17 Again - Trở Lại Tuổi 17

Chương 8



Hàn Trác Trác khựng lại: “Chính cung?”

“Ừ.”

Cô thờ ơ, chỉ hỏi anh: “Không phải anh nói em có rất nhiều bạn trai, còn anh chỉ là một trong số đó sao?”

“……” Vạ miệng ăn đủ.

“Chính cung gì gì đó, chỉ là suy nghĩ của một mình anh thôi. Sao anh có thể chắc chắn rằng em chưa từng hứa hẹn như thế với gã bạn trai khác nhỉ? Có lẽ mỗi người họ đều nghĩ mình mới là chính cung như anh đấy.”

“Ý của em là?”

“Bất kể em đã từng cho anh danh phận thế nào, đều không còn tính nữa.” Hàn Trác Trác nói: “Ít nhất hiện tại không thể tính thế được. Giờ em mất trí nhớ rồi, toàn bộ hứa hẹn đều lật đổ hết, phải làm lại từ đầu.”

Những lời nói khiến người ta tổn thương như thế, vậy mà nghe xong anh cũng chỉ do dự nửa giây: “Được.”

Hàn Trác Trác không ngờ anh sẽ dứt khoát như vậy, còn xác nhận lại: “Từ giờ khắc này trở đi, chúng ta hoàn toàn không còn là quan hệ nam nữ lung tung rối loạn nữa, mà chỉ là thủ trưởng và cấp dưới đơn thuần.”

Sau khi nghe cô nói rõ ràng, Vương Tĩnh Nghiêu cũng bội phục khả năng nhẫn nại của bản thân, “Tùy em đấy.”

Hàn Trác Trác tận tình hít thở không khí tự do, lại cầm di động lên bắt đầu chơi.

Có vết xe đổ sẵn, lần này cô đổi tên thành “Anh Hàn bụi đời chợ lớn” có hệ số an toàn tương đối cao, nói túm lại, không có tiền.

Chẳng mấy cô đã cảm nhận được thế giới này thực dụng đến mức nào.

Một giờ đã qua, di động cứ như đang bật chế độ máy bay vậy, im thin thít.

Cũng bởi vậy mà cô hiểu rõ.

Tiền và nhan sắc, hai thứ này phải đi chung với nhau, chứ nếu không có gì thì chỉ còn mình ta với nồng nàn.

Ngày hôm sau, đồng hồ báo thức được cài đặt trên di động đánh thức cô dậy, cô nhìn thì thấy: 8 giờ.

Vương Tĩnh Nghiêu còn đang rửa mặt, cô đã thay một chiếc áo thun thật lớn đi tới gần, chào hỏi: “Anh dậy sớm thế này, chuẩn bị tới công ty à?”

Anh cố ý đẩy nấc cho máy cạo râu điện kêu ro ro, hếch cằm cạo râu, không để ý tới cô.

Với chiều cao của Hàn Trác Trác, cô chỉ có thể nhìn thấy đường quai hàm xinh đẹp của anh đầu gấu.

Lúc Vương Tĩnh Nghiêu thay giày da, Hàn Trác Trác đã chờ anh ở cửa.

“Em muốn gì đây?” Anh hơi khó chịu.

Hàn Trác Trác trả lời: “Em muốn tới công ty, lấy mấy chục triệu tiêu cho sướng đời.”

Vương Tĩnh Nghiêu từ chối: “Không được.”

“Tại sao?”

“Mỗi một đồng của công ty tiêu vào đâu cũng cần lý do, chủ tịch cũng không có đặc quyền, phải làm theo thủ tục hết.”

“Phiền toái vậy à?” Hàn Trác Trác gãi gãi đầu, “Anh cho em mấy chục nghìn tệ đi, bao giờ có tiền em lại trả anh.”

Ví Alipay và WeChat, cả Meituan và Dianping nữa, cô muốn ra ngoài trải nghiệm cảm giác không cần mang ví cũng có thể tiêu tiền như nước.

(Alipay: ví điện tử của Alibaba. Wechat: phần mềm giống Zalo bên mình, Wechat có thể chuyển khoản, chi trả. Meituan: phần mềm mua sắm tiện ích nhiều mặt hàng và dịch vụ. Dianping: review nhà hàng khách sạn. Meituan và Dianping đã sáp nhập, thành một trong những nền tảng mua sắm và ship hàng theo yêu cầu lớn nhất thế giới.)

Ai dè Vương Tĩnh Nghiêu lại nói: “Không cho.”

“Anh làm phản à?”

Anh lạnh nhạt nói: “Không phải em đã bảo chúng mình không liên quan đến nhau sao?”

Ha ha, đúng là bọn đàn ông. Cuối cùng Hàn Trác Trác cũng nhìn thấu.

Vương Tĩnh Nghiêu đóng cửa xe trong nháy mắt, cửa ghế phụ cũng đóng lại, một người ngồi vào trong.

Hàn Trác Trác cợt nhả: “Hôm nay chủ tịch muốn đi làm, có thấy vui vẻ bất ngờ không.”

Trên mặt Vương Tĩnh Nghiêu chẳng có tí vui vẻ bất ngờ nào, “Cài dây an toàn vào.”

Hàn Trác Trác: “Được é.”

“Nói chuyện cẩn thận đi.”

Hàn Trác Trác: “Được ý!”

Sau khi cô chơi golf trong nhà ở văn phòng của Vương Tĩnh Nghiêu một lát, đánh bóng văng ra khỏi cửa sổ, thư kí đi vào nói cuộc họp sắp bắt đầu.

Hàn Trác Trác cũng đi qua cho vui, sang đấy nghe thử.

Phòng họp rất lớn, cô bèn ngồi bên cạnh Vương Tĩnh Nghiêu. Cô chẳng biết bất kì một nhân viên tham dự nào. Có lẽ cũng chẳng ai biết cô, thấy cô ngồi bên cạnh Vương Tĩnh Nghiêu, đám người cố gắng che giấu ánh mắt tò mò, làm bộ lơ đãng liếc qua liếc lại chỗ cô.

Cô không hiểu những thuật ngữ chuyên ngành trong cuộc họp lắm, chỉ biết họ đang lên kế hoạch cho một gameshow minh tinh thể thao. Lúc chiếu video trình bày, Hàn Trác Trác vừa xem vừa không nhịn được càu nhàu: “Nhàm chán ghê, chả vui tí nào.”

Cô quên mất mic mini của Vương Tĩnh Nghiêu kẹp trên cổ áo sơmi của anh, mà cô thì cách anh không phải gần bình thường đâu.

Vì thế phòng họp vang vọng “lời bình” sắc bén của Hàn Trác Trác, mọi người tức khắc lặng ngắt như tờ.

Vương Tĩnh Nghiêu nhìn cô một cái, giới thiệu với mọi người: “Ý của chủ tịch Hàn, mọi người đều nghe được chứ?”

Thảm nhất là anh giai đang diễn thuyết, trông anh ta như sắp khóc đến nơi.

Vương Tĩnh Nghiêu khép văn kiện lại, “Sửa lại lần nữa đi.”

Hàn Trác Trác cúi đầu, câm miệng, hối hận không thôi, không bao giờ muốn đến đây nữa.

Sau khi kết thúc cuộc họp, Hàn Trác Trác chạy trước nhân lúc loạn lạc.

Theo như phân bố các tầng làm việc, cô đi tìm bộ phận tài vụ. Nhưng thật đáng tiếc, kế toán vô cùng nhiều, tất cả đều đang vùi đầu làm việc cần mẫn. Khó khăn lắm mới có người tiếp đón cô, vẫn hỏi một câu, “Cô là ai?”

Cũng vẫn còn may, một cụ ông đi ngang qua nhận ra cô, “Trác Trác?”

Hàn Trác Trác hớn hở: “Bác nhận ra cháu ạ?”

“Bác còn chưa già tới mức hồ đồ đâu!”

“Thế thì tốt quá!” Hàn Trác Trác không chút khách khí nói: “Bây giờ bổn chủ tịch cần một triệu Đô la Mỹ……”

Lời còn chưa dứt, cô đã bị một người bưng kín miệng.

Cô quay đầu lại nhìn, Vương Tĩnh Nghiêu đang giải thích với ông cụ: “Nghịch ngợm quá. Dạo này cô ấy cứ thích đùa vậy đấy.”

Hàn Trác Trác: “Ưm ưm ưm ưm!”

Tên nghịch thần mưu quyền soán vị này, có phải mi muốn lật đổ trẫm không?

Cô đã tự chém trong đầu ra được một câu chuyện chiến tranh thương trường dài một triệu chữ, cô cực kì hoài nghi chậu hoa kia chính là công cụ gây án để giết người cướp của của anh ta.

Nhất là khi Vương Tĩnh Nghiêu còn ra vẻ thân mật ôm bả vai cô, ý đồ che giấu sự thật với ông cụ. Anh thậm chí còn nói dối không chớp mắt: “Chắc là con chiều cô ấy quá nên sinh hư đấy ạ.”

Cụ ông cười tươi hơn hớn, “Hòa khí sinh tài, hòa khí sinh tài. Hai đứa như thế rất tốt.”

(“Hoà Khí Sinh Tài” là lấy sự chu đáo, chân tình, niềm nở đối xử với khách hàng, để thu hút khách hàng đến với mình.)

Chờ ông cụ đi hẳn, Vương Tĩnh Nghiêu lập tức lật mặt còn nhanh hơn lật sách, hung dữ ra lệnh cho cô: “Không được quấy phá trong công ty và làm mấy chuyện không hợp với tuổi nữa.”

Anh còn cường điệu rất tàn nhẫn: “Em đã 30 tuổi rồi, không phải thiếu nữ 17 tuổi đâu.”

Hàn Trác Trác cảm thấy người đáng cho Vương Tĩnh Nghiêu để mắt chắc chắn không phải người thường, “Ông chú mới nãy là ai thế?”

“Bố chồng ngày xưa của em đấy.”

“Cái gì?!”

Vương Tĩnh Nghiêu: “Bố anh.”

Hàn Trác Trác cảm thấy thế giới này vi diệu quá, đi nhầm chỗ tí thôi đã đụng phải boss lớn rồi.

Vương Tĩnh Nghiêu bắt Hàn Trác Trác chờ anh ở nhà ăn nhân viên, chỗ đấy có ăn, có chơi, giống nhà hàng buffet cao cấp.

Vốn cô đang muốn hỏi anh, em trai anh giờ đã sang nước nào rồi? Ngày xưa cậu ấy chạy vượt chướng ngại vật khủng như thế, giờ có còn kiên trì với ước mơ ấy nữa không. Ai dè cô lại thấy được hình bóng quen thuộc của Vương Tĩnh Nghệ ngay trong màn hình lớn ở nhà ăn.

Phần lớn những người dừng chân lại xem đều là các cô gái, hình ảnh được phát trên màn hình là video ghi hình Olympics, phát lại những sự kiện anh ấy đã tham gia mấy năm vừa qua.

Trong hình, Vương Tĩnh Nghệ rõ ràng khác hẳn những tuyển thủ còn lại, anh ấy rất đặc biệt.

Đặc biệt đẹp trai.

“Đoàng!”

Sau khi bắt đầu chạy, toàn bộ ưu thế của anh đều được bộc lộ ngay lúc anh sải bước đầu tiên trên cặp chân dài. Tự nhiên, uyển chuyển nhẹ nhàng như cơn gió, thổi hết đợt này tới đợt khác. Vững vàng biết bao, kiên định biết mấy, nắm chắc phần thắng như thế.

Vương Tĩnh Nghệ tới vạch đích với động tác gần như hoàn mỹ, anh là người cán đích đầu tiên. Quán quân hạng mục chạy 400m nam.

Lời hứa hẹn năm 17 tuổi, nhiều năm sau, rốt cuộc cậu ấy đã thực hiện được rồi.

Khi cậu ấy cười, trông cậu ấy vẫn dịu dàng như vậy, lóng lánh như thể ánh mặt trời chiếu lên chiếc nhẫn kim cương 10 cara.

Bên tai cô toàn là tiếng thảng thốt của các cô gái, Hàn Trác Trác dỏng tai nghe, không phải là “Giỏi quá”, mà toàn là “Đẹp trai quá”.

Đột nhiên cô cảm thấy vai mình chùng xuống, Hàn Trác Trác quay đầu, nhìn thấy một khuôn mặt cực kì giống với trên màn hình.

Vương Tĩnh Nghiêu hỏi cô: “Sao em lại khóc?”

Bấy giờ cô mới quệt linh tinh mặt mình, chỉ lên màn hình đằng xa: “Em trai anh, thật là lợi hại.”

Vương Tĩnh Nghiêu giật khóe miệng: “Em biết cả rồi à?”

Hàn Trác Trác đảo tròn con mắt: Đừng có mà coi thường khả năng của phụ nữ có thai chứ xin cảm ơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.