“Lần này chắc chắn Đại ca sẽ phải hối hận nhỉ?” Tinh mỉm cười cay đắng.
“Trước đây chúng ta đã từng bóng gió với anh ấy rồi mà.” Vân miễn cưỡng nguỵ biện.
“Ừ, chúng mình đã ngầm ra dấu, nhưng anh ấy vẫn chọn cách tin tưởng chúng
ta…” Tinh đột nhiên quay phắt ra hét xuống vực thẳm, “Đại ca, sao anh
ngu ngốc quá vậy?!”
Vân cũng không kìm được cảm xúc, cậu tức giận hét xuống vực thẳm tối đen như mực, “Anh thực quá ngốc! Anh thậm chí
còn chẳng nhận ra bọn em đã sắp đặt mọi thứ ngay từ đầu. Chỉ là chúng em thấy anh một mình đánh quái mấy ngày, thấy anh thực sự là một cao thủ,
bọn em lại đang cần luyện cấp, nên bọn em mới giả vờ bị Hoả Cốt Tinh
đuổi mà thôi. Sao anh lại không nhận ra? Sao anh lại không biết Tinh chỉ biết dùng Tam Muội Chân Hỏa, làm sao đánh được quái vật cùng hệ như Hỏa Cốt Tinh chứ.”
“Rõ ràng chúng em có thù oán với chủ quán Đông
Phương Lâu, sao lại cố tình lôi anh đến đấy ăn cơ chứ? Không cần dùng
não nghĩ cũng ra, thực tình em chỉ muốn anh giải quyết dùm tên Hoàng Uy
thôi.” Tinh sắc mặt u ám nói.
“Bọn em rõ như lòng bàn tay nhiệm
vụ lấy cột tóc kì thực chưa ai hoàn thành nổi. Phải nói là thực sự không có ai sống sót trở về, nhưng số tiền thưởng 10 nghìn pha lê đâu dễ bỏ
qua, nên tụi em mới liều chết lôi anh đi, coi như là thử đánh canh bạc
đỏ đen. Nhưng anh đến chi tiết nhiệm vụ cũng chẳng thèm hỏi bọn này, mà
đâm đầu chạy theo luôn.” Vẻ khinh thường lộ rõ trên nét mặt Vân Phi.
“Anh nhìn đã thấy Quỷ Vương thực lực rất mạnh, nhưng vẫn chẳng mảy may nghi
ngờ tụi em, đã thế còn dễ dàng trao cái cột tóc quý giá cho Vân, tại
sao? Sao anh lại còn đi theo đến rìa vách đá? Rồi đến tận khi Vân túm
mắt cá chân xốc ngược anh lên, sao anh vẫn cứ nhìn Vân ra chiều khó hiểu như vậy?” Tinh bắt đầu cười như người mất trí, “Sao trên đời lại có
người ngây thơ, ngu ngốc như vậy kia chứ?”
Hai người họ la hét
xong xuôi, lồng ngực phập phồng vì khó thở, mặc dù coi như đã trút hết
phiền muộn. Vẻ mặt cả hai bấy giờ đều giống nhau, mất mát và tê dại.
Một lúc lâu sau, Tinh nhẹ nhàng, “Đi thôi, Lục Địa Trung Tâm đang chờ chúng ta. Đừng quên, Tiểu Lam cũng đang ở đó.’
“Ừ.” Vân khẽ đáp, cậu đưa mắt nhìn vách đá lần cuối. Cảm xúc trong lòng cậu
hỗn độn và phức tạp đến độ cậu cũng chẳng hiểu nổi bản thân đang nghĩ gì nữa.
~*~
“Mua vé xong rồi, tao với mày đi ăn chút gì lót dạ chuẩn bị lên tàu thôi.” Mặt Lục Tinh vẫn lạnh lùng như đá.
“Ừ.” Vân trả lời, rồi thoáng cau mày, “Sao phải đi sớm thế? Tao vẫn muốn ở lại Lục Địa phía Đông ít ngày nữa.”
“Đừng ngốc thế.” Tinh nói cứng, “Đừng quên, nhất định Đại ca rồi sẽ quay lại
Bạch Hổ Thành. Đang đợi tàu mà không gặp anh ấy là phải tạ ơn trời đất
được rồi, thế mà mày còn định nghĩ đến chuyện trì hoãn nữa à?”
Vân lặng người không đáp, chỉ lẳng lặng theo Tinh bước vào một quán cơm bình dân.
“Chủ quán, cho hai đĩa mì xào, một đĩa rau, một bát canh cá.” Vân vừa nhìn
thực đơn vừa hững hờ chọn món cho cả mình lẫn Tinh, người chẳng bao giờ
sành ăn cả.
“Vâng, quý khách, có ngay đây!” NPC mặc đồ tiểu nhị mỉm cười. Anh ta mau chóng tiến về phía khu nấu bếp.
Vân Phi chợt nhớ ra, cậu hét to, “À, phải rồi, mình quên Vằn thắn xào ớt –
Tiểu nhị, Chúng tôi đặt thêm một đĩa…” Mặt Vân Phi hốt nhiên trắng bệch, tiếng gọi rơi giữa chừng.
Lục Tinh nhìn vẻ mặt tối sầm của Vân Phi, hờ hững nhạt giọng đáp, “Thêm một đĩa thịt xé phay đi.”
“Vâng, có ngay đây.”
Vân Phi vẫn im lặng đến tận khi thức ăn đã bưng lên đầy bàn, nhưng vừa nhấc đũa, cậu thấy vị giác mình đắng ngắt, ăn gì cũng chẳng thấy ngon. Bụng
cậu nặng trĩu, tưởng như bị đá tảng nhồi kín, trong lòng thầy dâng tràn
nỗi buồn khó tả, chẳng rõ xuất phát từ đâu. Cuối cùng, cậu thở dài, đặt
đôi đũa xuống và nhìn Lục Tinh đang từ tốn ăn mì, “Tinh, tao không thích chuyện thành ra thế này.”
“Mày tưởng tao thích à?” Lục Tinh đặt
đũa, vẻ mặt cứng ngắc vô hồn, “ Với lại, chẳng phải từ đầu đến cuối đều
là do mày sắp đặt hay sao?”
“Nhưng làm sao tao biết bao nhiêu kế
hoạch có thể dùng hết lên cả một người; tao vẫn nghĩ nhất định không ai
dám giúp chúng mình tới lần thứ hai.”Vân tuyệt vọng nói, “Sao trên đời
còn tồn tại kiểu Đại ca ngốc đến cùng cực như vậy chứ?”
“Đúng,
cũng vì quá ngốc nên anh ấy mới bị chúng mình lừa. Cũng tốt thôi, dù
sao, đấy cũng là bài học cho anh ấy, để lần sau ảnh khỏi bị lừa nữa.”
Lục Tinh nhẹ nhàng, nói xong cô liền tiếp tục ăn, biểu lộ không muốn nói nữa.
Vân Phi cũng chỉ biết thở dài, cậu nhìn ra ngoài quán ăn, như thể đang mong chờ một người sẽ đạp cửa xông vào.
Rồi một bóng người thực sự xuất hiện trước cửa. Vân Phi thoáng giật mình,
cậu có hơi lo, và không biết liệu Đại ca còn có thể tha thứ cho họ lần
này hay không? Trong lòng, cậu vẫn thầm mong Đại ca sẽ tiếp tục ngốc
nghếch mà thứ lỗi cho họ.
“Cuối cùng ta cũng tìm thấy đôi gian
phu dâm phụ các người! Lần này chắc chắn không có cái thằng vận áo
choàng chết tiệt đó đến cản ông đây nữa!” Người nọ vừa nói vừa bước vào
quán, cái giọng độc địa kia khiến Tinh và Vân lập tức nhận ra là Hoàng
Uy.
“Hoàng Uy,” Mặt Lục Tinh tái nhợt đi.
“Phải, anh đây, ông xã yêu dấu của em đây, Tinh cục cưng của anh ạ!” Hoàng Uy vừa nói vừa đê tiện dâm đãng nhìn Tinh.
Thấy bạn bị hiếp đáp, Vân không thể nhịn được, “Hoàng Uy, đừng tưởng bọn ta
còn ngốc nghếch như dạo nọ, đừng hòng bắt nạt chúng ta.”
“Vậy tên kết giới sư yếu xìu như mày thì bày được trò gì để hạ tụi đàn em của
tao hả?” Hoàng Uy nhìn Vân lạnh lùng, “Rõ là ngu hết chỗ nói mới chọn
cái nghề Kết giới sư rác rưởi đó.”
“Ngươi nói gì cơ?” Vân Phi sôi máu. Cậu ghét nhất trên đời những kẻ nhạo bang nghề kết giới sư. Lũ óc
bã đậu ấy làm sao biết được kết giới sư lúc thủ thành hữu dụng nhường
nào. Chỉ tiếc đến giờ cậu vẫn chưa tìm được người nào coi trọng quyết
định của cậu.
“Tao nói, con mẹ nó mày là thằng rác rưởi, cút xéo
ra khỏi bà xã tao ngay.” Hoàng Uy rút thanh gươm bằng vàng sáng chói đâm về phía Vân Phi.
“Vân!” Tinh hét lớn, cô đẩy Vân Phi qua một
bên, lãnh trọn một đường đâm tàn nhẫn của cây kiếm vàng. Cố nín đau, cô
nhìn Hoàng Uy căm phẫn rồi biến thành cột sáng bay vút lên trời.
“Mẹ nó, giết lộn người rồi!” Hoàng Uy nói, nhìn Vân khinh miệt, “Thằng oắt
thối tha, tao biết chúng bay có ý định bỏ trốn, tao cũng biến bọn bay đã mua được vé tàu, nhưng tao cảnh cáo mày, nếu muốn chạy trốn thì một
mình mày cút xéo. Lục Tinh sẽ không bao giờ thoát khỏi Lục Địa Phía Đông cũng như sự kiểm soát của tao đâu.”
“Hừ, vé tàu có giá trị vĩnh
viễn.Hôm nay bọn ta không lên tàu được thì để ngày mai, ngày mai cũng
không đi được thì để sau này,” Vân vặn lại, cậu nhìn Hoàng Uy lạnh lùng, “Ta không tin ngươi có thể thay đổi được luật lệ của Đệ Nhị Sinh Mệnh.”
Vậy nhưng Hoàng Uy chỉ phá lên cười khùng khục, “Tao không thể thay đổi
luật, nhưng tao hoàn toàn có khả năng cho bọn đàn em phục kích sẵn ở bến cảng 24/24, thấy chúng mày lần nào giết lần đấy. Xem chúng mày có bao
nhiêu cấp để bọn tao giết?”
Mặt Vân trắng bệch như tờ, “Ngươi…”
“Nghe đây oắt con, đừng nghĩ đến chuyện cùng Tinh cao chạy xa bay được. Cũng
đừng có ôm mộng tiếp cận cô ta. Mày mà dám, ông bắt mày trả giá đắt.”
Nói rồi Hoàng Uy quay lại chỉ huy bọn đàn em, “Chúng mày, cho bé con đây một trận nên thân đi. Thấy nó gần chết thì hồi máu ngay,xong lại đánh
tiếp, để nó dùng cái chết thoát về điểm trọng sinh thì lợi cho nó quá.
Đánh đến khi nào nó không còn dám nghĩ đến chuyện bén mảng lại gần Tinh
nữa thì thôi.”
“Hoàng Uy, ta nói ngươi hay, ta chắc chắn sẽ đưa
Tinh đến Đại Lục Trung Tâm, chắn chắn vậy!” Vân Phi gầm lên. Nhưng thật
không may, đối mặt với các chiến binh thì kết giới sư coi như lực bất
tòng tâm…
~*~
“Chết tiệt!” Vân chật vật mãi mới offline trốn được, cậu thấy điện thoại mình đang reo điên cuồng.
Cậu vừa ấn nút “Trả lời”, gương mặt hốt hoảng của Lục Tinh lập tức choán
hết màn hình. “Vân, mày ổn chứ? Sao tao đợi mãi chẳng thấy mày về điểm
trọng sinh?”
“Chẳng phải quá rõ rồi sao? Tên khốn Hoàng Uy cho
người đánh tao sưng sỉa mặt mày, lại còn bố trí tế ti hồi máu không cho
tao chết. Cuối cùng, chịu không nổi tao mới vừa thoát ra đấy.” Cậu bất
giác đưa tay chạm lên mặt. Mới vài giây trước thôi, gương mặt cậu trong
game sưng vù vì phải chịu những cú bạt tai trời giáng.
Lục Tinh tái mặt, “Sao mày không đăng xuất sớm hơn, tội gì để tụi nó đánh, sao… sao mày ngốc thế?”
“Tao còn lòng tự trọng chứ!” Vân Phi xấu hổ nói.
“Quên chuyện Hoàng Uy đi. Ngày mai đăng nhập xong phải lập tức lên tàu ngay.
Bằng không nếu thực chúng ta chạm mặt Đại ca thì kết cục cũng không tươi sáng hơn là bao đâu.” Tinh sầu thảm nói.
“Hoàng Uy bảo hắn sẽ cho bọn đàn em giăng ở bến cảng 24/24.” Vân Phi thở dài.
“Cái gì?” Mặt Lục Tinh mỗi lúc một nhợt sắc.
“Phải làm sao giờ?” Vân Phi vô cùng lo lắng.
Lục Tinh hít sâu vào, cô lấy lại bình tĩnh, “Chờ vài ngày nữa hẵng vào game. Hoàng Uy chẳng thể cho người đứng đó mãi được!”
“Mong là vậy.” Vân trả lời, nhưng cậu vẫn cảm thấy dường như Hoàng Uy còn ‘nặng lòng’ với Tinh lắm.
~*~
“Hoàng Uy, rốt cục anh muốn gì?” Lục Tinh tức muốn hoá điên, cô thực không
biết đến bao giờ tên khốn này mới thôi gây chuyện làm phiền cô. Hắn đã
giữ đúng lời hứa, cho dàn quân suốt mấy ngày trời liên tiếp không nghỉ
thật.
“Anh muốn em làm bà xã anh.” Hoàng Uy trả lời, cười tự mãn.
“Đừng có mơ!” Vân thét, “Loại đểu cáng khốn nạn như mày Tinh nhất định không để vào mắt, tỉnh lại đi!”
Mặt Hoàng Uy nhuốm màu khinh bỉ, hắn nhìn Vân như thể nhìn thấy bãi cứt
chó, “Thằng oắt con này đúng là muốn ăn đòn rồi, tao còn chưa hỏi tội
mày dám lẽo đẽo chạy thoe Tinh của tao đấy. Chúng mày, tẩn nó!”
“Dừng lại, Hoàng Uy!” Mặt Tinh tái đi vì sợ.
“Đồng ý làm bà xã anh thì anh dừng.” Mặt Hoàng Uy lạnh băng. “Đừng có rượu
mời không uống lại thích rượu phạt. Anh đây đã mềm mỏng mới em lâu lắm
rồi đấy.”
“Đừng nghe hắn, Tinh!” Vân bị mấy tên côn đồ kìm lại. Mặc dù biết sắp phải chịu đánh, những cậu vẫn cố sống cố chết can Tinh.
Thấy Vân bị đè nghiến xuống, nét mặt Tinh thoáng do dự. Trong mắt ngấn lệ,
cô vừa nói vừa đưa đôi mắt căm phẫn tang thương nhìn Hoàng Uy, “Sao cứ
phải ép tôi? Tình yêu sao có thể ép buộc chứ?”
Hoàng Uy vẻ mặt
cứng đời, “Anh muốn gì là phải được nấy. Lấy anh thì có hại gì? Anh có
rất nhiều tiền, có thể cho em ăn, cho em mặc, cho em tiêu pha thoải mái. Em còn muốn đòi hỏi gì thêm nữa?”
Lục Tinh đau khổ tột cùng,
nước mắt cô cuối cùng cũng lã chã rơi xuống, “Tiền có thể thay thế được
tình yêu sao? Không, đó không phải những gì tôi muốn.”
Đến lúc
này, người qua đường đã tụ tập khá đông quanh hải cảng. Lẽ dĩ nhiên,
nhiều người đến xem như vậy, thấy một mĩ nữ như hoa như ngọc bị cưỡng ép tới rơi lệ, nào họ có thể khoanh tay đứng nhìn, nhiều người lên tiếng
phản đối, còn một số người – không thể đứng yên – đã bắt đầu xiết chặt
nắm đấm và bẻ cổ tay răng rắc. Bầu không khí mỗi lúc một thêm căng
thẳng.
Hoàng Uy nhìn đám đông dữ dằn, “Mẹ chúng mày, kêu kêu cái đầu, câm mồm hết cho ông, đứa nào dám mở miệng ông chém!”
Nghe vậy, đám đông liền om sòm, người ta bắt đầu la ó.
“Mẹ, đã cướp hôn còn khốn kiếp như vậy nữa?”
“Chém ta? Ông đây bằm thịt chúng mày trước giờ!”
“Quá đáng, giữa đường giữa chợ bức ép con gái nhà người ta!”
“Tội quá,cô bé khóc rồi kìa.”
Hoàng Uy chẳng thèm quay đầu nhìn đám đông cuồng nộ, lại còn vô cùng huênh
hoang, “Mẹ, chúng mày ỷ đông nạt được ông đây à? Đừng tưởng tao chỉ có
lèo tèo vài mống thế này, đợi đến lúc Hoàng Uy ông gọi mấy chục thằng
tiểu đệ ra đây xem còn đứa nào dám hé miệng nói nửa lời không?”
“Trùm lãnh địa Hoàng Uy?” Một ai đó trong đám đông bất giác kêu lên. Không ai ở Bạch Hổ Thành là chưa nghe danh bạo chúa Bạch Hổ Thành, Hoàng Uy.
Hoàng Uy thường đem theo tám tên côn đồ, chuyên ỷ thế bắt nạt người
khác, trác táng tiền bạc ép người, giết bất cứ ai hắn thấy ngứa mắt và
giở trò đồi bại với bất kì mĩ nữ nào lọt vào mắt xanh của hắn. Kẻ thù
của Hoàng Uy đếm không xuể, nhưng vì bị tiền làm mờ mắt, số đông cao thủ vẫn tự nguyện làm tay sai cho hắn. Chẳng ai dám động vào một cọng tóc
của Hoàng Uy chừng nào những cao thủ kia còn phục tùng hắn.
Mấy
người lúc trước định ra tay nghĩa hiệp giờ tỏ rõ vẻ do dự ngập ngừng khi biết con người tàn nhẫn đứng trước mặt là Hoàng Uy. Nói cho cùng, quyền thế của Hoàng Uy thì ai trong Bạch Hổ Thành cũng đều tỏ tường. Chẳng ai muốn tự chuốc vạ vào thân, chừng nào vẫn còn muốn sống yên ổn ở Bạch Hổ Thành…
Lục Tinh và Vân Phi ban đầu vẫn hi vọng có ai đó bất bình mà ra tay tương trợ, ngờ đâu mới nghe tới tên Hoàng Uy là bọn họ đã tim đập chân run thế này. Hai người tối sầm cả mặt.
“Quả nhiên chỉ
có kẻ ngốc như Đại ca mới làm mấy chuyện trên đường thấy bất bình rút
đao tương trợ thôi.” Vân Phi bật cười cay đắng rồi lại rơi vào im lặng.
Dường như sẽ còn lâu, rất lâu cậu và Tinh mới có thể đến Lục Địa Trung
Tâm tìm Tiểu Lam.
“…” Nước mắt sớm đã ngừng rơi trên gò má Tinh.
Cô thở dài khe khẽ, nhìn đám người trước mặt không ai dám đứng lên làm
việc nghĩa. Xem ra cô và Vân sẽ phải biến mất khỏi Đệ Nhị Sinh Mệnh một
thời gian dài.
Hoàng Uy hài lòng nhìn đám đông im lặng, rồi quay
sang Vân Phi và Lục Tinh, “Lục Tinh, rốt cuộcc em có chịu làm bà xã của
anh không đây? Anh nói để em hay, bọn tay chân của anh đã giăng kín điểm hồi sinh rồi. Em mà từ chối, anh buộc phải cho người đập thằng này về
cấp 1 vậy.”
Mặt Vân Phi và Lục Tinh trắng bệch như xương. Miệng Lục Tinh khẽ hé mở, nói lại không ra lời…
“Nếu cô ấy chịu lấy ngươi, ta thề sẽ nuốt trọn thanh đao này.” Một giọng nói quen thuộc cất lên. Tim Vân và Tinh như lỡ mất 1 nhịp, Đại ca?
Vân quay phắt về phía tiếng nói phát ra. Đúng lúc đó, có người bước ra khỏi đám đông. Một Yêu tinh tóc bạch kim đeo mặt nạ. Đầy xúc động ,Vân thảng thốt, “Yêu tinh? Đại ca cũng là Yêu tinh! Là anh phải không, Đại ca?”
Yêu tinh cười nhẹ, “Ngoài ta ra còn Yêu tinh nào du ngoạn trên Lục Địa Phía Đông nữa sao?” Đúng, chỉ có yêu tinh Đại ca, duy nhất có cấp 100 ‘kĩ
năng’ mù hướng là lang thang quanh đây…
“Đại ca…” Khuôn mặt Lục Tinh bấy giờ vô cùng phức tạp.
Yêu tinh nhìn Hoàng Uy, cất giọng như gió thoảng mây bay nhưng lại nhuốm
màu đe doạ tựa bão lốc sắp ập tới, “Hoàng Uy, nhỉ? Có vẻ bài học đợt
trước ta dành cho ngươi vẫn chưa thấm kịp vào não ngươi đâu nhỉ?”
“Mày…” Mặc dù cáu tiết phát điên, Hoàng Uy cũng chẳng thể quên được những việc đáng sợ mà Yêu tinh kia đã làm với hắn đợt trước. Chính vì nhận được
tin Vân Phi và Lục Tinh không còn đi lại với tên yêu tinh đó nên hắn mới dám chặn đường họ. Vậy mà chẳng hiểu sao Yêu tinh ghê gớm này, hung
thần hắn không đời nào muốn chọc vào, lại xuất hiện.
“Chó chết,
tưởng tao sợ mày à ? Đợt trước mày giở trò đánh lén ông đây, nhưng lần
này thì còn khuya nhá! Chúng mày, xử nó! Đứa nào chém chết thằng này tao thưởng hậu!” Trước mặt bàn dân thiên hạ, làm sao Hoàng Uy có thể co giò phóng chạy cho được, mất mặt chết. Với lại, lần trước Yêu tinh thắng
hắn chỉ nhờ chiêu hạ đẳng đánh lén; còn bây giờ, hắn – Hoàng Uy – đã
chuẩn bị rất kĩ. Hắn phải trả bằng được nỗi nhục này!
“Trận chiến bắt đầu, Kenshin.” Yêu tinh cười nhạt nói với chiến binh tóc đỏ trông
hệt như người mới chơi đứng cạnh anh. Chiến binh tóc đỏ lặng lẽ gật đầu, khuôn mặt băng hàn tàn nhẫn.
Hai bóng người vút cái đã lao về phía đoàn người của Hoàng Uy…
“Đại ca…” Vân ngỡ ngàng, cậu chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện Đại ca vẫn giúp
họ mà không đòi hỏi gì. Sao Đại ca lại quá tốt với họ như vậy? Mặc kệ cả chuyện cậu và Tinh đã đẩy anh xuống vực, cướp chiếc cột tóc, và còn lên kế hoạch cao chạy xa bay, Đại ca vẫn giúp đỡ họ vô điều kiện. Đại ca
đúng là tên ngốc mà!, Vân nghĩ thầm, nhưng bất chấp lời nguỵ biện nào
chăng nữa, cậu đã thực sự cảm động và thấy trái tim mình ấm áp.
“Tinh, chúng mình cùng Đại ca đến Lục Địa Trung Tâm đi?” Vân bình tĩnh hỏi
Tinh, nhưng lời cậu dường như không còn là câu hỏi mà đã là sự thật hiển nhiên. “Đến Lục Địa Trung Tâm gặp được Tiểu Lam rồi, tao muốn theo Đại
ca. Tao không cần tìm giáo sư và Vương Tử nữa.”
“Ừ.” Tinh trả lời không chút do dự, cô nhìn như thôi miên vào hai bóng người đang chiến
đấu với Hoàng Uy. Cô cũng tự hiểu rằng, không theo người như Đại ca, quả thật mới là đứa ngốc.
Sau khi Yêu tinh và chiến binh tóc đỏ giết sạch tám tên đầu trâu mặt ngựa, Yêu tinh hất đầu ra sau và cười man dại hồi lâu, trước con mắt kinh ngạc của đám đông về thái độ cuồng ngạo của anh.
“Đại ca, bọn em quyết định theo sát anh.” Đôi mắt Vân Phi và Lục Tinh lấp lánh quyết tâm, nụ cười trên miệng vô cùng tươi tắn.