2+!

Quyển 1 - Chương 12



“Tiếp theo, chúng ta sẽ luyện phần nhạc dạo bài «Hồ Thiên Nga» qua một lần, đàn cello, kèn cor**, chuẩn bị.”

Tay chỉ huy hoạt động, âm thanh kèn cor đã vang lên, đàn cello, lại không chút động đậy.

**Kèn Cor:  kèn Horn,Kèn thợ săn, hay kèn săn, là một loại kèn đồng có hình dạng cuốn vòng tròn.

“Lịch Ương, cậu có chuyện gì sao? Toàn bộ buổi tập luyện chiều nay chỉ một mình cậu ngẩn người.” Thầy giáo vóc dáng cao cao, sắc mặt cực kì bất mãn trước mặt cậu trai nói: “Dàn nhạc cũng không thể bởi vì một mình cậu mới tồn tại, càng không thể bởi vì cậu không tập trung mà hai lần ba lượt tập đi tập lại.”

“… Thực xin lỗi.” Lịch Ương càng cúi thấp đầu nói, thậm chí nguyên cả buổi chiều cũng không dám ngẩng đầu lên, bởi vì người đứng đầu hàng phía bên trái dàn violon là Nguyệt Diệp, luôn nhìn nó.

“Cậu đã nói thực xin lỗi rất nhiều lần rồi, tôi thấy cậu đối với âm nhạc dường như không có hứng thú, cậu bây giờ có thể đi về nhà.”

“Không phải, nhưng mà thầy…” Lịch Ương cuối cùng cũng giương lên cặp mắt sưng đỏ, nhưng đã quá muộn, thầy giáo đã nghiêm khắc nói ”Mời đi về”, mặc kệ đối phương là ai.

“Em đây cũng cùng Lịch Ương đi về.” Nguyệt Diệp thật sự mới là người không xem trọng dàn nhạc.

Đối với một người đặc biệt như Nguyệt Diệp, thầy giáo có chút do dự: “Như vậy…”

“Bắt đầu lại lần nữa! Lịch Ương ở lại tiếp tục tập, tôi không muốn lãng phí thời gian.” Đôi môi tái nhợt của Nguyệt Diệp hé mở không chút khách khí mà cắt đứt lời nói của thầy giáo, chuyển thành ra lệnh, so bất kì lời gì của vị giáo sư tôn kính đều có cảm giác áp bách và hiệu lực hơn.



Âm nhạc vang lên, Lịch Ương chịu đựng thân thể đau đớn, toàn thân đổ mồ hôi. Nguyệt Diệp đêm qua hướng nó…

“Đêm nay không thể cứ như vậy để cho Lịch Ương một mình giải phóng trước nha.” Đêm đen, sau khi xem Nguyệt Thần cùng ba thi xong, Nguyệt Diệp lần thứ ba đi tới phòng của nó.

“Cạch” một tiếng, âm thanh bình thủy tinh được đặt trên tủ đầu giường, sau đó, mùi rượu cồn khó ngửi tản ra…

“A, anh…?!” thân thể Lịch Ương bị Nguyệt Diệp đùa giỡn mấy ngày gần đây, hiện tại phi thường đau đớn, nó biết rõ Nguyệt Diệp tối nay sẽ không dễ dàng buông tha cho nó, đặc biệt là bởi vì đêm qua…

“Ha ha, xem ra cái ga giường tràn đầy dấu vết vẫn chưa được giặt sạch nha.”

Trong bóng tối, ánh mắt Lịch Ương mơ hồ vì chuyện “ga giường” mà xấu hổ vô cùng: tối ngày hôm qua, bởi vì bị anh trai giàu kỹ xảo khiêu khích (xx)… Cùng với sau đó bị mãnh liệt đâm chọt… Có nhiều lần, nó… Nhịn không được phóng ra… Khiến cho ga giường trắng tuyết dơ bẩn không chịu nổi…

“Ừm…” Lịch Ương chưa nhận ra ý tứ trêu đùa đem mặt chôn vào trong hai tay, cơ hồ không có hô hấp nói: “Đợi sau khi mẹ đi làm… Em sẽ mang đi giặc sạch…”

“Nghe lời, nằm xuống.” Nguyệt Diệp đêm nay dường như rất chờ mong, lời nói có vẻ mang chút kích động.

Nguyệt Diệp, lại nghĩ ra biện pháp gì để tra tấn nó nữa sao?

Lịch Ương ngoan ngoãn nằm xuống, bởi vì nó sợ hãi, sợ rằng khi nó kịch liệt phản kháng sẽ khiến chính mình nhất định gặp thảm sau đó lại càng làm bộc phát dục vọng ngược đãi của Nguyệt Diệp, hơn nữa, nó phi thường sợ rằng sẽ làm kinh động đến mẹ đã ngủ say.

“Anh đã không thể chờ đợi được nữa khi nghĩ đến việc được thấy phản ứng tiếp theo của Lịch Ương rồi.” Nguyệt Diệp nói xong, liền gấp gáp vương tay cởi quần áo của Lịch Ương.

“Anh…” Lịch Ương nhận ra được rất có thể việc tiếp theo sẽ “Nguy hiểm”.

“Hư…” Nguyệt Diệp điểm lên môi của nó, mập mờ: “Lại cho anh thấy, bộ dáng em khi cao trào nha.”

Anh Nguyệt Diệp, anh sao có thể…

“Nghe lời, đem hai chân tách ra, ngoan nào…” âm thanh Nguyệt Diệp trong bóng tối mê hoăc gần như là dụ người phạm tội, theo đó là sự thúc giục, Lịch Ương chậm rãi mở hai chân ra…

“!” Chất lỏng lành lạnh như nước đá đảo qua nơi mẫn cảm của nó, lập tức mang đến một hồi đau đớn.

“Ư a..aaa…” Lịch Ương vừa định thò tay bảo vệ hạ thân của mình.

“Là rượu cồn, đừng sợ, đang tiêu độc cho nơi đây.!” Nguyệt Diệp bắt lấy tay nó, một tay nắm lấy dục vong của nó, tay, lạnh như băng: “Tối hôm qua cùng hôm trước Lịch Ương đều rất nhanh đã phóng ra, thật sự đáng giận! Đêm nay nhất định phải đem Lịch Ương trừng phạt đến khi mở miệng cầu xin tha thứ mới có thể cho phóng.”

Nguyệt Diệp một người mang vẻ mặt thiên sứ nhưng bản tính ác ma!

“Ư a..aaa!” Đỉnh dương v*t bỗng nhiên bị anh trai bắt đầu khuấy động.

“Anh, Anh… Aaahhh…” Lịch Ương lập tức liền có phản ứng.

Bất quá Nguyệt Diệp cũng không gấp gáp muốn nó, mà là rất nhẫn nại xoa nắn, vuốt ve, ở nơi quan trọng đùa giỡn một hồi, thẳng đến khi vật giữa hai chân Lịch Ương dần dần run rẩy, bắt đầu ướt át rơi lệ.

“YAA.A.A.. Ah ah Ư a..aaa…!” Cây kim đâm thật sâu vào nơi yếu ớt không ngừng rơi lệ ── ngăn chặn!

(Tiểu Vân: ở đây ý là anh Diệp đâm cái cây kim (銀 針: ngân châm, kim châm cứu) vô dưa leo của em Lịch Ương á, e dg muốn phóg mà anh đâm vô chặn lại, một dạg của SM =3=)

“Ư a..aaa… a..aaa… a..aaa…” Lịch Ương trên giường tựa như con cá thiếu nước nhưng lại vui vẻ, không ngừng cong người lên, hai tay muốn vươn tới giữa hai chân đem vật thể “Khác thường” lành lạnh nhổ đi, nhưng yết hầu ở chỗ sâu nhất không ngừng tuôn ra tiếng rên dâm đãng càng làm cho hai tay của nó không thể rảnh rang.

Nguyệt Diệp nhìn bộ dáng bối rối kích động như thế của nó, cuối cùng thoả mãn thấp giọng cười rộ lên: “Là giải độc qua kim đó nha! Đêm nay Lịch Ương nhất định phải đến lúc: đợi anh muốn đủ rồi, mới có thể cùng một nhau giải phóng.”

Nụ hôn của Nguyệt Diệp, bắt đầu rơi xuống…

Mạnh mẽ giật lấy hai tay Lịch Ương đang dùng sức ngăn cản tiếng rên trong miệng.

“Ư a..aaa ah ah… Ah… Anh… Không muốn… Nha ah ah… Ah… Ah ah…” Bởi vì một cây kim nho nhỏ mà Lịch Ương vô cùng đáng thương trở nên dâm loạn ở dưới thân Nguyệt Diệp bi ai rên rỉ… Không ngừng cầu xin Nguyệt Diệp buông tha mình, nhưng là thân thể, tại sao lại không thể khống chế càng ngày càng nghĩ đến vật vừa lạnh vừa nóng của Nguyệt Diệp, tựa như một thanh kiếm 2 lưỡi mãnh liệt đâm sâu vào vuốt ve…

“Anh… Ah ah…” Mất đi hai tay bảo vệ, âm thanh, triệt để mất đi.

“Nghe lời nào Lịch Ương, thành thật nói cho anh biết, em bây giờ muốn cái gì nha?” Nguyệt Diệp ở điểm nhỏ trên ngực nó không ngừng khiêu khích, khiến nó hít thở không thông.

Lịch Ương không ngừng lắc đầu, lại không ngừng rơi lệ, cắn chặc bờ môi. Cuối cùng, ngón tay lạnh buốt của Nguyệt Diệp lén lút trượt vào giữa đùi nó “Nhắc nhở”

“U-a..aaa ah ah ah…!” Nó lần đầu tiên nâng lồng ngực lên, không ngừng đáp lại nụ hôn nồng nhiệt của Nguyệt Diệp trên ngực mình.

“Oa…” Nguyệt Diệp cố ý khoa trương sự kinh hỉ trong lòng mình, càng cố vươn đầu lưỡi nóng hổi ma mị liếm láp lấy điểm đã sớm nhô cao của Lịch Ương, tinh tế gặm cắn: “Đầu nhũ của Lịch Ương thật ngon, quá tuyệt vời! Đến đây đi, hãy cho anh thấy mặt chân thật nhất của cơ thể Lịch Ương…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.