Có hôm tan làm, anh mua một nải chuối về nhà. Tôi nấu cơm ở phòng bếp, anh ân cần bóc chuối đút tôi ăn.
Tôi vừa ăn chuối tiêu vừa xào rau, hỏi anh còn mua quả gì nữa không?
183 úp úp mở mở vài giây, tôi quay đầu nhìn anh.
Trên mặt anh lộ ra nụ cười méo xệch, anh gãi đầu, vờ nghiêm trang lấp liếm, cửa hàng trái cây này chỉ bán chuối.
Đáp án này thật đủ hay ho mới mẻ, tôi nhịn cười, như thế còn gọi là cửa hàng trái cây sao? Em thích ăn dứa mà anh cũng không mua, hừ!
183 vò đầu tiếp tục huyên thuyên. Trong tiệm có bán quýt nhưng em vừa mua cam quýt rồi, còn dứa chẳng tươi gì cả blah blah blah, mỗi chuối trông tàm tạm nên anh mua thôi.
Tôi rất muốn liếc xéo anh một cái! Nếu đúng như lời anh nói thì cửa hàng trái cây cách ngày đóng cửa cũng không xa đâu.
183 chép miệng, sao thế được, chuối nhà họ không tệ mà.
…
Ha hả, bình thường tôi mua trái cây về anh đều ăn ngon vô cùng, đâu thấy anh kén cá chọn canh, keo kiệt như thế.