17 Again - Trở Lại Tuổi 17

Chương 24



Kết quả chỉ là một cơn đau ngắn ngủi do có ngoại lực tác động. Sau khi kiểm tra, đứa con vẫn hoàn toàn bình thường, không có dấu hiệu sinh non.

Bác sĩ khuyên cô nằm viện quan sát mấy ngày, nếu đây chỉ là cơn đau không theo quy luật, không có các triệu chứng khác như chảy máu, thì có thể về nhà tĩnh dưỡng.

Vương Tĩnh Nghiêu vẫn không yên tâm lắm: “Kiểm tra tim thai lại lần nữa đi.”

Bác sĩ: “Được.”

Hàn Trác Trác rất thất vọng: “Vậy phải đợi lâu lắm nữa mới được xét nghiệm ADN à?”

Không đợi Vương Tĩnh Nghiêu từ chối, bác sĩ đã nhanh chóng đáp lại: “Xét nghiệm ADN bây giờ luôn cũng được.”

Mắt Hàn Trác Trác sáng ngời, cô duỗi tay túm một lọn tóc của Vương Tĩnh Nghiêu, kéo xuống: “Vậy xét nghiệm đi ạ!”

Vương Tĩnh Nghiêu tức giận: “Em điên rồi à? Xét cái gì mà xét!”

Hàn Trác Trác nóng nảy: “Không xét thì làm sao biết được anh có phải là bố của con em không?”

“Phải!” Giọng điệu của Vương Tĩnh Nghiêu chân thật đáng tin, “Không phải anh thì còn là ai được nữa?”

Anh nói quá mức chắc chắn, Hàn Trác Trác nhất thời ngây ngẩn cả người.

Nhưng chẳng mấy cô lại cảm kích vỗ vỗ bả vai Vương Tĩnh Nghiêu: “Ý tốt của anh Nghiêu em xin nhận. Anh không có chứng cứ chân thật để chứng minh em ngoại tình, thì cũng không có nghĩa đứa con này nhất định là con của anh. Anh cũng nói chính miệng em phủ nhận, biết đâu em đã làm gì lén lút sau lưng anh, anh không thấy được thì sao?”

Vương Tĩnh Nghiêu nhất thời có ảo giác mình đang cầm hòn đá tự đập vào chân mình.

Bác sĩ cũng khuyên: “Trước khi sinh tốt nhất là đừng làm xét nghiệm ADN, đâm chọc vẫn có xác suất nguy hiểm rất cao.”

Hàn Trác Trác: “Nguy hiểm…… đến mức nào ạ?”

Vương Tĩnh Nghiêu: “Một xác hai mạng.”

“……”

Ba hoa chích choè kinh quá, đến bác sĩ cũng nghe không nổi nữa.

Bữa tối hôm ấy, Hàn Trác Trác nằm ăn trên giường. Dù bác sĩ nói tình hình đã ổn định, nhưng Vương Tĩnh Nghiêu vẫn không yên tâm. Anh không cho cô xuống giường dù chỉ một chút, chỉ hận không thể để cô ăn uống tiêu tiểu hết trên giường cho xong, Hàn Trác Trác hoài nghi chả nhẽ mình bị bại liệt hay gì.

Cố chịu tới 8 giờ, cô tưởng Vương Tĩnh Nghiêu phải về rồi, ai dè anh cởi phắt áo khoác ra, nằm thẳng lên chiếc giường bên cạnh cô, ngủ.

Cô quay đầu lại nhìn, Vương Tĩnh Nghiêu che hai mắt lại bằng một cánh tay. Chắc là đèn trong phòng bệnh sáng quá, anh ngủ không được.

Tuy rằng thi thoảng vẫn có em y tá tới kiểm tra phòng, nhưng nằm yên tĩnh một mình thế này với một gã đàn ông, cô vẫn cảm thấy kỳ kỳ.

Hàn Trác Trác không nhịn được, bèn hỏi: “Anh Nghiêu, về lý thuyết thì hai chúng mình đã ngủ với nhau bao năm như vậy, tại sao bây giờ em chẳng thấy quen thuộc chút nào nhỉ?”

“Tại sao à?” Vương Tĩnh Nghiêu vẫn không hề nâng cánh tay, nhàn nhạt nói: “Bởi vì chúng ta vẫn luôn ngủ trên cùng một chiếc giường.”

Hàn Trác Trác biết điều, bèn câm miệng lại.

Còn nghi ngờ nữa, chỉ sợ anh đầu gấu sẽ bò lên giường cô mất.

Ban ngày nằm nhiều nên ban đêm cô không ngủ được.

Hơi thở Vương Tĩnh Nghiêu vẫn đều đều, chắc là anh ngủ rồi.

Hàn Trác Trác lén lút lấy chiếc di động mình giấu dưới gối ra chơi một lát.

Còn chưa chơi xong một ván Tiêu Tiêu Nhạc vui vẻ, cô đã nghe thấy giọng nói lười biếng vang lên: “Chơi di động nhiều là không tốt cho di động đâu.”

Hàn Trác Trác run bắn: “…… Tại sao lại không tốt cho di động ạ?”

Vương Tĩnh Nghiêu không hề bỏ cánh tay ra, chỉ nói một câu rất sâu xa: “Anh sẽ ném văng nó ra khỏi cửa sổ.”

Hàn Trác Trác sợ quá vội khóa màn hình, đi ngủ!

(Tiêu Tiêu Nhạc: trò nhái Candy Crush của Tàu)

Rốt cuộc chịu đựng tới ngày hôm sau thì Vương Tĩnh Nghiêu phải ra ngoài đi làm. Anh vừa bước chân trước ra ngoài, là chân sau cô đã chuồn khỏi phòng. Cô quăng hết lời dặn không được xuống giường, không được rời phòng bệnh của anh vào trong bồn cầu.

Khó khăn lắm mới tránh được bác sĩ và y tá, Hàn Trác Trác chuồn đến quầy bán quà vặt ở bệnh viện, mua một túi đồ ăn vặt, gặm quà vặt rôm rốp.

Sau đó cô đi theo hành lang dài, ngồi một lát dưới mái đình nhỏ, dựa vào rào chắn, rải thức ăn cho cá.

Chơi một lát như vậy mà đã gần giữa trưa, nghĩ đến thức ăn thanh đạm ở bệnh viện, cô đang chuẩn bị chuồn ra ngoài ăn đồ cay thì di động vang lên.

Vừa nhìn thấy là Vương Tĩnh Nghiêu, trái tim nhỏ của cô đã trầm hẳn xuống, hận không thể bay thẳng về phòng bệnh ngay.

“Không phải anh bảo em ở trong phòng bệnh sao? Chạy đi đâu rồi?”

“Em……”

Hàn Trác Trác suy nghĩ, rốt cuộc nên dùng cái cớ khá đáng tin là mắc tiểu, muốn đi WC ở chỗ nào khác biệt, hay là nên xài lý do dễ dàng gạt cho qua chuyện là muốn hít thở không khí mới mẻ nên xuống lầu đi dạo đây.

Khi cô còn đang ấp úng, do dự, giọng điệu của Vương Tĩnh Nghiêu đột nhiên lạnh đi: “Rốt cuộc em đang ở đâu?”

Hàn Trác Trác ngẩng đầu nhìn xung quanh, chỉ có một tòa nhà bắt mắt, trên đấy có ba chữ to: “Khoa xét nghiệm?”

Đầu dây bên Vương Tĩnh Nghiêu đột nhiên cúp máy.

Hàn Trác Trác nghe thấy tiếng “Tút…… Tút……” máy bận trong điện thoại, bấy giờ mới chậm chạp quay đầu nhìn ba chữ to “Khoa xét nghiệm” trên tòa nhà bắt mắt kia, rồi hiểu ra ngay.

Chưa đợi cô tìm được chỗ lánh nạn an toàn để chứa chấp bản thân, Vương Tĩnh Nghiêu đã lao đến như bay.

Thân hình cồng kềnh và tay chân chậm chạp của phụ nữ có thai không thể rút lui kịp thời.

Anh đầu gấu hùng hổ xông tới tóm lấy cánh tay cô, cố gắng kìm lửa giận lại: “Một mình em vụng trộm chạy đến đây xét nghiệm AND à?”

“Ai mà thèm tới giám định chứ! Em chỉ muốn mua ít đồ ăn thôi, đúng lúc đi ngang qua chỗ này!” Hàn Trác Trác sợ anh không tin, còn lộn cả túi áo cho anh xem: “Tiền tiêu vặt của em đều là anh cho, bây giờ túi em còn chẳng có lấy 100 tệ, lấy tiền đâu ra mà xét nghiệm?”

Vương Tĩnh Nghiêu cũng cảm thấy đầu mình hỏng rồi, vừa quýnh lên là quên sạch cả chuyện người cô không có tiền, đúng là hồ đồ.

Lúc này Hàn Trác Trác mới phát hiện vai phải của Vương Tĩnh Nghiêu ướt rượt, không rõ dính mấy thứ gì nhao nhão, lại còn có mấy cọng hành thái?

“Anh bị làm sao đây?”

Vương Tĩnh Nghiêu cau mày nhìn thoáng qua, “Lúc chạy đến đây anh đụng phải cặp lồng của người khác, không biết bị canh gì đổ lên người.”

“Cặp lồng!!!” Hàn Trác Trác cuống lên: “Vậy không phải nóng lắm sao? Anh có bị thương không!”

“Không.” Rõ ràng Vương Tĩnh Nghiêu đang mạnh miệng.

Kết quả về phòng bệnh cởi áo sơ mi ra mới thấy, từ vai phải đến tay phải của anh quả nhiên đã bị bỏng đỏ một khoảng lớn.

Lúc xử lý vết bỏng, bác sỹ có nói: “Bị bỏng thì xử lý ngay bằng nước lạnh thì sẽ không nghiêm trọng đến mức này, cậu sốt ruột hoảng hốt vội đi cứu hỏa hay gì?”

Khó lắm mới có lần Vương Tĩnh Nghiêu có tâm tình trêu ghẹo: “Vâng, cứu người ạ.”

Hàn Trác Trác mím môi, lúc nhìn Vương Tĩnh Nghiêu được bôi thuốc, cô xuýt xoa hít vào, vành mắt đỏ hoe.

Chờ bác sĩ vừa đi khỏi, cô tức giận đến mức giọng nghẹn ngào cả đi: “Anh bị ngốc à! Bị bỏng còn không biết dấp nước lạnh luôn, tìm em có quan trọng đến mức ấy không?”

Vương Tĩnh Nghiêu yên lặng thay chiếc áo sơmi mới mà trợ lý đưa đến, cúi đầu ngượng nghịu cài nút áo tay phải bằng tay trái, “Có đấy.”

Đừng vậy chứ, lại lừa tình rồi, cô muốn khóc thật đây này.

Cũng may Vương Tĩnh Nghiêu không phụ lòng mong đợi của cô: “Ai biết được đứa đần độn như em lại làm trò ngốc nghếch gì chứ?”

“Em 17 tuổi rồi, có phải 7 tuổi đâu. Chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên, chẳng lẽ em lại không biết? Xét nghiệm ADN nguy hiểm như vậy, đáng sợ như thế, kẻ sợ chết sợ đau như em làm gì có cái gan chó đi xét nghiệm?”

“Lúc xưa em nhảy lầu khởi động lại đời người, gan em lớn lắm mà.”

“Hồi đấy khác chứ……” Cô cuống quá, chỉ biết ậm ừ: “Lúc ấy vừa mới mất trí nhớ, tất cả đến đột ngột chấn động quá. Em nhất thời không thể chấp nhận được hiện thực, chỉ coi nó là ảo giác, như thế bình thường lắm mà? Nhưng bây giờ đã qua bao nhiêu ngày rồi, là thật hay là ảo, em còn không phân biệt được thì đúng là hỏng não rồi còn gì.”

“Giải thích nhiều như vậy làm gì, cài cúc giúp anh đi.”

“Vầng.”

Hàn Trác Trác tiến lại gần, giúp anh cài nốt những chiếc cúc còn lại.

Cổ áo rộng mở loáng thoáng để lộ cơ ngực cường tráng, Hàn Trác Trác chưa sõi sự đời, thấy vậy thì mặt đỏ tim run.

Xương quai xanh như ẩn như hiện quyến rũ quá đi ——

Hàn Trác Trác không có tiền đồ, nuốt một ngụm nước miếng.

Ban đêm, Vương Tĩnh Nghiêu bị thương nên không tiện xoay người, cả đêm không được ngon giấc. Hàn Trác Trác nghe thấy anh trằn trọc, quần áo và chăn đơn phát ra những tiếng sột soạt. Lòng cô nghĩ thầm, may mắn làm sao, trên đời này lại có một người lo lắng cho mình như thế.

Còn thân thiết hơn cả cha ruột.

Anh chịu khổ đến hừng đông, y tá tới kiểm tra phòng vào sáng sớm, Vương Tĩnh Nghiêu cũng dậy sớm theo, Hàn Trác Trác còn ngủ mơ màng.

Chờ y tá đi khỏi, trong phòng không còn ai khác, Vương Tĩnh Nghiêu bèn cởi áo ra bôi thuốc.

Lúc cởi ra thì còn dễ dàng, anh dùng tay trái tụt cả áo ra là được. Sau đó anh để trần thân trên, lặng lẽ dấp thuốc lên tăm bông tự bôi lên vết thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.