*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit Tiểu Vân +
Beta Winnie Huynh
Chẳng trách nó cả ngày buồn bực sầu não bất an.
Chẳng trách nó mỗi ngày đều mặc cái áo sơmi mùa thu tay dài.
Chẳng trách nó sợ hãi khi phải ở trước mặt ba tấu đàn cello!
“Lịch Ương, cùng anh đi Mỹ du học được không?”
Buổi trưa giữa mùa hè, ở trong phòng để đàn cao cấp của Nguyệt Thần, một đôi mắt, lóe sáng dao động.
“Anh Nguyệt Thần, anh…” Trong lòng Lịch Ương nổi lên một trận buồn phiền, “buồn phiền” kia, là một loại kích động.
Nguyệt Thần cười cười, giống như thường ngày ôm nhẹ lấy nó, thấy đôi vai gầy yếu kia không có giãy dụa, thì càng ôm mạnh hơn nói: “Có anh chăm sóc em, em chỉ cần cố gắng tiếp tục học đàn cello em thích là được rồi. Anh vẫn luôn ở sau giúp đỡ em, được không?”
“…” Khuôn mặt trắng xanh xao vì bị “thức đêm” liên tục, không dám lên tiếng.
Nguyệt Thần ngồi xuống đối diện Lịch Ương, nhìn nó. Kỳ thật ngay cả chính y cũng không biết, giờ phút này trong ánh mắt y đang có một sự “uy hiếp” không rõ ràng, nhẹ nhàng bắt lấy đầu ngón tay trái thon dài của Lịch Ương: “Anh lo lắng cho em, tháng mười năm nay anh sẽ rời đi, đi học viện âm nhạc New York Julia đào tạo chuyên sâu, có lẽ… Sau này sẽ không trở về nữa.”
“…!” Lịch Ương bất đắt dĩ nâng lên ánh mắt muốn nói rồi lại thôi.
Nguyệt Thần nói tiếp: “Anh không ở bên cạnh em, cũng không biết em có thể bị khi dễ bị ức hiếp sỉ nhục hay không, mẹ có vô duyên vô cớ trách cứ em hay không? Hoặc là, ba có quá nghiêm khắc với em như vừa nãy…”
Nói đến đây, Lịch Ương ủy khuất cúi đầu: “Ba không dạy em đàn cello nữa rồi, em không xứng.”
Trong nội tâm Nguyệt Thần nổi lên một trận chua xót, thực hận không thể đem đứa nhỏ ngốc nghếch này chăm chú gắt gao ôm vào trong ngực yêu thương an ủi! Bất quá y phải nhẫn nại, âm thanh khẽ run run nói: “Đó là ba bị Nguyệt Diệp tùy hứng khiến hồ đồ rồi! Lịch Ương, nếu như em thật sự muốn độc lập tự mình cố gắng, để anh dạy em đi.”
──!
Lịch Ương, cuối cùng cũng hoàn toàn giương ánh mắt hoảng hốt bất an lên.
“Hừ…”
Sau khi Lịch Ương đi, Nguyệt Thần một mình ở lại phòng Piano suy nghĩ: Không thể kéo dài được nữa! Bất kể như thế nào, đều phải đem Lịch Ương cùng mang đi! Tuyệt đối, không thể để nó ở một mình cùng Nguyệt Diệp! Tuyệt đối không thể!
Nguyệt Thần nhìn về phía tay trái của mình, trên ngón tay nhỏ dài cũng có một vết cắt, sớm hơn so với Nguyệt Diệp! Nhưng người y yêu, y phải đợi một tuần lễ sau mới nhận ra chân tình của bản thân!
Thì ra, sự chăm sóc cẩn thận kia, là do…
“Lịch Ương, ngồi ở bên cạnh anh.”
Lúc ăn cơm tối, Nguyệt Thu Mân cùng Tống Tâm Di đi dự tiệc, trong nhà, chỉ có ba anh em.
“Tới đây!” Ánh mắt nhỏ dài của Nguyệt Diệp tựa như hồ ly lóe sáng, trừng mắt nhìn Lịch Ương bên cạnh Nguyệt Thần. Nhưng hắn càng rống, Lịch Ương lại càng dựa sát vào Nguyệt Thần.
“Lịch Ương, em lại đây cho anh ──!”
“Ồn chết được! Mày muốn đánh nhau thì tới trường học đi! Chỗ đó có nhiều thằng nam sinh cũng không vừa mắt mày đó!” Nguyệt Thần đã cắt đứt việc cố tình gây sự của Nguyệt Diệp, dùng thân phận anh cả nghiêm khắc, tay trái để dưới bàn nắm chặt tay phải đang run rẩy của Lịch Ương, lạnh lùng nói với Nguyệt Diệp: “Nhìn mày như con khỉ ốm đói ấy, yếu ớt đến độ chỉ còn da bọc xương, yên lặng ăn cơm cho tao.”
“…” Nguyệt Diệp an tĩnh lại, cũng không phải hắn e ngại “uy nghiêm” của Nguyệt Thần, mà là, hắn chú ý tới một “chuyện lạ”.
Lịch Ương!
── Tại sao anh gắp rau cho em thì em không ăn! Nguyệt Thần cười với em một chút thì đã nuốt trôi rồi?
Lịch Ương!
── Em sợ anh làm gì? Chẳng lẽ ở bên cạnh Nguyệt Thần thì em sẽ có cảm giác an toàn? Y cũng là nam nhân!
Còn có, Lịch Ương!
── Anh có khi nào đối với em không ôn nhu hả? Anh mỗi đêm đều có thể đối với em…
“Khục khục khục! Khục khục khục!” Bởi vì tâm hỗn loạn, Nguyệt Diệp nuốt phải hạt cơm xuống cuống phổi. Trong lúc nhất thời hô hấp không thông, không thể kêu to, nước mắt nước mũi đều chảy ra.
“Anh Nguyệt Diệp, anh có sao không?” Lịch Ương nhìn hắn dò hỏi, trong lúc do dự, Nguyệt Thần đã đi đến trước.
Vỗ nhẹ cái lưng gầy yếu của em trai mình, Nguyệt Thần nói: “Ăn một bữa cơm cũng phải có chuyện, mày có giống một sinh viên không thế?”
Nguyệt Diệp đẩy y ra, tiếp tục ho khan: “Không cần anh lo! Khục khục khục!”
“Anh Nguyệt Diệp, nước.” Tốt xấu gì, Lịch Ương vẫn rót một cốc nước tới.
“Không thích!”
Nguyệt Diệp vừa định nảy sinh ý nghĩ ác độc đập bể cái ly, một giây sau ──
“… Cầm lấy.”
Thấy hắn ừng ực ừng ực uống nước, Lịch Ương mới lén lút trốn đến bên cạnh Nguyệt Thần.
Nguyệt Diệp đương nhiên nhìn thấy! Bất quá hắn hiện tại cũng biết “nén giận” rồi, sợ làm loạn, Lịch Ương lại cách xa hắn hơn.
“…” Liền an thần, ổn định hơi thở, bỗng nhiên bày ra khuôn mặt tươi cười quỷ dị: “Lịch Ương, anh biết em quan tâm anh nhất. Nếu như đêm nay anh lạnh, lại bắt em làm gối ôm nha!”
Nguyệt Diệp cho rằng Nguyệt Thần không biết “gối ôm” đã biến thành “vuốt ve”, nên mới khi dễ Lịch Ương trá hình.
Nào biết Nguyệt Thần mặt đã lạnh băng, không chút nào khoan dung, gần như rống lên: “Nếu lại lạnh, mỗi đêm tao ngủ cùng mày!!!”
“…”
“…”
“…”
“Ha ha ha ha ha!” Nguyệt Diệp sắp nghiêm túc ăn uống thì bị phản ứng của người anh trai khiến cười ngất trời, trở lại chỗ ngồi, lại thở mạnh cười to nói: “Không được nha, ba mẹ sẽ cho là chúng ta đồng tính luyến đó? Ha ha ha ha!”
Nguyệt Diệp như kẻ điên, nhưng Nguyệt Thần cùng Lịch Ương lại không hề cười.
Bọn họ vốn không giống với Nguyệt Diệp: Nguyệt Diệp, là cái loại hôm nay có rượu hôm nay say, không đem sinh mệnh của người khác để vào mắt; có thể là bọn họ, so với hắn nghiêm túc quá nhiều.
“Lịch Ương” cơm nước xong xuôi, Nguyệt Diệp vừa đi vào phòng bếp muốn tiếp cận Lịch Ương ──
“Nguyệt Diệp, tới giờ uống thuốc rồi.” Nguyệt Thần cầm lấy hai viên thuốc màu trắng cùng ly nước đi tới ──
“Không uống, tôi muốn nói chuyện với Lịch Ương.” Nguyệt Diệp dứt khoát trực tiếp ôm eo Lịch Ương.
“!Bang!” Lịch Ương suýt nữa đem đĩa đập nát.
“Nguyệt Diệp, mày đi ra cho tao!” Trong nội tâm Nguyệt Thần bùng lên một ngọn lửa, mạnh mẽ túm lấy Nguyệt Diệp đi ra khỏi phòng bếp.
…
Từ trong phòng khách truyền đến âm thanh, mơ mơ hồ hồ, Lịch Ương một bên rửa chén, một bên nghe âm thanh hai anh em kia cãi nhau, sau đó, chỉ biết Nguyệt Diệp thỏa hiệp ngoan ngoãn uống thuốc, sau đó, chính là âm thanh hắn vùng vẫy náo loạn đi lên lầu.
Lịch Ương hoảng sợ: đêm nay, Nguyệt Diệp còn có thể đến phòng của mình không?