19 Ngày

Chương 72: Ngoại truyện 27:"Ngủ cùng em, được không?"



Có chút suy nghĩ đã thấy nóng nực, nếu bạn không để ý tới thời điểm đó, rất nhanh sẽ có khả năng tự mình dập tắt. Nhưng một khi bạn phát giác, mà lại gấp rút vội vàng muốn dập tắt nó ngược lại càng lúc càng hừng hực.

。。。。

Mẹ kiếp.

Chung Hằng xoay người, xoa loạn gương mặt nóng hầm hập, vò đầu rúc vào trong chăn.

Nói thật lòng, anh là thiếu niên thời đại lại còn có đám bạn bè giang hồ vây quanh, mấy đồ vật linh tinh cũng từng tiếp xúc không ít. Đối với chuyện nam nữ cũng không phải là hoàn toàn không biết gì, còn từng bị đám người kia lôi tới quán net xem. Phiên phiến thôi không thể miêu tà chân thực được.

Là một người con trai mạnh mẽ lại còn đang tuổi dạy thì trưởng thành, ai cũng có chút hiếu kì.

Nhưng cũng chỉ là hiếu kì thôi, khi đó đến tình đầu Chung Hằng còn chưa có, nghịch ngợm gây chuyện đánh nhau đối với anh còn có lực hấp dẫn lớn hơn nhiều.

Đợi đến khi lớn hơn một chút, anh cũng giống như những thằng con trai khác, không có chuyện gì là không tham gia hiếu kì, nhưng đối với chuyện yêu đương vẫn như cũ không hứng thú, chỉ cảm thấy những người con gái khác không khác gì Lư Hoan, đáng ghét cực kì lúc nào cũng dính lấy người khác.

Ngay cả lời nói Chung Hằng cũng chẳng muốn cùng các cô nói nhiều thêm một câu, chứ đừng nói là có ý nghĩ gì. Chuyện tình thân mật của anh chỉ sánh cùng với Hứa Duy, bản thân ngẫu nhiên phân tích một chút cũng là nghĩ sẽ lấy cô.

Vừa mới bắt đầu chỉ dám nghĩ tới thơm má, không dám nghĩ linh tinh gì khác, quá hạ lưu.

Nhưng về sau bọn họ càng ngày càng thân mật, từ hôn mặt đến hôn môi. Chung thiếu gia tự cho là bản thân quá cao hứng không thể chống cự lại những xúc cảm của tuổi trẻ, thế là lại lén lén lút lút hạ lưu thu lại suy nghĩ.

Nhưng buổi tối hôm nay... có trời đất chứng dám, thật sự anh chỉ muốn tìm chỗ cho cô ngủ.

Trong đầu Chung Hằng tiếp tục hiện lên một ít hình tượng mơ hồ, mắt thấy bản thân đã lên phản ứng, anh phủi đệm nhảy dựng lên, điều chỉnh điều hoà từ 24 độ xuống 20 độ.

Lúc này, tiếng nước trong phòng tắm ngừng một hồi, rồi lại tiếp tục.

Chung Hằng yên lặng ngồi cuối giường.

Ước chừng qua nửa phút, lại không có tiếng nước.

"Chung Hằng."

Hứa Duy đang gọi anh.

"Sao vậy?"

Chung Hằng đi tới cửa, đứng bên ngoàu.

"Em cũng không biết sao nữa..." Hứa Duy lau mặt một cái, quấn khăn tắm lên, mở một góc cửa: "Không có nước nóng."

Khăn tắm kia rất lớn che được toàn bộ cơ thể cô, chỉ lộ ra bờ vai trắng nõn, mặt cô vẫn còn nước có chút phiếm hồng, đang gội đầu được một nửa chỗ thái dương vẫn còn bọt dầu gội đầu.

Tim Chung Hằng đập loạn chỉ trực nhảy ra ngoài, nhất thời cặp mắt không biết nên nhìn chỗ nào, cái nào đó dưới thân vừa mới yên tĩnh, đột nhiên gia hỏa này lại có xu hướng muốn ngẩng đầu.

Anh càng che càng lộ, mắt nhìn sang hướng khác ra vẻ trấn định nói: "Vậy em đợi lát đã, anh xem một chút."

"Được." Hứa Duy nhường đường cho anh.

Chung Hằng đi vào, yên lặng điều chỉnh thử kiểm tra tất cả một lượt.

Hứa Duy túm chặt khăn tắm chỗ khe, ngồi xổm ở một bên nơi trống bên trong nhìn anh.

Chung Hằng tìm tòi một hồi lâu cuối cùng đã tìm được chỗ hỏng, đúng là do nấc điều chỉnh nước nóng bị gạt ra, anh chỉ cho cô:"Đừng đụng vào cái này, nó điều chỉnh nước nóng."

Hứa Duy đứng lên, đi qua nói: "Khả năng vừa nãy, em không cẩn thận nên đụng phải."

Chung Hằng "ừ" một tiếng. "Em tắm đi." Anh mở nước nóng, lui về sau hai bước cách cô rất gần cúi đầu xuống đã không cẩn thận thấy được khe hở không nên nhìn ở chỗ khăn tắm.

Nước vẫn còn đang chảy.

Hứa Duy đợi mấy giây đôi chân kia của Chung Hằng giống như gắn trên mặt đất, căn bản không chịu nhúc nhích.

Rất nhanh, toàn bộ bầu không khí đều bị khuôn mặt đỏ bừng của anh làm cho mập mờ.

Hứa Duy có chút cảm thấy không biết làm thế nào: "Em muốn tắm rửa."

"Ừ..." Chung Hằng gật gật đầu nghiêm chỉnh, mang khuôn mặt đỏ chót quay đầu đi ra ngoài.

Chờ Hứa Duy tắm xong thì trán Chung Hằng đã xuất hiện một lớp mồ hôi, anh cũng chạy vọt vào nhà tắm thuận tiện thu thập người anh em không nghe lời kia.

Giải toả được cảm giác bức bối, toàn thân anh sảng khoái đi ra.

Hứa Duy đã nằm dài ở trên giường.

Chung Hằng ngồi ở mép giường, một bên xoa tóc, một bên nhìn Hứa Duy ở giường bên kia.

Cô quấn chăn chỉ lộ ra cái đầu, mặt quay về phía anh, tóc dài vừa sấy qua mềm mại xoã ở trên gối.

Không hiểu sao khung cảnh này lại ấm áp vừa nhẹ nhàng, khiến người khác cũng phải trầm tĩnh lại. Chung Hằng cười với cô một chút:"Em đi ngủ không nhắm mắt sao?"

Hứa Duy kéo chăn dịch dịch xuống dưới, miệng và cằm đều lộ ra ngoài:"Hình như không còn buồn ngủ nữa."

"Vừa xong em còn ngủ quên trên ghế sa lon." Chung Hằng xoa xoa mái tóc, chớp chớp cặp lông mi: "Tắm rửa sạch thì tỉnh?"

Hứa Duy ừ hửm một tiếng, nhìn tóc ngắn của anh:"Tóc anh dài rồi."

"Đúng vậy, phải cắt."

"Không cắt tóc cũng được." Hứa Duy nói:"Như này cũng đẹp mắt."

Chung Hằng nháy mắt:"Đẹp trai đi."

Hứa Duy luôn luôn ủng hộ, tán đồng gật gật đầu.

Chung Hằng bị dỗ đến vui vẻ, bỏ khăn mặt sang một bên tiến tới, khom người thơm "chụt" một tiếng trên mặt cô.

Hứa Duy nói: "Anh không nghe người ta nói qua sao tóc có đẹp hay không, mấu chốt là do gương mặt."

Ý tứ này rất rõ ràng.

Một chút Chung Hằng liền cười tươi.

"Vui vẻ như vậy?" Hứa Duy nhân cơ hội nhờ vả anh:"Em muốn ăn kẹo."

"Lại ăn?"

"Muốn ăn."

Chung Hằng đứng dậy đi đến bên cạnh bàn, từ trong túi xách lấy ra một viên, đi tới.

Hứa Duy cười lấy lòng:"Cám ơn thiếu gia."

Chung Hằng bỗng nhiên nghĩ muốn trêu chọc cô, vừa bóc kẹo vừa nói:"Hỏi em một câu nhé."

"Hỏi gì vậy."

"Em là tiểu yêu tinh bạc hà đầu thai phải không?"

"..."

Chung Hằng bóc xong vỏ kẹo, thả vào trong miệng mình cúi người xuống hôn bờ môi cô. Không bao lâu bên trong miệng hai người đều có vị lạnh hơi ngọt.

Chung Hằng âu yếm đủ mới thả cô ra. Đầu anh rúc tại cổ cô thở dốc, nhỏ giọng nói: "Ngủ cùng em, được không?"

Nói cho hết lời ý thức được có nghĩa khác, tự anh e dè trước không tự nhiên lắm nói:"Không phải ý kia đâu, em đừng nghĩ lung tung."

"... Em không nghĩ lung tung." Hứa Duy cũng bị anh làm cho đỏ mặt.

Chung Hằng hừ nhẹ một tiếng, đầu rúc vào bả vai cô:"Anh không làm khó em chỉ là nằm cùng với em thôi, em có thể cho anh nằm không?"

Hứa Duy trầm mặc một hồi, đưa tay vuốt vuốt mái tóc mềm của anh:"Anh lên đây đi."

Chung Hằng thỏa mãn vén chăn lên chui vào ổ chăn. Trước khi ngủ Hứa Duy cởi áp ngực trên người chỉ có áo thun, Chung Hằng vươn tay ôm cô, lại đụng phải nơi mềm mại kia. Hai người chợt cứng đờ, không nhúc nhích một hồi.

Hứa Duy nhỏ giọng nói: "Nhanh ngủ đi."

"Ừ." Chung Hằng tự mình sửng sốt một hồi, yên lặng nắm tay rút lại. Anh cũng không muốn ở thời điểm này để Hứa Duy biết anh là têb hạ lưu, bởi vậy nằm rất ngoan ngoãn, chỉ dựa vào ý nghĩ thuần khiết trấn an em trai nhỏ của mình.

Chỉ khổ quá trấn an đến tận nửa đêm rồi, Hứa Duy cũng đã ngủ thiếp đi, nhưng thằng em trai của anh vẫn phá lệ phấn chấn, anh không thể không đứng lên lại chạy vào nhà vệ sinh.

Chui về ổ chăn, trong không gian tối đen như mực, anh lại đưa tay lên âu yếm khuôn mặt Hứa Duy tiến tới hôn một cái.

Sáng sớm hôm sau, Hứa Duy tỉnh dậy trước. Cô cầm áo ngực ở dưới gối mặc vào, cúi đầu giúp Chung Hằng kéo chăn mền, lúc này mới phát hiện áo thun của anh co đến tận ngực lộ ra cái bụng. Gầy vô cùng chẳng có mấy lạng thịt.

Hứa Duy cẩn thận từng li từng tí giúp anh kéo áo xuống che cái rốn.

Chung Hằng bất tri bất giác, anh nghiêng người, đầu đã trượt đến phía dưới gối hô hấp đều đều bình ổn, đương nhiên là đang ngủ say, khép đôi lông mi đen nhánh dày dặn lại.

Hứa Duy xích lại gần cách một khoảng rất gần, bắt đầu thán phục. Cô xem xét, phát hiện môi Chung Hằng bây giờ là màu đỏ nhạt lại phối hợp với nhan sắc ngủ yên, không còn phong thái kiêu ngạo ngược lại rất có hương vị: "Mi thanh mục tú, phong thái dĩ lệ".*

*: Chỉ người có lông mày thanh mảnh, rõ nét. Ngầm ám chỉ mắt sáng và đẹp.

Hứa Duy lần đầu tiên cùng một người khác giới ngủ trên một giường, không nghĩ tới sáng sớm đã có thể thưởng thức được loại trình độ ngủ cũng đẹp này, thế là lén lút ngắm nhìn năm sáu phút mới xuống giường rửa mặt, lấy tiền từ trong túi đi mua bữa sáng.

Chờ cô trở lại thiếu gia nằm trên giường đã trở mình, đổi tư thế ngủ đẹp mắt, chăn đắp cho anh bị đá sang một bên, áo thun kia lại bị co lên trên, lúc này ngược lại còn tốt hơn không biết vì sao quần cũng bị lệch xuống dưới một chút, lộ ra mảng lưng lớn còn chưa đủ phải bồi thêm một bên mông cũng lộ ra.

Hứa Duy ngơ ngác nhìn ba giây đồng hồ, đỏ mặt giúp anh kéo quần lên, đắp chăn kín lại. Một mình cô đi tới bệ cửa sổ, cầm ra sách luyện tập Anh ngữ làm bài.

Đợi cô viết xong cuối cùng Chung Hằng cũng mơ màng tỉnh lại. Anh xốc chăn sang bên, vẫn còn buồn ngủ, hai túm tóc trên đầu chổng ngược lên. Chờ đến khi ánh mắt đã thích ứng được, đặt chân trần xuống đất, lắc lư ung dung đi đến bên cạnh Hứa Duy: "Sáng sớm đã hăng hái rồi?"

"Không còn sớm nữa, rất nhanh tới chín giờ rồi."

"Thật sao." Chung Hằng níu níu cái quần dúm dó, miễn cưỡng nói: "Sao anh vẫn thấy rất buồn ngủ?"

Hứa Duy ngẩng đầu nhìn anh:"Tôi hôm qua anh làm gì, sao lại mệt mỏi như vậy?"

Chung Hằng mở chai nước khoáng ở góc bàn, vừa uống được một ngụm, bị cô hỏi như vậy, bất ngờ sặc một ngụm —— Cũng không thể nói cho cô biết, tối hôm qua anh vội vàng an ủi tên huynh đệ.

May mắn anh cũng biết nói dối, đạt trình độ mặt không đỏ tim không đập: "Mất ngủ chứ sao."

"... Mất ngủ?"

"Ừm." Anh nghiêng đầu đi tới, hai lọn tóc trên đỉnh đầu có cảm giác ngộ nghĩnh. "Cùng em ngủ cùng một chỗ, ông đây khẩn trương."

Hứa Duy: "..." Ồ, anh ấy thật sự khẩn trương sao, khẩn trương đến mức ngay cả cái mông bị người ta nhìn cũng không không biết.

Tác giả có lời muốn nói: Đối chứng với chương này là Chương 05: Nhớ lại bộ phận đõ, rõ ràng cảm xúc không đổi!

HẾT NGOẠI TRUYỆN 27

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.