1988 Tôi Muốn Nói Chuyện Với Thế Giới

Chương 37



Tôi chăm chú quan sát bụng của cô ấy hồi lâu rồi nói: Em cố tình khiến nó phình ra như cái trống đó hả?

Na Na hỏi: Sao anh biết?

Tôi bảo: Thả lỏng chút đi.

Na Na thở một hơi dài, thả lỏng cơ thể.

Tôi bảo: Ừm, cũng nhìn thấy đôi chút, nhưng không lộ rõ như lúc này.

Na Na bảo: Vâng, em phải bắt đầu quá trình dưỡng thai rồi. Em phải hát, anh đi tắm đi.

Tắm xong tôi bước ra ngoài, lúc này bộ phim Thiếu lâm tự lại bị chen ngang một cách tàn nhẫn, tiền thưởng lúc này đã lên đến 4000 tệ, người dẫn chương trình lại tiếp tục nhận điện thoại, trong điện thoại người kia nói: Là bánh lá hành tây. Lại một dấu gạch chéo rất lớn hiện lên màn hình, thế là tiền thưởng lại tăng lên 5000 tệ. Người dẫn chương trình gợi ý thêm: Có lẽ câu hỏi này của chúng tôi hơi khó, nhưng thực ra chỉ cần suy nghĩ một chút thôi sẽ thấy không hề khó chút nào, loại bánh này chúng ta thường ăn vào dịp trung thu, hoặc mua tặng người khác, bánh đó được gọi là gì, chúng ta chắc chắn đã được nghe rất nhiều rồi. Nào, bây giờ chúng ta tiếp tục nhận cuộc điện thoại tiếp theo.

Trong điện thoại là giọng nói của một cô gái: Là bánh mì bay Ấn Độ [18].

[18] Bành mì bay Ấn Độ thực chất là một loại bánh rán, bánh có mùi thơm của bơ gồm 2 lớp, lớp đầu giòn lớp trong mềm, ăn xong người ta còn có cảm giác lưu lại mùi thơm của bơ. Bánh có tới 10 hương vị khác nhau. Vì sao gọi là bánh bay, đó là vì cách chế biến đặc biệt của nó. Người làm bánh sẽ xoay bánh trên không trung, càng xoay bánh càng to, đến mức mỏng tang trong suốt, sau đó rán nhanh trên bản gang.

Người dẫn chương trình thốt lên: Ôi chao, lại sai rồi, tiền thưởng hiện nay đã tích lũy lên đến một vạn đồng rồi.

Cô gái dẫn chương trình nói tiếp: Chúng tôi lại nhận được một cuộc điện thoại nữa, vị khán giả thân mến, bạn nghĩ đó là…

Đầu dây bên kia vọng lại tiếng một cậu trai: Tôi nghĩ đó là bánh trứng gà.

Cô gái dẫn chương trình lại cất giọng thánh thót. Ai da, thật đáng tiếc làm sao, vẫn là câu trả lời sai. Bởi vì số lượng quý vị khán giả trả lời sai nhiều quá, chúng tôi quyết định tăng giá trị giải thưởng lên hai vạn tệ, bạn nào đoán đúng đầu tiên, sẽ nhận được giải thưởng giá trị này.

Na Na vừa chải đầu, vừa quay sang hỏi tôi: Là bánh trung thu phải không?

Tôi bảo: Là bánh trung thu.

Na Na nói: Vậy mau đưa điện thoại cho em, hai vạn tệ đấy.

Tôi nói: Na Na, chẳng ăn thua gì đâu, đây chỉ là trò lừa đảo thôi, riêng số dân thành phố này đã là 500 vạn người, em nghĩ trong 500 vạn người mà không có ai biết bánh trung thu dùng để ăn và tặng trong dịp trung thu sao.

Na Na bảo: Điều đó không chắc, có khi mọi người đều không xem chương trình này thì sao, nhanh đưa điện thoại cho em, trong túi quần em ấy, nhanh lấy hộ em, ngay bênh cạnh anh ấy, nhanh, biết đâu lại kiếm được khoản tiền bị phạt. Số điện thoại là bao nhiêu ấy nhỉ?

Tôi giật điện thoại trên tay Na Na, nói: Na Na, vô dụng thôi, trước đây bọn anh đã từng vạch trần chân tướng của… à không, trước đây anh đã từng đọc bài báo vạch trần thủ đoạn lừa đảo của bọn này.

Na Na nói: Cũng chưa chắc, anh đọc bài báo đó viết về nơi khác, không chừng ở thành phố này lại là thật thì sao, anh xem, còn đưa lên cả đài truyền hình nữa kìa, nếu là giả thì sao lại không có ai quản lý thế được. Nhanh đưa điện thoại cho em.

Tôi đưa điện thoại cho Na Na rồi giở tờ báo ra đọc.

Na Na bấm máy gọi điện thoại, sau đó rất hí hửng nói với tôi: Anh xem, cuộc gọi của em đã được ghi vào danh sách hệ thống rồi.

Na Na im lặng chờ đợi khoảng 10 phút, tay cầm điện thoại tập trung cao độ để xếp hàng, ti vi vẫn liên tục phát ra những câu trả lời kiểu như “bánh nướng áp chảo”, “bánh rán”, “bánh pizza”. Tôi than thở: Chương trình này mà để người nước ngoài xem được, chẳng phải sẽ nghi ngờ chỉ số IQ của cả dân tộc chúng ta sao.

Na Na bảo: Anh đừng nói nữa, tín hiệu báo sắp đến lượt em rồi.

Tôi mỉm cười nhìn cô ấy, so vai rồi lại cúi xuống tập trung đọc báo. Na Na đột nhiên nhấn nút tắt. Tôi hỏi cô ấy: Sao thế, sao không xếp hàng nữa?

Na Na ủ dột nói: Xếp hàng mất một tệ một phút, tiền điện thoại của em chỉ còn có mấy chục tệ nữa thôi. Em phải giữ lại để lát nữa gọi điện thoại.

Tôi hỏi: Em muốn gọi cho ông chủ Tôn à?

Na Na gật gật đầu, nhìn tôi nói: Em phải bắt đầu gọi thôi.

Tôi nói: Mời em cứ tự nhiên, anh không ghen đâu mà sợ.

Na Na lại nói: Không, qua đêm nay em sẽ gọi. Khi nào anh đi đón bạn?

Tôi đáp: Trưa mai.

Na Na nói: Vậy thì sáng mai em sẽ gọi cuộc điện thoại này. Dù sao gọi bây giờ hay sáng mai gọi cũng như nhau cả.

Tôi cười nói: Em không dám gọi đúng không, em lại sợ gọi rồi không ai nghe máy hoặc số điện thoại không liên lạc được, em có thể gửi tin nhắn trước mà.

Na Na nói: Em không thích chờ đợi.

Tôi bảo: Em chỉ thích một phát ăn ngay, chết cũng cam lòng đúng không.

Na Na bảo: Cũng không hẳn, anh hiểu sao được, thôi anh ngủ đằng anh, em ngủ đằng em. Em ngủ ở giường này cho gần nhà vệ sinh, anh ngủ cạnh cửa sổ. Tắt ti vi đi, em không thèm xem chương trình đó nữa, đừng có nói với em là ai đoán đúng bánh trung thu đó nhé, ờ, mà anh biết sao được.

Tôi tắt ti vi, ánh trăng bàng bạc mờ ảo chiếu qua cửa sổ vào phòng. Tôi tiến đến gần cửa sổ nói: Na Na, em ngủ đi. Anh đứng đây một lúc.

Na Na cười bảo: Anh lại muốn che ánh sáng giống em à, ha ha ha ha ha, lại đây, em đưa thêm cho anh năm mươi đồng.

Tôi xoay người lại, nói: Na Na, anh không còn sức để đùa nữa, anh lái xe mệt lắm rồi, em ngủ đi. Anh đứng đây một lúc.

Tôi không nhìn thấy sắc mặt Na Na, chỉ thấy một bóng đen yên lặng trên giường một hồi lâu, sau đó nói một tiếng xin lỗi, rồi chui vào chăn.

Tôi khẽ vén chiếc rèm cửa, đây mới là tầng năm, nhưng xung quanh không còn tòa nhà nào cao hơn che khuất tầm mắt. Thấp thoáng đằng xa là một con sông, nó chảy qua Nghi Xương, Vũ Hán, Nam Kinh, sau cùng chảy đến cửa sông Thượng Hải rồi lặng lẽ đổ ra biển. Phía dưới thỉnh thoảng lại vang lên tiếng nổ của mấy chiếc xe máy mới thay lại ống bô, xen lẫn tiếng nói cười hân hoan của đám thanh niên, tôi mở hộp thuốc lá, lấy bao diêm, quay đầu nhìn Na Na đang cuộn tròn trong chăn, ngẫm nghĩ rồi bỏ lại bao thuốc vào túi áo, vô thức xiết mạnh một que diêm, đầu diêm bùng cháy, chợt trông thấy một con bướm đêm đang dập dờn bên ngoài khung cửa sổ. Na Na ngồi dậy chui đầu ra khỏi chăn, tôi khẽ quay người, đốm sáng cuối cùng nhảy nhót trên đầu que diêm rọi vào mặt cô ấy, thoáng bừng sáng rồi vụt tắt, Na Na hỏi tôi: Anh sao thế?

Tôi nói: Đi ngủ thôi.

Na Na nằm xuống giường trở mình hai lần, hỏi: Em sang giường anh chơi một lát được không?

Tôi nói: Em qua đây.

Na Na tức tốc chạy thẳng sang giường tôi, nằm xuống rúc đầu vào vòng tay tôi, nói: Anh đừng hiểu lầm nhé, em chẳng thích anh tí nào.

Tôi bảo: Anh biết, em thích ông chủ Tôn và gã bầu sô giả của Vương Phi kia.

Na Na nện cho tôi một cú, nói: Thực ra, kể từ khi em vào nghề đến nay, anh là người đàn ông đầu tiên ở bên em lâu như vậy.

Tôi nói: Ừm, anh đã bao trọn ba đêm rồi.

Na Na hỏi: Chúng ta mới qua có ba đêm thôi sao?

Tôi bảo: Đúng, ba đêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.