17 Again - Trở Lại Tuổi 17

Chương 9



Hàn Trác Trác nghĩ, chờ sau khi Vương Tĩnh Nghệ về nước, cô có thể nhờ Vương Tĩnh Nghiêu xin chữ kí hộ cô không nhỉ.

Vương Tĩnh Nghiêu nghe xong yêu cầu của cô thì nhìn cô vài giây như nhìn đứa thiểu năng trí tuệ, rồi mới trả lời: “Có thể.”

“Em bảo cậu ấy kí trên poster của cậu ấy cũng được à?”

Vương Tĩnh Nghiêu nói: “Đâu chỉ mỗi thế, kí lên mặt em cũng được nữa là.”

Bấy giờ Hàn Trác Trác mới nghe ra là anh đang mỉa mai mình, cô không khỏi thở dài: “Thành tích chạy nhanh của em cũng rất tốt mà, quán quân toàn tỉnh đấy, hơn nữa học văn hóa cũng đâu có tệ, tại sao lại không thi đậu nổi vào đại học được nhỉ?”

“Xem ra, em đã quên rồi,” Vương Tĩnh Nghiêu nói như gió thoảng mây bay: “Anh hại em bị gãy một bên chân đấy.”

“Cái gì!!!”

Vương Tĩnh Nghiêu: “Có người muốn gây sự với anh, không ngờ lại theo dõi nhầm người, quây Vương Tĩnh Nghệ lại. Em gặp chuyện bất bình, ra tay bảo vệ em trai anh.”

Hàn Trác Trác cảm thấy không chân thật như nghe kể chuyện về người khác vậy.

Vương Tĩnh Nghiêu nói: “Tiền đồ sáng sủa của em đã bị anh làm hỏng như thế đấy.”

Hàn Trác Trác vốn đang nửa tin nửa ngờ, nhưng cô cúi đầu thì thấy quả nhiên có một vết sẹo phẫu thuật mờ mờ trên đầu gối chân phải.

Cô siết chặt nắm tay: “Nếu điều anh nói là thật thì giờ em sẽ ra tay đấy.”

“Thật như vàng luôn.”

Hàn Trác Trác vọt lên: “Anh chết chắc rồi!”

Cô đá anh mấy cú “thụp thụp thụp”, “Trả lại sự nghiệp điền kinh cho em!”

Cô tát anh “Bốp bốp bốp” mấy cái, “Anh là cái đồ lưu manh chó má, yêu tinh hại người!”

Lúc cửa thang máy mở, bác bảo vệ sợ ngây người vì cảnh tượng trước mắt.

Bác bảo vệ: Không ổn rồi, chủ tịch và tổng giám đốc đánh nhau rồi!

Bác tập trung nhìn kĩ, rõ ràng sếp Vương đang bị một bà bầu nhỏ gầy điên cuồng hành hung, hình như anh ta không dám đánh trả, cứ đứng nguyên đấy để bị đánh bôm bốp.

Tình hình chiến đấu quá kịch liệt, bác bảo vệ không dám tiến lên, chỉ thò đầu vào hỏi: “Sếp Vương, có muốn hỗ trợ không sếp Vương ơi?”

Nhưng đúng lúc này Hàn Trác Trác lại xoay người đạp một cái vào ống đồng của Vương Tĩnh Nghiêu, anh đau đến mức nhe răng trợn mắt, nói với bác bảo vệ: “Không cần ạ, việc nhà thôi. Bác cứ bận việc bác đi.”

Cửa thang máy đóng lại, anh Vương tiếp tục nỗ lực để bị đánh.

Bác bảo vệ đứng ở cửa bảo vệ hiện trường, tránh để có người đi nhờ thang máy bắt gặp cảnh chủ tịch bạo hành gia đình tổng giám đốc.

Phong cảnh trước mắt người ngoài đẹp biết mấy, chua xót đằng sau có ai hay.

Đáng thương quá đi.

Hàn Trác Trác đánh đau cả tay chân nhưng còn chưa hết giận, Vương Tĩnh Nghiêu đỡ tường nói: “Tức đến mức đấy cơ à?”

Cô thở hồng hộc mà rằng: “Thế để em chặt một chân của anh xem sao nhé?”

Vương Tĩnh Nghiêu tự dưng lại cười: “Hồi đấy em tỏ vẻ không để bụng chút nào, còn chẳng thèm nghe anh xin lỗi. Anh thà rằng em cứ đánh anh một trận như bây giờ còn hơn.”

“Anh nói đi, có phải anh đưa tiền hối lộ bố em không?”

“Không. Em không nói nguyên nhân bị thương ở chân cho bất cứ ai, chỉ rời khỏi đội tuyển tỉnh luôn thôi.”

“Em là người vĩ đại thế sao?” Hàn Trác Trác không tin.

“Nói cũng đúng,” Vương Tĩnh Nghiêu ngẫm nghĩ một lát: “Có lẽ em muốn để hai anh em anh áy náy, không thì mọi người cũng chẳng có ngày hôm nay. Bây giờ xem ra Vương Tĩnh Nghệ đúng là phải thay mặt nước nhà cảm ơn em tử tế. Nếu không nhờ em, chẳng biết nước mình đã thất thoát bao nhiêu huy chương vàng rồi?”

Hàn Trác Trác im lặng hồi lâu, đột nhiên nói: “Em cũng rất muốn lấy được huy chương vàng.”

Sau đó cô oán hận lườm Vương Tĩnh Nghiêu: “Ai mà thèm làm chủ tịch? Ai thèm hậu cung 3000 giai lệ chứ? Ai mà cần ễnh bụng thế này! Đây căn bản không phải cuộc đời mà em muốn!”

“Cuộc đời em muốn là như thế nào kia?” Vương Tĩnh Nghiêu có lẽ vẫn còn áy náy vì chuyện trước kia, “Em nói đi, anh thực hiện giúp em.”

“Ít nhất phải giống, giống người bình thường ấy,” Như thể bánh nhân thịt trời ban, Hàn Trác Trác kích động đến độ nói năng lộn xộn, “Có một công việc bình thường, một, ừm, một người bạn trai thương yêu em là được rồi, sau đó…… Sau đấy kết hôn đã, rồi sinh con, như người bình thường……  có được không?”

“Được. Chúng ta từ đầu lại bắt đầu, sửa sang lại cuộc đời em lần nữa, bỏ qua hết con đường gập ghềnh trước kia, đưa em vào đúng quỹ đạo nhé.”

Khóe miệng của anh đầu gấu đen tối cong lên thành nụ cười nham hiểm không dễ nhận ra.

Vương Tĩnh Nghiêu đưa Hàn Trác Trác tới ngân hàng, kêu nhân viên giao dịch làm lại thẻ ngân hàng dưới danh nghĩa của cô, kiểm tra xem cô còn bao nhiêu tiền trong tài khoản cá nhân.

Sau khi xử lý thủ tục thành công, kết quả tra cứu số dư tài khoản là ——147.95.

Hai mắt Hàn Trác Trác tối sầm: Sống không nổi nữa, out game đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.