2+!

Quyển 2 - Chương 28



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit Tiểu Vân + Beta 



Trước khi sự việc trở nên không thể vãn hồi thì, hết thảy đã sớm trở nên rối loạn!

“Ah ah… Không muốn… Anh Nguyệt Diệp… Van cầu anh… Đừng…”

Đường chân trời đã hiện lên vệt trắng… Ông trời ạ! Nó còn muốn đi học vào buổi sáng a!

“Sợ cái gì nha? Lịch Ương không phải là hưng phấn đến rơi lệ đó sao?”

Hung khí phía sau vẫn mãnh liệt lao tới, suốt một đêm! Tra tấn giày vò người dưới thân cả đêm dài!

“… Ư a..aaa… A..aaa… Ô ô…” Lịch Ương bị Nguyệt Diệp hành hạ khiến cái eo không thể đứng dậy nổi, toàn thân ướt đẫm chất lỏng, dấu hôn bầm tím, khe mông yếu ớt đã sớm bị nới lỏng tùy ý người khác làm bậy.

“Cơ thể thực dâm đãng ah…” Nguyệt Diệp nhanh chóng trêu đùa vật nhỏ cương cứng đỏ sẫm giữa hai chân nó, bức bách nó rơi lệ, vệt trắng tuyết rơi trên ra giường chói mắt… Một lần nữa hung ác lao vào, rống lớn: “Em lừa tôi! Em dám cùng Nguyệt Thần đem tôi đùa giỡn trong lòng bàn tay!”

“… Không… Van cầu anh đừng… Ah ah… Không phải như thế… Ah… Không phải… Từ bỏ… Nguyệt Diệp… Dừng tay… Ô ô ô…” Lịch Ương duy trì tư thế quỳ gối trên giường đã suốt một đêm, Nguyệt Diệp ép nó không ngừng bắn tinh, khiến toàn thân nó nhớp nháp đến đáng khinh, nếu cứ tiếp tục như vậy… Cứ tiếp tục như vậy… Ba mẹ cùng anh hai… Bọn họ sắp rời giường rồi!

“Cầu anh… Van cầu anh… Dừng lại… Ô ah ah ah…”

Tiếng khóc bất lực, từ buổi chiều hôm qua đã không nói một lời mà bỏ đi…

Từ lúc nó theo Nguyệt Thần bước chân ra khỏi sảnh nhà hát thành phố thì, đột nhiên Lịch Ương cảm thấy lo lắng, nhịn không được quay đầu lại liếc nhìn Nguyệt Diệp trên sân khấu ──

Chính cái liếc mắt đó, đã dẫn tới cục diện không thể vãn hồi lúc này đây…

Ba giờ chiều, trời ẩm thấp âm u như muốn mưa, buổi họp phụ huynh của học viện trung học âm nhạc đã bắt đầu.

Lịch Ương vô cùng bất an quay đầu lại nhìn Nguyệt Thần đang ngồi ở ghế dành cho phụ huynh, trong nội tâm phi thường bất an: nó không có nói cho Nguyệt Diệp chuyện họp phụ huynh, nhưng nếu như hắn biết, vậy hắn sẽ…

“OANH ──!” Tiếng sấm vang lên, mưa to giữa trưa mùa hạ kéo tới.

Trong phòng học giáo sư miệng lưỡi lưu loát thao thao bất tuyệt ──

Sau sắp xếp cho các vị phụ huynh thì bắt đầu thảo luận về chuyện của các học sinh ──

Tiếp theo một tia chớp trắng đột nhiên xẹt ngang cắt qua những đám mây ──

Bầu trời nổ lớn một tiếng! Một người, toàn thân ướt đẫm xông vào!!!



“Nguyệt…?!”

Lịch Ương kinh ngạc líu lưỡi; trong phòng học mọi người nhốn nháo; Nguyệt Thần trừng lớn mắt, không nói một câu.

“Nguyệt, anh Nguyệt Diệp… Sau khi anh biểu diển xong… Ba mẹ sẽ chuẩn bị tiệc rượu cho anh… Anh…” Rơi vào hỗn loạn Lịch Ương thà tin rằng mình hoa mắt còn hơn! Nhưng Nguyệt Diệp lại yên lặng lạnh như băng tiến đến gần, mạnh mẽ cầm lấy tay nó ──

“Nguyệt Diệp, buông em ấy ra!” Nguyệt Thần cho rằng Nguyệt Diệp muốn động thủ đánh người, mặc dù y không biết thằng em được giáo dục hoàn mỹ của mình có thể làm vậy không, nhưng y vẫn phải lập tức tiến lên bảo vệ Lịch Ương ──

Giữa những tiếng sấm, ánh mắt lạnh băng của Nguyệt Diệp liếc qua: “Nguyệt Thần… Anh cùng Lịch Ương không rên lên một tiếng mà cứ như vậy bỏ đi… Khiến tôi rất lo lắng…” Bỗng nhiên, hắn ha ha cười lớn lên: “Họp phụ huynh? Chuyện quan trọng như vậy sao lại không cho tôi biết? Dù sao tôi cũng là anh trai của Lịch Ương nha! Ba mẹ bận rộn, làm anh, cũng phải tới chứ!”

“…” Nguyệt Thần, đè nén nội tâm ghen ghét, sự tức giận như ngọn lửa cháy lan ra đồng cỏ, cuối cùng đưa tay đặt trên vai Nguyệt Diệp.

“Ba~!”

Nguyệt Diệp gạt tay y xuống, trong ánh mắt chỉ có Lịch Ương: “Lịch Ương, không quên những gì anh đã nói trước buổi biểu diễn chứ?”

“…!” Lịch Ương biết rõ Nguyệt Diệp giờ phút này đang rất tức giận muốn ăn nó, sắc mặt lập tức trắng bệch.

“Rất tốt.” Bởi vì chạy dưới mưa một thời gian dài nên bị cảm lạnh khiến khuôn mặt càng thêm lạnh lùng, Nguyệt Diệp thở hổn hển đưa tay khoác lên vai Nguyệt Thần: “Tìm giúp tôi một vị trí ngồi đi, tôi muốn tham dự cuộc họp phụ huynh của Lịch Ương!”







“… Ư a..aaa… Ah… Ha… Không muốn… Ô… Không muốn… Ah… Ô…”



“Hừ! Còn nói không muốn?” Nguyệt Diệp tức giận nhìn Lịch Ương, độc ác dừng thúc tới, dùng sức tách hai cánh mông nó ra, ép cho chất lỏng bên trong tràn ra ngoài, dâm loạn nói: “Cái miệng nhỏ phía dưới của em mở thật to mềm quá nhỉ, dù cho tôi không chơi em, em cũng nhịn không được tự an ủi mình sao?”

“… Ô… Không có… Ô ô…” Lịch Ương bị vu oan cảm thấy hổ thẹn khổ sở, thế nhưng thân thể lại hoàn toàn nuốt lấy cự vật của Nguyệt Diệp.

“Sớm biết như thế… Trong khoảng thời gian này tôi cần gì phải quan tâm đến cảm thụ của em?” Nguyệt Diệp nói ra một câu khó hiểu…, không đợi Lịch Ương kịp hiểu ra hắn đã tiến quân thần tốc, đâm mạnh vào nó, tổn thương nó, ── chi phối nó!

“Lịch Ương! Em là của tôi! Em thuộc về của tôi! Ưm! Ưm! Hừ…”

Sự điên cuồng, tiếng gầm nhẹ ẩn ẩn từ khe cửa lộ ra…

Từ chân trời dần dần hiện lên những ánh sáng vàng nhạt…

Ngoài cửa, âm thanh hô hấp nóng rực như thiêu cháy…

Bị Nguyệt Diệp tra tấn tàn nhẫn, có lẽ, không chỉ có một mình Lịch Ương?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.