Cổng lớn cục thành phố có hai người đang đi tuần, vóc dáng rất cao, nhìn kỹ một lần, người bên trái cao hơn một chút. Người gác cổng ở bên phải chào hỏi: "Đội trưởng Hà tan làm rồi sao."
Hà Nghiễn đáp lại một tiếng, đi ra bên ngoài, nói với Chung Hằng: "Cậu hôm nay cũng vất vả rồi, để tôi kêu lão Triệu một tiếng, chúng ta cùng nhau đi ăn chút gì."
"Được." Chung Hằng gật đầu.
Nửa tiếng sau, Nhan Hân được Hà Nghiễn sắp xếp nhân viên cảnh sát đưa về, nhiệm vụ của Chung Hằng hoàn thành, nghĩ đến thuận đường gặp đội trưởng Triệu một chút cũng tốt.
Hà Nghiễn gọi một cuộc điện thoại, vừa hay Triệu đội trưởng đã làm xong việc, lúc này đang rảnh, một lời nhanh đồng ý.
Khu Cao Tân đặc công chi đội cách cục thành phố không quá xa, Hà Nghiễn lái xe đi, đội trưởng Triệu ngồi bên cạnh.
Ba người đàn ông không kén chọn, tùy tiện tìm nhà hàng nhỏ ăn bữa cơm.
Chung Hằng lúc trước ở đội đặc công xem như là đội trưởng Triệu mang theo tới, hai người có tình cảm thầy trò, nửa năm không gặp, mà hôm nay anh và Hà Nghiễn là lần đầu chạm mặt, đàn ông uống vài ba chén rượu là có thể nói chuyện.
Hà Nghiễn hỏi chuyện của Hứa Duy ở Ngu Khê, Chung Hằng nhớ tới việc Hứa Duy trước đó bị theo dõi, anh kể việc này với Hà Nghiễn, cuối cùng nói: "Tôi đi đến đường Minh Lan một chuyến, tìm đến người giật dây kia, nhưng cũng chẳng có manh mối gì khác, bọn chúng thông qua mạng lưới liên hệ, lấy tiền làm việc, không gặp mặt người chủ."
Hà Nghiễn gật gật đầu, không tỏ thái độ, sắc mặt lại càng thêm nghiêm túc.
Cơm đã ăn xong, đội trưởng Triệu nhận điện thoại Triệu sớm đã đi.
Hà Nghiễn chở Chung Hằng về.
Chung Hằng lái xe tới, xe của anh vẫn dừng ở cục cảnh sát.
Trên đường đi, Hà Nghiễn nói: "Kỳ thật cậu đêm nay không trở về cũng được mà, tôi tìm cho cậu chỗ nghỉ, cậu đêm hôm khuya khoắt lái xe rất dễ bị cũng không tốt."
"Một đoạn đường ấy không tính là gì."
Chung Hằng không có ý định ở lại.
Hà Nghiễn vẫn cảm thấy không an toàn, khuyên nhủ: "Thời gian có gấp gáp, nhưng vẫn nên nghỉ một đêm, một đên thì có vội vàng gì chữ."
Lái xe đến cổng cục thành phố. Hà Nghiễn tắt máy, quay đầu nói: "Ý cậu thế nào."
Chung Hằng nhìn xuống điện thoại, thuận miệng nói: "Vạn nhất cô ấy gặp chuyện không tìm thấy tôi, sẽ rất phiền toái?"
Hà Nghiễn lập tức kịp phản ứng: Nói "Cô ấy" là chỉ Hứa Duy sao. Anh ta cảm thấy có chút kỳ quái nhìn Chung Hằng, cảm thấy ngữ khí của anh ấy có vẻ như không phải đùa.
"Theo tôi nghĩ, cô ấy tạm thời chưa gặp nguy hiểm gì đâu." Hà Nghiễn nói.
"Nhưng tôi rất lo lắng." Chung Hằng nói.
Hà Nghiễn sững sờ, lại nhìn anh thêm một ần nữa, qua hai giây, đã minh bạch. "Cậu cùng Hứa Duy, hai người..."
"Đội trưởng Hà." Chung Hằng cắt lời anh ta: "Cảm ơn đã chiêu đãi, tôi phải đi đây."
Anh đưa tay phải mở cửa xe, Hà Nghiễn nói: "Ai, cậu chờ một chút. Tôi phán đoán sẽ không sai, chúng tôi luôn giữ liên lạc. Lúc vừa rồi, chúng ta lên xe, cô ấy đã gửi tin rồi, hôm nay hết thảy thuận lợi, cô ấy hiện tại đại khái chắc là đang ngủ."
Chung Hằng quay đầu nhìn anh ta một cái: "Cô ấy ngày nào cũng liên lạc với anh?"
Hà Nghiễn gật đầu, ý thức được điều gì đó, bỗng nhiên cười nói: "Cậu đừng hiểu lầm."
"Tôi và Hứa Duy cũng coi là bạn cũ."
Anh biểu hiện nhẹ nhõm, rút một điếu thuốc đưa cho Chung Hằng, giả vờ ho khan một cái: "Chuyện này, tôi làm bạn bè cũng nên biểu hiện quan tâm một chút, tôi trực tiếp hỏi cậu này, hai người có phải... Có chút gì đó?"
"Cô ấy là bạn gái của tôi." Chung Hằng nói gọn gàng dứt khoát.
Hà Nghiễn mặc dù đoán được bảy tám phần, nhưng vẫn rất kinh ngạc: "Thật tốc độ, việc này tôi ngược lại xem thường cô ấy."
Tốc độ cái rắm, hơn mười năm.
Chung Hằng lười nhác giải thích thêm với anh ta, lấy ra bật lửa đốt thuốc lá, cúi đầu dít một ngụm.
Hà Nghiễn cũng không chú ý, cũng cho mình đốt một điếu thuốc.
Hai người đàn ông không quen nhau ngồi chung một chiếc xe.
Một ngày nhanh chóng kết thúc, bọn họ quả thật đều đã rất mệt mỏi.
Hút một hồi, Hà Nghiễn gõ gõ tàn thuốc, nói: "Cậu cũng không cần quá lo lắng, vấn đề an toàn của Hứa Duy khẳng định sẽ phải cân nhắc. Việc này không tiện nói tỉ mỉ cho cậu, dù sao ở bên này tôi đã định tốt kế hoạch hành động."
Chung Hằng nhẹ gật đầu.
Đêm nay Chung Hằng vẫn không ở lại, trong đêm lái xe trở về Ngu Khê.
*
Hứa Duy trở lại biệt thự đã khuya. Lúc gặp Tưởng Tùng Thành không hỏi nhiều, Hứa Duy cũng không suy nghĩ nhiều.
Lư Hoan nếu quả thật muốn nói cho Chung Hằng, thì đành mặc kệ cô ta thôi.
Thật sự không lo được nhiều như vậy.
Ở biệt thự này được hai đêm rồi. Giấc ngủ của Hứa Duy đã khá hơn nhiều.
Hôm sau sáng sớm, Tưởng Tùng Thành đã ra khỏi nhà.
Ăn sáng xong, Tưởng Du Sinh cũng đi học, trong biệt thự chỉ còn Hứa Duy và A Trân.
A Trân ở trong phòng bếp bận bịu, Hứa Duy nhân cơ hội này, trong biệt thự nơi nào có thể đi đều sẽ đi vài vòng, ngoại trừ thư phòng và phòng ngủ của Tưởng Tùng Thành, những nơi khác cô đều nhìn kỹ, có thể xác định không có camera.
Sau bữa cơm trưa, Tưởng Du Sinh đượ lái xe đưa về.
Hứa Duy hai ngày này đã có chút quen thuộc với cậu bé, Tưởng Du Sinh dường như đối với Hứa Duy cũng không bài xích, vào nhà lôi kéo Hứa Duy đến căn phòng của mình, đưa ra bức tranh cậu bé vẽ cho Hứa Duy xem.
Vẽ bằng màu nước, Hứa Duy lật vài tờ, phát hiện rất nhiều phong cảnh và tĩnh vật, sắc thái rất rõ nhanh, chỉ có một trang cuối cùng là vẽ người, màu sắc u ám, hai đàn ông và một đứa bé, đều là tóc ngắn, có thể thấy được bọn họ đều là nam. Hứa Duy chỉ vào cậu bé trong tranh, hỏi: "Đây là em sao?"
Tưởng Du Sinh nhìn cô, ngại ngùng gật gật đầu.
Hứa Duy lại chỉ vào hai người đàn ông trưởng thành phía sau: "Bọn họ là ai?" Cô cầm bút đưa cho cậu bé: "Viết xuống đâu, có được không?"
Tưởng Du Sinh ở bên cạnh viết lên: "Ba ba", lại tại một bên khác viết lên "Bác cả", ngẩng đầu nhìn Hứa Duy.
Hứa Duy hỏi: "Bác cả là ai?"
Tưởng Du Sinh nhíu nhíu mày, bỗng nhiên lại cười, đứng dậy chạy đến bên cạnh bàn, từ trong ngăn kéo lấy ra một tấm hình.
Trong hình là một người đàn ông, ước chừng hơn bốn mươi tuổi, mặc toàn thân trang phục đều là màu đen, rất gầy, lưng hơi còng, người đó khom người cúi đầu, ánh mắt rời rạc, dáng vẻ tươi cười ngốc nghếch.
Hứa Duy cảm thấy nhìn quen mắt, nhìn kỹ hai mắt liền nhận ra —— là người đàn ông ngốc đó.
Cô đến Ngu Khê ngày đầu tiên, đi đến trấn Thất Độ chạy một chuyến đến trường tiểu học Hướng Dương, hôm đó nhìn thấy chính là người này.
Lúc ấy bác gái bán sủi cảo đuổi ông ấy đi. Bác gái lúc đó còn gọi: "Tưởng Đại Vân", nói ông ấy có bệnh tâm thần, đập chết người, còn nói ông ấy có em trai làm việc trong nội thành, kiếm được rất nhiều tiền.
Nhớ tới đây đã rõ, Hứa Duy dần dần nhíu mày.
Tám năn, chị cô Phương Nguyệt dùng tên của cô tốt nghiệp đại học truyền thông, có tư cách bảo đảm nghiên cứu, vừa vặn đến Ngu Khê làm giáo viên ở trường tiểu học Hướng Dương.
Nói như vậy, Phương Nguyệt khi đó đã gặp Tưởng Tùng Thành rồi.
Tưởng Tùng Thành hôm qua nói "Một năm này một năm trôi qua thật nhanh", cho nên bọn họ đã quen biết rất nhiều năm? Hứa Duy tính cảnh giác bỗng nhiên tăng cao.
Khuôn mặt có thế giống nhau, tính cách cũng có thể cố gắng bắt chước, nhưng dù sao cô cũng không phải là cùng một người.
Chỉ cần quen lâu, một thời gian sau nhất định có thể phân biệt được, giống như bà ngoại xưa nay sẽ không nhận sai cô và Phương Nguyệt.
Hứa Duy ý thức được, ở Tưởng Trạch này càng lâu, càng dễ dàng lộ tẩy.
Cô là Hứa Duy không sai, nhưng cái tên này mười một năm nay không thuộc về cô, trải qua nhiều năm như vậy không có cách nào tách ra được từ chỗ Phương Nguyệt khôi phục lại từ đầu.
Tưởng Du Sinh thấy Hứa Duy không nói, tò mò kéo tay của cô.
Tưởng Du Sinh cầm ảnh chụp đặt về chỗ cũ, khoa tay hai lầb, Hứa Duy nhìn hiểu: "Đói bụng rồi à? Vậy chúng ta xuống tầng ăn gì đó."
*
Chạng vạng tối, Tưởng Tùng Thành rời khỏi trang viên Mộc Vân, lái xe trở anh ta về văn phòng. Không bao lâu, Lý Việt vô cùng lo lắng đến đây, anh ta không gõ cửa, trực tiếp đi thẳng vào phòng.
Tưởng Tùng Thành tựa ở trên ghế salon nhắm mắt dưỡng thần, nghe được tiếng vang mở mắt ra.
Lý Việt đóng cửa lại, ngồi ở một bên ghế salon, mở miệng liền nói: "Có tin này đây, tỉnh thành cục thành phố bên trên thành lập tổ hành động đặc biệt, người lãnh đạo là họ Hà kia, ngày mai xuôi nam. Lúc này muốn phá bỏ!"
"Không có gì khác?"
Lý Việt mặt mũi đều tái xanh rồi: "Tin tức này còn chưa đủ xấu?"
"Cậu sốt lên cái gì?"
Tưởng Tùng Thành vẫn là dáng vẻ đó: "Bọn họ điều tra được hôm nay, tra ra được cái gì rồi?"
"Bọn hắn sống chết cắn không chịu nhả, sớm muộn sẽ tra được." Lý Việt tức hổn hển: "Chúng ta nhất định phải nghĩ ra biện pháp."
"Sơn trang bên kia xảy ra chuyện tạm thời dừng lại đi, hàng bên trong thanh lọc một chút."
Lý Việt nhìn anh, nhịn không được: "Còn người kia, anh thật sự không có ý định xử lý một chút?"
Tưởng Tùng Thành lạnh nhạt nói: "Điểm này tôi đã sớm nói, cô ấy không ảnh hưởng."
Lý Việt không tin chút nào:"Cô ta xuất thân lai lịch thế nào, chúng ta đều rất rõ ràng, cô ta với cảnh sát thế mà lại là bạn tốt, anh thật sự muốn mạo hiểm như vậy?"
"Tôi xưa nay không mạo hiểm."
Tưởng Tùng Thành nói: "Cậu yên tâm đi, đối với chuyện này, cô ấy sẽ không phản bội tôi."
"Anh chắc chắn khẳng định như vậy?"
Tưởng Tùng Thành khóe miệng giật giật, lộ ra một tia cười: "Cô ấy không dám."
"Vì sao?"
"Cô ấy có một quân bài chết trong tay tôi, tôi đổ, cô ấy cũng chẳng xong."
"Chỉ mong anh không nghĩ sai." Lý Việt đột nhiên cười một tiếng: "Chúng ta ngày xưa là huynh đệ, ở trên đường đánh nhau, anh giúp tôi chịu một đao, tôi đây đều nhớ kỹ, hiện tại chúng ta còn trên cùng một cái thuyền, phạm pháp gì thì cũng đều là cùng nhau làm, cũng đừng cuối cùng lại chết chung." Lý Việt đứng người lên: "Đối với chuyện cô ta có thể phản bội anh không tôi không biết, nhưng ở chuyện khác, người phụ nữ này anh nên dạy bảo một chút." Anh ta từ âu phục trong túi rút ra mấy tấm ảnh chụp ném qua: "Thằng nhóc này, trưởng thành thành bộ dạng này, cũng khó trách cô ấy có thể coi trọng. Anh chính mình nhìn xem xử lý đi."
Lý Việt đứng dậy đi.
Tưởng Tùng Thành nhìn ảnh chụp trên bàn trà, mặt không biểu tình gì.
*
Sáu giờ, Chung Hằng ngủ một giấc tỉnh lại, nhận điện thoại của Tống Tiêu Quân.
"Việc của cậu ổn thoả cả chứ? Ngày mai có rảnh rỗi tranh thủ thời gian đến đây một chuyến, đội trưởng đang thúc giục."
Chung Hằng không tỉnh táo lắm, hàm hồ lên tiếng: "Ừm."
"Ngày mai cậu đến gọi điện thoại cho tôi."
"Tống Tiểu Quân".Chung Hằng trở mình, xoa xoa trán: "Tôi trước hết cần phải nói rõ ràng, coi như được nhận, tôi cũng không có cách nào tới đó, tôi bên này có chuyện lớn phải giải quyết."
"Cậu bây giờ không có công việc, còn có thể có chuyện gì trọng yếu như vậy chứ?"
Chung Hằng đầu vẫn chưa tỉnh hẳn, anh nhíu mày nhìn lên trần nhà, thanh âm có chút mơ hồ: "Việc liên quan đến người phụ nữ của tôi, cậu nói thử xem."