1/2 Prince

Quyển 5 - Chương 6: Bá chủ Đẫm Máu



“Cố lên mọi người, phá cổng thành đi!” Tôi dùng hết sức bình sinh mà hét. Vừa khích lệ tinh thần binh lính Vô Ngân Thành đang hè nhau khiêng gỗ phá cổng Nguyệt Thành, tôi vừa nâng cao khiên lên chắn làn mưa tên từ trên tường thành trút xuống và khua đao sát cánh cùng Nam Cung, Tà Linh và những người khác ngăn đám người chơi ào tới lẻn vào thành sau khi thấy chúng tôi hạ được NPC bảo vệ.

Vô số binh sĩ của Vô Ngân Thành đang cực kì anh dũng chiến đấu. Một số đang điên cuồng đâm vào cổng thành hòng đẩy nhanh quá trình phá cổng, thuận lợi cho việc công thành và số binh sĩ đang dùng thang leo lên tường thành, mặc kệ làn mưa tên từ phía trên rào rào bay xuống còn đông hơn. Máu của binh sĩ ngã xuống nhiều đến mức gần nhuộm đỏ cả tường thành.

Đội ma pháp sư ở hậu phương chỉ có đúng hai nhiệm vụ: một là phóng ma pháp, hai là nốc lam dược(mana). Nhìn từ đây tôi mới thấu chị Vũ Liên và những người khác đã huấn luyện đội ma pháp sư này tài tình thế nào. Nếu chẳng phải ngại chuyện công thành xong phải trả một mớ tiền sửa sang lại Nguyệt Thành thì riêng đội ma pháp sư này cũng dư sức phá tanh bành cái thành phố này ra. Tuy nhiên, với mục đích giữ Nguyệt Thành lành lặn hết sức có thể, ma pháp sư đằng sau chỉ còn biết xài ma pháp cấp thấp và trung tiêu diệt NPC thủ thành trên tường lũy.

Trong quá trình công thành, NPC thủ thành thực ra chỉ là chuyện nhỏ. Đối phó với bọn game thủ tới đánh hôi mới gọi là phiền toái. Không những bọn này đông tới kinh người, lại còn chạy tới với tinh thần tre già măng mọc. Cái đáng kinh ngạc nhất chính là có nhiều người chơi mới vừa hóa thành cột sáng bay đi mất phút trước, phút sau đã le te chạy tới không biết sợ sệt là gì. Tình hình hiện tại nực cười đến độ ngoài đoàn binh sĩ đang hè nhau khiêng gỗ phá cổng thành cùng đội ma pháp sư đằng sau phóng pháp thuật như điên triệt hạ NPC cung thủ thủ thành, những người chúng tôi còn lại phải dàn quân thành hình bán nguyệt đứng trước cổng thành để ngăn đám người chơi muốn thừa loạn chạy vào Nguyệt Thành.

Cũng may chị Vũ Liên và Phượng Hoàng đã nghĩ ra kế bắt binh sĩ của Vô Ngân Thành mặc cùng một loại giáp chứ không bận trang bị bình thường, nếu không thì tụi tôi quả thật không tài nào phân biệt được đâu là địch, đâu là ta.

Mà tôi đây bên trái có Nam Cung, bên phải có Tà Linh, đằng sau còn có Lang đại ca hồi máu, đang tuân theo chỉ thị “giết là có điểm kinh nghiệm, càng giết nhiều thì điểm kinh nghiệm càng hậu” mà chém người với tốc độ như thể không còn ngày mai. Ấy?… Chết, chém nhầm người đang hóng hớt đằng đó rồi sao? Ngại quá…

“Vương Tử! Cổng thành sắp hạ rồi, mau lui tới đó đi! Em phải là người đầu tiên vào được tháp trung tâm để phá bảo thạch thành!” Du, dưới sự bảo vệ của vài chiến sĩ khác, vừa chạy qua làn mưa tên đạn giáo, ma pháp, đao kiếm bay tứ tung, vừa hét gọi tôi.

“Không thành vấn đề!” Tôi gào lên đáp lại. Sau khi ra dấu cho Nam Cung và Tà Linh cùng quay về hướng cổng thành, họ liền lập tức gật đầu và theo tôi chạy tới cổng.

“Thuần. Bạch. Cuồng. Diễm. Khúc!” Tôi gầm lên, nâng đao chém mạnh vào vết nứt lớn đã hiện lên trên cánh cổng. Cùng lúc đó, một ngọn lửa lập tức bùng lên trên Hắc Đao. Khác với ngọn lửa đỏ bình thường, ngọn lửa lần này chính là lửa trắng bạc có nhiệt độ cao nhất.

Tại sao lại phát ra ngọn lửa có màu khác? À mà thực ra không chỉ màu lửa thay đổi, mà hình dạng của Hắc Đao cũng không giống trước kia nữa. Nguyên do là vì hóa ra viên đá phần thưởng giết được Thiên Tiên mà Tiểu Long Nữ giao cho tôi hôm nọ lại là bảo vật có khả năng tăng cường thuộc tính cho vũ khí hệ Hỏa. Sau khi tôi khảm viên đá này lên Hắc Đao, cả thanh đao liền thay đổi đáng kể. Đao ban đầu vốn chỉ thuần một màu đen từ lưỡi đến vỏ giờ được trang trí bởi những họa tiết hình ngọn lửa. Khi tôi rút đao, một loại giáp trụ sẽ tự nhiên xuất hiện, bao lấy toàn bộ cánh tay phải tôi. Tấm giáp mỏng màu đỏ tựa máu này bền đến độ tới giờ chưa loại ma pháp và vũ khí nào tôi thử qua có thể làm nó hư tổn.

Sau khi ăn một chiêu Thuần Bạch Cuồng Diễm Khúc này, cơ hồ không còn vật gì có thể trụ nổi. Vậy nên, cổng thành những tưởng không thể công phá này bỗng vỡ thành vô vàn những miếng gỗ vụn. Nhìn thấy cổng thành bị phá vỡ, nhiều người hãi hùng hét lên, nhưng tiếng hoan hô vang dội của đội quân Vô Ngân Thành đã át cả đi rồi.

Tuy nhiên, tôi biết mọi chuyện chưa thể kết thúc thế được. Chừng nào tôi chưa phá vỡ bảo thạch thành, Nguyệt Thành sẽ chưa về tay chúng tôi. Tôi nhìn Nam Công Túy, hét lên, “Túy, mau đưa em tới tháp trung tâm!”

Sau khi thấy Túy gật đầu với tôi, tôi liền quay qua Bạch Điểu ra lệnh, “Trông cổng thành, đừng để ai tiến vào. Lệnh cho Du dẫn cung thủ lên tường thành, sẵn sàng thủ thành.”

Bạch Điểu cũng gật đầu. Tôi lập tức không quay đầu lại đi theo Nam Cung Túy tới tháp trung tâm.

Được Nam Cung Túy dẫn đường, chúng tôi mau chóng tới được tháp trung tâm. Tôi ra một đòn Thuần Bạch Cuồng Diễm Khúc nữa phá cửa tháp, rồi theo lối cầu thang chạy thẳng tới đỉnh tháp, nơi bảo thạch thành đang được đặt.

“Vương Tử, lên đi, bọn anh sẽ cảnh giới cho em.” Tà Linh bình tĩnh nói.

“Vâng.” Tôi nói. Đang định nâng đao chém nát bảo thạch thành, khóe mắt tôi lại bắt được một tia sáng bạc nhá lên. Tôi lập tức quay người thủ thế, và tiếng đao kiếm chạm nhau vang rền khắp tháp trung tâm.

Nam Cung Túy và Tà Linh vốn đang gác ở đầu cầu thang liền kinh ngạc quay đầu lại nhìn. Tôi, một đằng, lại chẳng mảy may kinh ngạc khi một lần nữa đối mặt tới một tay sát thủ bận đồ đen. Lần này có lẽ là nam sát thủ.

Thật tiếc cho hắn, tôi đã không còn là tôi của trước kia nữa rồi. Hai tuần vừa rồi, số lượng sát thủ nhắm vào tôi nhiều tới nỗi tôi bây giờ cứ mở mắt ra là đã chuấn bị sẵn tinh thần bị ám sát. Cũng bởi bọn chúng mới là người chủ tâm đả thương tôi, tôi đây thuần túy chỉ là tự vệ, thành ra tôi cũng chả lo tên mình bị đưa lên bảng truy nã. Hơn nữa, ngày nào cũng bị đánh lén dăm ba bận thế này, ai mà chả nổi khùng cơ chớ. Thế nên tôi tự nhiên biến trò hành hạ sát thủ thành thú vui tiêu khiển. Bởi vậy nên cấp bậc của tôi cứ gọi là thăng điên cuồng, đấy là còn chưa nói tôi đã luyện thành thần kinh phản xạ siêu nhanh và thân thủ cứ gọi là siêu việt.

Mặc dù cấp bậc của tôi bây giờ vẫn chưa sánh nổi với Kẻ Khùng đã trở về Đại Lục Phía Tây, tôi bây giờ cũng đã level 86. Nhưng với cấp bậc hiện tại và khả năng phản xạ thần kinh siêu biến thái bị đám sát thủ luyện thành của tôi… e rằng Kẻ Khùng cũng khó lòng đánh thắng tôi được nữa.

Mắt tôi sáng lên đầy phấn khích khi gặp được một đối thủ mạnh. Nói tóm lại thì mấy sát thủ được phái đi gần đây cũng yếu quá, hoàn toàn không so được với ả nữ sát thủ hồi trước. Căn cứ theo kết luận của sở Ngoại Giao, đám yếu xìu đó chắc chắn không phải là đồng lõa của nữ sát thủ kia. Tuy nhiên, tôi cực kì chắc chắn gã ăn mặc cùng bộ đồ đen bó đang đứng trước mặt tôi là cùng một tổ chức với ả.

“Gràoooooo!” Tôi trầm giọng gầm lên một tiếng rồi xông về phía tên sát thủ. Một hồi đao kiếm giao tranh sảng khoái như vậy khiến tôi hoàn toàn quên mất mọi việc xung quanh.

“Tôi nghĩ Vương Tử hoàn toàn quên mất thằng nhỏ đến đây làm gì rồi.” Khi giọng Nam Cung Túy trôi đến tai tôi, tôi liền tự động giả vờ như mình chưa nghe gì hết ráo.

“Thây kệ, để mặc em ấy đánh nhau đi. Tình hình ngoài thành đang hoàn toàn trong tầm kiểm soát, Đoạn Kiếm ở lại bảo vệ Vô Ngân Thành cũng báo là chỉ có vài tên vô danh tiểu tốt rảnh hơi tới phá quấy thôi.” Nghe được lời Tà Linh, chút bứt rứt trong lòng tôi hoàn toàn bay biến, tôi lại quay ra chiến đấu càng hăng máu hơn với tay nam sát thủ kia.

Nam sát thủ đã nhận ra hắn đang hoàn toàn nằm ở thế bất lợi. Hắn ta hoàn toàn không có khả năng đánh trên cơ tôi, lại liếc thấy Nam Cung Túy và Tà Linh đứng một bên vô cùng nhàn nhã nữa. Có vẻ hắn cũng chẳng luyến tiếc gì trận đấu, nên bèn nhảy lùi tới chỗ cửa sổ nơi hắn nhảy vào, chuẩn bị rời đi.

Thấy vậy, tôi liền gào lên, “Các người đều mạnh như vậy, tại sao còn muốn ám sát tôi?”

Sau một khoảng lặng, hắn lạnh lùng trả lời, “Bởi vì ngươi nguy hiểm hơn những kẻ khác nhiều.”

Tôi mà nguy hiểm? Tôi thì nguy hiểm chỗ nào được? Làm gì có cái biển “Quái thú dữ tợn, cấm cho ăn” nào treo toòng teng trên cổ tôi đâu. Mặc dù dạo gần đây đến gần tôi thì nhiều khả năng sẽ bị chẻ ra làm đôi, nhưng cũng bởi cái phản xạ thần kinh biến thái do đội sát thủ mấy người luyện cho tôi, chứ trời sinh tôi đâu phải vậy. Tôi gãi gãi má bất đắc dĩ, không hiểu nổi tại sao tôi lại bị bảo nguy hiểm.

“Không biết bao lâu nữa Vương Tử mới nhận ra thằng nhỏ đến đây thực chất là để phá cái bảo thạch thành nhỉ…” Nam Cung Túy cuối cùng nhẹ nhàng hỏi Tà Linh sau khi thấy tôi cau mày đứng ngẩn một hồi lâu.

Bất đắc dĩ nhìn tôi, Tà Linh đáp, “Hỏi khó vậy, trả lời sao nổi.”

Mãi một lúc sau, tôi mới thoát ra khỏi vũng lầy “Mày quá nguy hiểm” mà quay lại hiện thực. Sau khi ngại ngùng ngó Nam Cung Túy và Tà Linh, những người giờ đã rảnh đến độ đang ngồi một chỗ đọc báo và uống cà phê, tôi bắt đầu chém bảo thạch thành trên nền điệu nhạc, “Hò dô ta, hò dô ta nào, nhổ củ cải”* … Không, lộn rồi, là từ tốn chém nát bảo thạch thành chớ.

(*Hò dô ta nào, hò dô ta nào, nhổ củ cải : Dựa trên bài đồng dao về câu chuyện mọi người chung sức nhổ củ cải. Lời bài hát về cơ bản là thế này : Hò dô ta, hò dô ta nào, nhổ củ cải thôi. Hò dô ta, hò dô ta nào, không nhổ được rồi. Hò dô ta, hò dô ta nào, bà ơi bà, mau tới giúp cháu nhổ củ cải đi…. Lặp lại như vậy, thay đổi tên người đến giúp từ bà tới anh, chị, chó, mèo… – nhóm PR.)

Vừa chém bảo thạch, tôi vừa nghe bản báo cáo tình hình hai thành phố còn lại của Nam Cung Túy. Anh hưởng thụ nhấp một ngụm trà nói, “Tiểu Long Nữ và Phong Vô Tình đã thu thập xong thông tin về hai kẻ chiếm được những thành còn lại rồi. Về cơ bản thì bọn họ đều trong tầm của ta, cũng không có gì khó giải quyết cả. Sau khi ổn định xong tình hình ở Nguyệt Thành, cũng ta sẽ tấn công Nhật và Tinh Thành.”

“Như vậy không phải hơi quá sao? Có bao nhiêu thành mà chiếm sạch sẽ hết.” Tôi vừa đánh bảo thạch vừa lầm bầm bất bình thay thiên hạ.

Túy nâng tách trà và tao nhã nhấp một ngụm trong khi Tà Linh tới lượt mình giải thích, “Không còn lựa chọn nào khác,” anh nói. “Nếu ta không tấn công Nhật và Tinh thành thì ngay khi bên đó ổn định xong, họ chắc chắn cũng tấn công ta thôi. Để bảo đảm sự an toàn của Vô Ngân Thành, việc thống nhất ba thành phố lớn trong Lục Địa Trung Tâm là điều phải làm.”

“Em hiểu… Nhưng về lâu về dài mọi người sẽ không bất bình chuyện chúng ta độc chiếm ba thành phố chứ?” Tôi hỏi.

“Đừng lo. Sau khi cải cách, người chơi sẽ được phép tự mua đất để kiến thiết. Bọn họ có thể tự xây thành phố của mình; chúng ta chỉ công hạ Nhật, Nguyệt, Tinh thành để khỏi tốn thì giờ và tiền bạc mua đất xây thành thôi.” Túy vừa giải thích vừa hạ tách trà.

“Ồ.” Tôi ồ lên hiểu ra rồi quay đầu tiếp tục chăm chỉ đánh bảo thạch. Đánh lâu như vậy mà viên đá trông vẫn vẹn nguyên. Thấy vậy lòng tôi như có lửa đốt, thành thử ngọn lửa trắng lại bùng lên từ những họa tiết trên Hắc Đao của tôi.

“Hây a!” Tôi tiến lại gần bảo thạch và vừa chém nó ác liệt, tôi vừa gào lên, “Xem lần này mày có chịu vỡ không!”

Cuối cùng thì ‘Choang’ một tiếng, bảo thạch vỡ vụn thành bụi đá vẩn vào không trung, khiến tôi hít phải vào ngụm khí bột. Vừa ho sặc sụa, tôi vừa đưa tay phẩy cho tan bụi. Tôi quay đầu tính bảo Túy và Tà Linh là về được rồi thì phát hiện ra hai “người bột” đang ngồi trên sàn cầm tách trà bất động. Bột đá phủ kín họ từ đầu đến chân, chỉ chừa mỗi hai đôi mắt đang bất đắc dĩ nhìn tôi, họ vừa nhìn vừa ho ra thêm nhiều bụi đá.

Sau khi phá xong bảo thạch thành, tôi vừa bước ra khỏi tháp trung tâm đã nghe những tiếng hoan hô long trời lở đất. Hàng nghìn người tụ tập quanh tháp trung tâm và nhìn vào chiến giáp tôi biết ngay họ là binh sĩ của Vô Ngân Thành. Nâng Hắc Đao lên cao quá đầu, tôi cùng vui vẻ hoan hô với họ. Tôi vừa bước xuống cầu thang, đám binh sĩ Vô Ngân Thành đã xô tới túm lấy tôi rồi tung tôi lên trời hết lần này tới lần khác.

Thấy được binh sĩ Vô Ngân Thành kính trọng mình thế nào, tôi dạt dào xúc động. Tôi cũng bắt đầu làm loạn và tiệc tùng cùng mọi người tới khi ai nấy đều mệt hết nhấc nổi người mới quay lại thăm thú Nguyệt Thành vừa được đặt dưới tên tôi.

“Anh làm trò khỉ gì mà đánh viên bảo thạch đó lâu vậy? Bên ngoài này bọn em chờ anh tới ngủ gục luôn đó.” Tiểu Long Nữ theo sau tôi càm ràm.

Tôi hơi ngượng ngùng vuốt gáy, đáp, “Anh gặp sát thủ. Hơn nữa lần này có lẽ là đồng lõa của ả nữ sát thủ lúc đầu.”

“Cái gì?” Nghe vậy, Tiểu Long Nữ lập tức đứng thẳng dậy lo lắng hỏi, “Gã đó mạnh thế nào?”

“Cũng tương đương ả nữ sát thủ,” Tôi thành thật đáp. Nếu không có Nam Cung Túy và Tà Linh đứng đó, tôi cũng không rõ ai đánh thắng ai.

Tiểu Long Nữ nhíu mày, đi đi lại lại, “Sao có thể? Ở đây đâu có nhiều người level cao như vậy, hầu như không có khả năng tìm được những kẻ thế này trong lục địa Trung Tâm nữa; mà tụi em cũng đã tìm hết một lượt đại lục rồi.”

“Thế còn người chơi ở các lục địa khác?” Phong Vô Tình bỗng từ đâu không biết nhảy ra cắt lời.

Cả Tiểu Long Nữ và tôi đều khó hiểu nhìn Vô Tình. Ai mà lại chạy vượt cả lục địa chỉ để ám sát một người chứ?

Vừa phe phẩy quạt, Vô Tình vừa làm điệu nói, “Nếu có người muốn thống trị một lục địa, tất có người muốn thống trị cả Đệ Nhị Sinh Mệnh. Mà muốn làm vậy, trừ khử người đại diện danh tiếng lẫy lừng, Bá chủ đẫm máu lợi hại của lục địa Trung Tâm Vương Tử là điều tất yếu rồi.”

“Hiểu rồi, hóa ra vì vậy nên mình là kẻ nguy hiểm hơn tất cả những người khác sao?” Tôi lẩm bẩm một mình.

“Đã vậy, kẻ tình nghi giờ là các vị bá chủ của 4 châu lục kia sao?” Tiểu Long Nữ nhíu mày hỏi.

“Bá chủ của 4 châu lục kia?” Tôi hào hứng hỏi. Kẻ Khùng là bá chủ của lục địa phía Tây rồi nhỉ? Chẳng biết bá chủ của những lục địa còn lại như thế nào đây…

Tiểu Long Nữ ngập ngừng một chút rồi trả lời, “Bá Chủ Tươi Cười của Lục Địa Phía Đông, Đông Khải. Bá Chủ Tiêu Diêu của Lục Địa Phía Tây, Kẻ Khùng.”

“Bá chủ Bất Tử của Lục Địa Phía Nam, Bất Tử Nam; Bá chủ Hoa của Lục Địa phía Bắc, Bông Hoa Phương Bắc; tất nhiên là còn có anh, Bá chủ Đẫm Máu của Lục Địa Trung Tâm, Vương Tử nữa.” Vô Tình rất ăn ý tiếp lời Tiểu Long Nữ.

Tôi ngẩn người sau khi nghe những điều vừa rồi, Sao vị bá chủ nào nghe cũng đều lợi hại như vậy?

“Ai mới là kẻ đáng tình nghi đây?” Tiểu Long Nữ cẩn thận suy xét.

“Chắc chắn không thể là bọn Kẻ Khùng rồi,” tôi vô cùng chém đinh chặt sắt cam đoan. Nếu bọn họ muốn giết tôi, bọn họ đã bỏ mặc tôi chết ở Tiêu Diêu Cốc chứ không giúp đỡ tôi rồi.

“Vậy loại Lục Địa Phía Tây ra. Có vẻ là phải đi điều tra kĩ lưỡng ba bá chủ của các lục địa phía Bắc, Nam và Đông thôi.” Tiểu Long Nữ lẩm bẩm.

“Cô định điều tra thế nào? Giữa các lục địa khác nhau không dùng được kênh PM đâu. Cô định xài tổng mười ngày đi về để qua lại giữa mấy lục địa đó à?” Phong Vô Tình phản đối ngay.

Tiểu Long Nữ không hề lưu tình véo tai thằng em tôi mạnh hết cỡ, khiến tôi lại được thấy tình cảnh kì thú thằng em lăng nhăng của tôi kêu gào vì đau. Cô nàng Tiểu Long Nữ cùng lúc gào vào tai thằng bé, “Có thảm bay của Dương Quang đó nghe ông!”

Lờ lớ lơ bộ mặt thống khổ của Vô Tình, Tiểu Long Nữ nói với tôi, “Em sẽ đi cùng thằng cha này tới mấy lục địa kia để thu thập tin tức. Vương Tử, phải cẩn thận nhé.”

“Yên tâm đi, anh không để bị sát thủ thịt đâu.” Tôi vừa trả lời vừa vẫy tay tạm biệt Tiểu Long Nữ.

Khóe miệng giật giật, Tiểu Long Nữ nói, “Ý em không phải vậy. Ý em là ông anh đừng có hành hạ tụi sát thủ kia quá lố, kẻo không tổ chức Quyền con người sẽ gõ cửa nhà ông anh đấy!”

“Anh… sẽ cố.”

Với sự trợ giúp của Dương Quang, Tiểu Long Nữ và Phong Vô Tình liền qua lại giữa mấy lục địa kia. Trong lúc đó mọi người ở Vô Ngân Thành cũng không hề nhàn hạ. Vừa vào tới Nguyệt Thành, các sở Quân Sự, Tài Chính và Xây Dựng lập tức bắt đầu làm việc. Họ sửa chữa thành trì bị chiến tranh phá hủy, xây dựng cơ sở hạ tầng còn thiếu và sắp xếp lực lượng quốc phòng và an ninh cho thành phố. Nói thật, tôi bận đến cái độ không còn thời gian ngắm nghía được cái gì, lắm lúc chỉ muốn bỏ hết đi hoang luôn cho rảnh. Nhưng tôi đã hạ quyết tâm làm một bá chủ tốt rồi. Làm sao bỏ dở giữa chừng được đây?

Vả lại, ngoài thời gian tấn công Nhật và Tinh Thành – mà lúc ấy tôi cũng tranh thủ thời gian luyện cấp tí nhờ việc bí mật chém nát mấy kẻ tấn công – thì hầu hết thời gian tôi đánh vật với mớ giấy tờ đơn từ của mấy sở kia gởi lên. Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi ắt hẳn có tiềm năng ghê gớm đi làm thị trưởng luôn đấy.

“Quyết định vậy đi: mình sẽ biến Nguyệt Thành thành trung tâm văn hóa nghệ thuật lớn.” Nhìn khung cảnh thanh bình đô hội ngoài cửa sổ, tôi siết chặt nắm tay hùng hồn tuyên bố.

Ngay ngày hôm sau, tôi kể cho Vũ Liên đại tẩu nghe dự định của mình. Chị chỉ suy nghĩ một chút rồi đồng ý hỗ trợ vốn ngay. Thế là tôi liền vui vẻ tới sở Xây Dựng nói với Du và Tình Thiên, “Tôi muốn biến Nguyệt Thành thành trung tâm văn hóa nghệ thuật. Mà nữa, Vũ Liên đại tẩu cũng đồng ý hỗ trợ ngân quỹ cho kế hoạch rồi!”

Chẳng ngờ Tình Thiên lại hung dữ tóm lấy cổ áo tôi, nghiến răng nghiến lợi mà rằng, “Anh vừa mới đá ông xã Dương Quang của em vòng quay thế giới, bắt em ở đây cô quả chờ chồng, thế mà giờ anh còn định tăng lượng công việc cho em? Anh chán sống rồi hả, hay thấy ngần ấy sát thủ vẫn chưa đủ chơi?”

“Hả? Chuyện này sẽ tăng lượng công việc của em sao? Nhưng sau khi chiếm xong Nhật Thành và Tinh Thành, anh còn muốn biến Nhật Thành thành trung tâm thương mại và Tinh Thành thành trung tâm giải trí nữa!”

Nghe vậy, Tình Thiên đột nhiên kinh ngạc buông cổ áo tôi ra, dùng ánh mắt khó tin nhìn tôi, “Anh là Vương Tử thật hả?” Cô choáng váng hỏi, “Không, không, không thể nào; Vương Tử không thể nào thông minh như vậy được. Anh phải là sát thủ đóng giả làm Vương Tử rồi. Khai ra mau, Vương Tử thật đâu?”

Ê này! Thái độ kiểu gì thế hả?

“Vương Tử luôn rất thông minh. Cậu ấy thông minh đến độ người ngoài nhìn vào sẽ tưởng rất ngu.” Du nói, khiến cho da gà da vịt nổi toàn thân tôi.

“Thây kệ, tôi vứt vấn đề này lại cho Sở Xây Dựng đấy. Tôi đến hỏi Sở Quân Sự xem bao giờ bắt đầu đánh Nhật Thành và Tinh Thành đây.” Tôi vừa hát líu lo, vừa vui vẻ lon ton nhảy về phía sở Quân Sự.

Tình Thiên ở đằng sau tôi lầm bầm “Anh ta vui cái gì chứ? Anh ta có nhiều công việc chỉ đạo phải làm như vậy, còn chưa kể mỗi ngày bị ám sát ba lần và vẫn phải lưu tâm đến việc công hạ Nhật Thành và Nguyệt thành nữa chứ… Hay là bận quá anh ấy hóa điên rồi?”

Du thành thật trả lời, “Dạo gần đây thực lực bọn sát thủ khá cao, thành ra Vương Tử rất vui khi tẩn nhau với bọn chúng. Người chơi tới ám sát Vương Tử đều bị Ma Xích Vô Tận của Doll tàn nhẫn hành hạ sau trận đánh, lại càng khiến Vương Tử…”

“Em hiểu rồi, hóa ra là do anh ta có cơ hội giải phóng dục vọng ngược đãi người khác…”

“Túy, Lang đại ca, hai người có ở đây không?” Tôi thò đầu vào sở Quân Sự và nhìn quanh quất. Mà thực ra, ngoài Đoạn Kiếm đang chỉ huy việc huấn luyện quân sĩ, mọi người đều ở đó cả.

Một bàn tay đặt lên vai tôi, đi cùng là giọng nói như âm hồn, “Sao em không nhắc tới tên anh?”

Mặt mày vẫn cười toe toét, tôi quay đầu nhìn vẻ mặt u ám của Tà Linh và nói, “Chào buổi sáng, anh Tà Linh!”

“Sao vậy, Vương Tử?” Lang đại ca mỉm cười và đi tới chỗ tôi, vò rối tóc tôi như thường lệ.

“Em muốn hỏi bao giờ chúng ta sẽ đánh Nhật và Tinh Thành ạ,” Tôi thật thà, không giấu giếm ánh mắt hưng phấn.

“Thực ra hai thành phố kia đều sẵn sàng đầu hàng chúng ta, miễn là chúng ta chấp nhận điều kiện của họ,” Nam Cung Túy đáp. “Bọn anh đã bàn bạc về điều kiện của bên Tinh Thành và cũng không có vấn đề gì; anh cũng định hôm nào bảo em sau. Người chơi ở Tinh Thành chỉ yêu cầu được nhận một điền trang lớn nhất ở Vô Ngân Thành, và sau khi gia nhập quân đội của Vô Ngân Thành thì được nhận ít nhất ba vị trí lãnh đạo. Những điều kiện này đều rất đơn giản, chúng ta có thể dễ dàng đáp ứng. Nhưng còn bên Nhật Thành… Điều kiện của bọn họ có chút vấn đề.”

“Vấn đề thế nào?” Tôi hỏi. Mà nếu có vấn đề thật, tôi cũng chẳng thèm quan tâm. Nếu không đồng ý được thì cứ phát chiến là xong. Bây giờ mình cũng chả sợ chiến tranh!

Nam Cung Túy im bặt. Một lúc sau Tà Linh tiếp lời, “Là Phạm.”

“Và một vài đội có thù hận với chúng ta.” Lang đại ca nói thêm, “Đội Công Chúa Hoàn Mĩ, Đội Phượng Hoàng, Đội Địa Ngục Chết Chóc, và một người kèm theo anh không quen. Nghe nói hắn cũng có chút khúc mắc với cậu. Hắn tên là Hoàng Uy.”

Tôi lặng người. Hoàng Uy cũng tới lục địa Trung Tâm? Tôi nhíu mày, chuẩn bị sẵn tình thần, điều kiện đầu hàng của bọn họ nhất định có liên quan tới tôi, và nhất định là không hay ho gì cho cam, “Điều kiện của họ là gì?”

Cả ba đều im lặng khi Lang đại ca cầm một mảnh giấy dài đáng sợ trên bàn lên rồi đưa cho tôi.

Tôi nhận lấy và bắt đầu đọc, “Một: Để Vương Tử biến mất mãi mãi ở Đệ Nhị Sinh Mệnh; Hai: Mổ phanh bụng Vương Tử ra; Ba: mang Vương Tử lại đây cho Công Chúa Hoàn Mỹ ta; Bốn: Sau khi giết Vương Tử một nghìn lần, trả Lục Tinh cho ta; Năm: Trả Hỏa Hoàng lại cho ta, rồi vứt Vương Tử và con Bánh Bao Nhân Thịt chết bằm đó xuống biển làm mồi cho cá mập…” Mặt mày cực kì vô cảm, tôi xé mảnh giấy nhảm nhí đó ra làm trăm mảnh. Tôi dùng giọng ra lệnh quay sang hỏi sở Quân Sự, “Khi nào thì có thể xuất binh?”

“Cần phải dàn xếp tình hình bên Tinh thành trước đã, nội trong một tuần là có thể xuất binh.” Nam Cung Túy báo cáo lại.

“Vậy thì tuần tới có kẻ gặp rắc rối to rồi,” Tôi hung hăng siết chặt nắm tay.

Một tuần sau đó, tôi cưỡi trên lưng ngựa lượn qua lại trước quân đoàn của Vô Ngân Thành, phóng mắt về phía tường thành của Nhật Thành phía đằng xa. Theo như ước tính của tôi, số lượng NPC cung thủ thủ thành dàn trên tường thành ít hơn nhiều so với số được Đệ Nhị Sinh Mệnh cắt cử lúc chúng tôi lần đầu đánh chiếm Nguyệt Thành.

“Có vẻ công thành lần này dễ như ăn cháo rồi…” Tôi lẩm bẩm.

“Nhưng Phạm không phải chỉ là game thủ bình thường đâu. Em làm sao biết được đây không phải là bẫy chứ.” Nam Cung Túy nghe thấy tiếng lầm bầm của tôi liền lo lắng nhắc nhở, “Phạm có thù hằn sâu sắc với em, có thể mục tiêu của hắn chỉ là em thôi. Vương Tử, em phải thật cẩn thận.”

Cũng phải; Phạm nhất định không phải là kẻ muốn đóng vai quần chúng rồi. Tôi phấn chấn tinh thần hơn một chút, đáp lời, “Em hiểu rồi, em sẽ cẩn thận.”

Dứt lời, tôi kéo dây cương, quay đầu ngựa về hướng binh sĩ của Vô Ngân Thành, Hắc Đao giơ cao trên đầu. Mọi người đều im lặng, chờ lệnh của tôi. Tôi gầm lên, “Công hạ Nhật Thành! Thống nhất Trung Tâm!”

Nghe vậy, đoàn người phấn khích như muốn nổi điên. Không chỉ ánh mắt kích động mà tiếng gầm vang của đội quân Vô Ngân Thành cũng lớn đến độ thiếu điều hất cả lãnh chúa tôi đây xuống ngựa luôn, “Thống nhất Trung Tâm! Thống nhất Trung Tâm! Thống nhất Trung Tâm!”

Tôi thúc ngựa, phi thẳng về hướng Nhật Thành, thét lên, “Tiến lên!”

“Thành chủ… tự nhiên vô duyên vô cớ ra lệnh xuất quân…” Tà Linh vỗ vỗ trán ra chiều đau đầu.

Nam Cung Túy cũng cùng đeo bộ mặt bất đắc dĩ, “Chúng ta có nên đuổi theo thằng nhỏ không?”

Ngoài hàng ngũ NPC cung thủ trên tường thành, quân phòng ngự của Nhật Thành còn gồm có ba vòng chiến sĩ bao lấy cổng thành. Nhưng như vậy mới càng khiến khí huyết tôi sục sôi. Tôi có thể thoải mái tung hoành Hắc Đao trên tay, loại khoái cảm này không phải ngày nào cũng có đâu.

“Hâyyy! Yaaaa!” Tôi nâng khiên cao quá đầu tránh làn mưa tên trong khi tay kia chém hết tay lính này tới tay lính khác. Lúc đầu tôi có bị trầy trật này nọ đôi chút, nhưng tế ti ở hậu phương làm việc ngon tới độ tôi mới bị xước có một chút là hơn mười cột sáng trắng bay thẳng tới người.

Đám ma pháp sư trên tường thành cũng chẳng làm tôi hề hấn gì. Mặc dù không thể thấy bọn họ nhưng tôi có thể đảm bảo là trên đầu tôi có ít nhất tới mười vòng bảo hộ. Khi Nam Cung Túy và Tà Linh đuổi kịp đứng hai bên tả hữu tôi, tôi cười nhàn nhạt. Tới lúc mở toàn bộ trạng thái công kích rồi!

Con ngựa có vẻ cũng cảm nhận được sự phấn khích của tôi, nó theo lệnh cương của tôi chạy xông xáo trên trận tiền, giúp tôi giết được vô số kẻ địch. Sau vài lần tiến lên, khoảng đất xung quanh tôi bắt đầu biệt không bóng người. Khóe miệng cong lên không thỏa mãn, tôi đang định khiêu khích bên đó vài câu xem ai có gan xông lên để tôi xả cho đã.

Lúc ấy giọng bất đắc dĩ của Nam Cung Túy vang lên, “Vương Tử, đừng chơi đùa nữa. Cổng thành đã bị phá rồi, mau vào thành đi!”

“Ồồồ…” Thấy Nam Cung Túy và Tà Linh đều mình mẩy toàn máu, tôi mới biết bảo vệ tôi thật mệt thế nào. Cảm thấy có chút tội lỗi, tôi không dám chơi đùa nữa, lập tức cưỡi ngựa phi thẳng tới cổng thành.

Vào thành xong, tôi liền quan sát xung quanh, cố xác định vị trí tháp trung tâm.

Một bóng đen bất ngờ phi xuống trước ngựa của tôi, liếc mắt tôi liền nhận ra là Không Không. Có lẽ cậu chàng xem quá nhiều phim cổ trang Nhật Bản rồi, bởi vì cậu chàng đang ăn vận không khác gì ninja. Còn chưa kể cậu ta đang quỳ một gối trước mặt tôi, hai tay chắp vào nhau và báo cáo với giọng điệu cung kính, “Khởi bẩm thành chủ, tháp trung tâm ở ngay bên trái. Mời thành chủ đi theo thuộc hạ.”

Tôi đảo tròn con mắt hỏi, “Hôm nay uống lộn thuốc hả bây?”

Không Không ấm ức giật giật khóe môi, hai ngón trỏ xoa vào nhau cực kì ấm ức, “Không đúng sao? Trong truyện tranh đều là như vậy mà?”

Lại một kẻ cuồng truyện tranh rồi! Tôi dở khóc dở cười nói, “Cậu thích sao cũng được, chỉ cần mau dẫn anh tới tháp trung tâm thôi.”

“Không thành vấn đề, mời thành chủ theo tôi.” Quay lại dáng vẻ ninja, Không Không chỉ về hướng tới tòa tháp và bắt đầu chạy trước. Tôi quay lại nhìn Nam Cung Túy và Tà Linh đang chỉ huy quân đội đằng sau và mọi người cùng đi theo tôi, tiến thẳng tới tháp trung tâm.

“Uầy, mọi người đều ở đây cả.” Tôi có ngạc nhiên một chút. Đứng trước tháp trung tâm là rất nhiều gương mặt thân quen: Đội Công Chúa Hoàn Mĩ, Đội Phượng Hoàng, Đội Địa Ngục Chết Chóc, và Hoàng Uy. Bọn họ đều có điểm chung là đang đeo vẻ mặt khao khát muốn xé tôi ra làm từng mảnh, nhai cho nát rồi nhổ tôi ra. Kì quái, Phạm đâu rồi nhỉ? Không thấy hắn làm tôi có chút bối rối.

“Vương Tử, anh là người đàn ông đầu tiên dám khinh thường em! Em nhất định bắt anh phải trả giá!” Công Chúa Hoàn Mĩ vừa cắn cái khăn tay vừa hậm hực nhìn tôi.

“Vương Tử, lần này ta nhất định nướng chín ngươi!” trưởng đội Địa Ngục Chết Chóc gầm gừ. Nếu tôi nhớ không nhầm thì thằng cha này tên là Huyết Nhiễm Ma Vương thì phải?

“Trả cục cưng Lục Tinh lại cho ông!” Bộ dạng ánh vàng sáng lập lòe cổ lỗ của Hoàng Uy cũng không thay đổi.

“Vương Tử, nếu mày còn không mau trả Hỏa Hoàng lại cho bọn ta, mày chết chắc!” Một đám điệu đà quần trắng áo trắng gào lên, mới nhìn qua đã biết là Đội Phượng Hoàng. Cơ mà… Thằng cha vừa nói tên là gì ấy nhỉ? Sao tôi chả có chút ấn tượng nào vậy?

Có chút ngượng ngùng, tôi hỏi, “Thật xin lỗi, anh trưởng đội Phượng Hoàng, nhưng tôi trót quên mất tên anh rồi. Anh có thể vui lòng giới thiệu bản thân với độc giả được không?”

Nghe vậy, thằng cha mặc đồ trắng… ấy chết, phải là đội Phượng Hoàng chứ, liền lộ vẻ mặt bi phẫn không cam lòng, ngửa mặt lên trời thét dài, “Đương nhiên mày không nhớ được tên bọn ta rồi, vì bà tác giả có chịu đặt tên cho bọn ta đâu!”

Tôi khiếp sợ. Hóa ra bọn họ đến tên cũng không có! Thật đáng thương. Tôi lắc lắc đầu, “Thật là một đội đáng thương. Thôi thì mấy người đến tên cũng chẳng có, tôi chiếu cố xử mấy người trước vậy.” Nhướn môi cười tà, tôi thuận tay ra lệnh cho Nam Cung Túy ở bên cạnh. Túy liền chỉ huy quân đội Vô Ngân Thành phía sau, trận tấn công chính thức bắt đầu.

“Tất cả mấy người sẽ phải hối hận đã thảo ra cái bản yêu sách của nợ đó.” Mặt tôi lộ vẻ hung ác. Cũng đành là định bắt ta thả làm mồi cho cá mập, nhưng đến Bé Bao nhỏ nhắn đáng yêu của ta đây cũng không tha. Hừ, đã vậy ta cho mấy người nếm mùi lợi hại của Bé Bao nhà ta!

Lôi Bé Bao nhỏ nhắn đáng yêu ra, tôi ra lệnh, “Bé Bao, mau giúp Mama diệt trừ kẻ xấu đi.”

“Kẻ xấu! Mama, có kẻ xấu hả mama?” Bé Bao phấn khích giương cặp mắt to long lanh nước nhìn quanh quất.

“Đúng rồi, ngay đằng trước đó.” Tôi cầm Bé Bao, xoay mặt nó về hướng cái đội Phượng Hoàng vô danh tiểu tốt dám cả gan tính mang Bé Bao của tôi vứt làm mồi cho cá mập kia.

“Kẻ xấu!” Bé Bao đột nhiên bay khỏi tay tôi, trên đầu mọc ra một cái chong chóng tre quay tít đưa nó bay lên. Sau khi quay 720 độ trên không, nó reo lên, “Đại diện cho tình yêu và chính nghĩa, nhân danh Bé Bao, ta sẽ trừng trị kẻ xấu*!”

(*Đại diện…. kẻ xấu : nhái lại câu nói nổi tiếng của Thủy Thủ Mặt Trăng – nhóm PR)

Doll… Em dạy dỗ Bé Bao thành cái dạng gì thế này? Tôi vỗ vỗ trán, khóc không ra nước mắt.

“Tuyệt chiêu Tình yêu và chính nghĩa!” Bé Bao đột nhiên hô to tên một chiêu thức tôi chưa từng nghe qua. Tôi tò mò ngẩng đầu lên nhìn Bé Bao, vô cùng ngạc nhiên khi thấy nó lại lĩnh ngộ được chiêu thức mới. Thật không hổ là thú cưng Bé Bao 10 điểm ngộ tính của tôi đây.

Bé Bao bấy giờ nhắm tịt mắt lại, như thể nó đang cố hết sức tập trung, đến nỗi hai má nhỏ cũng phồng cả lên… Mà không, không chỉ má nó, mà cả thân hình nó đang phồng to cực đại! Tôi há hốc mồm nhìn Bé Bao càng lúc càng to, càng lúc càng bự chảng. Tới cuối cùng thì Bé Bao che lấp cả bầu trời như một đám mây to tổ bố, bao trọn cả thành phố bằng cái bóng của nó. Kì quái, cái chong chóng bé tẹo đó làm thế quái nào mà nâng được con khổng lồ Bé Bao này nhỉ?

Tình thế lúc này bất chấp là địch hay ta đều ngừng tay chiến đấu mà ngửa mặt lên trời quan sát Bé Bao cực đại đang lơ lửng trên không. Có người còn lẩm bà lẩm bẩm, “Trời đất, bánh bao bự cỡ vậy ăn đời nào mới xong?”

Đây là cái loại chiêu thức gì vậy? Trong lòng dâng lên dự cảm cực kì chẳng lành, tôi lập tức gào lên, “Vô Ngân Thành, mau rút về phía sau!”

Nhưng chuyện đã quá muộn, Bé Bao khổng lồ không hề báo trước bỗng rơi từ trên trời xuống. Khi nó chạm đất liền phát ra một tiếng ầm thật lớn, mặt nền rung động như thể có động đất 9 độ rít te. Về phần tôi, khi đực mặt ra nhìn cái bánh bao cốc lồ cách mình chưa đầy 5 xăng ti, tôi cứ gọi là đổ mồ hôi lạnh lũ lượt. Thật là một biện pháp tiêu diệt địch vô cùng khủng bố! Nếu không phải trời sinh tôi số cũng đỏ, không biết bây giờ người tôi có dày được độ quá 5 xăng ti không nữa?

“Hóa ra trước giờ Bé Bao chưa từng lên men.” Tà Linh đứng cạnh tôi bất ngờ nói.

Tôi bàng hoàng cả người quay ra nhìn anh… Tà Linh, nói đùa? Tà Linh mà biết nói đùa à? Không thể nào!

Bấy giờ chỉ thấy Tà Linh cau mày chọc chọc vào lớp tường da của Bé Bao, kết luận, “Kích thước của Bé Bao trước và sau lên men quá khác biệt. Không loại bột nào có thể nở ra đến cỡ này.” Cái… cái này có gọi là bệnh nghề nghiệp chung của sinh viên khoa lí không vậy?

Lúc này Bé Bao lại thay đổi. Nó từ từ xì trở lại kích thước bình thường của một cái bánh bao nhân thịt, rồi nhảy trở về tay tôi, dáng vẻ mỏi mệt. Một lúc sau, Bé Bao không mở nổi mắt nữa, bắt đầu lăn ra ngủ ngon lành. Tôi đành dở khóc dở cười cho nó trở lại trong túi.

Quay lại nhìn đám người xấu số vừa bị đè bẹp, tôi nhẩm tính thì khoảng tám phần là quân địch, hai phần còn lại thì là quân ta vừa tiên phong xông lên. Tất cả đều nằm bẹp dí dưới đất. Mặt đất vốn bằng phẳng thì nay có vô số hình người in trên đó. Tôi nhíu mày hỏi, “Binh sĩ Vô Ngân Thành bị bánh đè đề nghị báo cáo, mất bao nhiêu HP?”

Một binh sĩ mặc chiến giáp quân tôi nằm dưới đất run rẩy giơ bàn tay lên, ám chỉ số năm. Dùng giọng cũng run rẩy không kém, anh này nói, “Năm… năm mươi phần trăm.”

Quá khủng bố… Tôi cùng những người không bị bánh kẹp đều tái mặt kinh hoàng.

“Vương Tử, mau tới tháp Trung Tâm. Bọn anh sẽ giúp cản trở quân địch.” Nam Cung Túy khẩn thiết nói.

Thấy quân địch bị đè bẹp dí cũng đã bắt đầu rục rịch đứng dậy, tôi liền vâng một tiếng rồi vận sức bình sinh chạy như bay tới tháp Trung Tâm.

“Ma pháp sư, nhằm tháp Trung Tâm tấn công. Cẩn thận đừng đánh nhầm thành chủ.” Tà Linh thét lớn.

Tôi còn chưa tới cổng tháp, bao nhiêu sấm sét, cầu lửa, trụ băng đã ào ạt hỗn loạn bay tới, gây nên những chấn động lớn. Vừa tới cửa tháp, tôi liền không chút do dự hô lớn, “Thuần. Bạch. Cuồng. Diễm. Khúc!”

Cổng thành phát ra một tiếng ầm lớn rồi vỡ toang, tôi nhanh nhẹn thành thục theo lối cầu thang tiến lên trên. Tôi giao hết trách nhiệm bảo vệ đằng sau cho bọn Nam Cung Túy và Tà Linh, vì suy cho cùng việc của tôi cũng là đánh nát Bảo Thạch thành. Tốn bao công sức mới leo tới đỉnh tháp, tôi liền nhảy phắt vào trong tháp. Tuy nhiên, ngoài thấy ngay bảo thạch, tôi còn được diện kiến một cảnh tượng kì cục không báo trước.

“Vội gì chứ, Vương Tử? Sao không lại đây ngồi uống chút trà?” Phạm an nhàn hỏi tôi, vừa cười thân thiện nhìn tôi vừa pha trà.

Tôi nhíu mày, tay phải đầy cảnh giác vươn tới phía Hắc Đao, “Ngươi tính làm gì?”

“Không nhiều nhặn gì, chỉ muốn đưa ra một yêu cầu nhỏ với ngươi thôi.” Phạm đặt tách trà xuống, từ tốn đứng dậy. Hắn quẳng thanh gươm xuống sàn, thanh gươm hạ cánh xuống góc phòng, còn Phạm tay không tấc sắt, chứng tỏ hắn không có ý mưu hại gì.

Nghi hoặc trong lòng tôi càng được thể trào lên. Phạm đang tính toán gì đây? Hắn ta đã hạ khí giới, nhưng có thể nào xung quanh còn có mai phục ẩn nhẫn? Nghĩ vậy, tôi bèn cẩn thận quét hết một lượt căn phòng trong tầm mắt.

Phạm cười nhạt nói, “Yên tâm, không có ai mai phục đâu.”

“Vậy ngươi muốn gì?” Tôi bình tĩnh lại. Cho dù có mai phục chăng nữa, tôi cũng chẳng sợ hắn.

“Ta muốn ngươi trả Phượng Hoàng lại cho ta.” Phạm nghiêm túc đáp.

“Phượng Hoàng?” Tôi ngẩn người, hơi rối trí trước tình huống hiện tại.

“Dục Băng Phượng Hoàng!” Phạm dùng giọng trách cứ nói, “Ta thừa nhận trước kia là ta đối với cô ấy không tốt. Nhưng con người luôn không hiểu được tầm quan trọng của những thứ ở trong tầm tay. Chỉ khi mất đi, mới biết người ấy quan trọng với mình biết bao.”

Vẻ mặt vô cùng cay đắng và đau khổ, Phạm gượng cười với tôi, “Vương Tử, ngươi làm ơn trả Phượng Hoàng lại cho ta được không? Ta biết ngươi căn bản không cần cô ấy. Đối với ngươi cô ấy còn kém cả Tà Linh và Du. Đã vậy ngươi còn miễn cưỡng khiến cô ấy tổn thương làm gì?”

Tôi ngây người ngạc nhiên. Cái loại đàn ông coi phụ nữ không khác gì quần áo như Phạm mà cũng nói được loại lời này sao? Tôi càng lúc càng nghi ngờ. Có lẽ tâm trạng đã phản ánh ngay trên nét mặt tôi, nên tôi chưa kịp mở lời, Phạm đã nói tiếp.

“Làm ơn tin ta lần này, ta đang rất nghiêm túc! Làm ơn trả Phượng Hoàng lại cho ta, đừng làm cô ấy tổn thương nữa! Để ta đem lại hạnh phúc cho cô ấy!” Phạm kích động hét lớn.

“Ta làm cô ấy tổn thương?” Lòng tôi trầm lại. Quả vậy, tôi suýt thì quên; lần trước tôi đã làm cô khóc, từ đó đến giờ vẫn chưa giải quyết được khúc mắc. Từ lúc đó tôi vẫn chưa gặp lại Phượng Hoàng. Càng nghĩ lại tôi lại càng bắt đầu thấy lo. Giờ cô ấy có thể ở đâu được đây?

“Ta…” Tôi thở dài, “Mặc kệ thế nào, hãy để Phượng Hoàng tự quyết định. Em ấy không phải là đồ vật, chuyện của mình em ấy tự quyết được.”

“Ngươi…” Vẻ tức giận lan trên mặt Phạm, tôi lại càng bối rối, Mình nói chỗ nào sai à?

“Cảm ơn anh, Vương Tử.” Giọng của Phượng Hoàng bỗng vang lên. Tôi ngạc nhiên nhìn cô bước ra từ đằng sau bảo thạch, “Mặc dù anh vẫn không yêu em, nhưng ít nhất anh không đẩy em cho kẻ khác.”

“Phượng Hoàng…” Tôi ngơ ngẩn thốt lên.

“Hắn ta không yêu em, em không hiểu sao?!” Phạm đột nhiên vọt chạy lên, hai tay siết lấy vai Phượng Hoàng. Phượng Hoàng mới đầu bị Phạm dọa sốc, nhưng sau nét mặt lại lộ vẻ đau đớn.

“Thả em ấy ra!” Tôi xông lên, đấm văng Phạm ra xa.

Phượng Hoàng có chút xấu hổ cúi đầu, lí nhí nói, “Em xin lỗi, Vương Tử. Khi Phạm nói anh nhất định cảm thấy em rất phiền toái, còn khẳng định là nếu hắn hỏi, anh nhất định sẽ không do dự đẩy em đi ngay, em… em nhịn không được, chỉ muốn biết có thật anh sẽ làm vậy không, nên…”

Tôi lắc lắc đầu, “Không sao đâu. Đều là lỗi của anh, hồi trước anh không nên nói những lời đó với em.”

“Vương Tử!” Phạm vùng đứng dậy. Biểu hiện chân thành và thâm tình đã biến mất, giờ chỉ còn nét hung hăng trên mặt hắn.

Không đợi hắn nói xong, tôi liền cắt lời, “Ngươi làm ta thất vọng quá, Phạm ạ.”

Phạm nghe vậy liền đứng ngây ra.

Tôi nghiến răng, dùng giọng lạnh lùng hết mức nói, “Ta vốn trông đợi có thể thấy ngươi lãnh quân đường hoàng đối mặt với ta. Vậy mà đến chót ngươi vẫn chọn lợi dụng Phượng Hoàng để hạ bệ ta?” Tên chết tiệt này còn định lợi dụng tình cảm của Phượng Hoàng đến bao giờ? Buông tha một cô gái khó đến thế sao?

“Ngươi chết chắc! Lần này ta nhất định không buông tha ngươi.” Nâng thanh Hắc Đao, tôi vừa đe dọa vừa tiến từng bước lại gần Phạm.

“Đợi đã, Vương Tử!” Từ sau lưng tôi vang tới giọng Túy. Tôi quay đầu lại, chỉ thấy Túy mang một vẻ mặt còn lạnh lẽo hơn tôi gấp bội. Dưới mắt anh dường như không còn chút cảm xúc gì. “Tấn công bảo thạch đi. Đấy là trách nhiệm của cậu. Còn về Phạm, là trách nhiệm của anh.”

“Em hiểu rồi.” Tôi gật đầu.

Tôi quyết định không quan tâm đến kết quả trận đấu giữa Túy và Phạm nữa. Nếu tính ra thì Phạm cả ngày chỉ nghĩ đến cách làm thế nào để lợi dụng con gái nhà người ta thôi, trận đấu này kết quả thế nào đã đều rõ rồi, còn xem làm gì nữa?

Nắm chặt Hắc Đao, tôi quay lại đối mặt với bảo thạch thành. Đúng lúc tôi đang định hung hăng chém nó thì một ma pháp từ đằng sau phóng đến đánh trúng bảo thạch. Quay mặt lại tôi mới thấy hóa ra lại là ma pháp của Phượng Hoàng. Cô ấy muốn… chiếm thành? Chẳng lẽ Phạm lợi dụng cô ấy thành công rồi?

Tôi còn đang miên man suy nghĩ thì Phượng Hoàng đã mỉm cười nói, “Để em giúp anh mài gần hết HP của khối bảo thạch này cho. Yên tâm, chiêu cuối nhất định em sẽ để anh đánh. Em cũng không muốn không đâu phải quản một thành phố.”

“Chiêu cuối? Anh tưởng anh phải tự mình đánh hết chứ?” Tôi ngây ngốc hỏi.

Phượng Hoàng giật mình nói, “Đương nhiên không phải rồi! Nếu đúng vậy chẳng phải sẽ tốn rất nhiều thời gian sao? Chỉ cần cú cuối là anh đánh là được mà.”

Gân xanh bắt đầu phập phồng trên trán tôi, nghe nói lần trước tôi khổ sở mài nát bảo thạch thì lại có hai tên chết tiệt nào đấy ngồi hai bên nhàn nhã thưởng trà cơ đấy!

Tà Linh húng hắng ho nói, “Về chuyện đó, tụi anh đánh xong Nguyệt Thành cũng mới biết mà.”

“Vậy thì nhanh đến giúp coi!” Tôi trừng mắt nhìn một trong hai cái người nào đó trước đây đã nhàn nhã uống trà kia.

Sau khi đánh xong bảo thạch, cả phòng lại ngập bột đá và bụi. Nhưng lần này, rút kinh nghiệm đợt trước, Tà Linh đã nhanh chân trốn mất, để lại tôi, người vừa mới tung đòn cuối, và Phượng Hoàng, hoàn toàn chưa biết cái mô tê gì hết, khốn khổ với đám bụi.

“Cuối cùng, lục địa Trung Tâm cũng thống nhất rồi.” Tâm trạng bỗng trở nên thoải mái, tôi từ dưới đáy lòng mỉm cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.