Khuôn mặt xị xuống
thành một cái nhăn mày khó coi, Du nói giọng hối lỗi, “Tôi thật sự xin
lỗi mọi người. Việc đời tư của tôi đã làm ảnh hưởng tới buổi diễn.”
“Không có sao, không có gì to tát đâu mà. Nhưng mà giữa anh về Tây Môn Phong
có khúc mắc chi sao?” Tôi trả lời khi Lang đại ca trị thương cánh tay
tôi.
“Hắn cướp người yêu tao, mả mẹ thằng ẻo lả mày không hiểu à?” Tây Môn Phong, người bị cột chặt một chỗ, đột nhiên hét tướng lên.
“Ngoài Vương Tử của tôi, anh còn đi dụ dỗ bọn đàn ông khác nữa sao?” Tình Thiên nghi ngờ ngó Du.
Mặt Du đỏ lựng lên, và hắn siết nắm tay, gào, “Tôi không có, mà Vương Tử cũng không phải là của cô!”
Tà Linh lạnh lùng hỏi, “Vậy sao cô gái này lại buộc tội thầy?”
Nghe Tà Linh hỏi, trông Du như quả bóng bay bị thủng xì hơi. Hắn trông như
bị chứng đau nửa đầu hành hạ ghê gớm, “Thực ra tôi cũng không hiểu,
nhưng rồi cổ nhắc tới nào cổ là Tây Môn Phong, nào còn Phi Lệ Nhân…Vậy
nên tôi đoán chắc là có liên quan tới rắc rối hồi trước. Trước khi gia
nhập Phi Thường Đội, tôi có lập nhóm với một cặp vợ chồng là Tây Môn
Phong và Phi Lệ Nhân. Tuy nhiên, Phi Lệ Nhân lại thú nhận là có tình ý
với tôi. Để khỏi bị Phi Lệ Nhân và ông chồng ghen lồng lộn Tây Môn Phong quấy nhiễu, tôi đã bỏ trốn.”
“Tên khốn khiếp mày, tại mày mà Phi Lệ Nhân mới thay lòng đổi dạ.” Tây Môn Phong nộ khí xung thiên mạch
xanh hằn trán, thật không có hạp với gương mặt thanh nhã kia chút nào.
“Ừm…thứ lỗi, tôi có một câu hỏi.” Nhìn bộ ngực đồ sộ quyến rũ của Tây Môn
Phong, tôi rụt rè lên tiếng, “Cô…là nữ, phải không? Và Phi Lệ Nhân nghe
như cũng là nữ nữa nhỉ? Đừng hiểu lầm tôi, tôi không có kì thị người
đồng tính đâu.”
“Mẹ mày mới là hạng đồng tính! Bố là đàn ông, nhãi ranh ạ!” Tây Môn Phong dữ dằn trừng mắt nhìn tôi.
Đàn ông? Hay là Tây Môn Phong cũng giống Minh Hoàng, nam mà trông như nữ?
Tôi có chút hoài nghi. Giống thế quái nào được; ngực Minh Hoàng đồng
bằng phát gớm, còn ngực Tây Môn Phong thì… Hừ, quả ngực này so với bản
nữ của tôi ngoài đời còn bự hơn hai cỡ. Sao mà là nam cho được?
Tôi nghiêng đầu, hồ nghi ngó cặp gò bồng đảo của Tây Môn Phong. Đừng nói
tui hai cái này là rởm nha? Tôi vô thức áp 2 bàn tay lên “bưởi”của Tây
Môn Phong. Ừm, chúng rất mềm. Tôi bóp 2 phát. Cũng nảy nữa mà. Lạ nhể,
đúng ra phải là hàng thật chớ!
“V-Vương Tử, Vương Tử Điện hạ…”Mắt Du trông như muốn lòi ra khỏi óc, dán chặt vào tôi…ờ thì, tay tôi.
Phượng Hoàng và Tình Thiên cũng chăm chăm nhìn tay tôi, bộ mặt đỏ lựng. Tôi
không chắc có phải mình nhìn thấy hay ảo giác tưởng ra, mà hai nàng nuốt nước bọt đánh ực nhìn tay tôi ra chiều ham muốn thèm thuồng rõ rệt.
“Bỏ bàn tay bẩn thỉu của mày ra khỏi người tao ngay thằng nhãi!” Tây Môn
Phong, người nãy giờ cứng đờ vì sốc, cuối cùng cũng tỉnh ra. Tây Môn
Phong chòng chọc nhìn tay tôi đến nỗi trông mắt cổ như muốn lòi ra
ngoài. Bối rối, tôi vội rút tay phòng trường hợp cô nàng cúi xuống cạp
đứt tay tôi.
“Cô rõ ràng là con gái!” Tôi nói không chút lưỡng lự.
Mọi người đều gật đầu. Tôi đây đã đích thân hạ nhục sờ thử kiểm nghiệm một phen, còn sai vào đâu được nữa?
“Nếu không phải tại thằng khốn Guileastes, ông đây đã không rơi xuống bước đường này!” Tây Môn Phong phẫn nộ gào lên.
“Ý cô là sao?” Tôi gãi đầu, chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì sất. Đừng nói
với tôi Du cũng có khả năng chuyển giới tính người khác đấy nhá?
(*Không hiểu đầu cua tai nheo ra sao: Gốc là Kim Cang to cao không chạm được đầu óc: đây là một câu tục ngữ Trung Quốc: nói về tình thế bối
rối, khó xử. Để truyện dễ hiểu, tôi xin được sửa lại như trên – nhóm PR
và meomeo).
Tây Môn Phong ‘tự nhiên như ruồi’, không khách khí
đặt mông ngồi xuống đất, cô ả hít một hơi sâu, rồi bắt đầu thuật lại câu chuyện.
“Mẹ nó, sau khi biết Phi Lệ Nhân đã thay lòng đổi dạ,
ông đây đã thề rằng sẽ PK tên chó Guileastes về level 1. Ai biết được
thằng chó chết đó đã biết trước mà chạy, báo hại bố đây phải đuổi theo
hắn suốt mấy dặm đường.”
Nghe đến đây, Du chỉ biết cười khổ.
“May thay, tên khốn đó rất dễ tìm, chỉ cần hỏi người qua đường là biết liền. Ta đuổi theo hắn đến một vách đá và thấy một mảnh áo của thằng chó kia
vắt trên vách vực. Chắc chắn thằng nhãi này đã nhảy xuống vách đá để
trốn ta! Hừ, tưởng ông đây bỏ cuộc dễ thế à? Ta buộc một sợi dây thừng
và lại trèo xuống lần theo vết hắn.” Tây Môn Phong trông có vẻ tự hào
ghê gớm về sự kiên trì của ổng.
Mắt tôi liếc sang Du. Hắn không
có vẻ gì giống người sẽ leo xuống vách đá để trốn người ta, thể lực của
Thi nhân lãng du không cao, hắn có thể đứt phăng tay và rơi xuống chết
như chơi.
Hiện tại, mặt Du mang vẻ cam chịu, môi hắn mấy máy không ra tiếng từ: Ve sầu thoát xác*.
(*Ve sầu thoát xác: bản gốc là Cố bố nghi trận. Tôi sử dụng thành ngữ trên để truyện dễ hiểu hơn. – meomeo)
Hiểu hiểu. Tôi gãi đầu. Có vẻ như Du cũng nhận ra Tây Môn Phong không phải loại người nghĩ trước khi làm.
“Ai mà biết thay vì tìm được thằng nhãi kia, ta lại đụng trúng một nhiệm vụ ẩn chớ?” Mặt Tây Môn Phong lộ vẻ cổ quái. “Con thần thú chết toi đó
thậm chí còn nói nếu ta đánh không nổi nó, ta sẽ phải chịu thiên phạt
ngẫu nhiên. Không biết làm sao đánh bại được con thần thú da dầy cùng
tấm chắn tường đồng vách sắt, ông đây đành chịu thiên phạt của nó. Có ai ngờ đâu nó lại bắt ông đây phải biến thành con gái!” Tây Môn Phong lớn
tiếng phàn nàn.
Lúc đó, khuôn mặt Tiểu Long Nữ, Tà Linh và tôi
thoáng biến sắc. Không thể ngờ được còn có một nhân yêu khác trong Đệ
Nhị Sinh Mệnh ngoài tôi! Nghĩ coi còn có một người đồng cảnh ngộ với
tôi! Khác nhau mỗi chỗ tôi từ nữ hóa nam còn gã là từ nam thành nữ.
Chẳng biết là ai bất hạnh hơn ai nữa?
Hồi lâu, biết tôi và gã
cùng hội cùng thuyền, tôi tận tình mở miệng có lời an ủi Tây Môn Phong,
“Ờ, ít nhất trông anh cũng xinh mà.”
“Chó má, phiền muốn chết luôn!” Tây Môn Phong rống lên còn to hơn.
Phiền? Ai bảo, Ít nhất thì trong game online làm quái gì có vụ ‘hàng tháng’ của phụ nữ chớ… Tôi nghĩ.
“Anh coi khinh con gái à?” Tiểu Long Nữ khịt mũi lạnh lùng.
“Con gái thì đã làm sao.” Tây Môn Phong chậm rãi đứng dậy, chân không bị
trói đi đến bên cửa sổ, để ánh hoàng hôn cuối cùng tắm đẫm cơ thể cô ta, “Ý ta đâu phải chuyện thành con gái, mà…”
Mặt trời vừa tắt, bóng đêm nhanh chóng trùm xuống, và cơ thể Tây Môn Phong cũng bắt đầu thay
đổi: thân cô dần cao và lực lưỡng hơn, mái tóc dài rút dần thành kiểu
đầu đinh, bộ ngực căng phồng dẹp xuống, và cuối cùng nàng ta đã biến
thành chàng ta.
Chúng tôi há hốc miệng ngạc nhiên nhìn sự thay
đổi xuất thần miễn bàn kia, mất hồi lâu không biết nói gì, cuối cùng,
tôi thở hắt ra, “Cái đó nhanh hơn đi phẫu thuật chuyển giới nhiều.”
“Tây Môn Phong, chính xác thì chuyện này là sao?” Du hoang mang hỏi.
“Còn không phải là trò quỷ của con thần thú chết toi kia sao!” Tây Môn Phong nói bằng chất giọng thô kệch và nam tính rất hợp với kiểu nói chuyện lỗ mãng tục tĩu của gã. Gã nôn nóng nhăn trán, “Ông đây đương nhiên không
muốn làm đàn bà. Sau khi cò kè mặc cả một hồi, hai bên quyết định ban
sáng ta làm đàn bà, tối xuống lại làm đàn ông.”
“Đúng là phiền nhỉ?” Tôi khó lắm mới nhịn nổi cười.
“Nói nhảm hoài! Oài, tháo dây cho ông nội đây mau. Dây mẹ gì mà chặt thế.” Mặt Tây Môn Phong khó chịu.
Du nhìn tôi do dự. Thấy vậy, tôi nhún vai tỏ ý bất cần. Du lại quay mặt ra Tây Môn Phong, “Trước khi thả anh, anh phải hứa với tôi anh sẽ không
bao giờ làm hại Vương Tử nữa.”
Tây Môn Phong cười giễu cợt, “Vậy
không được, có không báo thù thì tao cũng phải đọ kiếm với nó một phen,
nhãi ạ. Nhóc con xinh xắn này cũng có tí mánh hay đấy.”
Tôi bật cười lớn, “Sao anh không gia nhập Vô Ngân Thành? Lúc đó anh có thể đấu với ta khi nào tùy thích.”
“Vương Tử, ý đó không hay đâu. Nhỡ hắn làm em bị thương thì sao?” Du mặt đầy lo lắng.
Tôi trả lời không chút sợ hãi, “Tôi sẽ ổn thôi mà. Dạo này tôi đâu có nhìn
thấy mặt mấy con quái đâu. Chân tay ngứa ngáy lắm rồi đấy. Nếu bị thương thì tôi đi tìm Lang đại ca, còn nếu bị chết thì có nghĩa là tôi cần
luyện tập nhiều hơn. Nhưng, ” Tôi ngạo mạn khiêu khích Tây Môn Phong,
“Tôi không có ý định thua đâu.”
Mắt Tây Môn Phong sáng rực, “Ha! Nhóc con xinh xắn cũng gan gớm nhỉ?”
“Còn gọi ta một tiếng ‘nhóc con xinh xắn’ ta kêu anh bằng Tây Môn Phong đẹp gái đấy.” Tôi đe dọa Tây Môn Phong.
“Mày dám!” Tây Môn Phong phẫn uất gào.
“Đương nhiên ta dám! Tây Môn Phong đẹp gái ngực bự cỡ C.” Tôi gảy một đường Hắc Đao cắt dây trói cho Tây Môn Phong.
Mắt Tây Môn Phong tỏa ánh hưng phấn, gã vung cao thanh gươm, nhìn tôi như
hổ đói nhìn mồi. Tôi có thể nhận ra tên này cũng thuộc hạng hiếu chiến.
“Đừng làm ta thất vọng, Tây Môn Phong.” Tôi nâng Hắc Đao, mắt lấp lánh vui sướng vì lại được chiến đấu.
Tây Môn Phong ngay lập tức tấn công mà không thèm suy nghĩ. Tôi lắc đầu.
Tây Môn Phong thích đánh nhau, nhưng hắn lại không thích dùng đầu óc để
chiến đấu. Tôi dịch người một chút, né cú đánh dùng sức quá đà của Tây
Môn Phong, đồng thời đẩy gã một phát, khiến gã gần như ngã chúi xuống
đất.
“Khốn khiếp!” Tây Môn Phong lớn tiếng gầm gừ, không hài lòng bởi cú tấn công hụt, gã lại quay ra đánh tôi.
Thấy gã vẫn không hiểu vấn đề, tôi nhướn mày lên đôi chút. Mình đành để thân thể gã hiểu thay cái đầu đại ngu vậy. Tôi tìm được một khoảng trống,
tôi túm cổ tay của bàn tay Tây Môn Phong cầm gươm, và chân phải tung một cú đạp trời giáng vào bụng gã. Gã đau đớn nghiến răng và tôi giật nhanh thanh gươm của gã, cười lạt. Bắt đầu chém giết thôi!
Tôi chơi
nguyên 4 tay chân, cộng kèm 2 thanh kiếm làm vũ khí giết người…Liên hoàn đạp mông! Cắt chéo! Thậm chí tôi còn giẫm gã liên tiếp khi hét đi hét
lại, “Này thì cho biết cái tội làm hỏng buổi biểu diễn của ta, còn dám
nữa không!”
“Phèo! Oánh nhau xong thấy thư thái hẳn!” Tôi vui vẻ
tra Hắc Đao vào vỏ, quay khớp cổ và khoan khoái duỗi người. Tốt! Đi ăn
thôi. Trước khi dợm bước tôi không quên quay lại, chỉ cục thịt bằm đẫm
máu dưới chân, và hướng dẫn Tà Linh, người phụ trách bộ phận quân sự,
“Anh nhớ cho Tây Môn Phong vào sở quân sự nhé. Cấp bậc với kĩ năng của
gã cũng không phải tồi đâu, bí quá gã còn sử dụng được chiêu mĩ nhân kế
nữa. Tuyển được nhân tài thế này mười năm hiếm có đó.”
“Ờ.” Tà
Linh nói, ngó Tây Môn Phong với cặp lông bằng dít vào nhau, chắc có lẽ
đang suy tính cách gì hành hạ bóc lột sức lao động gã, tìm coi việc nặng nhọc nhất đẩy gã làm.
“Xong nhá, giờ chúng ta đến Vô Ngân tửu
lầu ăn thôi.” Tôi vui vẻ dẫn đầu cả nhóm, chuẩn bị Tới Vô Ngân Tửu Lầu
yêu quý nhất đời tôi ăn một bữa miễn phí…Hehehe, đi ăn hàng mà khỏi phải trả tiền có khi là đãi ngộ lớn nhất kiếp lãnh chúa của tôi.
“Em có hẹn với Dương Quang đi thử nghiệm mấy món trong hàng quán rong nên sẽ không tới được.” Tình Thiên hơi do dự nói.
“Ờ.” tôi vừa cắn móng tay vừa trả lời. Dạo này Dương Quang và Tình Thiên
tiến triển quá ha. Trở thành bạn tri kỉ rồi chắc? Thôi cũng chẳng
sao…miễn Tình Thiên vui là được.
“Được thôi, đi ăn nào!” Ngay lúc tôi cao chân cất bước về phía trước, 2 bàn tay chợt nhẹ nhàng đặt lên vai tôi.
“Vương Tử, hiệu sách xây xong và buổi kí tặng tuần tới cũng sẵn sàng rồi đấy.
Em nhớ tập kí cho bay bướm vào nha.” Tôi quay lại nhìn Vũ Liên đại tẩu
cười với tôi. Rồi chị quay sang Du hỏi, “Sách viết làm ăn sao rồi?”
Du gật đầu đáp, “Em viết 2 cuốn sẵn sàng bán rồi, thêm một cuốn Vân và
Tinh mang em xem. Vậy là tổng cộng có 3 cuốn có thể ra mắt hôm khai
trương.”
“Vương Tử, xây dựng Vô Ngân Cuồng Tưởng Khúc làm ngân
quỹ của Vô Ngân Thành lại báo động đỏ tiếp.” Nụ cười của Vũ Liên đại tẩu nhìn tôi trông có vẻ sáng ngời vẻ âm tà khủng bố, “Chúng ta sẽ phải tập trung tổ chức hòa nhạc và bán đồ nhiều hơn, nên chăm chỉ luyện thanh
với bán sách ảnh của em đi nhé, hiểu chưa?”
“Dạ hiểu…” Tôi nuốt nước bọt đánh ực, thấy đầu mình tê dại đi trước ý nghĩ về những việc sắp phải làm.
Những ngày sau với tôi là cả một cơn ác mộng sống nhăn. Trong 2 tuần, Ban
Nhạc Vô Ngân tổ chức 5 buổi hòa nhạc. Hơn nữa, để câu khách, mỗi buổi
hòa nhạc đều có thêm một pha mạo hiểm mới, chẳng hạn phải nhảy qua vòng
lửa xuất hiện trên sân khấu hay bay xuống mặc giả thiên thần.
(Vậy nên cuối cùng tôi cũng đã ngộ ra tại sao thiên thần trong các bức họa
luôn được vẽ đứng thẳng đờ như mũi tên, có mỗi 2 cái tay trông còn thả
lỏng đôi chút…Thì rõ quá còn gì! Nếu bạn phải mang một đôi cánh nặng hơn 30kg trên lưng, thì ngoài đứng thẳng còn biết làm chi nữa?!)
Lạ
rằng khán giả có vẻ khoái cái màn phá đám của Tây Môn Phong trong buổi
hòa nhạc đầu tiên. Vậy nên, các buổi kế, Tây Môn Phong, dưới sự giám sát của Vũ Liên đại tẩu, đành phải thách thức tôi trước mặt khán giả. Rồi
tôi sẽ phải đá đít hắn xuống. Càng nặng tay với hắn, khán giả càng vui
hơn.
Cuối cùng, mấy tiệm sách cũng xây xong nhờ bao công sức của Du, Tình Thiên
và mọi người. Họ xây 2 tiệm. Một ở trung tâm thành phố và một có cộng
kèm quá cà phê, xây trên hồ, không khí trong lành, sáng sủa thoáng đãng, đặc biệt còn được thiết kế một mái vòm tuyệt trần ai cho các cặp tình
nhân. Và, chữ kí của tôi, trải qua nhiều ngày vất vả luyện tập, cuối
cùng cũng đến lúc dùng tới.
Đến ngày kí tặng, cả biển người mãnh
liệt lao đến… Hở, sao? Nghe miêu tả chung chung, khó tưởng tượng quá hở? Được rồi, vậy thì buổi kí tặng đông khủng khiếp, như thể Thái Y Lâm,
Châu Kiệt Luân, Lưu Đức Hoa với cả Tôn Yến Tử cùng hiện trong Tây Môn
Đình* ý. Nói đơn giản là, dân tình đủ mọi tầng lớp và giới tính bu lại
đông như kiến. Nào đàn ông, đàn bà, mấy tên dê xồm, đủ mọi lứa tuổi, từ 5 đến 50.
(*Thái Y Lâm: ca sĩ nhạc pop nổi tiếng người Đài.
Châu Kiệt Luân: Nam ca sĩ, người soạn nhạc, đạo diễn, diễn viên nổi tiếng.
Lưu Đức Hoa: tài tử nổi tiếng, vừa là ca sĩ, diễn viên, và còn là nhà sản xuất.
Tôn Yến Tử: người mẫu, diễn viên nổi tiếng.
Tây Môn đình: khu mua sắm tấp nập ở Đài Bắc, là nơi tập trung nhiều nguồn
cung hàng lớn. Có sự giao thoa giữa nhiều nền văn hóa, do sự phong phú
trong nguồn hàng.
Để biết thêm chi tiết, mời quý độc giả google và wiki – nhóm PR và meomeo)
“Ơn trời còn có cái thảm bay! Không thì chẳng còn đường nào mà vào được
tiệm sách nữa.” Tôi khẽ thở dài, nhìn đám đông chật cứng lúc nhúc phía
dưới.
“Dương Quang, cứ chờ trên đây một lúc nhé.” Du nói, hắn chỉ chỗ khoảng sân khấu bé tí còn chừa lại, xếp đầy bàn ghế, xung quanh là
lực lượng chiến binh mà Nam Cung Túy đã dàn ra để bảo vệ khỏi cho người
hâm mộ chạy lên.
“Được.” Dương Quang ngoan ngoãn điều khiển cho cái thảm bay là là xuống đất.
Tôi là người đầu tiên nhảy xuống khỏi cái thảm, cười nhạt với tụi nữ hâm mộ phía dưới. Đoạn tôi từ tốn đến chỗ bàn ghế sắp sẵn và kéo ghế ngồi.
“Buổi kí tặng bắt đầu.” Tôi nói, hít sâu vào, cầm cây bút mấy thợ thủ công
bày sẵn, tự nói với lòng rằng phải sẵn sàng kí cho đến khi 2 tay rời ra.
“Cảm ơn đã ủng hộ.”, “Bắt tay thì được.”, “Ừa, hôn là không được đâu đấy
nhá!” và “Túy! Kéo mấy người này ra khỏi sân khấu mau!” là tất cả mấy
lời tôi nói lúc kí tặng.
Tôi kí nhoay nhoáy trong khi mồm liến
thoắng trả lời câu hỏi của người hâm mộ với nụ cười nhẹ. Thời gian cứ
trôi, có nhiều người muốn hôn tôi, vài người không chịu bị khước từ
quyết tâm lăn xả về phía tôi. Đến tận khi Nam Cung Túy kéo họ đi tôi mới kí tiếp được. Cái vòng luẩn quẩn cứ lặp đi lặp lại: kí, trả lời, bị đòi hôn, bị cưỡng hôn, coi người ta bị đá ra ngoài…
Trong tầm mắt
mình, thi thoảng tôi trộm liếc qua các thành viên còn lại của Ban Nhạc
Vô Ngân. Tình hình bên Du cũng không khả dĩ hơn tôi là mấy, có điều thi
nhân lãng du thể lực và công lực đều thấp, hắn bị bầy “lang sói” hôn vào má mấy phát… Du giờ đây phải nén lệ đau thương mà kí tặng và dùng Tây
Môn Phong, vừa hưởng một giờ ngơi nghỉ, làm lá chắn. Các fan nữ ghen tức lồng lộn lập tức giở vuốt sói của bọn họ để cào toác cả da Tây Môn
Phong đẹp gái ra, thậm chí hắn còn chẳng được phép đánh trả.
(Y lời Vũ Liên đại tẩu, khách hàng là thượng đế, cho dù họ có làm gì, khách mà chịu trả tiền thì đều đúng tất.)
Ngược lại, Tà Linh thư thái hơn rất nhiều. Chức nghiệp chiến binh cùng phong
thái băng lãnh xa cách khiến bọn nữ hâm mộ chẳng dám bừa mồm sỗ sàng
tiếp cận. Thay vào đó, họ chòng chọc nhìn anh bằng đôi mắt mềm yếu yểu
điệu, nhưng theo khuynh hướng thèm muốn dữ dội, như thể họ sẵn sàng nuốt chửng anh nếu có cơ hội.
Vì Phượng Hoàng và Tình Thiên đều là
nữ, nên chuyện bọn fan nam muốn tùy ý làm đều không được vượt quá phạm
vi hỏi han. Hai nàng được rất nhiều chiến binh của Vô Ngân Thành bảo vệ
đến nỗi tôi hầu như không thấy người họ đâu nữa… Thái độ gì đấy hả? Tại
sao chỉ có duy nhất Túy là chiến binh bảo vệ tôi?Hả cái lũ dê cụ thấy
gái là quên xừ mất lãnh chúa kia…
Buổi kí tặng vẫn tiếp tục đến
cả khi Tây Môn Phong đẹp gái biến lại thành Tây Môn Phong đầu đinh.
Chúng tôi vẫn kí tiếp, có điều bây giờ không chỉ mình Du, mà tất cả mọi
người trong nhóm đều phải nén lệ trào dâng mà kí tặng. Nếu không có
người hâm mộ nào nhìn tôi, có lẽ tôi đã chớp cơ hội này mà khóc rống lên thiệt to. Tôi ai oán nhìn bài tay phải run lập cập điên cuồng mất kiểm
soát, đầu thì muốn quỵ xuống, thế mà cứ phải cố giữ tỉnh táo trước đám
đông ái mộ xếp hàng.
“Người cuối cùng…” Tôi hoàn thành chữ kí
cuối cùng, thấy vô cùng xúc động. May thay, người đó là con trai, và mắt hắn cứ ngó chăm chăm Phượng Hoàng và Tình Thiên, không chút quan tâm
tôi. Thật là một kết cục hoàn hảo! Tôi thấy xúc động dâng trào không nói lên lời.
Biết liền, tôi vừa kí xong, hắn lập tức phi về phía hai cổ, và kết thúc bằng màn xoạc chân nửa quỳ xuống sàn. Một bó hồng nhung to đùng chả biết từ đâu xuất biện trên tay trái hắn, và một cái nhẫn có mặt đá pha lê khổng lồ bằng quả bóng chày bỗng thấy nằm gọn trong tay
phải.
“Ôi tiểu thư thương mến cả đời của ta Tình Thiên, tình yêu
ta dành cho nàng dạt dào tuôn chảy như nước sông Hoàng Hà, trải dài vô
tận như mây trắng trời cao, mãnh liệt cao cả như sóng gầm đại dương…”
Câu chuyện dài dòng vô vị muốn mửa cứ tuôn trào không ngớt từ cái miệng
thúi của tên súc sinh này, và tiếng người ta nôn ọe xung quanh cũng dạt
dào như nước sông Hoàng Hà.
“Vậy, tiểu thư Tình Thiên, lấy ta nhá?”
“Xin lỗi, tôi thực sự phải nói với mọi người rằng tôi đã yêu người khác mất
rồi.” Tình Thiên nói thẳng, chẳng nhìn lấy một chút gì gọi là e thẹn,
rồi cô cúi đầu xin lỗi người hâm mộ.
“Là ai? Là ai mà dám liều
mạng cướp đoạt người con gái của ta?” Người hâm mộ của Tình Thiên phía
dưới bắt đầu la ó phản đối. Tôi thở dài bất lực, Có lẽ tôi là người lắm
kẻ thù nhất trên cái trời đất này cũng nên.
Nói đoạn, Tình Thiên hít sâu vào và ngước nhìn Dương Quang, đang ngồi trên tấm thảm bay, “Anh ấy là người tôi yêu.”
“Ể?” nếu bao gồm cả tiếng tôi và Dương Quang,thì có tận 5 âm ‘ể’ vang lên.
Tình Thiên nhìn vẻ ngỡ ngàng của Dương Quang với đôi má đỏ bừng. Hồi lâu, cô quay lại cúi đầu với tôi, “Xin lỗi Vương Tử, em đã nhận ra mình yêu
Dương Quang mất rồi, nên e rằng sau này không còn quyến luyến anh nữa.”
“C-Chuyện này…” Tôi ấp úng hồi lâu, nhưng miệng không thốt ra được đến nửa lời.
Ô, tại sao lúc này đầu tôi còn quay cuồng hơn cả khi Tình Thiên đòi cưới
tôi? Tình Thiên, nếu em thực sự đổi ý mà đi yêu người khác, anh quyết
ủng hộ 120%, nhưng sao em không chọn lấy đối tượng bình thường một chút
ấy? Đầu tiên em yêu một nhân yêu là anh, sau rồi giờ lại chọn cậu ta?
Nếu em tiếp tục yêu anh thì gọi là tình yêu đồng giới, nhưng giờ em yêu
NPC. Vậy thì gọi là gì?
Thà em yêu súc vật còn hơn yêu NPC. Ít
nhất súc vật còn có thực thể, chứ NPC thì… Đừng có bảo anh là em sẽ nhấn mạnh lại như đinh đóng cột thế này: “Phải đó; em đã yêu một dãy mã số
vi tính.” chứ?
“Dương Quang, anh không thích em ư?” Tình Thiên
nói giọng dịu dàng, cô nhìn Dương Quang nghiêm túc, nét mặt lộ vẻ hoàn
toàn tin tưởng.
(* hoàn toàn tin tưởng: bản gốc là hung hữu thành trúc: tục ngữ Trung Quốc, nghĩa là đã có sự tính trước, tin tưởng về
việc gì. – nhóm PR)
“Cậu cũng thích Tình Thiên thật đấy à?” Tôi tái mặt vì sốc. Mặc dù cậu ta đã phát triển nhận thức, nhưng so với người thường vẫn có nhiều sai biệt.
Tỉ dụ, cậu ta không biết nói dối, mấy lời vô thưởng vô phạt an ủi người
khác cậu ta cũng không nói nổi. Nếu cậu ta không chút tình cảm với Tình
Thiên, cậu chàng sẽ nói thẳng ngay, nhưng cậu ta không có vẻ muốn nói
vậy? Thế là thế nào…?
Dương Quang quay lại nhìn tôi bằng đôi mắt cực kì bối rối.
“Vương Tử, bây giờ đâu phải là lúc thẩm vấn!” Du kéo tay tôi, chỉ đám khán giả bên dưới.
“Anh nói phải.” Tôi buộc lòng dằn lại nỗi lo lắng, tái xuất hình tượng Huyêt Yêu Vương Tử.
Tôi đeo nụ cười phong nhã lịch sự, nói giọng duyên dáng dịu dàng, “Buổi kí
tặng hôm nay đã kết thúc. Ban Nhạc Vô Ngân xin hứa sẽ chăm chỉ hơn trong tương lai, hi vọng rằng mọi người sẽ tiếp tục ủng hộ chúng tôi. Cảm ơn
nhiều.”
Một giây chờ bọn họ giải tán cứ như kéo dài nguyên năm
ròng. Đoạn, tôi kéo ngay Tình Thiên và Dương Quang theo. Đi đâu đây? Tôi thoáng do dự. Rồi, sang nhà Vân và Tinh. Quyết định xong, tôi nhanh
chóng PM Vân và Tinh, bảo 2 đứa ở nhà đợi tôi đến.
Vừa đi mấy
bước, tôi bỗng dừng lại và quay ra nhìn các thành viên của Ban Nhạc Vô
Ngân đang theo sát. Tôi nói giọng đe dọa, “Cấm ai đi theo, nghe chưa?”
Bộ ba đằng sau cứng người lại thấy rõ. Những thấy thái độ cứng rắn của tôi, họ lại nhất tề gật đầu.