*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit Tiểu Vân +
Beta …
“Tìm được… Lịch Ương rồi sao?” Nguyệt Thần ở New York gọi điện về nhà.
“Các người ai cũng đừng về đây.” Nguyệt Diệp có thể dự đoán được vẻ mặt chua xót của ba mẹ lúc này, cảnh cáo nói: “Trong chúng ta, ai cũng không thể lại tổn thương nó.”
“Em ấy đang ở đâu?” Nguyệt Thần chống lại ánh mắt lạnh lùng nghiêm mặt của ba mẹ hỏi thăm.
“Tôi, muốn vĩnh viễn ở cùng em ấy.”
“Nguyệt Diệp?!”
Điện thoại bị ngắt kết nối, nội tâm Tống Tâm Di bao trùm một dự cảm bất an, không, phải là cả Nguyệt Gia đều bị một loại cảm giác bất an đau đớn bao phủ.
“Tôi phải về nước! Tôi muốn gặp Nguyệt Diệp ngay lập tức! Con của tôi! Con của tôi!” Tống Tâm Di kích động nói năng lộn xộn, lúc này đây, loại cảm giác sẽ đánh mất một thứ nào đó ập đến rất chân thật, như muốn xé toạt linh hồn của bà.
“Mẹ?!” Nguyệt Thần còn chưa kịp tiến lên, người mẹ lớn tuổi đã ngất đi ngã vào lòng chồng mình, khuôn mặt tiều tụy.
“Ba, con phải trở về một chuyến.” Nguyệt Thần cảm thấy mình phải ngăn cản chuyện gì đó sắp xảy đến.
“Nguyệt Thần.” Nguyệt Thu Mân vĩnh viễn đều lưu lại một con đường sống cho con mình lên tiếng nhắc nhở: “Không nên lại làm ra những việc giống Nguyệt Diệp… những việc khiến chúng ta phải thất vọng đau khổ.”
“…” Nội tâm dối trá của Nguyệt Thần lần thứ hai bị mãnh liệt chấn động.
“Còn có, cần phải giữ Lịch Ương lại, chờ chúng ta trở về.” Nguyệt Thu Mân khẽ an ủi cõi lòng nát tan của vợ mình, hướng Nguyệt Thần lộ một tia hi vọng.
“Vâng, ba ba.” Ngoài mặt cam đoan nhưng nội tâm đầy mâu thuẫn! Nguyệt Thần chỉ là không muốn ba mẹ lại thương tâm mà thôi, y cho tới bây giờ đều không thể như Nguyệt Diệp chỉ sống vì bản thân.
…
Năm năm xa cách, một lần nữa trở lại ngôi nhà được xây dựng từ sự dối trá đau khổ… Nguyệt Diệp, đang ngồi ở trên ghế sa lon.
“Mày có khỏe không?” Nguyệt Thần hiện tại không thể không quan tâm em trai mình, bởi vì thân thể của hắn gần đây không được tốt.
“Anh về rồi hả?” Ngay khi Nguyệt Diệp ngẩng đầu lên ── bên má trái là một vùng máu bầm tím đen.
“Nguyệt Diệp, đây là sao vậy…” Nguyệt Thần nhìn thấy giật mình.
“Oh, bị đánh.” Nguyệt Diệp lại cúi đầu xuống, yên lặng.
“Mau thoa thuốc.” Chịu đựng sẽ không tốt cho cơ thể, Nguyệt Thần cứng rắn bước tới hòm thuốc quen thuộc mở ra, thuốc bám đầy bụi bậm ── cũng đã hết hạn.
“Tao đi mua cho mày.” Bộ dạng của Nguyệt Diệp hiện tại khiến Nguyệt Thần vô cùng lo lắng, nói sẽ đi ra ngoài.
“Không cần.” Nguyệt Diệp nhẹ nhàng thở dài: “Anh, hiện tại rất muốn được gặp em ấy sao?”
“…” Nguyệt Thần do dự bước chân.
“Năm năm rồi, Lịch Ương cao lớn không ít, hầu như so với tôi không khác biệt lắm, nhưng mà rất gầy… Mỗi ngày đều sinh hoạt vô cùng gian khổ… Em ấy…”
“Đừng nói nữa!” Nguyệt Thần không thể làm gì hơn ngoài cắt ngang.
Thế nhưng Nguyệt Diệp tỏ thái độ không quan tâm vẫn nói: “Em ấy vẫn xinh đẹp như vậy, so với năm năm trước còn xinh đẹp hơn nữa… Ah, không, em ấy bây giờ đã là người trưởng thành rồi, là một thanh niên vô cùng anh tuấn…”
“Van cầu mày…” Nguyệt Thần ngay cả lời nói cũng không thể nói hết.
Nhưng Nguyệt Diệp vẫn tiếp tục nói: “Nó vẫn là Lịch Ương xinh đẹp của tôi, vẫn là người tôi và anh rất muốn chiếm được… Lịch Ương trong năm năm này đã chịu không ít cực khổ… Nó thật sự đã rất cực khổ rồi… Thật đáng thương… Là chúng ta giết chết con tim nó… Mỗi người trong Nguyệt Gia chúng ta… Đều là hung thủ…”
…
Bầu trời không ngừng trút xuống mặt đất từng hạt mưa to, sau khi người em nói ra từ cuối cùng Nguyệt Thần đã lao ra khỏi cửa.
Y muốn gặp nó!
Y thầm muốn xin lỗi!
Y không hy vọng xa vời sẽ tìm được sự tha thứ!
Nhưng y không khống chế được cứ yêu nó!
Y và Nguyệt Diệp giống nhau!
Mãi cho tới hôm nay, y vẫn không thể trốn tránh tình cảm dành cho Lịch Ương!
…
Ngoài trời tối đen, mưa rơi càng ngày càng lớn, Lịch Ương giữ lấy cây dù cũ rách nát che mưa, cả người đều bị mưa tạt ướt sũng, giữa cơn lạnh giá chậm chạm về nhà.
“… Lịch…”
Trước cửa nhà, Lịch Ương dừng lại bước chân.
“Lịch Ương, đợi một chút, em hãy nghe anh nói…”
Lịch Ương hoàn toàn không nhìn đến nam nhân phía trước, mở cửa phòng sơ sài ra bước vào, lại đóng lại ──
“Lịch Ương!” Nguyệt Thần không muồn quan tâm bàn tay trái của mình bị cửa sắt nặng nề kẹp chặt, vội vàng bỏ qua đau đớn: “Lịch Ương, xin em đừng đóng cửa… Xin em… Cho anh một lần nữa được nhìn thấy em!”
Cửa mở, trên gương mặt gầy yếu không có một chút tia sáng.
“Anh đi đi!” Lịch Ương nói.
“…” Nguyệt Thần cứ như vậy nhìn nó, hoàn toàn không rời đi.
“Bất luận Nguyệt Gia các người có làm cái gì đi nữa tôi cũng sẽ không tha thứ.” Lịch Ương vươn tay đóng cửa.
“Đợi một chút.” Nguyệt Thần ngăn lại: “Lịch Ương, lại để cho anh nhìn em một chút.”
“Biến thái.” Lịch Ương không chút khách khí.
“Lịch Ương!” Nguyệt Thần đẩy cửa xông vào, cũng không thể nhịn xuống thân thể thiêu đốt, xông tới gắt gao ôm lấy thân thể ngày đêm mong nhớ, điên cuồng ôm hôn.
Lịch Ương không giãy dụa, lạnh lùng như một tảng băng.
“Lịch Ương, Lịch Ương của anh! Đã khiến em chịu khổ rồi! Tha thứ cho anh! Tha thứ cho đại ca…”
“Có biết năm năm nay tôi sống ra sao không?”
“…”
“Bán rẻ cơ thể này, mỗi ngày mỗi đêm đều ở đây bán rẻ cơ thể mà sống.”
“… Em gạt anh!”
“Nếu không anh nghĩ một đứa trẻ như tôi bỏ nhà đi có thể sống được mấy ngày?”
“… Anh… Không tin…”
“Ở công trường làm lao động để che giấu, ban đêm ờ quán bar chiêu đãi câu dẫn nam nhân có tiền lên giường, tôi chính là nhờ như thế mà sống.”
“Anh không tin!”
“Vậy có muốn thử một chút hay không? Hiện tại kỹ xảo trên giường của tôi so với năm năm trước cao hơn rất nhiều đó, Nguyệt tiên sinh.”
“Chát~!” Mạnh mẽ, Nguyệt Thần cho Lịch Ương một cái tát.
“Chát~” Giống như hôm trước đánh Nguyệt Diệp, Lịch Ương cũng thẳng thắn như vậy.
“Bước đến, cùng tôi ở trên giường, đi ra ngoài, sau này đừng để tôi gặp lại anh.” Lịch Ương bày ra tư thế câu dẫn, ánh mắt sa đọa giả tạo khác xưa.
“Không…” Nguyệt Thần sợ hãi lùi ra sau: Lịch Ương không phải như thế! Em của y Lịch Ương tuyệt đối không phải như thế!
“Không ──!!!” Thân thể hèn nhát sợ hãi rồi lại không khống chế được tiến lên bắt lấy cơ thể mỏng manh đơn bạc! Nguyệt Thần bị chọc giận xé tan tấm áo ướt đẫm, đầu lưỡi nóng bỏng như muốn rửa sạch toàn bộ những dơ bẩn cặn bã tích lũy trên thân thể thiếu niên trong năm năm qua, toàn bộ, đều muốn chính miệng rửa đi!
“Ha ha… Đến đây đi! Tôi biết anh đã đợi giây phút này lâu lắm rồi…” Lịch Ương chủ động hấp dẫn, mặc dù bản thân nó bất quá chỉ là lập nên một lời nói dối đơn giản để phá vỡ lý trí phòng thủ của Nguyệt Thần: nó muốn Nguyệt Diệp thống khổ, nó muốn Nguyệt Thần đau đớn, nó muốn Nguyệt Thu Mân cùng Tống Tâm Di tất cả đều phải bi thương!!!
“Dùng toàn bộ nhiệt tình đè nén năm năm nay của anh tới lấy lòng tôi đi! Nguyệt Thần…”
Trong phòng hai người dây dưa giữa những giọt mưa mơ hồ…
Bàn tay trắng xanh yếu ớt, đem con dao sắt bén giơ lên…