu Hựu và Phó Lâm thuận tiện dạo quanh trường học một vòng.
Chớp mắt một cái đã tốt nghiệp trung học nhiều năm như vậy, hai người đã đi cùng nhau từ khi còn là học sinh cho tới bây giờ đã trưởng thành, cảm giác như vô cùng không dễ dàng chút nào.

Có bao nhiêu người có thể cùng nhau đi từ đồng phục học sinh tới áo cưới chứ? Thực tại bấp bênh, lúc lên lúc xuống không ai có thể đoán trước được.
Hôm nay là thứ bảy, bởi vì cuộc thi viên chức mà người trong trường học rất nhiều, nhưng hầu hết không phải là học sinh.
Dạy thêm cho lớp 12 đã bắt đầu, vẫn là thời gian như trước kia, sớm hơn lớp 10 và 11 hai tuần.
Chu Hựu Hựu nhớ tới hồi ấy, Phó Lâm vẫn còn đang ở bên Mỹ với ông bà nội.
Mấy năm nay Phó Lâm lại ít khi bay sang đó, mỗi dịp ngày lễ Tết ông bà nội sẽ gọi video về cho anh.
Hai người đi dọc theo sân thể dục quen thuộc, sau đó ngồi dưới bóng cây nói chuyện phiếm, nơi này vẫn như vậy, đều làm cho họ thấy quen thuộc.
Chỗ họ ngồi nhìn sang vừa vặn là sân bóng rổ, Chu Hựu Hựu cười nói, “Anh biết không, trước kia em thường ngồi đây nhìn trộm anh chơi bóng rổ.”
Phó Lâm cười khẽ, đưa tay lên lấy chiếc lá trên bả vai Chu Hựu Hựu xuống.
“Tư thế của anh lúc chơi bóng rổ vô cùng đẹp trai, lần nào trên sân cũng rất nhiều người, nhưng em chỉ để ý tới anh mà thôi.”
Phó Lâm rất thích chơi thể thao, bây giờ cũng vậy, anh thường xuyên đi chơi bóng rổ và tập thể hình.

Trước kia ở Quảng Châu thỉnh thoảng cũng sẽ tổ chức giao đấu bóng rổ giữa các xí nghiệp, Phó Lâm cũng tới tham gia thi đấu, cũng không để ý tới thành tích, chỉ muốn chơi để rèn luyện bản thân.
Phó Lâm lại nhớ tới trận bóng rổ năm ấy, cô bị người ta chặn đánh ở cửa trường học.
“Khi đó rất đau đi.” Anh ngồi xổm xuống đưa tay xoa đùi cô, trên đó thật ra có một vết sẹo rất đau, anh không đành lòng nhớ lại ký ức đau khổ đó, chỉ cần nghĩ tới trong lòng đã quặn thắt.

Chu Hựu Hựu lắc đầu, “Em cũng không nhớ rõ rồi, lúc ấy không phải chấn động não sao, vừa hay quên mất chuyện này.”
Cô nói vô cùng thoải mái.
Mấy tháng đó hôm nào cô cũng phải tới gặp bác sĩ tâm lý, đều là do bóng ma của bạo lực học đường tạo thành.

Hai chân vừa bó thạch cao vừa bị đóng đinh thép, đau khổ mất một năm trời.
May mà tất cả đã qua.
Cô bạn kia cũng chịu trừng phạt, Chu Hựu Hựu cũng đã trưởng thành.
“Cái người đánh em năm đó bây giờ có lẽ cũng đã bước chân vào xã hội rồi.” Chu Hựu Hựu có chút tò mò, “Anh nói xem bây giờ cô ta đang làm gì?”
Cô gái kia trông như thế nào Chu Hựu Hựu cũng đã quên, nhưng cô lại nghĩ, sau khi ngồi tù ba năm, cô gái đó có thể thích ứng được với xã hội bây giờ sao?
Xã hội ngày càng thay đổi, nhất là trên người còn có một vết nhơ không thể xóa bỏ, đời này sẽ làm thế nào đây? Liệu cô ta có hối hận vì chuyện mình đã làm hay không?
Phó Lâm hừ nhẹ một tiếng, “Cô ta vẫn nợ em một lời xin lỗi.”
Nhưng Phó Lâm anh không lạ gì một câu xin lỗi, kể cả bây giờ cô ta có tới quỳ trước mặt Chu Hựu Hựu, dập đầu xin lỗi thì anh cũng sẽ không tha thứ.
Vết thương sâu đã không thể cứu lại được, nhất là còn dùng thủ đoạn như vậy.
Năm đó Phó Lâm thu thập đầy đủ chứng cứ, không tiếc quyền uy tìm luật sư chính là để pháp luật trừng trị cô ta.

Kết quả cuối cùng vẫn khiến anh không được hài lòng cho lắm, cô ta chỉ bị phán ba năm tù giam.
Nhưng ba năm tù cũng đủ để lên báo, bạo lực học đường thường xuyên xảy ra nhưng trước giờ vẫn thầm lặng không được giải quyết.
Sau đó Chu Hựu Hựu cũng không quan tâm chuyện này, cô biết kết quả là cô gái kia ngồi tù, nhưng không biết Phó Lâm đã làm bao nhiêu chuyện mới đạt được kết quả đó.
Chuyện hối hận nhất trong đời này của Phó Lâm chính là khi ấy không bảo vệ tốt Chu Hựu Hựu.
Sau khi trở lại Phong thị, Chu Hựu Hựu nghĩ tới vấn đề này rất nhiều, nếu cô gặp lại cô ta trên đường thì sao? Sau khi gặp nhau thì thế nào? Đối phương có hận cô hay không?
Nhưng Chu Hựu Hựu thật sự đã quên cô ta trông như thế nào, thứ duy nhất nhớ được chỉ có cái tên Phương Phương, mỗi lần nhớ tới tên gọi này, trong đầu Chu Hựu Hựu sẽ theo bản năng nhớ tới hoa khôi năm đó, Tương Tử Di.
Từ lúc quay về Phong thị, Chu Hựu Hựu từng nhìn thấy Tương Tử Di trong trung tâm thương mại.
Ngày đó Chu Hựu Hựu đi dạo phố với mẹ, tới một cửa hàng quần áo vừa hay gặp được Tương Tử Di.

Lúc ấy cô ta đang làm nhân viên hướng dẫn trong cửa hàng, mặc đồng phục giống như những nhân viên khác, khuôn mặt trang điểm vô cùng tinh xảo.
Lúc ấy hai người nhìn nhau đến ngẩn ra.
Hồi còn đi học, Hà Thiến Tử thích nhất là nhắc tới Tương Tử Di trước mặt Chu Hựu Hựu, dần dà, Chu Hựu Hựu cũng xem cô ta trở thành tình địch của mình.

Khi đó cô cảm thấy nhất định giữa Tương Tử Di và Phó Lâm có gì đó.
Nhớ tới chuyện này, Chu Hựu Hựu nhịn không được lại hỏi Phó Lâm, “Anh còn nhớ Tương Tử Di không?”
Phó Lâm nhíu mày, “Tương Tử Di nào?”

“Chính là hoa khôi trường mình, hai người hồi xưa còn nói cười với nhau đấy.” Chu Hựu Hựu ghen tuông.
Không phải Phó Lâm mau quên, nhưng nhiều năm như vậy anh cũng đã không nhớ Tương Tử Di là ai, nhưng nhắc tới hoa khôi thì anh lại nhớ.

Lúc ấy đám anh em của anh đang trong thời kỳ trưởng thành, suốt ngày bàn luận xem nữ sinh nào đẹp mắt, nữ sinh nào ngực lớn.
Phó Lâm cũng đi theo bọn họ nhìn hoa khôi xem thế nào, nói thật là không có cảm giác gì, sau này anh lại bị lừa đi tham gia sinh nhật hoa khôi, ầm ĩ gây ra một đống chuyện.
“Lúc ấy Tương Tử Di không phải còn theo đuổi anh sao, toàn bộ trường mình đều biết.”
“Sao anh lại không biết?”
“Anh nói dối!”
Đùa giỡn một chút, hai người đụng phải một người ôm văn kiện đi tới.
Thật trùng hợp, người này chính là giám thị coi thi vừa rồi.
Chu Hựu Hựu hơi gật đầu, Phó Lâm ở một bên lại mở miệng, “Chào thầy Hạ.”
Vị thầy giáo này còn ngây ra một lúc, sau đó dừng bước lại nhìn Phó Lâm một chút, “Phó Lâm?”
Anh cười, “Thầy còn nhớ em.”
“Sao quên được chứ, trước kia dạy bổ túc cho lớp em, em luôn là người tới muộn nhất.” Khuôn mặt thầy giáo tươi cười, “Sao, hôm nay sao lại có thời gian rảnh tới trường vậy?”
“Em đưa bạn gái đi thi.” Phó Lâm nghiêng đầu sang nhìn Chu Hựu Hựu, “Đây là bạn gái em Chu Hựu Hựu.”
“Rất tốt, rất tốt.” Thầy Hạ nhìn Chu Hựu Hựu rồi lại nhìn Phó Lâm, “Em sao rồi, bây giờ đang làm gì?”
“Bất tài, bây giờ làm trong tập đoàn của gia đình, cũng xem như có việc đi.” Anh khiêm tốn.
Thầy giáo cười hớn hở, “Em khiêm tốn như vậy làm gì, thật đúng là trưởng thành, so với trước kia đã thành thục hơn nhiều, rất tốt, rất tốt, cố gắng lên.”
Hàn huyên một lúc rồi chào tạm biệt.
Đây coi như một lần gặp ngoài ý muốn.
Nhìn thầy giáo kia rời đi, Chu Hựu Hựu cảm khái nói, “Thầy giáo vẫn còn nhớ anh.”
Anh thật sự có loại bản lĩnh khiến người ta không quên được, tuy rằng trước kia là một học sinh hạnh kiểm không tốt, nhưng lại vô cùng thông minh, để lại cho mọi người ấn tượng sâu sắc.
Phó Lâm đưa tay xoa đầu Chu Hựu Hựu, “Được rồi, chúng ta cũng đi thôi.”
*
Sau khi làm bài thi còn phải phỏng vấn và thử việc, trải qua đủ loại tình huống, Chu Hựu Hựu cuối cùng cũng chính thức trở thành giáo viên âm nhạc của Tam Trung.
Trước kia Chu Hựu Hựu cũng chưa từng nghĩ tới việc mình sẽ đi làm giáo viên, nhưng bây giờ thì khác, cô bắt đầu thích công việc này.

Làm giáo viên cấp ba khó tránh khỏi việc khiến cô nhớ lại thời trung học của mình, cô cũng còn trẻ, rất dễ nói chuyện với học sinh.
Tháng chín, Chu Hựu Hựu lấy thân phận cô giáo lên lớp một tiết, cô còn nhận được thiệp chúc mừng của học sinh.


Nói thật, khi ấy trong lòng cô ngoài thỏa mãn ra thì không còn từ nào có thể diễn đạt nổi.
Công việc ổn định, cuộc sống của Chu Hựu Hựu cũng dần đi vào quỹ đạo, điểm sáng duy nhất chính là hẹn hò cùng Phó Lâm.
So với lúc hai người còn ở chung, bây giờ càng có cảm giác yêu đương hơn.

Ban đầu Chu Hựu Hựu còn lén lút gạt người nhà ra ngoài, sau khi bị mẹ vạch trần, cô lập tức quang minh chính đại đi hẹn hò.
Nhưng Tiết Chi Thu có một yêu cầu, không cho Chu Hựu Hựu qua đêm ở nhà Phó Lâm.

Bà nói Chu Hựu Hựu dù sao vẫn là hoàng hoa khuê nữ, ban đêm tùy tiện chạy tới nhà người ta qua đêm không tốt.
Lúc nghe bốn chữ hoàng hoa khuê nữ, Chu Hựu Hựu có chút chột dạ.
Trời mới biết năm cô vừa tròn 18 tuổi đã không còn là hoàng hoa khuê nữ gì rồi… Nhưng mà câu này không thể nói ra với bố mẹ được, cho dù tính cách bố mẹ cô thật sự rất cởi mở phóng khoáng.
Tam Trung cách nhà Chu Hựu Hựu không gần lắm, cho nên mỗi lần đều phải đi sớm hơn nửa tiếng.
Sáng nay Chu Hựu Hựu không có lớp, sau khi ăn trưa thì ở nhà nghỉ ngơi xong mới đi tới trường.

Vì để rút ngắn thời gian, bình thường cô đi tắt qua một ngõ nhỏ.
Mỗi lần đi tới ngõ này cô luôn có cảm giác vô cùng quỷ dị, nơi này thường xuyên tụ tập đủ loại học sinh, vừa nhìn đã biết không phải học sinh ngoan.
Bây giờ cô làm giáo viên, lúc nhìn thấy hội học sinh kia cũng không nhịn được nói một hơi, tương lai còn rất dài, học tập mới là quan trọng, mà những học sinh này lại thường xuyên đi đường vòng, học hành không tử tế, suốt ngày đánh nhau gây chuyện.
Hôm nay Chu Hựu Hựu trùng hợp gặp được một nhóm nữ sinh đang bắt nạt một nữ sinh nhỏ.
Tình cảnh này vô cùng quen thuộc.
Chu Hựu Hựu không nghĩ gì, hô to một tiếng, “Mấy đứa đang làm gì vậy!”
Một nữ sinh ăn mặc khoa trương nghe vậy, quay đầu cười, “Chị gái này, đây không phải chuyện của chị đâu.”
Nhìn tuổi mấy đứa nhóc này cũng chỉ có mỗi mười lăm mười sáu tuổi.
Chu Hựu Hựu tức giận, “Tôi giống chị gái lắm sao???”
Đây là trọng điểm???
“Được được được, chị gái nhỏ, bây giờ chúng em đang dạy dỗ người, phiền chị đừng lo chuyện bao đồng nữa.”
Chu Hựu Hựu nghe khẩu khí nữ sinh đó nói giống như không có đạo lý, vì thế cô bước lên một bước, rất có tinh thần hỏi, “Vì sao lại muốn dạy bảo người ta? Em ấy làm gì sai?”
“Cướp bạn trai người ta chị nói có sai không?” Một nữ sinh trong đó nói, “Loại trà xanh kỹ nữ như này cần phải dạy bảo một phen mới nhớ đời.”
Nói xong, nữ sinh kia còn nhổ nước miếng.
Chu Hựu Hựu vọt qua đứng trước mặt nữ sinh kia, “Mặc kệ là nguyên nhân gì, các em cũng không được dùng bạo lực học đường để giải quyết.”
“Chị gái à, chị không muốn bị đánh đâu đúng không?”
Chu Hựu Hựu cười cười vén quần mình lên để họ nhìn rõ vết thương trên đùi, “Đây, mấy đứa nhìn xem, đây là dấu vết năm đó chị bị người ta đánh để lại, hai cái đinh thép đánh vào trong xương, nửa năm chị không thể bước chân xuống giường.”
Mấy nữ sinh kia nhìn Chu Hựu Hựu như nhìn kẻ điên.
“Các em biết người đánh chị có kết quả sao không?” Chu Hựu Hựu nói có bài bản, “Đối phương ngồi tù ba năm.”
Nghe tới ngồi tù, trong lòng bọn họ sợ hãi.
“Bạo lực vĩnh viễn không giải quyết được vấn đề.” Chu Hựu Hựu bảo vệ nữ sinh kia ở phía sau, “Các em nói em ấy trà xanh kỹ nữ đoạt bạn trai của người khác, vậy nam sinh kia đâu? Thái độ tên đó như thế nào?”
Nữ sinh trước mặt không nói gì.
Chu Hựu Hựu thăm dò hỏi, “Một chân đạp hai thuyền?”

Bị nói trúng tim đen, Chu Hựu Hựu thấy dáng vẻ cô nhóc cầm đầu không cam lòng, đại khái đã sáng tỏ, “Cho nên vì sao em lại không tìm tên đó hỏi rõ? Người cặn bã là tên đó, tại sao phải để con gái tự hại lẫn nhau?”
Dù sao cũng là giáo viên, Chu Hựu Hựu nói vô cùng có logic và trọng điểm.
Cô bé cầm đầu không cam lòng, “Nếu không phải cậu ta không câu dẫn Phương Hòe, anh ấy sao có thể một chân đạp hai thuyền được chứ.”
“Nếu Phương Hòe của em là người chính trực đáng tin cậy thì có thể bị người ta câu dẫn sao?” Chu Hựu Hựu thấy người đã buông lỏng liền nói tiếp, “Nếu cậu ta là người tốt sẽ thẳng thắn từ chối, nhưng cậu ta lại không như vậy.

Biết rõ kết quả mọi chuyện nhưng lại không bảo vệ bất cứ ai trong các em.

Đánh người và bị đánh, một người có khả năng phải chịu trách nhiệm trước pháp luật, một người có khả năng bị thương không thể đứng dậy.

Vì một người đàn ông như vậy các em thấy đáng giá sao?”
Chu Hựu Hựu nói xong, mấy nữ sinh đều trầm mặc.
Trời đã không còn sớm, Chu Hựu Hựu nghĩ mấy đứa nhóc này đều là học sinh Tam Trung, vì vậy nói với bọn họ, “Sắp tới giờ học rồi, các em muộn rồi.

Chị nói cho em biết, học tập là chuyện quan trọng, đợi tới một ngày các em trưởng thành rồi, ánh mắt nhìn người sẽ chính xác hơn, các em cũng sẽ có được những thứ mình cần.”
Chu Hựu Hựu dắt tay nữ sinh phía sau, lấy khăn ướt ra lau nước miếng trên người cô bé, “Em cũng vậy, nếu biết đối phương đã có bạn gái, làm chuyện như vậy sẽ vui vẻ sao?”
Nữ sinh ấm ức, “Em không có câu dẫn cậu ta, là cậu ta chủ động theo đuổi em… Cậu ta nói cậu ta độc thân, em mới đồng ý…” 
Vừa hay chuông vào lớp vang lên, bên ngoài trường nghe thấy rõ ràng.
Chu Hựu Hựu đẩy mấy cô gái cùng đi tới trường, “Chị là cô giáo của các em, bây giờ cùng chị đi học, ai cũng không được trốn.”
Mấy nữ sinh không cam tâm tình nguyện, nhưng cuối cùng cũng phải thành thật theo sát bên Chu Hựu Hựu.
Chu Hựu Hựu đưa tay xoa đầu một nữ sinh, “Phấn mắt này trông thật khó coi, bây giờ có một loại xxx rất thịnh hành đó, em biết không? Không có việc gì làm thì học nhiều một chút.”
Nữ sinh kia nghe vậy, nửa tin nửa ngờ dùng tay chỉ mí mắt, “Khó coi thật sao? Chị nói đùa gì vậy?”
“Tin hay không tuỳ em, nhưng mà chị thấy em không trang điểm sẽ rất xinh đẹp, nhìn mặt không đã thấy đẹp rồi, có thấy nữ chính trong phim thanh xuân vườn trường đều không trang điểm mắt không?” Chu Hựu Hựu nói.
Nữ sinh bị nói đến ngượng ngùng.
Cổng trường đã đóng, đoàn người đứng ngoài phòng bảo vệ gọi lớn, bảo vệ nhìn thấy đang định quở trách thì Chu Hựu Hựu đã đứng ra, “Mấy em học sinh này vừa có chuyện gấp, chú mở cửa cho mấy em ấy vào được không ạ?”
Bảo vệ biết Chu Hựu Hựu, gật đầu cười nói được.
Trong trường yên ắng, thỉnh thoảng truyền tới tiếng đọc sách từ cửa.
Chu Hựu Hựu cũng đã muộn giờ lên lớp, khoát tay với mấy nữ sinh, “Mấy đứa cũng mau lên lớp đi, cô cũng lên lớp đây.”
“Em chào cô.”
Hiếm khi mấy nữ sinh lại đồng loạt lên tiếng.
Chu Hựu Hựu ngẩn ra, cười dịu dàng, “Hẹn gặp lại.”
Tuổi trẻ Chu Hựu Hựu thường suy nghĩ tại sao lại xảy ra bạo lực học đường? 
Chính cô tự mình trải qua mới biết nó đáng sợ như thế nào, nhưng càng như vậy, cô càng không muốn chuyện này xảy ra.
Một người trưởng thành sẽ quyết định được tương lai của mình, mọi chuyện xảy ra đều có nguyên nhân và kết quả.
Chu Hựu Hựu lạc quan suy nghĩ, sẽ luôn có biện pháp tốt để tìm được điểm thăng bằng.
Hi vọng trên thế giới này sẽ không còn bạo lực học đường nữa..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.