Tôi đến mười hai tuổi đã thi tốt nghiệp, đối mặt với cuộc thi chuyển cấp vô cùng khốc liệt, tất cả học sinh đều chen chúc thi vào trung chuyên. Lý Ngôn Tiếu vốn nên thực hiện lời hứa của anh, dẫn tôi về Liên Vân Cảng, nhưng anh nói tôi trước tiên nên học đến khi thi xong, nghỉ hè sẽ dẫn tôi về. Tôi nghe vậy cũng không còn lời nào để phản bác.
Lý Ngôn Tiếu hỏi tôi: “Em muốn thi vào trường nào? Sư phạm sao?”
“Đương nhiên là trung chuyên rồi.”
“Vì sao?”
“Em muốn học kỹ thuật cơ khí, sau này làm nhà thiết kế.”
“Mục tiêu rõ ràng thế?” Lý Ngôn Tiếu có chút kinh ngạc, lập tức nở nụ cười, “Được, có chủ kiến, anh thấy được bóng dáng của mình trong đó. Hơn nữa em thích học vật lý, học ngành này rất ổn.”
Lý Ngôn Tiếu còn nói anh nghĩ tôi muốn làm nhà văn, bởi vì tôi sáng tác rất tốt. Tôi nghĩ thầm sao anh có thể nhìn ra tôi viết tốt, lúc ấy văn chương cứng nhắc đến không thể cứng hơn, tất cả đều bị thẩm thấu chính trị, kẻ đần dùng đầu ngón chân cũng biết đề mục là gì.
Lý Ngôn Tiếu đã mười bảy tuổi, chúng tôi cùng nhìn đối phương trưởng thành từng ngày. Lý Ngôn Tiếu lớn lên rất cao, cũng rất anh tuấn, lúc vỡ giọng cũng không ảnh hưởng đến giọng hát. Anh giải thích với tôi, bảo bởi vì lúc hát hí khúc đều dùng giọng giả. Anh đã không thể diễn thiếu niên Chu Du, ngược lại tôi thấy anh diễn Chu Du trưởng thành rất giống.
“Ngu Cơ” muốn kết hôn với “Hạng Vũ”, nhưng vì cả nhà phản đối nên cuối cùng không thể làm gì được. Dù sao cũng không hát “Bá Vương Biệt Cơ” nữa, cơ hội tiếp xúc của hai người ngày càng ít đi.
Lý Ngôn Tiếu nói, anh định học y với ông nội đến năm mười tám tuổi, thêm một năm nữa sẽ đến bệnh viện hoặc trạm xá xem thử, dự tính làm bác sĩ. Trong nháy mắt chúng tôi đều đã trưởng thành, trước mắt tôi hiện lên hình ảnh lần đầu gặp Lý Ngôn Tiếu, anh mặc hí phục lại còn chưa tẩy trang, khuôn mặt trắng bệch ấy làm tôi giật cả mình.
Trước kỳ thi cuối năm, còn có một kỳ thi sớm, chọn ra những học sinh có thành tích tốt vào trường trung chuyên. Các học sinh còn lại sẽ học thêm một tháng nữa, sau đó thi lần thứ hai, nếu thành tích tốt có thể vào trung chuyên. Đương nhiên tôi muốn lần thứ nhất có thể cầm chắc cơ hội tiến vào trung chuyên rồi.
Từ trước đến nay tôi đi học, thầy cô nào cũng khen tôi thông minh, so với các bạn khác thì nhỏ hơn ba tuổi nhưng thành tích luôn đứng đầu danh sách. Đề toán lý hóa khó nhất ở trường cấp hai cũng không thắng được tôi, nghe nói năm đó Lý Ngôn Tiếu cũng như thế này. Nguyên nhân có lẽ do gần son thì đỏ nhỉ.
Trong lớp có rất nhiều học sinh có gia cảnh khó khăn, nhà bọn họ là bần nông, toàn bộ đều hy vọng bản thân có thể thi ra khỏi nông thôn. Tôi theo chân bọn họ, cũng không bị tụt lại bao nhiêu.
Lần thi đầu tiên, tôi cảm thấy tâm trạng của mình không tốt lắm, liên tục bị mất tập trung. Bởi vì nghỉ hè sẽ được về nhà, tôi vừa sốt ruột nhớ nhà, hơn nữa học tập rất căng thẳng, mỗi lần gội đầu đều rụng một mớ tóc, lúc ấy tôi suốt ngày cứ luôn lo lắng không biết mình có bị hói luôn không.
Quả nhiên không ngoài dự liệu của tôi —— lần thi đầu tiên không đậu, tôi không được vào trung chuyên. Các thầy cô giáo đều vô cùng thất vọng với tôi, suốt ngày cứ giúp tôi phân tích nguyên nhân. Nhưng không có ai biết bởi vì tôi nhớ nhà nên mới phân tâm. Nhìn những bạn học vênh váo bước vào trung chuyên, tôi âm thầm thề nhất định phải phát huy thật tốt trong kỳ thi thứ hai, nếu không sẽ không trở lại Liên Vân Cảng.
Phát bảng điểm, về nhà, Lý Ngôn Tiếu liền hỏi tôi kết quả thế nào.
Thật ra tôi vốn không muốn khóc, nhưng cảm thấy Lý Ngôn Tiếu giúp tôi nhiều như thế, giống như vừa làm cha mẹ vừa làm bạn bè vậy, mà tôi lại không thi đậu trung chuyên, nếu không khóc một chút thì có lỗi với anh quá, thế là liền nặn ra hai giọt nước mắt.
Lý Ngôn Tiếu thấy vậy liền hiểu đã xảy ra chuyện gì, anh rất tức giận, đấm một cái lên vai tôi. Đây là lần đầu tiên anh đánh tôi.
Về sau tôi mới biết, anh giận không phải vì tôi thi rớt, mà là vì tôi khóc. Anh không khóc, cũng không muốn nhìn thấy nước mắt của tôi. Lý Ngôn Tiếu là người rất đặc biệt, tôi thừa nhận có nhiều điểm đến chính tôi cũng không hiểu được anh.
Một tháng tiếp theo của tôi trôi qua rất nhạt nhẽo, “ngủ muộn hơn chó, thức sớm hơn gà”, trích dẫn một cách nói khác của Lý Ngôn Tiếu chính là, “Tôi không có lựa chọn khác.”
Lúc ấy không có đề thi thử, chỉ có giáo trình của thầy cô tự tay soạn, một tháng đó tôi làm giáo trình so với ba năm trước cộng lại còn nhiều hơn.
Đến lần thi thứ hai, quả nhiên không ngoài dự liệu —— tôi đậu trung chuyên, lên học cơ giới công trình.
Tuy chú và thím đối đãi với tôi không giống như trước, nhưng họ vẫn rất vui, sau khi chúc mừng tôi xong còn nói thêm một câu —— học phí trung chuyên, cũng muốn tự tôi bỏ tiền.
Nghỉ hè đến rồi, thoáng cái đã không phải đi học nữa. Lý Ngôn Tiếu chuẩn bị thực hiện lời hứa của anh —— đưa tôi về Liên Vân Cảng. Chúng tôi định thế này, mỗi người sẽ để lại trong nhà một tờ giấy nhỏ, sau đó suốt đêm đi tới bến cảng, mua vé xuất phát. Dù sao thuyền từ Thanh Đảo đến Liên Vân Cảng ngày nào cũng có, mỗi ngày có hai chuyến, chúng tôi có thể đi chuyến buổi tối.
Lý Ngôn Tiếu rất giỏi việc lên kế hoạch kỹ càng, thậm chí anh còn cảm thấy hưởng thụ loại quá trình rườm rà rắc rối này nữa. Ngay cả vị trí để hành lý tốt nhất ở đâu anh cũng tìm được. Tôi ở nhà nhanh chóng thu dọn đồ đạc, anh đến nhà nhìn tôi, “chậc” một tiếng nói: “Giống dẫn tân nương chạy trốn thế nhỉ.”
“Ai?”
“Em chứ ai.”
“Xéo!”
Tôi đem ngân trâm của bà nội và tiền đặt vào túi áo trong, đây là hai thứ trân quý nhất. Lý Ngôn Tiếu nói, vé tàu sẽ do anh mua, tôi biết anh đương nhiên giàu có hơn tôi, bởi vì tiền lì xì của anh rất nhiều, bình thường còn có cả tiền tiêu vặt. Anh không phải dạng tiêu tiền như nước nên cũng để dành được không ít.
Tôi để lại một tờ giấy, viết rằng:
Chú, thím:
Con muốn về nhà một chuyến, sẽ đi trong hè này. Mọi người có công việc bề bộn không thể dẫn con đi, nên con để Lý Ngôn Tiếu giúp con. Yên tâm, chúng con có đủ tiền, con cũng quen thuộc Liên Vân Cảng, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, mọi người không cần tìm con. Chúng con sẽ đi bằng thuyền lớn, sau khi đến Liên Vâng Cảng sẽ tìm cha mẹ của con, buổi tối ở lại nhà cũ, dự định lưu lại khoảng một tuần.
Không cần lo lắng cho con.
Lâm Vũ Thanh.
Tôi viết xong tờ giấy rồi để nó dưới gối, dự định buổi tối ba ngày sau trốn đi sẽ đem nó để lên bàn cơm. Tôi đột nhiên nhớ tới một việc: “Chú và thím không biết chữ thì làm sao?”
Lý Ngôn Tiếu nói: “Còn có Vương Canh Vân mà. Sau khi em với cậu ta chơi cứng, đừng bảo em sắp quên cậu ta rồi chứ?”
Tôi thở dài: “Em đi rồi nhất định cậu ấy sẽ rất vui.”
Nhưng dù là thế, tôi vẫn cảm thấy đặc biệt kích động và hưng phấn, vừa nghĩ tới được về nhà, có thể nhìn thấy cố hương của tôi, tôi liền không khống chế được muốn cười. Sáu năm này, nhớ nhung trong sáu năm có thể cất thành rượu luôn rồi.
Ngày hôm sau, Lý Ngôn Tiếu tìm tôi, cau mày nói: “Em về nhà chuẩn bị một chút, anh định đi trong tối nay.”
“Sao thế?”
“Bởi vì…” Lý Ngôn Tiếu nhìn xung quanh, kéo tôi sang một bên, anh nói: “Mẹ anh muốn anh đi hỏi vợ, hẹn người ta sáng mai.”
“Sớm vậy sao?” Tôi nghẹn họng trợn mắt nói.
“Cũng không tính là sớm, bây giờ như vậy, trước không kết hôn, chỉ là gia đình hai bên tới lui với nhau, đợi đến lúc qua hai mươi mới kết hôn.” Lý Ngôn Tiếu nói cả buổi, mới ý thức mình không nói điểm trọng yếu, “Mấu chốt là anh không muốn cưới vợ! Anh mới không thèm đi tìm một tiểu cô nương, anh còn chưa có việc làm, cái gì cũng chưa có…”
“Còn bên nhà Lý Tĩnh Tư thế nào?”
“Nhà họ không nói gì, anh cũng không muốn. Thật ra lúc trước bên đó đã đến tìm anh rồi, muốn nói về chuyện này. Anh nhìn thấy Lý Tĩnh Tư càng lớn càng khó coi…”
Tôi vui vẻ nói: “Lúc này chúng ta thật sự thành chạy trốn rồi!”
“Không có biện pháp.” Lý Ngôn Tiếu rất bất đắc dĩ. “Không có cách nào có thể thong thả bước đi, bởi vì sáng mai anh phải đi gặp bên kia. Vừa nghĩ tới anh đã cảm thấy đau đầu rồi.”
Tôi thăm dò: “Chẳng lẽ sau này anh cũng không muốn vợ? Có thế nào cũng không muốn?”
“Anh chưa nghĩ tới.” Lý Ngôn Tiếu ôm vai tôi, xoa xoa mi tâm, “Không chắc nữa, dù sao anh cũng không muốn, bây giờ vẫn chưa phải lúc.”
“Muốn vẫn là muốn thôi.” Tôi dạy bảo anh, “Con trai sao lại không chịu thành gia lập nghiệp?”
Anh thoáng nở nụ cười, nhìn tôi không nói.
Trước khi đi ngủ, một buổi tối này của tôi trôi qua trong mơ màng, tim cứ đập thình thịch vì cực độ vui sướng, vừa khẩn trương lại vừa hưng phấn. Thậm chí tôi còn sợ chú và thím nghe được tiếng tim đập của tôi.
Trong ánh đèn mờ mờ, tôi nhìn xuống Vương Câu Đắc Nhi, cậu ta bây giờ đã trở thành một thiếu niên, hầu kết ẩn ẩn nổi lên rồi. Cậu ta cũng giống Lý Tĩnh Tư, càng lớn càng khó coi, đến tuổi dậy thì khung xương phát triển, mỏ nhọn má cao, hơn nữa tôi vốn không vừa mắt cậu ta, cảm thấy cậu ta rất xấu xí. Nhưng không sao, cậu ta nhất định cũng nhớ nhà, mà tôi rất nhanh đã có thể về, còn cậu ta chỉ có thể ở lại chơi với Nữu Nhi mà thôi.
Tối hôm đó, tất cả mọi người đều đã ngủ, tôi không thay áo ngủ mà chui thẳng vào chăn. Tim của tôi đập mỗi lúc một nhanh, lúc chui vào chăn, bàn tay cũng run rẩy. Tôi không dám lên tiếng, ngay cả thở mạnh cũng không dám, hai mắt cứ đau đáu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, đợi ám hiệu của Lý Ngôn Tiếu.
Ước chừng qua mười một giờ, mặc dù đang mùa hạ nhưng tay chân của tôi lạnh buốt, tôi nghe thấy bên ngoài truyền đến một tiếng “Meow ô ——”. Đây chính là ám hiệu của Lý Ngôn Tiếu cho tôi, gần đây anh học tiếng mèo kêu rất giống, vì vậy chúng tôi liền dùng cái này làm ám hiệu.
Tôi giật mình đứng dậy, ra hiệu cho Lý Ngôn Tiếu, bảo anh chờ một chút, sau đó run tay đem tờ giấy dưới gối đầu đặt lên bàn, dùng một đôi đũa đè lên. Tiếp theo tôi lấy từ dưới giường ra một cái chậu rửa mặt, bên trong là hành lý của tôi. Tôi lấy đem hành lý đeo lên lưng, sau đó sờ túi tiền và ngân trâm một cái, liền rón rén ra ngoài.
Ra tới cửa, Lý Ngôn Tiếu nhìn tôi cười đến vui vẻ. Độ ấm đêm hè rất hợp lòng người, hơn nữa còn có gió nhẹ và ánh trăng, cảm giác rất thoải mái. Mặc dù không ngủ, nhưng tinh thần của tôi vô cùng phấn chấn. Đợi chúng tôi đi được một khoảng xa, anh mới nói: “Bây giờ khoảng mười một giờ tối, mọi người đều ngủ cả rồi, chúng ta nhanh chóng ra bến cảng, thuyền xuất phát lúc mười hai giờ.”
Tôi gật đầu, khẩn trương đến mức nói không ra lời, tôi giữ chặt tay anh, sau đó chúng tôi cùng đẩy nhanh cước bộ.
Lần đầu tiên từ bến cảng về nhà, đại khái mất khoảng năm mươi phút, nghĩ tới đây, tôi cảm thấy vô cùng căng thẳng, cùng Lý Ngôn Tiếu bắt đầu chạy chậm.
Rất nhanh chúng tôi đã ra khỏi Lý Gia Trang, xung quanh không một bóng người, ngay cả người của tổ chức kiểm tra tự do mua bán cũng không có. Bốn phía tối đen như mực, đèn điện ở cửa vào Lý Gia Trang phát ra ánh sáng lạnh lẽo, đôi lúc còn chớp chớp tắt tắt. Nhưng tôi bất chấp sợ hãi, vài bước liền ra khỏi Lý Gia Trang, còn không ngừng ngoái đầu lại xem, thật sự giống như tân nương chạy trốn vậy.
Chúng tôi không ngừng chạy, trên đường còn nhìn thấy hai người, cũng là bộ dáng vội vã về nhà. Tôi chạy đến mức thở không ra hơi, mới thả chậm tốc độ lại một chút. Chúng tôi cách bến cảng mỗi lúc một gần, người cũng bắt đầu nhiều hơn, xem ra cũng có người giống chúng tôi, đi chuyến tàu đêm.
Chúng tôi vừa đến bến cảng liền nghe một người nói giọng địa phương Thanh Đảo đặc sệt hô to: “Bán vé đây —— Thanh Đảo đến Liên Vân Cảng —— ”
Chúng tôi nghe xong thì hết sức vui mừng, Lý Ngôn Tiếu đi qua nói: “Anh bạn, mua hai vé.” Chúng tôi mua vé xong, người nọ còn nói: “Còn hai mươi lăm phút nữa thuyền chạy.” Xem ra anh ta là nhân viên trên thuyền. Đến được chỗ này, tôi đã hơi yên tâm được một chút, trong lòng không còn khẩn trương như trước nữa, mà tất cả còn lại đều là kích động.
Chúng tôi chờ ở bến tàu, cảm thấy hai mươi lăm phút này dài dằng dặc. Cuối cùng cũng lên thuyền, tôi thấy không có quá nhiều người nên không cần đi vào khoang thuyền giữ giường chiếu, liền tìm một vị trí ngồi xuống, nhìn ánh trăng sáng ngời và những ngôi sao lấp lánh. Tôi rất muốn hát vang một ca khúc, nhưng vẫn nhịn xuống được. Lý Ngôn Tiếu nói với tôi: “Chúc mừng chúng ta chạy trốn thành công!”
Tôi liền cười lên, nắm chặt tay anh.
Xung quanh không có người, vốn hành khách đã không nhiều lắm, đêm hôm khuya khoắt, có lẽ bọn họ đều trốn vào khoang thuyền cả rồi. Tôi hỏi anh: “Chúng ta có vào khoang thuyền luôn không?”
Lý Ngôn Tiếu nói: “Tốt nhất đừng đi, trong đó bẩn lắm.”
Tôi cười: “Em phát hiện bệnh sạch sẽ của anh còn nặng hơn cả em.”
“Ừ, dù sao Thanh Đảo đến Liên Vân Cảng rất gần, mấy tiếng đã đến nơi, không sao. Nếu em lạnh, chúng ta có thể tìm một chỗ tránh gió, còn có thể ngủ một lúc.”
“Không cần đâu, em không lạnh. Cả người em toàn là mồ hôi này.”
Chúng tôi ngắm bầu trời, ngắm ánh trăng, ngắm nước chảy dưới thuyền, câu được câu không nói chuyện với nhau. Lúc này tôi có người chăm sóc, cảm giác rất tốt. Ngồi thuyền như vầy mới thú vị, thuyền đêm tốt hơn thuyền ngày, ít người tốt hơn nhiều người.
Chúng tôi ngẩn đầu nhìn trăng sáng, dùng nước thay rượu, gió đêm mùa hè thổi qua, cũng không biết có ngủ hay không, cứ mơ mơ màng màng trôi qua mấy tiếng, mồ hôi trên người cũng khô cả. Gió đêm làm lòng tôi bình tĩnh trở lại, tôi bắt đầu nghĩ: Đến Liên Vân Cảng rồi, làm sao để về nhà?
Nhà của tôi cách bến cảng rất xa, lần trước ngồi xe hơi đến bến cảng, mất khoảng nửa tiếng. Nếu chúng tôi cứ đi thế này, cần phải mất cả nửa ngày sao?
Tôi đem lo lắng trong lòng ra nói với Lý Ngôn Tiếu, anh nói anh đã cân nhắc qua vấn đề này, nhưng vẫn không có biện pháp nào tốt. Anh an ủi tôi, đó là bước tiếp theo, xe đến núi ắt có đường.
Tôi phản bác: “Anh giải thích thế nào về việc tính toán chu toàn của mình đây?”
Anh nhún vai, nói vốn có rất nhiều dự định bị đảo ngược đấy thôi.
Tôi hơi buồn ngủ, ba lô trượt xuống dưới. Lý Ngôn Tiếu nói: “Để anh cầm giúp em.”
Tôi gật đầu, giao đồ cho anh, sau đó tiếp tục ngủ gật. Tôi vừa ngủ được một chút, chợt nghe giọng nói của Lý Ngôn Tiếu: “Hình như thuyền sắp cập bến rồi.”
Tôi giật mình một cái, kêu một tiếng “Ah”, cái đầu rủ xuống liền ngẩng lên, trái tim cũng nhảy kịch liệt.
Liên Vân Cảng, Liên Vân Cảng, Liên Vân Cảng!
Liên Vân Cảng nuôi tôi sáu năm, Thanh Đảo nuôi tôi sáu năm. Thật sự mà nói, tôi cho rằng phong cảnh Thanh Đảo đẹp hơn một chút, nhưng phong cảnh ở Liên Vân Cảng mới khiến tôi nhìn sao cũng thuận mắt. Dù sao đây cũng là cố thổ, mỗi người đối với cố hương của mình đều có huyết mạch tương liên.
Nghĩ ngợi lung tung một hồi, thuyền chậm rãi ngừng lại, chúng tôi là người đầu tiên xuống thuyền. Chân của tôi đạp vào mảnh đất quen thuộc, tôi chỉ cảm thấy nó đang run rẩy, không đành lòng đạp xuống, lại đặc biệt muốn giẫm nát mảnh đất dưới chân. Việc tôi muốn làm nhất bây giờ là: Nằm trên mặt đất Liên Vân Cảng khóc lớn một hồi.
Lý Ngôn Tiếu ngẩng đầu nhìn trời, anh nói: “Em xem, trời sắp sáng rồi.”
Tôi cũng nhìn về phía đông bầu trời, quả nhiên, trên thuyền không chú ý, bầu trời thế mà đã đổi màu trăng trắng rồi. Một đêm không ngủ, nhưng tinh thần của tôi vô cùng phấn chấn, kích động đến khó có thể kiềm chế.
Liên Vân Cảng, Liên Vân Cảng, Liên Vân Cảng!
Lúc này bến cảng tương đối vắng người, đương nhiên cũng có người bắt thuyền lúc rạng sáng. Lý Ngôn Tiếu lén trộm một cái đồng hồ trong nhà, nói cho tôi biết bây giờ là năm giờ.
“Em biết đường về nhà không?”
Tôi gật đầu, trong lòng tự nhủ đường thì xa lắm, nhưng lại không đánh thắng cảm giác nóng lòng muốn trở về, liền nói với anh: “Bây giờ chúng ta về nhà!”
“Được.” Anh đồng ý, “Anh chỉ sợ em đi không nổi thôi.”
“Sẽ không đâu.” Tôi đi về một hướng quen thuộc, Lý Ngôn Tiếu liền theo sát bên cạnh.
Đi được nửa giờ, trời càng lúc càng sáng, trên đường thỉnh thoảng còn có xe trâu đi ngang. Lý Ngôn Tiếu hỏi tôi: “Có muốn anh chặn một chiếc xe trâu lại, sau đó chúng ta để cho nó kéo về không?”
Tôi lườm anh một cái: “Anh nghĩ người ta sẽ không cho trâu đá chết anh sao?”
Lý Ngôn Tiếu cười cười không nói, một lát sau lại hỏi tôi: “Em như vầy có được tính là áo gấm về làng không nhỉ?”
Tôi đang suy nghĩ việc khác nên không chú ý nghe, liền hỏi lại: “Vì sao?”
“Bởi vì em thi đậu trung chuyên rồi, lại còn đem theo nhiều tiền như vậy.” Anh cười nói.
“Số tiền này đều là cha mẹ cho em, thiếu gia xe trâu ạ.” Tôi nhìn thoáng qua túi hành lý của mình, “Anh giúp em cầm cho chắc, nếu như tiền mất rồi, em sẽ không phải áo gấm về làng nữa.”
Chúng tôi tiếp tục bước đi, đến nỗi chân của tôi đã sắp không nhấc lên nổi, lúc xuyên qua một hẻm nhỏ, đột nhiên trông thấy trên mặt đất có một chiếc xe đạp. Tôi đang muốn đỡ xe lên, Lý Ngôn Tiếu liền cười nói: “Đúng là trời không tuyệt đường người, hay vẫn là xe đến núi ắt có đường nhỉ?”
“Chiếc xe này cũ quá rồi, rõ ràng người ta đã không cần nữa, nhưng đối với chúng ta chính là bảo bối.” Anh ngồi xổm xuống, gẩy gẩy dây xích, “Em xem này, hư mất rồi, nhất định người ta đã không cần.”
“Nhưng nó hư rồi, anh còn muốn làm gì nữa!”
“Không sao, anh sẽ sửa lại.” Lý Ngôn Tiếu nói xong liền ngồi xổm xuống, tôi ôm đầy chờ mong đứng một bên nhìn anh. Cái dây xích kia hình như bị lỏng, rơi xuống dưới, anh kéo dây xích, loay hoay một hồi lại đưa bàn tay đến trước mặt nói: “Đúng là xe rởm.” Tôi nhìn nhìn, trên tay anh toàn là bụi dầu màu đen.
Anh nhìn chiếc xe nói: “Nhất định là đồ bỏ đi, trên xe toàn là bụi.”
Tôi cũng cười: “Chúng ta trở thành người nhặt ve chai rồi.”
“Mao Chủ tịch đã từng nói, không được xem thường giai cấp vô sản vĩ đại.”
“Đây là Mao Chủ tịch nói sao?” Tôi hoài nghi hỏi.
“Đương nhiên rồi.”
“Anh đừng có mà nói nhảm, em còn chăm chỉ vác theo “Trích lời Mao Chủ tịch” hơn cả anh, thi tốt nghiệp cũng có phần này đấy.
Trong lúc nói chuyên, Lý Ngôn Tiếu đã sửa xong chiếc xe, nâng xe dậy ngồi lên, cũng bất chấp có bụi hay không, tôi liền ngồi lên phía sau, hai người thoáng cái đạp xe ra ngoài. Chỉ có điều, cái xe này đạp một vòng sẽ kêu “lộp bộp” một cái, hiển nhiên là dây xích có vấn đề. Dù sao có xe đã quý lắm rồi, tôi hy vọng nó sẽ không tử trận giữa đường.
Tôi ngồi phía sau, giống lúc còn bé ôm eo Lý Ngôn Tiếu, nhịn không được cười rộ lên, giơ thẳng cánh tay chỉ đường: “Quẹo sang phải! Quẹo sang trái! Tiếp tục đi thẳng!”
Lý Ngôn Tiếu cũng rất nghiêm túc nói: “Lâm đội, đã rõ!”
Một chiếc xe rách nát, cứ như thế chở chúng tôi thẳng đến Lâm gia.