2013

Chương 14



Chắc có không ít bạn thắc mắc sao tự dưng lại lọt thêm một chương 13, thiệt ra là do thiếu sót của mình, down nhầm bản bị cut H, và chương 13 có một đoạn H nóng khô máu bỏng mắt của anh Gà đã bị mình vô tình bỏ qua.

Ban đầu mình định bổ sung thêm vào chương 13 cũ, nhưng ngẫm lại những bạn đã đọc chương 13 rồi sẽ không được cập nhật nên thiệt thòi, cuối cùng post riêng một bài thế này. 

Chân thành cảm ơn bạn Tiểu Tịch đã vì lợi ích của fangirl mà lên tiếng, cung cấp cho mình bản raw đầy đủ❤❤❤

#13.

.

.

.

Mông Phong: “Em luôn cứng đầu như vậy, chỉ có anh lúc nào cũng bị em ăn hiếp, em không thể dịu dàng một chút thôi à? Giống như tiểu Minh phòng bên ấy? Anh làm nhiều chuyện đến thế, chả lẽ không đáng cho em ngưỡng mộ hay sao?”

Lưu Nghiễn chân thành mà rằng: “Em thiệt là ngưỡng mộ anh sát đất luôn.”

Mông Phong cười nhạt: “Anh bảo vệ em lây nay, vậy mà một câu cảm ơn em cũng chả thèm nói, nếu không có anh thì em đã sớm đi đời rồi.”

Lưu Nghiễn: “À, cảm ơn lắm lắm.”

Mông Phong: “Coi đó, cả lúc cảm ơn mà cũng…”

Lưu Nghiễn: “Anh bảo vệ cho em không phải là đạo lý hiển nhiên sao? Anh yêu em, em cũng yêu anh, anh không bảo vệ cho em thì đi bảo vệ ai? Còn em không cho anh bảo vệ, thì phải tự nguyện theo ai đây? Giống như hai người Trương Dân vậy, nếu một người còn sống người kia sẽ tiếp tục sống sót, mà trong số họ lỡ có một người đã chết, người còn lại sống cũng chẳng có ý nghĩa, loại chuyện thế này còn cần phải cảm ơn hay sao? Quyết Minh có lúc nào nói cảm ơn với Trương Dân không?”

Mông Phong nghẹn họng.

“Được lắm, rốt cục cũng chịu thừa nhận là em yêu anh…” – Mông Phong tiếp tục nói – “Lần này không phải nói chơi đấy chứ?”

Lưu Nghiễn đánh trống lảng: “Mà yêu nhau có nhất thiết phải dính lấy nhau không?”

Mông Phong dứt khoát: “Chuyện đó không quan trọng, anh nghĩ bây giờ anh đủ tư cách rồi.”

Lưu Nghiễn thắc mắc: “Tư cách gì?”

Mông Phong: “Tư cách được ‘làm’ em!”

Lưu Nghiễn: “Tốt nhất là anh nên đánh nhanh thắng nhanh, không thì Lâm Mộc Sâm lại tới nữa cho coi.”

Mông Phong tức khí: “Gã mà còn đến nữa, anh bắn cho toác đầu!”

Trong phòng bỗng chốc lặng đi hồi lâu, Lưu Nghiễn lên tiếng: “Sao vậy?”

Mông Phong: “Cái gì mà sao vậy?”

Lưu Nghiễn: “Không phải anh muốn qua đây à?”

Mông Phong: “Sao không phải là em qua bên đây?!”

Khi Mông Phong toan đứng dậy thì Lưu Nghiễn đã bước tới chỗ hắn, cậu mặc chiếc áo ba lỗ và quần lót tam giác, cưỡi lên hông của Mông Phong, vươn tay cởi bỏ chiếc quần lính rằn ri của hắn.

Hai người trao nhau ánh nhìn chăm chú, Lưu Nghiễn bỗng nói: “Anh hồi hộp kìa.”

Mông Phong bị chọc đúng huyệt nổ, nổi giận gầm lên một tiếng, thô bạo áp Lưu Nghiễn xuống giường, hung hăng hôn xuống.

Hắn tùy ý hôn, mút, gặm cắn ngấu nghiến lấy cậu, mãi hồi sau, Lưu Nghiễn xòe tay lùa vào tóc Mông Phong, hành động này phảng phất vỗ về xoa dịu chúa sơn lâm hung bạo, khiến Mông Phong biến thân thành người tình dịu dàng.

Mông Phong say sưa hôn lên khóe môi Lưu Nghiễn, cậu cũng mê mẩn đáp lại nụ hôn nồng của hắn, khi bờ môi rời nhau, Lưu Nghiễn nhìn sâu vào mắt Mông Phong, thấp giọng khẽ hỏi: “Nhớ em không?”

Mông Phong lặng lẽ gật đầu, cơ thể trần trụi dựa vào tường, vật tượng trưng cho giống đực đương ngạo nghễ dựng thẳng giữa hai chân, song hắn không vội vã tiến vào cậu, mà để cho Lưu Nghiễn ngả lưng vào lòng mình: “Để anh ôm em một lát.”

Lưu Nghiễn ngồi lên bắp đùi săn chắc của Mông Phong, áp lưng mình vào bờ ngực tráng kiện.

“Trước tiên phải hầu hạ ông hoàng con thật thoải mái…” – Mông Phong thì thầm bên tai Lưu Nghiễn, một tay lần lên ngực cậu, bắt lấy đầu nhũ mềm mềm rồi nhẹ nhàng xoa nắn, tay còn lại thì vói vào chiếc quần con mỏng te của cậu, khẽ khàng vuốt dọc vật nhỏ say ngủ trong đó, đoạn khéo léo kéo lộ ra ngoài quá nửa.

Cảm giác đó khiến Lưu Nghiễn không khỏi bật ra tiếng rên rỉ thư thích, cậu chủ động quỳ người lên, để Mông Phong tụt chiếc quần tam giác của cậu xuống, lại rút một chân ra, chiếc quần con hờ hững vắt trên bắp đùi nghiêng nghiêng.

Cậu ngửa người về sau tựa lên vai Mông Phong, cảm thụ những ve vuốt tinh tế từ tay hắn truyền khắp dương v*t. Kỹ thuật tay của Mông Phong luôn rất điêu luyện, đó là điều khiến Lưu Nghiễn vẫn mãi say mê, nghĩ lại tháng ngày mà cậu phải cách xa Mông Phong ở nơi đất khách, cậu thường ôm chăn cọ xát mà nhớ tới bàn tay ấm áp hữu lực ấy.

Ngón cái của Mông Phong liên tục xoa nắn mặt dưới quy đầu, bốn ngón tay vuốt nhẹ các đường gân chạy quanh dương v*t, khiến cậu thoải mái đến mức co gập chân lại, hỗn loạn thở dốc từng hồi.

Mông Phong ngậm lấy dái tai của cậu, nhỏ giọng dặn dò: “Muốn bắn phải nói đấy.”

“Đã muốn… sắp bắn…” – Lưu Nghiễn mất hồn chìm đắm, đôi mắt ngập nước mê mang.

Ấy vậy mà Mông Phong còn chưa chịu giảm lực tay, mãi đến khi Lưu Nghiễn liên tục nài nỉ xin tha, Mông Phong mới duỗi ngón cái miết lên dương v*t của cậu, các ngón còn lại nhấn xuống hội âm dưới bìu, một đợt cao trào lạ lẫm mạnh mẽ như sóng biển đổ ập lên thần kinh Lưu Nghiễn, làm cho cậu rùng mình run rẩy.

Hội âm: vùng nằm giữa hậu môn và bộ phận sinh dục; Bìu: ờ, tinh hoàn đó ạ.

Tinh dịch chầm chậm tuôn ra, dọc theo thằng nhỏ dựng sừng sững từ từ chảy xuôi, Mông Phong vẫn dùng ngón cái ấn khẽ và đẩy về trước, niềm khoái cảm được bắn tinh một cách thong thả kích thích tuyến lệ đong tràn nước trên khóe mắt Lưu Nghiễn.

“Aa…a…” – Lưu Nghiễn cả giọng rên rỉ trong lòng Mông Phong.

Đã lâu lắm cậu chưa ‘tự xử’, mà kỹ thuật tay vừa cấm dục vừa gợi tình của Mông Phong khiến Lưu Nghiễn gần như đạt đỉnh cao trào hơn chục lần, sau khi tinh dịch đã tuôn ra mà dư vị còn đang vấn vít toàn thân.

Cho đến khi tinh dịch của cậu không còn nhiễu thêm nữa, Mông Phong mới ra tiếng: “Anh vẫn còn cứng.”

Lưu Nghiễn miễn cưỡng gật đầu, trải nghiệm vừa rồi trái ngược hoàn toàn với kiểu khoái cảm phun trào nếu được xoa bóp kịch liệt, tựa như cảm giác gần lên đỉnh lại bị cấm trở hoãn lại, buộc nó phải phát tiết một cách thật chậm rãi, thế nên cậu vẫn còn khao khát có được một lần nữa. Mông Phong lại xoáy mắt vào thằng nhỏ vênh váo phủ đầy chất dịch trắng đục, bóng nhưỡng của cậu, khẽ giọng hỏi: “Thoải mái không cưng?”

Lưu Nghiễn “ừ” một tiếng, rồi nghiêng đầu sang, Mông Phong cúi xuống hôn cậu, lại nói: “Nâng chân lên nào.”

Lưu Nghiễn ngoan ngoãn nâng một chân lên, thoáng khép mắt lại, Mông Phong khàn giọng rằng: “Chỉ có lúc trên giường em mới chịu nghe lời như thế… Bình thường không thể dịu dàng chút sao?”

Lưu Nghiễn đáp trả: “Còn anh không thể ga lăng một chút à?”

Mông Phong bao biện: “Em đâu phải con gái, anh ga lăng cho ai xem?”

Lưu Nghiễn giễu cợt nói: “Thế thì đúng rồi, em đâu phải con gái, bảo em dịu dàng sao được?”

Mông Phong: “…”

Lưu Nghiễn: “Ngón tay…”

Mông Phong bôi hết tinh dịch của Lưu Nghiễn bên miệng ‘cửa sau’, xoa đều, đoạn dùng ngón tay nhè nhẹ đâm vào: “Thả lỏng nào.”

Lưu Nghiễn không tự chủ run rẩy thở dốc, từng động tác của Mông Phong rất khẽ khàng và từ tốn, lúc này Lưu Nghiễn chợt nói: “Em còn tưởng anh sẽ trực tiếp vào luôn.”

Mông Phong nghiêng sang bên để cậu xoay người lại, cưỡi lên hông mình. Thằng nhỏ của hắn thô to hầm hập, ngày trước khi ân ái cùng Lưu Nghiễn, cậu luôn thích trêu hắn là ngựa giống (ý chỉ những kẻ ‘tinh’ lực dồi dào), tạng người chẳng những cao to cơ bắp như Tây mũi lõ, mà cả hàng họ cũng không thua kém.

Lông nách và lông mu của Mông Phong khá rậm rạp, khu tam giác dưới rốn cũng lớt phớt mọc tràn, vật đàn ông ngạo nghễ sừng sững, kiện mỹ mà gợi cảm vô cùng.

Trước đây Lưu Nghiễn đã từng lấy thước dây đo – cỡ chừng 18cm, to đến mức mỗi khi tiến vào đều khiến người ta đau như xé.

Hiển nhiên, Mông Phong ngày đó luôn nóng ruột hấp tấp, bước dạo đầu lúc nào cũng làm qua loa cho xong, vậy nên Lưu Nghiễn chẳng mấy hứng thú cho cam.

Song giờ đây Mông Phong đã biết thực hiện kỹ lưỡng bước dạo đầu, vỗ vỗ bên hông, ý bảo Lưu Nghiễn cưỡi lên, rồi nói: “Lần này để em chủ động nhé.”

Lưu Nghiễn lại hỏi: “Anh không xồng xộc vào nữa à?”

Mông Phong: “Em thích anh xồng xộc lắm hả?”

Lưu Nghiễn bèn dùng một tay đỡ lấy khúc thịt ngoại cỡ kia, dương v*t của Mông Phong nóng hổi, phần thân tráng kiện, quy đầu to lớn, gân xanh chằng chịt bao quanh, cương cứng như đến mức hạn.

Hai người nín thở nhìn nhau, Lưu Nghiễn cố sức thả lỏng, để quy đầu của hắn nhắm vào ‘cửa sau’ của cậu, dựa vào sức nặng của cơ thể mà dần dần ép xuống.

Khúc thịt của Mông Phong cứng tựa sắt, thâm nhập từng chút từng chút một, Lưu Nghiễn cắn răng chịu đựng, mãi đến khi vào được non nửa cậu mới thấp giọng rằng: “Em không thích anh cứ hùng hục xông vào, đau lắm.”

Mông Phong cũng nhỏ nhẹ hỏi: “Còn bây giờ, em thấy sao?”

Lưu Nghiễn thở ra một hơi, thể nghiệm rõ rệt cảm giác dương v*t của hắn thong thả tiến sâu vào trực tràng của mình, mặt cậu ửng hồng, đứt quãng thốt: “Như vầy đỡ hơn trước nhiều, đừng vội di chuyển.”

“Anh muốn em được thoải mái.” – Mông Phong thưởng thức Lưu Nghiễn vừa làm những động tác phóng đãng mà vẻ mặt lại thẹn thùng xấu hổ, hắn chống tay nhổm người dậy, thì thầm: “Lúc trước anh có lỗi vì đã quá nóng vội.”

“Không sao hết…” – Lưu Nghiễn dần khép mắt, cảm giác phía sau bị lấp đầy vừa chân thực lại quá mạnh mẽ, khiến cho dục vọng muốn lên đỉnh suýt nữa dâng tràn. Mông Phong vươn cánh tay cường tráng vòng quanh eo giúp cậu ngồi thẳng, Lưu Nghiễn liền bật ra một tiếng rên khẽ, thế rồi ôm siết vào nhau.

Lưu Nghiễn ôm lấy đầu Mông Phong, vùi mặt xuống bên tai hắn, đứt quãng thầm thì những câu từ không tròn chữ.

Mông Phong rê tay ve vuốt từ eo lên vai Lưu Nghiễn, hắn còn chưa bắt đầu di chuyển mà Lưu Nghiễn đã sung sướng đến mức nổ tung, họ bất chấp trao nhau những nụ hôn cuồng nhiệt, hôn đến mức chẳng thể thở, đầu lưỡi quấn riết, tưởng như muốn bù lại những tháng ngày cách xa chia lìa.

Lưu Nghiễn gắng sức ngồi xuống, để dương v*t của Mông Phong tiến vào thêm sâu, Mông Phong quan tâm hỏi: “Em còn đau phải không?”

Lưu Nghiễn liền đáp: “Không… Không hề đau, rất… thích.”

Mông Phong bắt đầu chầm chậm đưa đẩy, Lưu Nghiễn ư a rên lên, vài lần muốn kêu thành tiếng, đã bị Mông Phong lấp kín đôi môi.

Hai người bắt đầu từ tư thế ngồi, chậm rãi làm một chút lại nghỉ chốc lát, mãi đến khi Lưu Nghiễn năn nỉ hắn tiến sâu thêm một chút, dùng cả hai tay ôm chặt bờ vai Mông Phong, lúc này hắn mới đổi sang tư thế khác, để cậu nằm xuống, còn hắn áp lên người cậu tăng tốc di chuyển.

Hai mắt Lưu Nghiễn mờ sương, vừa quay đầu sang chỗ khác đã bị Mông Phong nắm cằm xoay về, đôi lần cậu muốn trốn tránh ánh nhìn của hắn thì Mông Phong lại rút dương v*t ra hơn một nửa, chỉ chừa lại quy đầu đưa đẩy trêu cợt ‘cửa sau’, hắn trầm giọng: “Nhìn anh… ngoan, nhìn anh này.”

Dứt lời lại đâm thật sâu, tiến vào sát gốc, Lưu Nghiễn kêu lớn ra tiếng, Mông Phong bá đạo hôn xuống, lấp kín môi cậu.

Giữa cuộc triền miên Mông Phong không ngừng say đắm hôn lên mũi và khóe môi cậu, dưới hông ra sức đưa đẩy mãnh liệt, đôi mắt Lưu Nghiễn thất thần hướng lên trần nhà, cần cổ ửng hồng kích thích, dương v*t bị cơ bụng săn chắc của Mông Phong cọ xát lên xuống, gần như muốn chạm đỉnh cao trào.

“Gọi ông xã đi.” – Mông Phong dừng chuyển động, xoa xoa lọn tóc cậu: “Gọi ông xã, rồi ông xã sẽ thưởng cho em.”

Lưu Nghiễn ngước nhìn khuôn mặt tuấn tú mà cương nghị của Mông Phong, bờ môi lặng lẽ khép mở.

Mông Phong hung hăng đâm vào, Lưu Nghiễn run rẩy bật kêu, liền sau đó là một đợt đâm rút điên cuồng, Lưu Nghiễn vài phen bị đâm đến mức xây xẩm mặt mày. Khoái cảm vô hạn vồ vập ập tới từ sau ra trước, cậu lại bắn thêm một lần, lần này là cao trào triệt để, cậu cảm giác được Mông Phong như hóa thân thành dã thú trút hết tinh dịch trong cơ thể mình. Rồi khi giông bão qua đi, Mông Phong ôm trọn bờ vai cậu, vùi mặt trước xương quai xanh của cậu, hào hển thở dốc.

Phía sau của Lưu Nghiễn co rút từng đợt, dư vị sau cao trào vẫn chưa rút hẳn, cậu xoa xoa đầu Mông Phong, nghịch ngợm dùng ngón tay ngoáy vào tai hắn, Mông Phong ngẩng đầu nhìn cậu một cái, đoạn hôn xuống cổ cậu.

Lưu Nghiễn chậm rãi thở dốc, nụ hôn của Mông Phong kéo dài thật lâu, hắn dùng sức mút vào, thỏa mãn in lên cổ Lưu Nghiễn một dấu hôn gợi cảm.

“Cũng tới lượt em chứ.” – Lưu Nghiễn cười nói.

Mông Phong rút dương v*t đương vùi trong cơ thể cậu, ngồi trên giường túm cái khăn mặt lau sạch ‘cửa sau’ của Lưu Nghiễn, nơi bị tinh dịch của hắn lấp đầy. Sau đó lại cúi gằm, mặt mày đỏ ửng, không ừ hử một câu, dùng luôn cái khăn mặt đó mà lau chùi tinh dịch dính trên lông mu và thằng nhỏ.

Lưu Nghiễn nghiêng người vươn tay ôm cổ hắn, hạ môi bên gáy hắn vừa hôn vừa mút, vì da Mông Phong đậm màu, nên Lưu Nghiễn hôn cả buổi chỉ hiện ra một vết hôn mờ nhạt, cuối cùng cắn luôn một phát cho bõ.

“Được rồi được rồi.” – Mông Phong bảo – “Hệt như zombie ấy, ngủ đi, hai đứa mình coi như làm lành rồi nha?”

Lưu Nghiễn: “Anh nói xem.”

Mông Phong mỉm cười, trong lòng có chút ấm, lại có chút mất mát không rõ.

Hắn bước xuống đẩy giường của mình kê sát vào giường Lưu Nghiễn, rồi chui lên giường ôm ngang Lưu Nghiễn rúc sát vào tường, kéo chăn, ôm cậu ngủ.

Đêm hôm đó Lưu Nghiễn vẫn mất ngủ như trước, mà lý do thì chẳng bởi đâu xa, chỉ tại Mông Phong chẳng biết dỗ dành lấy một câu ngon ngọt, mới đặt lưng ba phút đã ngáy ầm ầm như kéo bể.

Bốn giờ rưỡi, cơn sốt tình trong người Lưu Nghiễn vơi đi, sau rốt vẫn không thể nhịn thêm, thẳng chân đạp bay Mông Phong xuống giường.

.

.

.

End H.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.