Tôi đã đến trường được hơn hai tháng, mùa xuân ở Thanh Đảo tới khá muộn, tháng năm ở đây mà cứ như tháng tư ở phía nam vậy.
Cái anh bạn tôi gặp vào ngày đầu tiên đến trường có thân thể rất đặc thù. Khi còn bé hắn bị thương ở chân nên phải cắt đi một nửa, bình thường đi lại đều một chân chống nạng, một chân đi đường. Cũng vì thế mà mãi đến năm mười tuổi hắn mới vào lớp một. Nhưng bù lại cánh tay và chân trái của hắn vô cùng cường tráng, quả thật có thể đem so với chân bò.
Hắn ỷ mình lớn hơn chúng tôi, thân thể lại cường tráng nên không chú tâm học tập, không biết sợ ai mà trở thành bá chủ một phương. Không riêng gì bọn con gái mà đến cả đám con trai cũng sợ bị hắn bắt nạt. Hắn họ Mã, bọn con trai ở trước mặt gọi hắn một tiếng anh, nhưng sau lưng lại gọi là “Mã Què”. Lúc ấy vừa vào học nên tôi không biết, còn cho rằng ở trường sẽ không có bọn côn đồ, nào có nghĩ tới ở đây cũng tồn tại cái quy luật mạnh được yếu thua chứ.
Ngày đầu tiên tôi nói chuyện đàn dương cầm với Mã Què là lúc hắn đang ngồi, tôi không để ý đến cái chân có tật của hắn, lúc ấy còn cảm thấy hắn rất trung thực. Không ngờ hắn lại hiểu lầm ý của tôi, cảm thấy tôi xem thường hắn vì chưa từng nghe qua đàn dương cầm, thế là cứ một mực tìm tôi gây khó dễ.
Có một ngày đi học, thầy giáo vì cổ vũ chúng tôi học tập nên nói một câu: “Muốn hy vọng… Chỉ cần có chính kiến.”
Mã Què lập tức xen vào một câu: “Chính kiến là ai?”
Chúng tôi đều cười vang, thật ra tôi không cảm thấy buồn cười mà chỉ thấy đây là một trò đùa thấp kém, nhưng nhìn mọi người cười đến như thế làm chính mình cũng phải cười theo. Mã Què lập tức nhìn về phía tôi, tôi liền ngưng miệng, nhưng vẫn mỉm cười như cũ, thế là hắn cho tôi cái bản mặt hung dữ làm tôi sợ ngây người.
Tan học, hắn chống một cái nạng đến trước mặt tôi, từ trên cao nhìn xuống: “Lúc trên lớp mày cười tao phải không? Không lo nghe giảng mà cười cái mẹ gì?”
Tôi thầm nghĩ hắn cũng có chăm chú nghe giảng đâu, dựa vào cái gì mà lên mặt với tôi? Huống chi người khác cũng cười, so với tôi còn cười nhiều hơn nữa là, mắc mớ gì chỉ một mực tìm tôi? Tôi từng có kinh nghiệm bị đánh một lần rồi, cho nên lần này chỉ mong có thể chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không nên nhìn hắn một cái rồi không để ý nữa. Tôi phát hiện có mấy bạn học đang lén nhìn tôi.
Nhìn thấy hắn nện cái nạng trên đất, tôi liền ý thức được có điều chẳng lành. Lúc này bên trái tôi là bức tường, bên phải đã bị hắn chắn kín mít, tôi thấy phía trước có cái bàn trống, chắc có thể thoát ra. Không đợi hắn nói câu thứ hai, tôi liền hai tay chống bàn, thân thể bật về phía trước rồi chui vào dưới gầm bàn, nhanh chóng chạy ra hành lang.
Động tác của tôi liên tiếp nhanh chóng, cả tôi cũng phải kinh ngạc vì bản thân có thể bình tĩnh và linh hoạt như vậy.
Sự tình lúc này đã trở nên căng thẳng rồi, Mã Què đi cà nhắc đến trước mặt tôi, đừng nhìn hắn bị mất một chân mà lầm, động tác của hắn vẫn rất nhanh nhẹn. Hắn dùng cánh tay như đùi bò của mình muốn bắt lấy cổ áo của tôi nhưng tôi nhanh chóng ngồi xuống thoát được.
Lửa trong lòng tôi đã cháy lên hừng hực, trước kia tôi là một tiểu thái gia sống an nhàn sung sướng, nào ngờ vừa rời khỏi nhà đã liên tiếp bị người bắt nạt, mà toàn là án oan ấy chứ. Nhưng các bạn không biết rồi, tôi không phải mèo, tôi muốn làm một lão hổ.
Nghĩ như vậy, tôi liền quên cái nguyên tắc “chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không” gì đấy, trong đầu chỉ nhớ một câu không biết học ở nơi nào: “Lúc đánh nhau phải chú ý tấn công vào nhược điểm của đối phương.”
Thế là tôi nhanh chóng vươn tay ra bắt lấy cái nạng của hắn. Kết quả vừa đẩy một cái, hắn lập tức dùng cái nạng chống ra đằng sau, vẫn đứng vững không ngã. Tôi bắt đầu có chút hoảng loạn, hắn liền lộ ra bộ mặt dữ tợn.
Tôi cảm thấy không ổn nên tranh thủ thời gian chuồn lẹ, nhưng hắn vẫn đuổi sát phía sau không bỏ.
Tôi nhớ Lý Ngôn Tiếu từng nói “Có chuyện gì cứ tới tìm anh”, vì vậy tôi không nghĩ nhiều mà chạy thẳng ra ngả rẽ. Chạy qua mảnh sân nhỏ bụi bay mịt mù, tôi nào còn hơi sức mà để ý quần áo có bẩn không, chỉ một đường đâm đầu chạy.
Xa xa tôi đã nhìn thấy sân trường cấp hai, tôi vỗ đầu một cái, sao có thể ầm ĩ chỗ đông người như thế, cũng đâu thể chắc chắn sẽ tìm được Lý Ngôn Tiếu? Mà tìm được anh rồi thì làm sao, để hai người họ đánh nhau một trận, sau đó Lý Ngôn Tiếu lại bị thương?
Tôi vừa nghĩ đến miếng băng trên đầu Lý Ngôn Tiếu mới vừa tháo xuống được một tháng thì có chút đau lòng, cảm thấy mình phải cứng rắn hơn, không thể mãi ỷ lại vào người khác được. Không thể lại để Lý Ngôn Tiếu bị thương.
Tôi mạnh mẽ quay đầu lại, cắn răng làm cho mình tỉnh táo hơn. Tên Mã Què kia tuy tứ chi phát triển nhưng đầu óc lại ngu si, vừa nhìn thấy tôi ra vẻ hung hăng vênh váo thì bắt đầu có chút sợ, tôi một phát bắt được cái nạng của hắn, thừa cơ hội trong nháy mắt rút cái nạng ra. Tôi đại thắng, lập tức dùng nạng đập một cái vào người hắn, vốn hắn đã đứng không vững, thế là lập tức ngã về sau.
Tôi cầm nạng ném vào người hắn, sau đó từ trên cao nhìn xuống một cái, tiêu sái rời đi.
Vừa ra khỏi mảnh đất trống, tôi liền nhanh chân chạy về hướng phòng cô hiệu trưởng. Tôi thử đẩy cửa vào, trong phòng không có bóng dáng cô hiệu trưởng, chỉ có chị gái răng hô Lý Tĩnh Tư đang để sách vào cặp.
Tôi hoảng quá chạy bừa, liếc thấy Mã Què không có đuổi theo, sau đó vội vào phòng nói: “Mẹ chị đâu rồi?”
“Bà ấy lên lớp rồi.”
“Chị không đi học sao?”
“Lúc này đang giờ ra chơi mà.” Chị nhìn tôi cười cười, “Chị quên sách của tiết sau nên về nhà lấy.”
Chị lại hỏi tôi: “Em tới có việc gì à?”
“Ừm… Vừa rồi trên lớp có đứa ăn hiếp em.”
Lý Tĩnh Tư đột nhiên đứng thẳng lên, con mắt trợn thật lớn, dùng giọng nói không chút nghi ngờ hỏi tôi: “Là ai?”
Tôi hơi ngẩn ra, dáng vẻ dịu dàng trên người chị bỗng biến đâu mất, tất cả còn lại chỉ có vẻ mặt kiên định. Một khắc này, tôi cảm thấy có chị đã xinh đẹp hơn rồi.
“Chính là Mã Què ấy…”
Lời còn chưa dứt, rèm cửa đã bị kéo lên, một thân thể cường tráng đi vào, Mã Què không thèm liếc Lý Tĩnh Tư lấy một cái, vừa chỉ vào người tôi vừa thở hồng hộc: “Mày, thằng ranh mày, mẹ kiếp… chạy vào chỗ này!”
“Đứng lại!” Lý Tĩnh Tư quát to một tiếng, liền đi đến trước mặt Mã Què, ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, “Vào nhà người khác không biết gõ cửa à?”
“Tôi…” Đối mặt với một đứa con gái yếu đuối, hắn rõ ràng cả từ giải thích cũng không có.
“Tôi nhắc lại! Ra ngoài!”
Mã Què đưa tay lên mũi lau mồ hôi một cái, hậm hực lui ra ngoài, sau đó lại nói: “Tôi có thể vào không?”
“Không thể!” Lý Tĩnh Tư nói, sau đó đứng chắn trước cửa vào, “Cậu dám ăn hiếp em ấy? Nó là em trai tôi! Cậu không muốn đến trường nữa phải không? Mao Chủ tịch đã từng nói phải đoàn kết giúp đỡ lẫn nhau, chắc cậu quên rồi nhỉ? Cậu biết mẹ cậu phí hết bao nhiêu tiền mới cho cậu học đến đây không, cậu không thấy thẹn với mẹ mình à?”
Ngoài cửa không có động tĩnh, tôi nhìn thấy Mã Què há to miệng rời đi.
“Hắn đi rồi, em đi học đi.” Vẻ mặt Lý Tĩnh Tư vẫn như trước không hòa hoãn xuống, tôi nhìn thấy tay chị đang kịch liệt run rẩy, nói rõ chị vẫn đang sợ hãi. Điều này làm tôi cho chị thêm vài phần kính nể.
“Chị không sợ nó à?”
“Không.” Chị cười cười, xoa mặt mình, “Trước kia chị cũng bị nó ăn hiếp, nhưng về sau mới ý thức được, đối với cái loại đó thì không thể nhẫn nhịn được.”
“Thế…”
“Đi học nhanh đi!” Chị dùng giọng điệu chị gái giáo huấn em trai.
Tôi đành quay về học. Vốn cho rằng Mã Què đang chờ tôi ở cửa, nào ngờ lại không một bóng người, chuông báo vào học chói tai vang lên, tôi một đường nhanh chóng chạy về lớp học, đầu óc trống rỗng.
Tranh chấp vừa rồi đã được giải quyết, nhưng so ra tôi mới là đứa mất mặt vì để con gái bảo vệ mình. Thế sau này phải làm sao? Quãng đường phía sau còn rất dài, vả lại chúng tôi là bạn học, mỗi ngày đều phải gặp nhau, tôi không có khả năng quật ngã Mã Què, cũng không thể mỗi ngày chạy đi tìm Lý Tĩnh Tư. Nghĩ tới sau này phải thời thời khắc khắc đề phòng Mã Què là tôi đã cảm thấy mệt mỏi rồi.
Lúc vào lớp, tôi đến muộn mười giây, sau khi ngồi vào chỗ xong, tôi nhìn thấy Mã Què đang hung hăng trừng tôi, đến mức xém chút nữa là tròng mắt cũng rớt ra luôn, hắn ta như thế khiến tôi không khỏi cảm thấy buồn cười.
Nhưng may mắn chính là, Mã Què không còn bắt nạt tôi nữa. Người như thế, thoạt nhìn bề ngoài rất hung dữ, nhưng thực tế chỉ là một kẻ nhát gan. Tôi không nói với Lý Ngôn Tiếu chuyện này, mỗi ngày của tôi đều trôi qua trong lo lắng.
Tôi vốn cho rằng cứ giấu nhẹm như thế là được, nào ngờ có một ngày cuối tuần, Lý Ngôn Tiếu nói với tôi: “Trong lớp có một thằng què bắt nạt em phải không?”
Tôi há hốc, không biết anh nghe chuyện này từ đâu.
“Em cho rằng anh ngốc chắc, chuyện gì cũng không biết.” Anh lại nói tiếp: “Hơn nữa cuối cùng là Lý Tĩnh Tư giúp em giải quyết phải không?”
Tôi gật đầu.
“Vì sao không tới tìm anh?”
“Anh ở quá xa.”
“Ai nha… Quá xa?” Lý Ngôn Tiếu rất bất đắc dĩ, nâng cặp sách ở phía sau.
“Trên lưng anh vác cái gì đó?”
“Em đừng có đánh trống lảng, hắn đã làm gì em rồi?”
“Không có làm gì em hết.”
“Về sau sẽ không tìm em nữa?”
“Không có nữa.”
“Vậy tốt.”
“Không nói láo anh chứ?”
“Chắc chắn một trăm phần trăm.”
“Trên lưng anh vác cái gì?”
Nét mặt anh lại thêm bất đắc dĩ: “Chiếu.”
“Anh mua hả?” Lúc này tôi càng thêm kinh ngạc, thời buổi bấy giờ không cho phép tự do mua bán, nếu bạn buôn bán mà bị cấp trên phát hiện, chẳng những vật phẩm bị tịch thu mà còn phải chịu một trận răn dạy, rồi bị điều tra ngọn nguồn căn nguyên trong đó nữa.
“Không phải, là Lý Tĩnh Tư đưa cho anh, cậu ấy dệt chiếu, bảo anh bán giúp.”
Xem ra chuyện này là do Lý Tĩnh Tư mách với Lý Ngôn Tiếu rồi, hừ, cái đồ miệng rộng!
“Sao anh lại giúp chị ấy?” Tôi cảm thấy với cái tính đại thiếu gia của Lý Ngôn Tiếu thì việc anh không muốn làm, dù cho không có lý do cũng sẽ thẳng thừng từ chối.
“Anh đâu còn sự lựa chọn chứ, chúng ta thiếu cậu ấy một ân tình, cậu ấy giúp em nên anh phải đồng ý.”
Trước mắt tôi hiện ra khuôn mặt thanh tú của Lý Tĩnh Tư, đột nhiên muốn đạp chị mấy cái, cái răng cửa hình như càng thêm hô hơn rồi. Một đứa con gái sao có thể nhiều tâm cơ như thế chứ! Tôi âm thầm thề, về sau không bao giờ nhờ chị giúp việc gì nữa, như vậy Lý Ngôn Tiếu sẽ không cần bận bịu giúp đỡ chị.
Lý Ngôn Tiếu tựa như nhìn thấu ý nghĩ của tôi, anh nói: “Không có gì đâu, em không cần nghĩ mình liên lụy đến anh, nếu cậu ấy muốn gặp anh thì kiểu gì cũng tìm được lý do thôi.”
Tôi nghe những lời này, cảm giác Lý Ngôn Tiếu và Lý Tĩnh Tư hình như có quan hệ sâu xa gì đó. Đây có phải là chuyện mà anh không muốn cho tôi biết không? Nhưng tôi cũng đành chịu vì những lần trước có ăn vạ thế nào cũng không moi được tin từ miệng anh, xem ra tôi có mơ cũng không thể biết được.
Tôi liền hỏi anh: “Anh không sợ bị phát hiện sao?”
“Anh đi vào buổi tối.”
“Ở đâu?”
“Bãi lau sậy ở phụ cận, đã cùng người mua thương lượng xong rồi.”
Bãi lau sậy là một chỗ rất thần bí! Trên trấn có lời đồn, nói năm mươi năm trước có một cô gái trẻ đẹp tự sát ở đây, từ đó nơi này trở thành vùng đất cho mấy đứa nhóc luyện lòng gan dạ. Đã thế chúng tôi còn đi vào buổi tối nữa chứ, tôi nghe xong thì hưng phấn dị thường: “Em cũng muốn đi theo!”
“Không cho phép đổi ý nhá.”
“Ai đổi ý là chó con!”
“Vậy tối nay cơm nước xong xuôi rồi đứng ở cửa chờ anh, chúng ta đi nhanh về nhanh, nên về nhà sớm một chút.”
“Được.”
Ăn cơm tối xong đã là khoảng bảy giờ, trời tháng năm đặc biệt tối sớm. Lý Ngôn Tiếu dắt xe đạp chờ tôi ở cửa, bên trong giỏ nhỏ phía trước là chiếu do Lý Tĩnh Tư dệt. Anh nhìn thấy tôi thì ra vẻ thần thần bí bí vẫy tay, tôi nhìn anh cười cười, ngồi vào sau xe rồi nhanh chóng chạy đi, chúng tôi đều cảm thấy kích thích như mình là một thông tín viên bí mật vậy.
Trên đường Lý Ngôn Tiếu có nói cho tôi biết, thật ra nhà Lý Tĩnh Tư rất nghèo. Mỗi học sinh phải nộp hai ba đồng cho một học kỳ, số tiền này vốn cũng không phải rất lớn, hơn nữa đều là tiền mua sách. Hiệu trưởng Trương nhìn chức vụ thì khí phái thế chứ thật ra kiếm không được bao nhiêu tiền, còn không bằng người ở đội sản xuất kiếm công điểm nữa. Vĩ vậy Lý Tĩnh Tư liền lén dệt chiếu rồi bán cho người quen.
Chị cũng tiến hành giao dịch vào buổi tối, nhưng chị là một cô gái rất nhát gan, lần này vớ được cơ hội nên muốn Lý Ngôn Tiếu làm giúp. Tôi nhìn được Lý Ngôn Tiếu thật ra không phải rất nhiệt tình với Lý Tĩnh Tư, nhưng có một nguyên nhân nào đó khiến anh không thể không cùng chị qua lại.
Chúng tôi đi khoảng hai mươi phút, ra khỏi Lý Gia Trang thì đến bãi lau sậy trong truyền thuyết. Thật ra chỗ này cũng không có gì đặc biệt, chẳng qua là có vẻ hoang vu mà thôi. Tôi không nghĩ lau sậy là một loại cây đẹp mắt, ngược lại chỉ thấy có sự xuất hiện của nó sẽ mang ý nghĩa hoang vu.
Bầu trời đầy những ngôi sao lấp lánh, ánh trăng mãi nép mình trong tầng mây không chịu ló ra.
Xa xa có một người đi xe đạp, Lý Ngôn Tiếu nhỏ giọng nói: “Chính là người đó.”
Chỉ nghe bên kia vang lên ba tiếng chuông lục lạc, Lý Ngôn Tiếu nói: “Đúng rồi!” Sau đó liền đạp xe chạy qua. Tôi cảm thấy buồn cười, xem ra ba tiếng chuông lục lạc chính là ám hiệu giữa họ. Bây giờ đã là thời đại nào rồi chứ, mua bán mà cứ như đang tiến hành chiến đấu bí thế này, nhưng xem ra vẫn có chút thú vị.
Bên kia là một người đàn ông trung niên, thấy chúng tôi tới thì oán giận nói: “Tôi chờ mười phút rồi đó, tháng năm mà còn lạnh ghê thật.”
“Chú là người bên ngoài nhỉ.” Lý Ngôn Tiếu cười lấy chiếu ra giao cho hắn, “Không biết Thanh Đảo đến tháng sáu mới bắt đầu ấm lên sao?”
Hai bên không nhiều lời, lúc họ một tay giao tiền một tay giao hàng, tôi chính là người “canh chừng” bên cạnh.
Chiếu đã giao cho người ta, tiền về tay chúng tôi, Lý Ngôn Tiếu nhận tiền – thì ra là một đồng – sau đó cất vào túi quần, chúng tôi đến cả câu gặp lại cũng không nói mà nhanh chóng trở về.
Tôi thầm nghĩ thế này là xong rồi ư? Còn chưa có chơi đủ đâu này.
Có thể ông trời đã nghe được những lời này của tôi nên muốn tạo thêm một chút kích thích. Lúc chúng tôi chậm rãi đạp xe về cổng Lý Gia Trang, tôi đột nhiên nghe phía sau có âm thanh dây xích xe đạp.
Tôi len lén nhìn phía sau thì không khỏi giật mình, vỗ Lý Ngôn Tiếu một cái, nhỏ giọng nói: “Mau mau mau mau, đằng sau có người đuổi theo chúng ta!”
Lý Ngôn Tiếu không sợ vì lời nói của tôi, mà sợ vì bị tôi đột ngột đập cho một cái. Anh lén nhìn thoáng đằng sau, nói: “Không cần sốt ruột, nói không chừng người ta cũng phải về nhà, chúng ta chạy nhanh một chút là được rồi.”
Dứt lời anh liền đạp nhanh hơn, tiếng chuông lục lạc ở đằng sau cứ vang leng keng, sau lưng truyền đến giọng nói của một người đàn ông: “Này! Dừng lại, tụi mày đang làm gì đó!”
Lý Ngôn Tiếu nghe xong lời này thì không cần tôi đập anh, đầu cũng không quay lại, thoáng cái liền điều khiển bánh xe lăn đi như gió, vì xe đột nhiên tăng tốc nên tôi xém chút đã ngã ngửa ra sau, phải nhanh chóng dùng tay kéo eo Lý Ngôn Tiếu mới ngồi vững được.
Tôi nhìn nhìn, người phía sau vẫn đuổi theo, vừa đuổi vừa la. Không chừng đó là người của tổ chức, cảm thấy hai đứa chúng tôi lén lén lút lút không phải dạng tốt lành, cũng không biết hắn có thấy chúng tôi chỉ là hai đứa nhóc không nữa.
Tôi thật bội phục tốc độ cái xe của Lý Ngôn Tiếu, và cả sự thông thuộc của anh đối với từng ngõ ngách ở chỗ này nữa. Trong hẻm nhỏ liên lục quẹo trái quẹo phải, đằng sau chở tôi mà người kia cũng không vượt qua được, thời điểm quẹo cua cũng không giảm tốc độ, tưởng chừng đem xe đạp bay lên luôn vậy.
Nếu như tôi có thể nhìn thấy chính diện hoặc góc nghiêng của Lý Ngôn Tiếu, nhất định sẽ phát hiện anh đẹp trai cực kỳ, góc áo tung bay trong đêm tối, lưng hơi cong, hai chân đạp rất nhanh.
Người phía sau cũng không phải dạng ăn cơm chùa, vẫn một mực đuổi sát sau đuôi, chúng tôi đạp cả buổi mới giãn khoảng cách ra được vài mét. Tôi gấp đến độ đổ cả mồ hôi, nhìn tốc độ chân của Lý Ngôn Tiếu thì đặc biệt muốn giúp anh một tay.
Lúc này tôi mới phát hiện, mười hai tuổi anh đã bắt đầu thành thục, suy nghĩ đã trưởng thành hơn không ít, cơ bắp trên tay đã bắt đầu ẩn ẩn lộ ra rồi, đặc biệt là tay trái rất có lực. Hai tay tôi ôm eo anh, có thể cảm giác được cơ bên hông không ngừng chuyển động, đạp cả buổi rồi nhưng anh vẫn không dám thả lỏng chút nào. Tôi đột nhiên nghĩ đến, không biết sau này anh vỡ giọng rồi thì hát vai tiểu sinh thế nào nhỉ.
Không lạc đề nữa, lúc này tôi thật sự đã thấy được cái gì gọi là mạo hiểm kích thích chân chính rồi.
Lý Ngôn Tiếu không dám đem người của tổ chức về nhà, vì thế mà không ngừng chạy vòng vòng trong trấn. Đạp một hồi lâu, tôi phát hiện người đằng sau đã không còn, có thể hắn không đuổi kịp chúng tôi nên đã quyết định buông tha. Thế là tôi liền báo cáo tình hình quân địch với Lý Ngôn Tiếu.
Anh hoài nghi liếc phía sau, xác định thật sự không có người nhưng vẫn không dám thư giãn, đạp xe thật nhanh trở về nhà.
Chúng tôi xuống xe, mồ hôi trên mặt Lý Ngôn Tiếu rơi lộp độp, tôi cảm thấy gương mặt của anh có sự thay đổi rồi, trở nên thành thục hơn, góc cạnh cũng đã rõ ràng. Nhưng vô luận anh có thay đổi thế nào, tôi đều rất thích.
Chúng tôi tạm biệt nhau, sau đó ai về nhà nấy, đêm nay thật sự trôi qua rất đặc sắc. Buổi tối đi ngủ tôi không nắm ngân trâm của bà nội, nhưng vẫn ngủ rất ngon.