1976

Chương 9



Tôi nhìn nửa cục gạch bên chân Lý Ngôn Tiếu, lúc này mới kịp phản ứng, âm thanh đồ vật rơi xuống vừa rồi không phải là viên gạch này sao! Nhất định là cái đám nhóc kia còn chưa hết giận nên có đứa từ phía sau ném gạch vào đầu Lý Ngôn Tiếu.

Chúng tôi đều hít một hơi khí lạnh, tôi lo lắng nhìn vết máu đang chảy ra, không khỏi có cảm giác cả đầu của mình cũng đau theo. Nếu như tôi có thể chia sẻ đau đớn với anh, chắc hẳn sẽ rất tốt. Tôi đột nhiên có ý nghĩ như vậy.

Ông nội anh đến gần nhìn nhìn, nói ra một câu vô dụng: “Có bị gì không?”

Lý Ngôn Tiếu không lên tiếng mà chỉ một mực dùng tay ôm đầu. Tôi nghĩ thầm nhìn thế nào mà hỏi có bị gì không, không trả lời tức là đau đến không nói nên lời rồi đó.

Ông nội Lý Ngôn Tiếu nhìn bốn phía một lượt, xác định cái đám quỷ kia đã đi rồi thì muốn kéo anh vào nhà. Nhưng Lý Ngôn Tiếu cứ như khúc gỗ, ông nội anh đành phải ôm cả người anh lên như ôm một quả bóng. Ông nói với tôi: “Người lớn trong nhà cháu đâu?”

Tôi lắc đầu. Vẫn còn chưa nghĩ tới việc chú và thím về rồi thì phải giải thích thế nào với họ nữa.

Ông nhìn cánh tay tôi buông thỏng vô lực, liền nhíu mày nói: “May là trước kia ta là bác sĩ, trạm xá cách xa nơi này như vậy, lỡ có gì thì càng phiền phức. Cùng vào luôn đi!”

Tôi cứ như thế mà tiến vào cánh cửa đỏ thẫm.

Nhà Lý Ngôn Tiếu không trang hoàng tinh mỹ như nhà tôi lúc trước, nhưng nhìn chung cũng thuộc dạng giàu có. Lúc này có một người phụ nữ trẻ tuổi từ cửa lao vào, vội vã chạy đến trước mặt Lý Ngôn Tiếu, sau khi nhìn thấy máu liền luống cuống tay chân, muốn nắm tay anh nhưng không biết làm thế nào, cô nói rằng: “Đã xảy ra chuyện gì? Đây là —— ”

Đột nhiên Lý Ngôn Tiếu gạt tay người đó ra, ngẩng đầu nhìn người đàn bà rồi hét một câu: “Không cần bà lo!”

Tôi không khỏi sững sờ, trước giờ chưa từng nhìn thấy bộ dạng Lý Ngôn Tiếu phát điên như thế này. Anh và người kia có thâm thù đại hận gì sao? Tôi đã quen với một Lý Ngôn Tiếu ôn hòa và dịu dàng, thậm chí còn có một chút kiêu ngạo, cho tới lúc này anh chưa từng lớn tiếng với tôi lần nào.

Ngược lại ông nội anh lại không mấy kinh ngạc, chỉ thấy gương mặt người phụ nữ đượm nỗi bi thương, tựa như đây là điều đương nhiên vậy. Cô nhìn tôi, chạy đến trước mặt tôi cúi người nói: “Con chính là Lâm Mộ Đông phải không, sao lại bị thương thành thế này, có phải gặp bọn trẻ xấu không?”

Lúc này tôi mới nhìn rõ khuôn mặt của cô, rất trẻ và tú lệ, đôi mắt rất sâu rất sáng, giọng nói cũng ngọt ngào dễ nghe, đây không phải là nàng Ngu Cơ xinh đẹp kia sao? Là mẹ của Lý Ngôn Tiếu? Thế tại sao Lý Ngôn Tiếu lại đối xử tàn nhẫn với mẹ mình như vậy?

Tôi cười cười với cô, gật đầu.

Chúng tôi vào phòng, không biết là bà ngoại hay bà nội của Lý Ngôn Tiếu – nói chung là một người phụ nữ lớn tuổi, dẫn anh đi rửa sạch miệng vết thương, sau đó băng bó vết thương trên đầu cho anh. Mẹ anh cũng muốn phụ giúp, nhưng Lý Ngôn Tiếu không cho, tựa như muốn gây khó dễ cho cô. Tôi nhìn Lý Ngôn Tiếu đau đến sắc mặt tái nhợt, bờ môi bị cắn muốn chảy máu nhưng không rên lên một tiếng, cũng không rơi nước mắt.

Ông nội anh ngồi trên ghế, bảo tôi cũng ngồi xuống, sau đó đặt tay tôi lên bàn.

Tôi cảm thấy vô cùng căng thẳng, có phải sẽ rất đau không? Thời điểm cổ tay bị bẻ đã đau đến cực hạn chịu đựng của tôi rồi, bây giờ tôi không muốn lại nếm thử một lần nữa đâu.

Bàn tay thô ráp của ông nhẹ nhàng sờ lên cổ tay tôi, bộ dáng ông rất chăm chú, chỉ đụng nhẹ vào một cái như thế mà tôi đã đau đến hít ngược một hơi khí lạnh. Nếu là hai năm trước chắc tôi đã không chịu được mà khóc lên rồi. Sau đó một tay ông nắm chặt cánh tay tôi, tay kia thì nắm cổ tay, nói rất trịnh trọng: “Trật khớp! Không phải gãy xương!”

Tôi nghe ông nói nghiêm túc như thế không khỏi cảm thấy buồn cười, nhưng khóe miệng chưa kịp cong lên thì hai tay ông đột nhiên dùng sức bẻ một cái, tôi nghe “rắc rắc” mấy tiếng, chỉ cảm thấy hơi đau một chút nhưng các đốt xương lại lần nữa được nối vào khuôn rồi.

“Thử cử động nào.” Ông nói với tôi.

Tôi không thể tin được mà cử động cổ tay, động tác cẩn thận từng li từng tí. Nhìn thấy cổ tay cuối cùng đã hoạt động trở lại, tôi thật muốn cảm tạ lão gia cảm tạ Quan Thế Âm Bồ tát cảm tạ Thái Thượng lão quân cảm tạ ngưu đầu mã diện cảm tạ hắc bạch vô thường cảm tạ tất cả những thứ mà tôi có thể cảm tạ.

Như thế này là xong rồi? Tôi trố mắt không thể tin nổi, đồng thời trong lòng lại mừng thầm, xem ra “trật khớp” không phải quá nghiêm trọng, không giống như “Thương gân động cốt phải trăm ngày.”

Lão gia vẫn dùng cách cũ chữa tay còn lại cho tôi. Bởi vì đã chuẩn bị tâm lý nên lần này tôi không còn căng thẳng như lúc nãy.

Tôi rất rất mừng, cảm giác nhìn hai tay của mình có thể hoạt động trở lại cứ như là mất hai mươi đồng rồi tìm lại được vậy. Tôi dùng hai mươi đồng để so sánh là chuẩn xác, vì cha tôi là kỹ sư cơ giới cao cấp nhưng thời điểm tiền lương cao nhất của ông vẫn chỉ được sáu mươi lăm đồng một tháng.

Kế tiếp, lão gia dùng hai cái nẹp nhỏ cố định cổ tay cho tôi rồi quấn băng lại, ông nói: “Muốn làm việc gì thì bảo Ngôn Tiếu đến giúp, không được vận động quá mạnh, đừng để lại trật khớp lần nữa.”

Tôi gật đầu, nhìn về phía bên kia, đầu của Lý Ngôn Tiếu được quấn băng đến mức khoa trương, nhìn cứ như người Ả Rập vậy. Anh vẫn luôn miệng nói: “Sao mà quấn dữ vậy nè, không đến mức đó đâu mà…”

“Ngu Cơ”, cũng là mẹ của Lý Ngôn Tiếu nói với tôi: “Hôm nay đến nhà dì ăn cơm đi, để dì đi nấu đồ tẩm bổ cho mấy đứa, rất nhanh sẽ có thôi.”

Tôi thật sự muốn ở lại, một là vì rất thích cả nhà họ, còn một nguyên nhân khác là nhà họ rất giống với nhà tôi tại Liên Vân Cảng. Cuộc sống giàu có ở đây đem đến cho tôi cảm giác quen thuộc. Nhìn đôi mắt to sáng của “Ngu Cơ”, lòng tôi rất buồn bực: Vì sao Lý Ngôn Tiếu lại quậy với mẹ mình thành cái dạng này? Xem ra quan hệ giữa “Ngu Cơ” và cả nhà rất căng thẳng, một phụ nữ hiền thục lại tốt bụng như thế đến tột cùng đã làm sai chuyện gì?

Tôi liền gật đầu, không từ chối.

“Ngu Cơ” hỏi tôi: “Cha mẹ Mộ Đông ở đâu?”

“Ở Liên Vân Cảng ạ.” Giọng nói tôi mang theo cô độc.

“Thế họ làm nghề gì?”

Tôi nhớ tới lời dặn của ông nội, liền mơ hồ nói: “Thì làm việc.”

Cũng may cô không tiếp tục hỏi tôi. Nếu như cô muốn truy hỏi đến cùng thì thật sự tôi không biết phải nói dối thế nào.

Tôi nhìn quần áo bẩn thỉu trên người, cảm thấy vô cùng khó chịu, liền nói với mọi người: “Con muốn về nhà thay đồ.”

Mọi người trong phòng, kể cả Lý Ngôn Tiếu đều nở nụ cười. Mọi người đều cười rất nhẹ, cảm giác rất không chân thật, cứ như đang trong ảo giác vậy. Tôi không biết đây là trời sinh đã có hay được dưỡng mà thành.

Bà cụ đang băng đầu cho Lý Ngôn Tiếu nói: “Cậu bé, rất sạch sẽ!”

Tôi không biết đây là lời khen chân thành hay châm biếm. Tôi không trả lời mà đứng lên nói: “Cảm ơn ông, cảm ơn bà, cảm ơn dì, con về ạ.” Nói xong tôi đi ra ngoài.

Tôi đi rất chậm, trong sân còn nghe được tiếng ông nội Lý Ngôn Tiếu: “Lần sau gặp cái đám đó thì không được lấy cứng chọi cứng, chớ có ngu đến mức cùng người ta anh chết tôi sống, vô dụng! Tốt nhất là về nhà tìm người lớn tới! Mấy đứa cứ chơi cứng như thế khẳng định là không đánh lại tụi nó rồi, lại còn bị thương.”

Tiếp theo nghe được Lý Ngôn Tiếu nói như chuyện không có gì quan trọng: “Con đâu có ngu, con cũng biết đạo lý này, nhưng tình cảnh lúc nãy có chạy cũng không được, vả lại con không chịu được khẩu khí của bọn nó.”

Tôi thầm thè lưỡi, nếu như tôi mà nói với người lớn như vậy thì có mà ăn đấm đến hấp hối rồi.

Ông nội nói: “Chịu cái khẩu khí gì chứ!”

“Bọn nó đang giở trò đấy, nếu như con chạy về không phải nó sẽ nói con vô dụng sao? Còn nữa, bọn nó ăn hiếp Mộ Đông, con thấy chướng mắt.”

Ông nội anh hạ thấp giọng nói: “Đám kia trêu chọc Mộ Đông trước, con thấy thì liền chạy ra. Vốn con đâu có liên quan thì phải chịu cái khẩu khí gì chứ! Đều là ngụy biện cả thôi! Đã thế lại còn liều mạng với tụi nó!”

Tai tôi rất thính, những lời này tôi nghe rõ mồn một, trong lòng cảm thấy khang khác, lại thở dài một hơi. Dù sao cũng không phải người một nhà, đâu thể đối xử với tôi như với Lý Ngôn Tiếu được. Tôi liền rời khỏi cánh cửa đỏ thẫm.

Lúc này bỗng truyền đến âm thanh của bà cụ: “Con đi đâu đấy?”

Tôi cho rằng bà nói với tôi nên quay đầu lại, không ngờ thấy Lý Ngôn Tiếu vừa chạy khỏi nhà vừa cười cười với tôi.

“Mau quay lại đây, bà còn chưa băng xong mà!” Bà cụ lại hô to.

“Không cần đâu, bà nội.” Lý Ngôn Tiếu nhìn bà cười đến tít mắt, “Bà đã băng ba lớp rồi, không sợ cháu mình bị chụp mũ sao.”

Thì ra bà cụ đó là bà nội của anh, tôi thầm hâm mộ anh, cả ông nội và bà nội đều còn, thật hạnh phúc.

Bà nội ngồi trong nhà thở dài: “Ai, đứa nhỏ này bị chiều đến mức càng lúc càng không nghe lời.”

Nói xong, Lý Ngôn Tiếu chạy tới bên tôi. Tôi hỏi: “Anh muốn đi đâu vậy?”

“Đến nhà em.”

“Đến nhà em làm gì?”

“Không phải em muốn thay quần áo sao?” Lý Ngôn Tiếu nhìn tôi như nhìn một đứa ngốc, “Tay em thế này thì thay kiểu gì được? Cởi ra rồi làm sao đem đồ đi ngâm?”

Tôi nghĩ nghĩ một chút thấy cũng đúng, không ngờ Lý Ngôn Tiếu lại tinh tế như vậy, trong lòng liền thấy ấm áp.

Chúng tôi cùng về nhà, Vương Câu Đắc Nhi cũng đúng lúc trở về, cậu ta nhìn tôi một cái rồi sợ hãi la lên: “Xảy ra chuyện gì thế? Cậu…cậu bị sao vậy?”

Tôi liếc cậu một cái: “Động tĩnh lớn như vậy mà cậu không nghe thấy sao? Tớ bị người ta đánh.”

Vương Câu Đắc Nhi há hốc mồm: “Bị ở đâu?”

“Trước cửa nhà. Tớ đã nói với cậu rồi, sau này ra ngoài phải thành thật một chút, gặp người xấu thì đừng như tớ mà chơi cứng lại …”

Lý Ngôn Tiếu đứng một bên lắc đầu, trên mặt không có biểu cảm, tôi không biết anh lắc đầu thế là có ý gì.

Ở thời kỳ đó đâu đâu cũng có bọn con nít chuyên đi bắt nạt người khác, Vương Câu Đắc Nhi không quá mức kinh ngạc, còn cười nói với tôi: “Đã bảo cậu đừng mặc đồ trắng rồi mà, bây giờ đã biến thành màu đen luôn rồi.”

“À đúng rồi.” Xém chút tôi đã quên mất mình trở về để làm gì, “Mau mau giúp tớ cởi quần áo ra, tớ không muốn mặc bộ đồ bẩn này thêm một giây nào nữa đâu.”

Vương Câu Đắc Nhi liền luống cuống tay chân cởi cúc áo của tôi, sau đó cởi áo bông ra. Bởi vì tay có cặp hai cái nẹp nên rút tay ra rất tốn sức. Lúc này từ trong bóng tối truyền đến giọng nói lạnh lùng: “Như vậy không được.”

Tôi quay lại nhìn xem, chỉ mơ hồ thấy được Lý Ngôn Tiếu khoanh tay đứng một bên, hai con mắt dài hẹp toát lên vẻ lạnh lùng. Tôi hỏi anh: “Thế thì phải làm sao mới được?”

Không ngờ anh không thèm trả lời, cũng không thèm nhìn tới tôi mà đi thẳng ra khỏi cửa. Tôi bước ba bước đến cửa, cũng không gọi lại, chỉ sững sờ nhìn anh, không biết mình đã làm sai cái gì rồi. Anh không quay lại nhìn mà cứ đi như vậy, mặc dù bị thương nhưng dáng đi vẫn tiêu sái như thường.

Vương Câu Đắc Nhi không kịp xoay chuyển đầu óc, không biết đã xảy ra chuyện gì, liền hỏi tôi: “Có chuyện gì thế? Kia là ai?”

“Lý Ngôn Tiếu.” Trong lòng tôi nổi lên một ngọn lửa không tên, tức giận nói: “Ở trong cái nhà ba tầng bên kia ấy.”

“Ảnh bị gì vậy?”

“Ai biết đâu… Anh ta vừa giúp tớ đánh nhau đấy, ai biết bây giờ lại lên cơn gì, đúng là tính cách đại thiếu gia.” Đúng vậy, tính cách của Lý Ngôn Tiếu làm cho tôi có ấn tượng rất là “đại thiếu gia”, anh thích ai thì đối xử rất vui vẻ, vừa nhã nhặn vừa dịu dàng nhưng người bị anh ghét hoặc là chạm vào điều cấm của anh thì liền bị trừng hai mắt lạnh lùng nhìn nhau.

Đến cùng thì anh bị cái gì đây? Tôi nghĩ như vậy, liền cởi bỏ áo bẩn rồi thay áo mới vào. Trước khi cởi quần, tôi không biết mình bị một loại tâm lý gì thúc đẩy mà nhìn thoáng qua cửa vào, chắc chắn không thấy bóng dáng Lý Ngôn Tiếu mới yên tâm cho Vương Câu Đắc Nhi giúp cởi bỏ quần bẩn.

Tôi dùng hai miếng nẹp kẹp quần áo bẩn ném vào chậu giặt đồ, nghĩ thầm hay là cứ bỏ đó đi, chờ đến khi thím về sẽ giặt giúp tôi. Nếu như không phải tay tôi không thể cử động thì tôi rất muốn tự giặt quần áo của mình.

Tôi nghĩ có lẽ Lý Ngôn Tiếu cố ý chạy tới giúp mình thay đồ, mà tôi lại sơ suất để cho Vương Câu Đắc Nhi giúp nên anh vì chuyện này mà không vui. Nhưng cái chuyện lông gà vỏ tỏi nhỏ xíu như này mà cũng để trong lòng được nữa sao? Tôi cảm thấy Lý Ngôn Tiếu này tuy ở nhà cao cửa rộng vậy chứ lòng dạ lại hẹp hòi vô cùng.

Bây giờ cũng đã đến giờ cơm, tôi nhớ tới lời mời của “Ngu Cơ”, lại nghĩ tới Lý Ngôn Tiếu không biết lên cơn gì mà bày ra cái bản mặt thối như vậy, thế là tôi lại do dự xem có nên đi hay không.

Tôi đang đứng do dự, không biết Lý Ngôn Tiếu đến từ khi nào mà đang dựa vào cửa nhà, đánh giá tôi một lượt rồi cười như không cười nói: “Đến nhà anh ăn cơm nè.”

Tôi thấy anh khẽ cười một cái, cái gì cũng không nói, ấy thế mà lại lon ton chạy theo chân anh.

Tôi không hỏi anh chuyện vừa nãy, chỉ nói với anh: “Mẹ anh đã làm gì, sao anh lại đối xử với mẹ mình như vậy? Dù sao đó cũng là mẹ anh mà.”

“Bà…” Lý Ngôn Tiếu không biết phải nói thế nào mới tốt, “Mẹ anh muốn tìm cha mới cho anh.”

Tôi có chút kinh ngạc, giờ mới hiểu được tại sao cả nhà họ lại tạo khoảng cách với “Ngu Cơ”, hơn nữa Lý Ngôn Tiếu hỗn hào với mẹ mình mà người lớn trong nhà cũng mặc kệ. Tôi nói: “Vậy cha anh…”

“Ông không phải ở Đài Loan sao.”

“Mọi người không liên lạc với nhau à?”

“Đương nhiên là không, người ở Đài Loan đều bị giam cả rồi.”

“Nhốt vào ngục giam?”

“Không phải, ý là không cho họ trở về, không được thư từ qua lại, cũng không được đi thuyền về.”

Tôi nhớ tới một bài thơ thế này: Thiếp ở đầu sông Tương chàng ở cuối sông Tương nhớ chàng không thấy chàng cùng uống nước sông Tương. Nhưng ở Đài Loan thì không thể nào cùng uống nước sông Tương được rồi, bởi vì nó là một hòn đảo.

Tôi khuyên Lý Ngôn Tiếu: “Mẹ anh còn trẻ như thế sao có thể ở vậy cả đời được. Bà ấy cũng có khổ tâm mà, biết đâu tìm người khác rồi lại sống tốt hơn. Anh có nghĩ tới là mẹ anh rất đau lòng không?”

Lý Ngôn Tiếu nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói với tôi: “Cái này anh cũng biết, tuy anh không muốn có bố dượng nhưng anh có thể hiểu được bà. Em không biết mẹ anh thích ai đâu…”

“Ai?”

“Em không được nói với người khác.”

“Không nói.”

“Chắc chắn?”

Tôi duỗi ngón út ra móc vào ngón tay Lý Ngôn Tiếu: “Ngoéo tay, thắt cổ, không được nuốt lời, ai nuốt lời là chó con!”

Lý Ngôn Tiếu thần thần bí bí nói: “Không phải bà diễn Ngu Cơ sao, người bà thích là cái tên diễn Hạng Võ đấy…”

Tôi không đặc biệt kinh ngạc, nhưng vẫn trợn tròn mắt: “Cái người “Hạng Võ” kia bao nhiêu tuổi?”

“Hơn ba mươi, vẫn chưa già.”

“Tướng mạo thế nào?”

“Khá tốt, nếu không tốt thì sao có thể hát hí khúc?”

“Sao anh không muốn mẹ anh và ông ta ở cùng nhau?”

“Bởi vì ổng là người không tốt, ai ở thôn này mà chả biết.” Lý Ngôn Tiếu làm như hiểu rõ lắm, “Mẹ anh cũng biết chuyện này, nhưng tình cảm của bà đơn giản là ở lâu ngày sinh tình, không nói rõ được.”

Tôi thầm nghĩ tình cảm thì là tình cảm thôi, cho dù vừa gặp đã yêu hai lâu ngày sinh tình thì không phải cùng một dạng sao? Tôi hỏi anh: “Vậy cái người “Hạng Võ” đó không tốt ở chỗ nào?”

“Này, ổng là con hát đấy.” Lý Ngôn Tiếu nói rất khinh thường: “Ổng rất đào hoa. Ai hát hí khúc cũng vậy, bởi vì là con hát nên cảm thấy đời người cũng như một màn kịch.”

Tôi nghe anh nói như lẽ thường tình mà không ý thức được nói vậy cũng là đang mắng chính mình. Tôi nhớ rất rõ trước kia ông nội hay cầm một quyển sách mà ngân nga: Nhân sinh như hí…

Tôi không khỏi cảm thấy đồng tình với mẹ Lý Ngôn Tiếu.

Sau khi làm rõ chuyện này, tôi lại nhịn không được mà hỏi anh: “Vừa rồi anh bị gì thế?”

“Vừa rồi là hồi nào?”

“Là mới nãy ấy.”

“Hả? Chuyện gì?”

Tôi nhìn Lý Ngôn Tiếu như không nhớ gì cả, dường như cũng không phải đang giả vờ. Sau này mới nghĩ tới chuyện anh là người hát hí khúc, am hiểu nhất chính là mấy cái trò giả vờ này đây. Tôi cũng đành chịu thôi, có lẽ Lý Ngôn Tiếu làm đại thiếu gia đã quen rồi, nên không ý thức được chính mình đã từng bày ra cái bản mặt thối thối như thế? Hoặc là nói, vì anh không muốn bị mất mặt nên mới đứng đây giả ngu với tôi?

Thôi bỏ đi, bây giờ bởi vì người trong cuộc giả ngu nên thẩm vấn bị gián đoạn, tôi cũng chẳng muốn cùng anh xoắn xuýt mấy chuyện như này, thế là tạm thời bỏ qua không nói nữa.

Chương sau →

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.