Na Na bảo: Em không thích Đàm Vịnh Lân, nên không muốn đứng trước cửa hàng giày đó.
Tôi khởi động xe, lùi lại phía sau khoảng hai mươi mét, chầm chậm tiến vào phạm vi hiệu giày của Trương Quốc Vinh.
Tôi kéo mạnh tay phanh, nghiêng người quay sang Na Na nói bằng một giọng
rất chân thành: Na Na, em nghe anh đi, nhìn anh này, em phải nhớ kỹ, em…
Mụ chủ hiệu giày đập tay vào cửa kính xe tôi, gào tướng lên: Anh không
được đỗ xe ở đây, chắn ngang trước cửa hàng tôi thế này, buôn bán làm ăn gì nữa chứ.
Tôi lại phải kìm nén cảm xúc của mình xuống, ngó ra hỏi bà chủ: Trên đường này có chỗ nào đỗ xe được không?
Bà chủ chỉ tay nói: Đi đến phía trước khoảng hai mươi mét.
Na Na bảo tôi: Đi thôi, không đỗ lại nữa, chúng ta lên đường thôi.
Tôi bẻ bánh lái, quay xe rẽ ra khỏi con phố náo nhiệt này, tiến vào đường
quốc lộ gồ ghề, mấp mô. Phía đối diện là một cây xăng rất lớn. Vừa đi
qua nơi phồn hoa nhộn nhịp, phía trước mắt tôi giờ là bóng tối mù mịt
nuốt gọn con đường trải dài hun hút, tôi vốn chẳng mong mang theo những
thứ mình không có tí cảm giác xúc gì, đặc biệt lại là một người phụ nữ
mang thai, cùng tiến vào chặng đường tối tăm, nhưng tôi cũng không có
cách nào bỏ cô ấy lại mảnh đất phồn hoa đó. Tôi đã biến cô ấy trở thành
một người bạn đồng hành trong chuyến hành trình của mình, một người mẹ
đáng thương, thế nhưng tôi lại chẳng phải là ông bố đáng kính không dùng bao cao su hôm ấy, vậy nên tôi buộc phải tìm một nơi thích hợp cho cô
nàng xuống. Tôi sẽ giả bộ với Na Na đó là việc vô tình xảy ra.
Tôi bảo Na Na: Nghe anh nói này, em hãy đi tìm người đàn ông đó, bây giờ
gọi điện đi, anh cũng sẽ đưa em ít tiền, dồn vào chắc là cũng đủ tiền để sinh con, rồi tìm cách mượn thêm ít nữa, tạm thời nuôi đứa bé trong mấy tháng đầu, sau đó hãy về quê, đến lúc đó cha mẹ em nhất định sẽ nhận,
người già mà đều thích trẻ con thôi.
Na Na cương quyết nói: Em không về, em cũng không cần tiền của anh.
Tôi bảo: Vậy em sẽ nuôi đứa con này bằng cách nào? Em lấy đâu ra tiền để dạy dỗ nó?
Na Na nói: Vẫn tiếp tục đi bán thân.
Tôi hỏi: Vậy còn tương lai của đứa trẻ này em tính sao?
Na Na nói: Không cho nó đi bán thân nữa.
Tôi hỏi lại: Nếu là con trai thì sao?
Na Na trả lời một cách ngây thơ: Em sẽ cho nó xuất ngoại.
Tôi hỏi: Em có năng lực gì mà đòi đưa con ra nước ngoài?
Na Na đáp: Em đã nói với anh rồi đó thôi, em vẫn có thể làm nghề này đến năm 40 tuổi.
Tôi bảo: Na Na, không phải anh nói em, nhưng nếu chỉ dựa vào nhan sắc của
mình để bán đi thì cuộc sống chẳng có tiền đồ gì cả, em chỉ có thể nhận
được hai ba trăm tệ mỗi lần, đã thế lại không ổn định, những tiệm mát xa lớn chắc chắn chả tuyển em, đứng đường thì không an toàn, vào tiệm cắt
tóc cũng chẳng có giá. Anh khuyên em nên đi học đánh máy, có thể làm thư ký cho một ông sếp chẳng hạn hoặc làm nhân viên văn phòng trong một cơ
quan nào đó.
Na Na quay sang hỏi tôi: Anh có mối quan hệ nào không?
Tôi bảo: Anh không, nhưng em cứ thử xem.
Na Na cười nói: Anh không biết thật hay giả vờ không biết đấy, thiên hạ có bao nhiêu người biết đánh máy, không có quan hệ thì còn lâu mới vào
được các cơ quan, đơn vị. Anh yên tâm đi, em cũng để dành được một chút
tiền, em sẽ tự mở một cửa hàng cắt tóc mát xa làm đẹp, bên ngoài thì cắt tóc, bên trong thì phục vụ đặc biệt, em sẽ đi kiếm thêm mấy người chị
em nữa còn em sẽ rút lui, tập trung vào công tác quản lý thôi.
Tôi cũng cười, nhắc lại lời cô ấy: Tập trung vào công tác quản lý, rất tốt.
Na Na nghiêm túc vạch kế hoạch cho cuộc đời mình: Cửa hàng của em, nếu có
khoảng năm sáu thợ, một năm em sẽ dành ra được trăm nghìn tệ. Na Na dang rộng hai cánh tay, dùng tất cả các ngón tay để tính toán, đoạn tiếp
lời: Như thế, nếu là con gái, em sẽ nuôi dưỡng nó cẩn thận, biến nó
thành công chúa.
Tôi nhịn không nổi chêm vào: Nàng công chúa trong ổ mại dâm à?
Na Na rõ ràng là đang rất phấn chấn, nói liền một mạch: Tất nhiên là em
không để con mình biết được công việc của em rồi. Em sẽ biến nó trở
thành một cô bé xinh đẹp, được học trong một ngôi trường tốt, học piano
từ tiểu học và nhất định phải lấy một người chồng tốt. Em đã gặp vô số
đàn ông rồi, nên nhìn người rất chuẩn, nhất định em sẽ giúp con em có
một lựa chọn tốt nhất. Nếu là con trai, em sẽ cho nó ra nước ngoài, nếu
không sang được Mỹ, Pháp gì đó, thì cho sang các nước láng giềng cũng
được, ví dụ như Triều Tiên chẳng hạn.
Tôi bất giác quay sang nhìn cô ấy một cách rất kỳ quặc.
Khi phụ nữ tưởng tượng về viễn cảnh tương lai thì lúc nào cũng đặc biệt
hoan hỉ, từ đầu đến cuối Na Na liến thoắng không ngừng, bảo tôi: Đến lúc đó, khi đã được đào tạo chuyên sâu ở Triều Tiên trở về, học được rất
nhiều tri thức của các nước tiên tiến trên thế giới, chắc chắn nó sẽ tìm được một công việc tốt, biết đâu còn có thể làm viên chức nhà nước, nếu được làm quan gì gì đó thì quá tốt, không biết các trường đại học ở
Triều Tiên có tốt không nữa, chẳng biết đi du học Triều Tiên trở về làm
viên chức nhà nước có hợp không nhỉ…
Tôi phụ họa: Rất phù hợp.
Na Na nhận được sự đồng tình, vui mừng hớn hở: Thế thì tốt quá rồi. Nếu
không trở thành viên chức nhà nước được, thì cũng có thể kinh doanh buôn bán cái gì đó, vì thế em cũng nên dành dụm một ít tiền, một khi nó mà
đi lấy vợ thì cũng phiền đấy, nếu chưa mua được nhà, thì phải lấy vợ
ngoại tỉnh, có điều cũng không cần phải lo lắng, vì ở chỗ bọn em, vốn
cũng đều là dân ngoại tỉnh, nói không chừng lấy một người ở ngoại tỉnh,
lại đúng là người quê em. Nhưng quê em cũng chẳng có gì tốt, hoang vu
hẻo lánh, nếu lấy được vợ có hộ khẩu thành phố là tốt nhất, ở Thượng
Hải, Bắc Kinh chẳng hạn, nếu được như thế thì em vui chết mất, biết đâu
nó còn lấy được vợ ngoại quốc, lấy vợ Triều Tiên, như thế thực quá xuất
sắc, hay là lấy vợ Mỹ, ha ha ha ha…
Tôi cũng phá lên cười với cô ấy: Ha ha ha ha ha.
Bỗng nhiên Na Na im lặng, chùng giọng xuống: Thế nhưng, em để dành lâu như
thế rồi mà mới được có 2 vạn tệ, anh biết không, có nhiều kẻ đúng thật
là biến thái, có tên muốn xem em nhảy, mà đã nhảy thì bắt nhảy hàng
tiếng đồng hồ, rất nhiều ông khách uống say rồi, có muốn làm gì cũng
không làm được, có những thằng cha nhất định bắt em phải nói những lời
hạ lưu bẩn thỉu, lại có tên muốn hôn vào môi, nói muốn thám hiểm khắp cơ thể em. Còn những thằng đang chơi giữa chừng, lại bắt em xoay người, và đúng lúc em xoay người lại, gã lén vứt bao cao su đi, mãi sau em mới
phát hiện ra, em luôn cẩn thận, nếu không dùng bao, em phải kiểm tra hắn kỹ lưỡng, thấy không vấn đề gì mới được. Nhưng cuối cùng em vẫn dính
bệnh, anh đừng lo lắng, nghe em nói xong đi, em cứ cảm thấy trong người
có gì đó không ổn, thế là em đi khám khắp nơi, anh không biết chứ em đã
nhìn thấy cột điện của cả cái phố huyện này rồi, so sánh hết phòng khám
này tới bệnh viện khác, cuối cùng quyết định đến cái phòng khám ấy, được biết là có kỹ thuật tốt nhất. Em vừa tới khám, phát hiện ra một đống
bệnh, nào là sùi mào gà, mụn rộp, giang mai, bệnh lậu đều có cả, khiến
em sợ phát khiếp, bác sĩ nói nhất định phải chữa trị cẩn thận, nếu không sẽ gây ung thư cổ tử cung, một khi đã bị ung thư cổ tử cung rồi thì
không thể sinh đẻ được nữa, lúc ấy em chết khiếp. Bác sĩ bảo, bệnh viện
của họ mới nhập về máy chữa trị bằng tia hồng ngoại, phát ra cái thứ ánh sáng màu đỏ, nhất định phải tuân thủ nghiêm ngặt quy trình chữa trị,
mỗi lần trị liệu mất khoảng nửa tiếng đồng hồ, mỗi đợt trị liệu là mười
lần, một lần mất 580 tệ, em cũng đã đi chiếu chụp rồi. Lúc ấy em cảm
thấy rất khó chịu, em sợ hại đến cả người khác, nửa tháng trời em không
tiếp khách, cứ mỗi buổi chiều em lại tranh thủ nửa tiếng đi trị liệu,
sau mỗi liệu trình lại là một lần thử máu, bác sĩ nói ngăn chặn được
rồi, nhưng vì trong người em có quá nhiều bệnh, chỉ có hai bệnh đã ổn là giang mai và sùi mào gà, còn mụn rộp và bệnh lậu vẫn chưa khỏi hẳn, cần tiếp tục thêm một đợt trị liệu nữa, đợt trị liệu lần này vẫn tiếp tục
phương pháp chiếu tia hồng ngoại, còn phải tiếp nước, lần nào cũng phải
tiếp thêm natri clorua hay natri xyanua[9] gì gì đó, lần nào cũng phải
truyền…
[9] Natri xyanua, công thức hóa học: NaCN, là một hợp chất hóa học cực độc.