Tôi nghe thấy thế mới bảo: Na Na, đây đâu phải là cổ phần công ty, anh biết em muốn chiếm giữ cổ phần, nhưng vấn đề này không thể thương lượng
được.
Na Na xoa bụng mấy cái, nói: Ừm.
Con đường phía trước đã trở nên thông thoáng, tôi quay sang hỏi: Na Na, ước mơ của em là gì?
Na Na đáp: Em chẳng bảo rồi còn gì, ước mơ của em chính là làm ở tiệm mát
xa, an toàn và kiếm được nhiều tiền. Nhưng lúc nào em cũng phải làm ở
tiệm gội đầu, chẳng biết tại sao. Cho dù sau này có đến khách sạn, kiểu
khách sạn em đã gặp anh tại đó ấy, cũng chỉ làm ở khu vực cắt tóc làm
đẹp thôi, không phải khu vực mát xa. Không chỉ làm ẩu hơn nữa lại không
an toàn, cả ngày cứ nơm nớp lo lắng, bên ngoài có động tĩnh gì là bên
trong tim đâp thon thót chân run bần bật. Thực ra em cũng từng làm ở
tiệm mát xa rồi đấy, tiệm đó cũng khá ổn, nhưng em làm được có một ngày
sau đó liền bị trả lại.
Tôi cười nói: Tên quán là gì, không có ô dù gì sao?
Na Na đáp: Tên tiệm đó em quên rồi, dù sao cũng có chữ mát xa, Hoàng Cung
hay Suối siếc gì ấy, ở Trùng Khánh, tức chết đi được. Nhưng dù sao ở
Trùng Khánh em cũng thấy thoải mái, quanh co khúc khuỷu, lên núi xuống
đèo, em bị lạc đường liên tục. Em thích nơi nào làm em bị lạc đường như
thế.
Tôi hỏi: Tại sao vậy, chẳng phải như thế sẽ không an toàn sao?
Na Na đáp: Hi hi, dù sao có lạc nữa lạc mãi cũng chẳng thể ra khỏi Trùng
Khánh, em có làm gì đi nữa thì cũng vẫn làm cái nghề này, kỹ thuật thì
cũng chỉ có vài đường cơ bản, đi mãi trên con đường này anh không thể
cho em chút cảm giác mới mẻ sao.
Tôi bảo: Anh cũng từng đến Trùng Khánh, nhưng lại không bị lạc đường.
Tôi nhớ lại cuộc sống của mình hồi ở Trùng Khánh. Sau khi rời bỏ Mạnh Mạnh, tôi đi thẳng đến Trùng Khánh, bởi tôi biết trước sau gì mình cũng sẽ
lại rời thành phố này. Vừa đến Trùng Khánh, tôi đi tìm ngay một công
việc ở tòa soạn báo. Thời gian đó ngành báo chí ở Tứ Xuyên khá tốt, nên
tôi cảm thấy mình được thoải mái hơn một chút. Tin tức đầu tiên mà tôi
làm là tìm hiểu một phòng tắm hơi, bởi những việc như thế này, vừa an
toàn, không gây ra hậu quả gì, lại rất hot, không những thế còn nhận
được những lời khen ngợi có cánh của lũ người dốt nát.
Tôi đi dạo vài vòng quanh khu vực mình ở, quyết định chọn một tiệm mát xa, tên là
Hải Thượng Hoàng Cung. Tôi vốn trẻ trung và tràn đầy tinh lực, trong
hành trình phiêu bạt dài dằng dặc cũng luôn muốn tìm kiếm nơi nào đó để
nghỉ chân, hơn nữa còn hy vọng rút ngắn khoảng cách đối với những nơi
như thế. Việc tìm hiểu một thành phố và quan hệ với một người phụ nữ
chẳng khác gì nhau, đối với phụ nữ thì nhất định phải có vài cuộc yêu
đương ân ái thì mới thực sự phá tan đi ngăn cách, còn đối với một thành
phố thì cần phải tìm vài tiệm mát xa, đối với đàn ông, đó là cách hiểu
nhanh nhất và chính xác nhất về một thành phố. Dù sao theo tôi được
biết, tất cả những người đàn ông bên cạnh tôi đều đã từng làm như thế.
Tất nhiên, đều là làm trước khi có bạn gái. Khi yêu một người, bạn sẽ
cai được những thứ này và toàn tâm toàn ý lao đầu vào công việc. Hải
Thượng Hoàng Cung khiến tôi hiểu hơn về Trùng Khánh, nhưng suy cho cùng
tôi cũng là loại qua cầu rút ván.
Sau lần cuối cùng đến Hải
Thượng Hoàng Cung, tôi đã viết một bài báo, dựa vào những trải nghiệm
thực tế của mình, rồi dùng danh nghĩa một phóng viên điều tra ngầm để
viết sự thực về ổ mại dâm ở tiệm mát xa này, tất nhiên nó cũng giống với tất cả những bài báo vô sỉ tương tự khác, câu kết của tôi là: Sau cùng, phóng viên đã viện lý do không được khỏe để rời khỏi phòng tắm hơi của
tiệm mát xa đó.
Sau khi bỏ nghề này, tôi vẫn thường xuyên đọc
được mấy bài báo kiểu như thế, đầu tiên phóng viên thấy mệt, cần xoa bóp mát xa, sau đó đi vào phòng tắm hơi. Tôi nghĩ không tay phóng viên nào
lại không muốn thưởng thức cuộc sống như thế cả. Ra khỏi phòng tắm,
đương nhiên sẽ được dẫn đến một phòng khác, ở đó, một nữ nhân viên trước tiên sẽ giả bộ mát xa cho tay phóng viên đó khoảng ba phút, sau đó bàn
tay khẽ trườn đến những vùng nhạy cảm nhất mà cười tủm tỉm, sau khi lướt qua một hồi, cô nàng nhân viên sẽ áp sát tay phóng viên mà thỏ thẻ: Anh có muốn phục vụ đặc biệt không? Tiếp đó anh nào cũng sẽ vô tư lự mà hỏi lại: Có cái gì hay? Nhân viên mát xa khi ấy sẽ vô cùng thành thực trả
lời lại rằng: Cái gì cũng có. Rồi phóng viên lựa chọn dịch vụ cái gì
cũng có đó. Sau khi nhân viên mát xa cởi sạch quần áo trên người ra,
phóng viên sẽ bảo thấy trong người không được khỏe, hoặc bạn mình xảy ra chuyện, rồi rời khỏi phòng tắm hơi, trở về nhà họ viết ra một bài báo
như thế.
Sau khi đó, tôi luôn thầm tự trách bản thân mình rất
nhiều. Mỗi lần nhìn thấy những bài báo kiểu đó là tôi lại không thể giữ
được bình tĩnh. Tôi cảm giác điều đó thật sai trái, như khi con người ta quá mệt mỏi, căng thẳng thì phải tìm đến tiệm xông hơi, mát xa. Các
phóng viên cũng vậy, tôi quá hiểu cái cảm giác khổ sở khi không được
phép tiết lộ bất cứ điều gì. Và cuối cùng, sự kìm nén ấy lại được phơi
bày ở những nơi có khả năng giải quyết nhất, như nơi này.
Nhất là khi thấy Na Na đang ở bên cạnh, tôi càng hiểu sâu sắc rằng không phải
cô gái nào cũng đều giống Na Na, vui vẻ hát ca, nói không nuốt lời, tôi
cũng biết rõ sự vô tình của những ả gái điếm, họ chẳng khác nào đám diễn viên vô nghĩa. Nhưng nếu đem gái điếm và diễn viên ra so sánh với nhau, thì đều không công bằng cho cả hai cho lắm. Cả đời chúng ta sẽ rất khó
rung động trước một ả gái điếm, cũng rất khó động lòng trước một diễn
viên, dù cho tôi có rung động trước một ả gái điếm, cô ấy cũng hiếm khi
trao tôi chân tình, dù cho tôi có động lòng với diễn viên, chưa hẳn cô
ấy sẽ đáp lại tôi thật lòng. Luôn có một hoặc vài lần trong đời như vậy, điều này đã trở thành hương vị của cuộc sống, nhất là trong trường hợp
cá biệt như thế này, tỉ lệ bị tổn thương là rất lớn, dù là bị một giáo
viên nữ làm tổn thương, hay một học sinh nữ làm tổn hại, cũng đều như
nhau cả. Gái điếm hay diễn viên cũng đều xuất hiện với lớp phấn son
trang điểm trên mặt, chúng ta không thể thấy được bộ mặt thật của họ, mà việc đoán định hỉ nộ ái ố của một người như thế sẽ luôn dễ mắc sai lầm. Hai danh xưng này từ trước đến nay không phải là cách gọi nghề nghiệp
của gái điếm và diễn viên, mà để miêu tả hai loại trạng thái cuộc sống
của phụ nữ. Ánh mặt trời thiêu đốt, mưa hè gió thu, Na Na ngồi cạnh tôi, cô ấy là gì tôi chẳng quan tâm, cô ấy chỉ như chiếc dây an toàn cho ghế phụ của xe tôi, là vị trí được định sẵn trong chuyến hành trình này. Đã dành một chiếc ghế phụ trên xe, vậy thì cứ để một người ngồi trên đó,
chỉ cần một người không quá đáng ghét. Ít nhất Na Na cũng chưa từng mở
miệng nói câu nào khiến tôi khó chịu cả.
Đột nhiên Na Na ngồi
thẳng dậy, lấy lại tinh thần, rồi quay sang nói với tôi: À, em nhớ ra
rồi, tiệm mát xa mà em làm được đúng một ngày đó tên là Hải Thượng Hoàng Cung. Có một tờ báo từng vạch trần bọn em, tiệm lập tức bị đóng cửa,
rồi em lại trở về Nghi Xuân.
Chúng tôi dừng xe bên đường ăn bát
mì, tôi gọi thêm cho Na Na hai tệ sườn, một đĩa gà chay, hai quả trứng
ốp, còn có cả thịt thái chỉ xào với rau cải và cần tây nữa, ông chủ quán mì thấy thế liền nói: Anh bạn này, đây là lần đầu tiên kể từ khi mở
quán tôi thấy có người gọi một bữa long trọng như thế đấy, anh đối xử
với bạn gái mình thật tốt.
Na Na nói: Mọi người đều nhìn em kìa, em thấy ngại quá. Đây là bát mì to nhất trong đời em đấy.
Tôi bảo: Không sao, Na Na, em ăn nhiều vào, lãng phí một chút cũng không sao.
Na Na nói: Không được, không nên phô trương quá.
Tôi góp ý: Na Na, kể từ bây giờ, khi hai ta nói chuyện, em đừng bao giờ
nhắc đến công việc của mình, em hãy nói chuyện giống như một cô gái bình thường, có được không?
Na Na nói: Em nhịn không nổi, đàn ông nói chuyện với em đều quanh quẩn chuyện đó, quan tâm một chút thì hỏi, hôm
nay em làm mấy tiếng, bóng gió một chút thì hỏi, hôm nay tiếp bao nhiêu
khách. Em thấy thoải mái lắm, chẳng có gì gò bó cả, em không có người
bạn khác giới nào cả, cũng không thích có bạn trai, các chị em ở chỗ em
thường có đủ các thể loại bạn trai, dập dình đón đưa suốt ngày, thế
nhưng em lại chẳng thích đi chơi, mặc dù đâu em cũng đều đã đi qua,
nhưng chỉ là đi cho biết, đi có một lần rồi chẳng thiết quay lại nữa. Em cũng chẳng muốn làm nghề này, nhưng thực sự em chẳng làm nổi gì khác.
Anh bảo em đi làm nhân viên phục vụ, bưng bê đĩa bát, em cũng làm được,
một tháng tám trăm tệ, sau khi làm được mấy tháng sẽ trở thành trưởng
nhóm, một ngàn năm trăm tệ, không những đủ tiêu, mà còn được an toàn,
cũng có thể tiết kiệm được thêm chút ít. Nhưng anh không biết đấy thôi,
em không thể gột rửa được quá khứ của mình, anh có cho em sang Mỹ cũng
thế thôi, việc đã từng làm rồi thì không thể thay đổi được nữa, ngay cả
khi đi dọn bàn bưng bê, em vẫn cảm thấy mình là gái, vậy thì hà tất em
phải thế, rồi lại tự dằn vặt mình. Em từng thử làm nghề khác nhưng vẫn
không thành, cho dù em có lấy chồng, thì anh ấy nhất định phải biết em
làm nghề này, nhưng em lại không thích những khách làng chơi thông
thường, chỉ có ông chủ Tôn thôi. Thực ra ông chủ Tôn cũng có tiếng tăm,
em vốn chỉ yêu ông ta thôi, anh biết đấy tình yêu ấy mà, nó rất nhẹ
nhàng, con gái cứ đơn giản thế thôi rồi lại yêu một người đến say đắm.
Tôi ngắt lời cô ấy, nói: Ừm, anh có thể hiểu được.
Na Na nói tiếp: Về ông chủ Tôn, thực ra em vốn chỉ thích thôi, anh nói yêu thì cũng thế cả, thực ra thích và yêu có gì khác biệt chứ. Có một lần
ông chủ Tôn đã đón tất niên cùng em ở trong KTV, ông ấy hát bài Tình yêu người kéo thuyền, ông ấy hát say sưa, khi đó em quyết định mình sẽ
thuộc về ông ta, mặc cho chẳng có danh phận gì cũng được. Anh hiểu
không, đó mới là yêu thực sự, trở thành một người thuộc về họ.
Tôi bảo: Ăn nhanh lên, Na Na, mì của em trương hết rồi kìa, mì của em mà trương lên thì nước dùng sẽ rớt hết ra bàn đấy.